Tu sĩ Nam Thiên chi địa đều mở to mắt, phần lớn mang theo vẻ không thể tin nổi, trong lòng tại một chớp mắt này, tràn đầy sự phức tạp và ghen tị. Loại cảm xúc này càng ngày càng dày, đến cuối cùng đã trở thành tham lam.
Chỉ có một số ít người, đối với tạo hóa mà Mạnh Hạo đạt được ở nơi này ngạc nhiên vui mừng. Về phần những người khác, đều ghen tị ngập trời với Mạnh Hạo.
- Chết tiệt, vì sao lại là hắn!! Ở cảnh giới thứ hai, hắn là đệ tử thân truyền, cảnh giới thứ ba, hắn cướp đi một nửa bảo vật của từng người chúng ta, cảnh giới thứ tư, hắn lại lấy được Đại Địa bảo kính, mà ở cảnh giới thứ năm này… hắn thậm chí có tư cách đạt được Lý Chủ truyền thừa!!
- Tại sao lại như vậy, hắn có tài đức gì, thế nhưng lại có thể có được loại cơ duyên này! Ta không phục!
- Càng quá đáng hơn, là chúng ta còn thiếu hắn khoản nợ quá lớn, ta thiếu hắn tám trăm ngàn linh thạch…
- Ta thiếu hắn hơn một triệu linh thạch. Đáng chết, hắn sao lại không chết luôn ở chỗ này đi!
Tu sĩ Nam Thiên chi địa, ngoại trừ Phương Du và Hứa Thanh, phần lớn những người khác đều nghiến răng nghiến lợi, ghen tị đối với Mạnh Hạo, đã đến cực hạn.
- Hắn vẫn phải trở về Nam Thiên chi địa đấy!
Hai mắt Quý Minh Không chợt lóe, bỗng nhiên mở miệng. Y vừa dứt lời, ánh mắt mọi người bốn phía đều lập tức lóe lên.
- Đúng vậy, cuối cùng thì hắn vẫn phải trở về. Bất kể hắn đã lấy được cái gì, sau khi chúng ta trở lại tông môn gia tộc đều sẽ trình báo việc này.
- Đúng vậy. Hơn nữa, người này chỉ là có đầy đủ tư cách đạt được Lý Chủ truyền thừa mà thôi, có thể đạt được hay không, còn chưa biết đâu!
Trong lúc còn đang bàn tán, nhóm người Nam Thiên chi địa ở trong ngân hà, bị cuốn đi xa xa, thời gian dần qua, ý thức của bọn họ lâm vào mơ hồ, cho đến khi toàn bộ đều nhắm nghiền hai mắt, lâm vào ngủ say, bộ dạng giống như khi bọn họ đến chỗ này. Tại trong lúc ngủ say này, bọn họ sắp được ngân hà cuốn trở về Nam Thiên chi địa.
Khi bọn họ dần dần đi xa, trong Yêu Tiên Tông, bàn tay chân linh Dạ đang chứa Mạnh Hạo chậm rãi nâng lên, nâng thẳng lên tới không trung.
Trên bàn tay, Kha Cửu Tư quay đầu, nhìn Mạnh Hạo, trong mắt lộ ra ý cổ vũ.
- Đây là cơ duyên của ngươi, có thể đi tới một bước kia hay không, phải xem vận mệnh của ngươi rồi.
Kha Cửu Tư nói xong, vung tay áo, bước vào hư vô một bước, nháy mắt biến mất.
Mạnh Hạo tâm thần chấn động, hắn cũng không ngờ được, cuối cùng bản thân thế nhưng lại có thể có tư cách đạt được Lý Chủ truyền thừa. Giờ phút này hắn hô hấp dồn dập, khi ngẩng đầu, theo bàn tay dưới chân không ngừng nâng lên, một lát sau, ở trước mặt Mạnh Hạo, trong hư không, xuất hiện… ba ngọn núi treo ngược!
Chính là tam đại yêu sơn!
- Cửa truyền thừa thứ nhất, thất đỉnh tán thành, cửa này ngươi đã qua!
- Cửa thứ hai, khiến ta thức tỉnh, cửa này… ngươi cũng qua!
- Hiện giờ là cửa thứ ba, cửu bái tam sơn, lấy được tán thành của tam sơn, lại phá tan nhị trùng thiên này!
Thanh âm của chân linh Dạ, trong nháy mắt, ầm ầm vang vọng.
- Nể mặt Cửu Tử, ta có thể nhắc nhở ngươi… cửa này, không có duyên không thể qua!
- Có duyên…
Mạnh Hạo nhìn ba tòa yêu sơn treo ngược trong hư không trầm mặc. Một lát sau, hắn nhắm nghiền hai mắt, khi mở ra, trong mắt Mạnh Hạo hiện lên tinh mang.
Hắn nhìn về phía ngọn núi thứ nhất. Núi này chính là yêu sơn Sương Thổ, toàn thân đóng băng, trong đó hỗn độn, không thể thấy rõ cụ thể, nhưng uy áp cùng với hàn khí đến từ núi Sương Thổ này, Mạnh Hạo cũng cảm thụ được rõ ràng.
Dường như ngọn núi này, là băng hàn duy nhất trong thiên địa, bất luận là ngọn lửa nào cũng không thể hòa tan một chút, bất luận cái gì ở trước mặt băng hàn này, cũng không dám xưng hàn!
Ở trên tầng băng có hoa văn, nếu như nhìn cẩn thận, dường như có ẩn chứa từng cái từng cái thế giới, cực kỳ quỷ dị!
Thêm nữa, ở chân núi, có một tòa tế đàn cao chót vót, ở trên đó có một ghế dựa, trên đó dường như có bóng dáng một bức tượng, thấy không rõ bộ dáng. Nhưng có thể thấy tay phải người nọ nâng lên, trong tay có khoảng trống giống như nắm một vật, dường như là một đoàn băng hỏa đã tắt!
Nháy mắt khi nhìn thấy bóng dáng ấy, Mạnh Hạo hít sâu, dịch chuyển ánh mắt, nhìn về phía núi thứ hai.
Ngọn núi thứ hai, toàn thân huyết sắc, như là bị máu tươi nhuộm đỏ, lộ ra sát khí thao thiên không cách nào hình dung. Giống như trên núi này, có vô tận sinh mạng bị chôn vùi, người chết đi quá nhiều, máu tươi chảy xuống cũng vô tận, cho nên khiến núi này, đã trở thành huyết sắc.
Sát khí tràn ngập, giống như chỉ liếc mắt nhìn, trong đầu sẽ không kìm nổi mà xuất hiện núi thây biển máu, tâm thần chấn động.
Ở ngọn núi thứ hai này cũng tồn tại một tòa tế đàn, trên đó cũng có một ghế dựa huyết sắc, có một bóng dáng, tay phải trống rỗng nâng lên.
Chớp mắt khi Mạnh Hạo nhìn thấy bóng dáng ấy, đầu óc hắn lập tức nổ vang. Trong ký ức của hắn, rõ ràng có một hình ảnh, tuy nói không giống với cảnh tượng này, nhưng lại cực kỳ tương tự.
- Đây là…
Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, hô hấp dồn dập, hồi lâu hai mắt chợt lóe, áp chế suy nghĩ trong lòng, nhìn về phía ngọn núi thứ ba.
Một ngọn núi này, ngọn lửa ngập trời. Tuy lửa này ảm đạm, nhưng dường như lại vĩnh hằng bất diệt, quỷ dị hơn là chỉ cần nhìn về phía núi này, trong mắt sẽ ngay lập tức xuất hiện ảo ảnh trùng điệp. Giống như trước mắt xuất hiện vô số núi lửa, làm cho người ta không thể nhận ra, đâu là thật đâu là giả.
Mơ hồ, có thể nhìn thấy ở trong núi, có vô số người khô gầy, đang leo lên, từng người đều giống như ác quỷ, phát ra tiếng gào rú không âm thanh, sau trước chen nhau bò lên đỉnh núi, cam nguyện nhảy vào hố lửa trên đỉnh núi.
Không có tế đàn, không có ghế dựa, không có bóng dáng. Ngọn núi này, hoàn toàn khác với hai ngọn còn lại!
Ba ngọn núi, ba pho đại yêu thiên địa!
Cho dù ba pho đại yêu này đã ngã xuống trước đó rất lâu, coi như là Quý Chủ, cũng không thể làm cho bổn nguyên của chúng nó tiêu tan, cho nên ba ngọn núi vẫn ở đó!
Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt, sau khi hít sâu, hướng về phía yêu sơn Sương Thổ, ôm quyền… cúi đầu thật sâu!
Bái thứ nhất!
- Ta cùng Hàn Sơn hữu duyên, được tặng kiếm tiên, được tặng hũ Thanh Đồng, nên bái yêu sơn Sương Thổ!
Khoảnh khắc thanh âm Mạnh Hạo truyền ra, yêu sơn Sương Thổ trong ba ngọn núi này, ầm ầm chấn động.
Bên trên đó truyền ra từng trận tiếng ken két, toàn bộ ngọn núi, vốn là một mảnh tràn ngập hàn băng, đó là lực lượng phong ấn. Nhưng lúc này, hàn băng đó theo bái thứ nhất của Mạnh Hạo, lập tức xuất hiện cái khe, dần dần cái khe này càng ngày càng nhiều. Nháy mắt khi Mạnh Hạo đứng dậy, một tiếng vang thật lớn ngập trời.
Kha Cửu Tư ở phía dưới, đứng trên núi thứ bốn, trên đỉnh đầu chân linh Dạ, sau khi thấy được cảnh tượng này, trong mắt lộ ra một chút kỳ quang. Mà ngay cả chân linh Dạ, cũng trong một chớp mắt này, hai mắt sáng lấp lánh.
- Bái thứ nhất, đã dẫn động yêu sơn Sương Thổ biến hóa, hắn… quả thực hữu duyên với yêu sơn Sương Thổ. Liền xem duyên phận của hắn, rốt cuộc có bao nhiêu, có thể châm yêu hỏa, chiếu sáng đệ tam trùng thiên hay không!!
Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn yêu sơn Sương Thổ, sau khi hít sâu, lại ôm quyền cúi đầu.
- Đồ đằng của ta, do sương thổ ngưng tụ, cuối cùng hóa thành Nguyên Anh Sương Thổ của ta. Ân này, cũng là duyên, lại bái yêu sơn!
Bái thứ hai!
Ầm!
Khi thanh âm Mạnh Hạo quanh quẩn, yêu sơn Sương Thổ lập tức nổ, ở trên tầng băng xuất hiện càng nhiều cái khe nữa, những cái khe đó trực tiếp hợp thành một khuôn mặt. Cái động hình mặt này trông rất sống động, là một lão già, tràn đầy vẻ tang thương, nhìn về phía Mạnh Hạo.
Cái nhìn này, như có thể nhìn thấy quá khứ Mạnh Hạo, nhìn thấy tương lai Mạnh Hạo.
Cùng lúc đó, trên tế đàn của núi này, tay phải của bóng dáng ngồi trên ghế dựa, vốn là một trảo trống trải, đột nhiên nhiều hơn một đốm lửa màu lam, dường như có ngọn lửa muốn đốt lên!
Cảnh tượng này khiến hai mắt Kha Cửu Tư sáng hơn, chân linh Dạ, lại chìm trong trầm mặc, hai mắt hiện lên tia sáng kỳ dị.
Mạnh Hạo ngẩng đầu, sau khi ánh mắt nhìn về phía gương mặt lão già hiện trên tầng băng kia, lại ôm quyền cúi đầu!
- Ta đã ước hẹn cùng với Hàn Sơn tiền bối, ngày khác nếu tu vi thành công, tất đi Khư Kiều giới, cứu y ra. Ước định này, là duyên phận của ta cùng Hàn Sơn tiền bối, cũng là duyên phận với yêu sơn Sương Thổ, hiện giờ ở đây, lại lập lời thề!
- Mời yêu sơn làm chứng, dùng cái bái này, chứng kiến quyết tâm của vãn bối!
Trong mắt Mạnh Hạo mang theo chấp nhất, bái thứ ba!
Yêu sơn Sương Thổ lặng yên không phát ra khí tức, đối với cái bái thứ ba này của Mạnh Hạo, không có bất kỳ phản ứng, trong lòng Mạnh Hạo lộp bộp một tiếng, cái bái thứ ba kia, thật có chút mưu lợi.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên…
- Nhận!
Một thanh âm tang thương, từ trên yêu sơn Sương Thổ vang vọng truyền ra, dường như từ trong tang thương tiến đến, khi truyền ra, bốn phương tám hướng tràn ngập hàn khí vô tận, khiến cho thế giới đều một mảnh mơ hồ, vặn vẹo.
Cái chữ này, chính là lão già kia truyền ra, lão nhìn Mạnh Hạo thật sâu, sau đó gương mặt dần dần mơ hồ, tiếng động ken két quanh quẩn. Cái khe tạo thành gương mặt kia, đảo mắt liền lan tràn, cho đến khi phịch một tiếng, hợp thành một khe hở thật lớn, từ trên xuống dưới, trực tiếp vỡ ra một vết nứt dài xuyên qua yêu sơn này.
Vết nứt này nối thẳng tới tế đàn, thông thẳng đến tay phải của bóng dáng trên ghế dựa. Phịch một tiếng, trên tay phải của bóng dáng ấy, những đốm lửa màu lam lúc trước ngưng tụ cùng một chỗ, trong chớp mắt, hóa thành một ngọn lửa màu lam.
Lửa này vừa mới xuất hiện, đã lập tức chiếu rọi bóng dáng trên tế đàn kia, lộ ra gương mặt. Đó là một gương mặt gần như giống hệt với Hàn Sơn!
Nháy mắt, ngọn lửa bùng lên ngập trời, trực tiếp chiếu rọi ba phần bầu trời này!
Trong mơ hồ, nương theo ánh sáng, có thể nhìn thấy ở trong hư vô vô tận phía trên, có hai quái vật lớn, lơ lửng nơi tối cao, so với tam đại yêu sơn, còn muốn vô biên kinh người hơn!
Giống như ở trên đó, tồn tại một cỗ khí tức kinh thiên khó có thể hình dung!
Mạnh Hạo chấn động tâm thần, nhắm mắt lại, sau khi bình phục nỗi lòng, lại mở ra. Hắn nhìn về phía ngọn núi thứ hai, yêu sơn Huyết Sắc!
- Ta không biết núi này có liên quan với Thái Ách cổ miếu hay không. Cái bái này, vì Thái Ách cổ miếu, nếu có duyên, kính xin núi kêu!
Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu, hướng về phía yêu sơn Huyết Sắc, bỗng nhiên cúi đầu.
Đây là cái bái thứ tư của hắn, cũng là cái bái thứ nhất của hắn với yêu sơn Huyết Sắc này!