- Lần đầu tiên thí luyện truyền thừa thất bại.
Chân linh Dạ nhìn Mạnh Hạo một cái thật sâu, chậm rãi mở miệng, thanh âm vù vù, quanh quẩn trong Yêu Tiên Tông.
Mạnh Hạo cười nhạt một tiếng, không thèm để ý chút nào. Thành công cũng tốt, thất bại cũng được, chỉ cần thử qua, làm gì cầu nhiều. Vả lại thí luyện truyền thừa này, hắn đã có tư cách vĩnh cửu.
Lần này không được, mấy trăm năm tiếp theo… ai có thể nói, là vẫn không được?
Quan trọng nhất là, Mạnh Hạo ở trong này, tìm được phương hướng Trảm Linh cho bản thân, áp súc tu vi. Khi làm cho tu vi trong cơ thể hắn ngưng tụ thành một, Mạnh Hạo tin tưởng, Trảm Linh đang ở ngay trước mặt.
- Con đường Trảm Linh của ngươi đã mở, khi nào tu vi trong cơ thể ngươi ngưng tụ thành một, sẽ hóa thành một cây đao. Đao này chém xuống, hoặc là sinh, chém ra ý cảnh của ngươi, hoặc là tử, chém xuống tính mạng của ngươi.
Kha Cửu Tư nhìn Mạnh Hạo, trầm giọng lên tiếng.
Mạnh Hạo gật đầu, việc này lúc trước hắn đã hiểu ra. Đây là con đường Trảm Linh, trước mài tu vi, đem tất cả tu vi trong cơ thể ngưng tụ thành một thanh đao hư ảo, sau khi thanh đao này xuất hiện, thì có thể chém xuống.
Sống hay chết, liền xem đệ nhất đao này!
- Tu sĩ tu hành, vốn là đồng hành với tử vong, con đường này ta đã đang đi, sinh cũng tốt, tử cũng tốt, nhân sinh là một hồi hành trình, đi qua, xem qua, không uổng là tốt rồi.
Mạnh Hạo rộng rãi cười, hai mắt rất sáng.
Trong mắt Kha Cửu Tư lộ ra vẻ tán thưởng, cười ha hả.
- Ngươi đã tìm được đường rồi.
Y nói xong, nâng tay phải vung lên, một cơn gió màu xanh lá lập tức thổi đến, cuốn quanh Mạnh Hạo, thổi ra bên ngoài Yêu Tiên Tông ở phía xa xa.
- Đi thôi, lúc phụ thân tán thành ngươi, ngươi đã là đệ đệ của Kha Cửu Tư ta, đạo của ngươi, cũng khiến ta xúc động. Có lẽ tương lai có một ngày, ta và ngươi còn có thể gặp lại ở tinh không!
- Ta hi vọng, khi thời điểm đó tới, ngươi đã thành Tiên!
Khi thanh âm Kha Cửu Tư quanh quẩn, thân thể Mạnh Hạo đã được gió mát đưa tiễn, rời xa Yêu Tiên Tông.
Cùng lúc đó, ánh mắt Kha Cửu Tư, cũng nhìn về phía Chỉ Hương nơi xa.
Chỉ Hương lập tức ôm quyền cúi đầu.
- Hậu bối Yêu Tiên Tông, Chu Chỉ Hương, bái kiến Kha tổ.
- Hậu duệ cố nhân, Yêu Tiên thể… Yêu Tiên Tông có các ngươi, Kha mỗ cũng vui mừng.
Kha Cửu Tư liếc nhìn Chỉ Hương một cái, trong mắt hiện vẻ hồi ức, không biết nhớ tới ai, than nhẹ một tiếng, rồi phất tay áo. Một miếng ngọc giản bay ra, lao thẳng tới Chỉ Hương, sau khi Chỉ Hương cầm được trong tay, nàng cũng được gió mát thổi, cùng Mạnh Hạo bị đưa ra khỏi Yêu Tiên Tông.
- Vật ấy đặt ở từ đường tông môn của ngươi, môn nhân cúng bái, có thể bảo vệ vạn năm bất diệt.
Khi Kha Cửu Tư thản nhiên mở miệng, Mạnh Hạo và Chỉ Hương đều đã ở trong gió mát, rất nhanh đi xa.
Mạnh Hạo quay đầu lại, nhìn bóng dáng Kha Cửu Tư, trong đầu của hắn không tự chủ mà hiện lên từng màn đã trải qua ở Yêu Tiên Tông này.
- Yêu Tiên Tông phong, duyên đã đoạn, lại nối tiếp trăm ngàn năm…
Ở trong mắt Mạnh Hạo, Kha Cửu Tư mang theo phiền muộn, khi thanh âm quanh quẩn thì khoanh chân ngồi xuống trên cây sừng thứ tư của chân linh Dạ.
Cùng lúc đó, ánh mắt chân linh Dạ cũng nhìn Mạnh Hạo một cái thật sâu, cái đầu khổng lồ chậm rãi trầm xuống, hai mắt chậm rãi khép kín lại. Khi đầu lâu hoàn toàn trầm xuống, trên mặt đất… bảy sừng đứng vững!
Vô số bụi bặm xung quanh, giống như năm tháng nghịch chuyển, toàn bộ trôi nổi lên, trở về những ngọn núi mà bọn chúng vốn tồn tại. Dùng mắt thường có thể thấy được, bảy cái sừng rất nhanh lớn mạnh, trong chớp mắt, lại đã trở thành bảy ngọn núi!
Trên ngọn núi, tất cả hài cốt vẫn như trước, không nhiều, không ít đi một bộ, cấm chế như cũ, giống như chưa từng biến hóa một chút nào, mặt đất cũng rất nhanh khôi phục, trong chớp mắt, tất cả đã không có gì khác với khi Mạnh Hạo vừa tới nơi đây.
Trên núi thứ bốn, bóng dáng Kha Cửu Tư khoanh chân ngồi đó, đưa lưng về phía Mạnh Hạo, nhìn về phía phần mộ của Kha Vân Hải ở ngoài núi thứ bảy…
Ầm!
Dường như đánh lên một tường ngăn cách vô hình, cả người Mạnh Hạo lõm vào, thế giới một mảnh tối đen. Khi mọi thứ rõ ràng lại, hắn đã ở bên ngoài Yêu Tiên Tông.
Khi quay đầu lại, Yêu Tiên Tông một mảnh mông lung, mơ hồ có thể nhìn thấy vô số bóng dáng trong đó, một mảnh phồn hoa hư ảo.
Mạnh Hạo trầm mặc, Chỉ Hương cùng hắn đi ra, giờ phút này cũng quay đầu, mang theo vẻ phức tạp với thương cảm, nhìn về phía Yêu Tiên Tông hư ảo.
Giờ phút này, có vô số đá vụn từ bốn phía rất nhanh bay tới, ngưng tụ ở bên người Chỉ Hương và Mạnh Hạo. Rất nhanh, một dải ngân hà mới hình thành, trong khi Mạnh Hạo còn đang nhìn Yêu Tiên Tông, ngân hà này ầm ầm chấn động, cuốn quanh hắn và Chỉ Hương, hóa thành một tấm lụa, khoảnh khắc đi xa.
Nhìn Yêu Tiên Tông càng ngày càng xa, Mạnh Hạo không nói gì, Chỉ Hương cũng không mở miệng. Hai người ở trong tinh hà này, dần dần rời xa, cho đến khi một lần nữa hiện ra trong tinh không, cho đến khi thấy được tòa Đạp Tiên Kiều này.
- Ta phải đi.
Chỉ Hương bỗng nhiên mở miệng, nhìn về phía Mạnh Hạo.
- Đi đường cẩn thận.
Mạnh Hạo nghiêng đầu, cũng nhìn về phía Chỉ Hương.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, Chỉ Hương tự nhiên cười nói.
- Cảm ơn ngươi, lời hứa của ta sẽ không thay đổi, ta cũng tin tưởng, tương lai có một ngày chúng ta còn có thể gặp nhau. Thật sự rất chờ mong, đến lần gặp lại sau, chúng ta ở nơi như thế nào, là trường hợp gì, cũng hoặc là… lấy loại thân phận nào.
Khi cười lên tiếng, trong hai mắt Chỉ Hương cũng có chút ý ly biệt.
Nàng nhìn Mạnh Hạo một cái thật sâu, nâng tay phải vỗ lên túi trữ vật. Ngay sau đó, từ túi trữ vật của nàng, bay ra một bóng người. Bóng dáng ấy là một nữ tử, tướng mạo xinh đẹp, tuổi không lớn, chính là thánh nữ của Ngũ Độc đại bộ, Triệu U Lan.
Nàng ấy nhắm hai mắt, vẫn không nhúc nhích, có tồn tại dấu hiệu sinh mạng, chỉ là lâm vào ngủ say, hơn nữa trên người nàng, tồn tại một cỗ dao động tu vi, đó là… Nguyên Anh viên mãn.
- Nàng này có duyên với ta, năm đó ta đoạt xá thân thể của nàng, cũng không có diệt hồn, từng hứa hẹn, khi rời đi, sẽ cho nàng một hồi tạo hóa tu vi Nguyên Anh viên mãn.
- Khi ta đạt được Yêu Tiên thể, đã trả thân thể nàng lại cho nàng. Ngươi về Nam Thiên chi địa, tiện đường giúp ta mang nàng trở về.
Chỉ Hương nhẹ giọng mở miệng.
Mạnh Hạo đảo mắt qua Triệu U Lan, lại nhìn Chỉ Hương một chút, gật gật đầu.
Chỉ Hương nhìn Mạnh Hạo một cái, khi xoay người, thân thể lập tức bay ra khỏi ngân hà, đi vào trong tinh không, dưới chân nàng hào quang lóng lánh, xuất hiện một cái phi toa.
Phi toa này ngũ sắc lượn lờ, trong nháy mắt khổng lồ, lớn khoảng trăm trượng, cũng có từng trận yêu khí dao động quanh quẩn, khiến cho tinh không bốn phía vặn vẹo, như hư ảo trùng điệp.
- Mạnh Hạo tiểu đệ đệ, tỷ tỷ đi rồi, không cần nhớ tới ta. Đương nhiên, nếu ngươi quả thật nhớ ta, chờ khi ngươi có năng lực bay ra khỏi tinh cầu, có thể đến Đông Thắng Tinh, nói không chừng tỷ tỷ có thể cho ngươi âu yếm một phen.
Chỉ Hương quay đầu lại, tiếng cười truyền ra. Giờ khắc này, nàng lại khôi phục bộ dáng năm đó, lần đầu tiên gặp Mạnh Hạo.
Mị nhãn như tơ, thoạt nhìn quyến rũ động lòng người, hai mắt đảo nhanh, mang theo tươi cười, hóa thành một đạo cầu vồng, nháy mắt đi xa.
Trên mặt Mạnh Hạo hiện lên tươi cười, lắc lắc đầu. Quan hệ với Chỉ Hương này, đa phần chỉ là hợp tác, nhưng theo những việc đã trải qua trong Yêu Tiên Tông, mơ hồ, dường như đã trở thành bằng hữu.
Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt, khoanh chân ngồi trên một hòn đá vụn, Triệu U Lan nhắm hai mắt, ngủ say ngay bên cạnh hắn. Hai người ở trong ngân hà bay nhanh trong tinh không, dần dần, toàn bộ bốn phía đều trở nên yên tĩnh.
Mạnh Hạo nhìn tinh không không thấy cuối, thời gian dần qua, trong mắt của hắn, lộ ra một chút chờ mong và chấp nhất.
- Tu hành thành Tiên, bay khỏi tinh cầu… Đây là một hành trình, nếu như có thể đi ra khỏi Nam Thiên chi địa, đi vào trong tinh không, hành trình của ta, càng thêm đặc sắc.
- Khi đó, Nam Thiên Tinh, chỉ là một trạm phong cảnh trên hành trình của ta mà thôi.
Mạnh Hạo nghĩ tới đây, trên mặt hiện lên nụ cười.
- Thu hoạch tại Yêu Tiên Tông lần này, đối với ta mà nói, đã là thật lớn!
Mạnh Hạo cúi đầu, đưa mắt nhìn túi trữ vật.
- Thôn Sơn Quyết, Cửu Trọng Thiên Băng, Cửu Thiên Bảo Thân Ấn… còn cả Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn Đạo. Những thần thông này đều còn lại trong đầu ta và còn rất nhiều tiểu thuật khác.
- Trừ những thứ đó, ở trong túi trữ vật, ta đã lấy được không ít di bảo của Yêu Tiên Tông, rồi cái túi trữ vật của Quý Minh Phong, quan trọng hơn cả, là cái mũi kiếm của Tuế Nguyệt mộc kiếm kia!
Mạnh Hạo nghĩ đến cái mũi kiếm kia, tim liền đập thình thịch.
- Có lực lượng tuế nguyệt trên ba mươi ngàn năm, cho dù thực lực phát huy chân chính không được đến ba mươi ngàn năm, nhưng có lẽ nhất định kinh người.
Mạnh Hạo sờ sờ túi trữ vật, hào quang trong mắt càng thêm sáng ngời.
- Còn cả Đại Địa bảo kính trong cảnh giới thứ tư!!! Tại trong mặt gương đó, tồn tại rất nhiều bảo vật, yêu binh Hoang Trủng cũng ở trong đó, còn có ba bóng dáng kinh người kia nữa!
- Đại Địa bảo kính này, là chí bảo của chân linh Dạ, sau khi ta lấy đi, Dạ cũng thức tỉnh, có thể thấy được sự quý báu của bảo vật này. Vì nó quý báu như vậy, lại càng chứng tỏ, gương đồng của ta có lai lịch thần bí.
Mạnh Hạo nghĩ tới biến hóa của gương đồng, lại cảm giác, lần này, thu hoạch của mình quá lớn.
- Những thứ đem về này, sợ là sẽ khiến không ít người rình mò. Cái đám người Nam Thiên chi địa về trước kia, một đám lang tâm cẩu phế, nhất định là không yên tâm, tông môn gia tộc bọn họ, nhất định cũng biết việc này.
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe.
- Những người này còn thiếu ta không ít linh thạch, tính tổng lại, đâu chỉ trăm ngàn. Hiện giờ, thứ khác ta không thiếu, chỉ thiếu linh thạch!
Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, nghĩ đến đống giấy nợ kia, trên mặt lập tức tươi cười rạng rỡ.
- Thiếu nợ thì trả tiền, hoàn toàn chính đáng, việc này bọn họ không quỵt được! Tuy nhiên, để phòng ngừa vạn nhất, Mặc Thổ cũng tốt, Tây Mạc cũng thế, đều không ở lại tiếp được nữa.
Mạnh Hạo trầm ngâm, trong đầu, ý niệm bách chuyển.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi đó, nhìn ngân hà, cho đến khi tại trong tinh không vô tận này, hắn nhìn thấy một ngôi sao, chính là Nam Thiên Tinh.
Cùng lúc đó, hắn còn thấy được ở ngoài Nam Thiên Tinh, có một tòa tế đàn kinh người bao quanh.
Khi nhìn thấy tế đàn này, Mạnh Hạo rõ ràng cảm nhận được một cỗ khí tức âm u lạnh lẽo, dường như đảo qua bên người, nhưng bị ngân hà ngăn cản, nên không thể lan tràn tiến vào.
Một lát sau, ngân hà lao thẳng tới Nam Thiên Tinh, Mạnh Hạo đứng lên, nhìn chằm chằm Nam Thiên Tinh. Theo tốc độ ngân hà càng lúc càng nhanh, khoảng cách với Nam Thiên Tinh cũng càng ngày càng gần.
Mạnh Hạo thấy được mặt đất, thấy được Thiên Hà Hải, thấy được Nam Vực, thấy được Tây Mạc.
Đúng lúc này, trong xung kích, Triệu U Lan chậm rãi thức tỉnh, nhưng không đợi nàng mở mắt ra, Mạnh Hạo đã nhảy ra khỏi ngân hà, ở trong không trung, hóa thành cầu vồng nháy mắt đi xa.
Trời cao có uy áp, nhưng Mạnh Hạo ngay cả uy áp khi thí luyện Lý Chủ truyền thừa cũng có thể chịu đựng đến sáu ngàn trượng, thì sao có thể để ý những thứ này, tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc biến mất.
Ngân hà nổ vang, cuốn quanh Triệu U Lan đang còn mờ mịt mới thức tỉnh lao thẳng xuống mặt đất. Mà khi Mạnh Hạo đã bay nhanh đi xa, đột nhiên, một thanh âm khàn khàn, âm u lạnh lẽo, mang theo tiếng cười khẽ, quanh quẩn bát phương.
- Nhóc con năm đó, hiện giờ đã trưởng thành, cảnh giới Hoàn Mỹ cũng đã Hoàn Mỹ chân chính, lão phu đã đợi thật lâu… cũng không uổng công lão phu che giấu dấu vết cho ngươi, mê hoặc Quý gia. Hiện tại, nhóc con, ngươi đem cảnh giới Hoàn Mỹ, hiến cho ta đi.