- Cuộc đời em gái ngươi!
Mạnh Hạo sát khí mãnh liệt, kiếm khí ầm ầm hạ xuống, trực tiếp trảm lên người Vương gia đệ thập tổ đang bị lực lượng Kỳ Nam bao phủ…
Tiếng nổ ngập trời vang lên, khoảnh khắc kiếm khí đó hạ xuống, ngoài thân thể lão tổ Vương gia đột nhiên xuất hiện một đám gió đen. Đám gió đen này trong nháy mắt ngưng tụ, hóa thành một con hắc long.
Hắc long phun gió, gió này cuốn động ra bát phương, trực tiếp đối kháng cùng lực lượng Kỳ Nam, dường như làm tiêu tan tất cả giam cầm. Cùng lúc đó, cũng có từng giọt mưa, trống rỗng xuất hiện, ngưng tụ cùng một chỗ, hóa thành trời đầy mưa, lao thẳng tới kiếm khí.
Trong chớp mắt khi tiếng nổ kinh thiên vang lên, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thể lập tức lui về phía sau, không hề quay đầu lại nhìn kết quả, trực tiếp lấy ra ngọc giản truyền tống Kháo Sơn lão tổ lưu lại năm đó, nắm một cái.
Ngọc giản này năm đó gần như vỡ vụn, nhưng những năm gần đây Mạnh Hạo không hề sử dụng. Ngọc này kỳ dị, giống như có thể tự động khép lại, còn ngưng kết lại một chút, hình như có chút khôi phục.
Hào quang chợt lóe, dùng tu vi Mạnh Hạo hiện giờ để triển khai, thì ngay cả thời gian mở ra cũng được rút ngắn không ít, chỉ trong bảy tám cái hô hấp, liền truyền tống.
Sau khi Mạnh Hạo rời đi, tiếng nổ vang động nơi đây dần dần tiêu tan, thân thể lão tổ Vương gia chậm rãi đi ra. Thân thể lão ta càng trở nên mơ hồ, thỉnh thoảng lại nhấp nháy. Cả người từ phần đầu, bị chém ra một cái khe cực lớn, cái khe này xuyên qua thân hình, khiến lão ta như bị chia làm hai nửa, giờ phút này chẳng qua là miễn cưỡng nối tiếp tại một chỗ mà thôi.
- Đã xem thường nhóc con này, không ngờ lại có chí bảo như thế…
- Tuy nhiên, ngươi trốn không thoát.
Vương gia đệ thập tổ tươi cười khủng bố, thân thể nháy mắt mơ hồ, dần dần hóa thành một luồng khí tức, tiêu tan trong thiên địa.
Cùng lúc đó, trong núi của Vương gia ở Nam Vực, tại nấm mồ trong ngọn núi thứ mười, trong quan tài, bản tôn của Vương gia đệ thập tổ, vốn là nằm ở bên trong, giờ phút này bỗng nhiên mở mắt ra.
Hai mắt lão ta hiện lên tia kỳ dị, ngóng nhìn vách đá phía trên, sau một lúc lâu thì khàn khàn cười.
- Nếu không phải là lão phu, lấy lực lượng bản tôn qua nhiều năm như vậy quấy nhiễu Quý gia, giúp nhóc con kia ẩn núp đạo cơ Hoàn Mỹ, lo lắng việc này sẽ khiến Quý gia chú ý, một khi bị Quý gia phát hiện, nhất định bị cướp đoạt, thì lần này cũng thành công rồi.
- Tuy nhiên, đạo cơ Hoàn Mỹ đã chín, tới lúc hái rồi, cho dù bản tôn ta vẫn không thể ra ngoài, phân thân cũng vẫn làm được. Kiếm khí của hắn, rõ ràng là ngoại lực tặng cho, nhiều nhất còn một lần? Hoặc là đã không cách nào dùng nữa.
Vương gia đệ thập tổ lắc đầu cười, thân thể nháy mắt trùng điệp, trong chớp mắt, một bóng dáng hư ảo, từ trong thân thể lão ta đi ra, khi ở giữa không trung, thì càng trở nên rõ ràng, giống lão ta như đúc.
- Thế mà đã đến gần Thiên Hà Hải rồi…
- Thiên Hà Hải, đó là vùng cấm Vấn Đạo…
Phân thân của Vương gia đệ thập tổ chần chờ một chút, sau đó khôi phục như thường, ánh mắt chợt lóe, bóng dáng chậm rãi mơ hồ.
Tây Mạc ngay sát cạnh Thiên Hà Hải, giữa Tử Hải và Thiên Hà Hải có một ranh giới nhìn không tới cuối. Ranh giới này chỉ như một bức tường thành bằng bùn đất, ngươi đi tới đây sẽ thấy một nửa là màu tím, một nửa là màu lam, phân cách Tử Hải và Thiên Hà Hải!
Giờ phút này, tại một khu vực gần ranh giới, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy thật lớn. Trong vòng xoáy, Mạnh Hạo lảo đảo đi ra, vừa mới xuất hiện, liền phun ra một ngụm máu tươi.
Máu này tối đen, ẩn chứa khí tức mục nát, sắc mặt Mạnh Hạo tái nhợt, ngoài thân thể bao trùm một tầng màng mỏng. Đó là do Bì Đống biến thành, giúp cho thân thể hắn không bị tan vỡ.
Nhưng Mạnh Hạo có thể cảm giác được, thân thể đang từ từ mục nát, cảm giác tử vong, càng ngày càng nồng đậm.
- Vương gia, đệ thập tổ!!!
Trong mắt Mạnh Hạo sát khí ngập trời, từng chữ từng chữ mở miệng, trong hàm răng cũng có máu tươi tràn ra. Thương thế lần này, gần như là lần nặng nhất kể từ khi hắn tu hành tới nay.
- Em gái lão ta chứ, lão ta chỉ thiếu chút nữa chính là Ngụy Tiên rồi, thế nhưng lại không biết xấu hổ như vậy, cư nhiên ra tay với ngươi. Chết tiệt, nếu không phải Ngũ gia năm đó bị phong ấn quá ác, cho dù lão ta không có lông, Ngũ gia cũng sẽ thông lão!
Anh Vũ vuốt cánh, tức giận hét chói tai.
- Cái gì là Ngụy Tiên?
Mạnh Hạo đỡ lấy ngực, trong mắt của hắn dần dần hiện lên màu tím, muốn lấy thọ nguyên đổi thương thế khôi phục.
- Ngụy Tiên, chính là một đám tôn tử không cảm giác được cơ duyên thành Tiên, bọn họ không có đạo của chính mình, nhưng không muốn tử vong, không cam lòng ở dưới, cảm ngộ đạo của người khác, do đó thành Tiên. Đây là Ngụy Tiên!
- Có người, thà rằng chết, cũng không nguyện trở thành Ngụy Tiên của người khác. Mà có người, vì bất tử, cái gì cũng có thể bán đứng, ngươi có thể xem những người này, là người phản đạo!
- Đệ Cửu Sơn Hải này, Ngụy Tiên lớn nhất, chính là Quý gia. Quý gia thay đổi trời, Tiên của bọn họ, chính là Ngụy Tiên, cũng là Ngụy Tiên mạnh nhất!
- Tiếp theo là các tông môn gia tộc, cảm ngộ đạo của tổ tiên bọn họ, đạt được con đường Ngụy Tiên!
Anh Vũ lúc này không hề giấu giếm, tức giận mở miệng.
Mạnh Hạo trầm mặc, lúc suy tư chợt phát hiện, bản thân vận chuyển Tử Đồng Biến để chữa trị thân thể, nhưng không còn nhanh chóng như lúc trước, tuy rằng vẫn có hiệu quả, nhưng chậm hơn rất nhiều, trong lòng trầm xuống.
- Mà người có chí lớn, như người tin đạo, sớm sống chiều chết, cũng vẫn tình nguyện, có thể đạt được đạo của mình, cho dù lập tức tử vong, cũng cam tâm.
- Người như vậy, một khi thành công, bọn họ chính là Chân Tiên!
- Chỉ có điều, sau khi Quý gia đổi trời, Chân Tiên hiếm thấy, ngàn năm, một tinh cầu chỉ có thể xuất hiện một người. Chỉ có tứ đại tinh cầu, mới có khả năng chứng đạo, mới có thể thành Tiên. Nhưng một người thành Tiên, trong ngàn năm, tinh cầu đó sẽ không có khả năng lại có người thứ hai thành Tiên. Cho nên vạn năm trôi qua, toàn bộ Đệ Cửu Sơn Hải, có thể có mười mấy người Chân Tiên, đã là nhiều lắm rồi.
- Hơn nữa Chân Tiên kiếp, vạn năm trôi qua, tứ đại tinh cầu, Chân Tiên có thể còn sống, cũng chỉ khoảng mười người!
Anh Vũ nói tới đây, bất tri bất giác có cảm giác bi phẫn.
- Chân Tiên kiếp?
Mạnh Hạo hỏi, thần thức dung nhập vào trong mặt nạ huyết sắc, nhìn Huyết Ngao đang từ từ khôi phục, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
- Người muốn tìm đạo của bản thân, đạt tới Chân Tiên, nếu không đi thử thì thôi, một khi đã thử, nếu không thành, tất đạo vẫn, hóa thành pháp tắc thiên địa.
- Nếu thành công, thì trở thành Chân Tiên, từ nay về sau Tiên kiếp hàng, một đường quật khởi, cùng cảnh giới, ngoại trừ cùng là Chân Tiên, thì không có địch thủ!
Không biết Anh Vũ nghĩ tới điều gì, giọng điệu có chút thấp.
- Vương gia đệ thập tổ nói, đạo cơ Hoàn Mỹ, vậy là cái gì?
Hai mắt Mạnh Hạo khoảnh khắc chợt lóe, nhìn về Anh Vũ hỏi.
- Ngươi tu chính là Thái Linh Kinh, kinh này ta cũng không hiểu nhiều, nhưng biết được, nó là một trong tam đại kinh văn, tu đến cực hạn, ngươi chính là Thái Linh Tôn Giả!
- Nhưng cảnh giới Hoàn Mỹ chỉ có hạn từ Trảm Linh trở xuống, chỉ bốn cảnh giới Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh mới có. Về phần sau này tu hành như thế nào, trừ các đời Thái Linh Tôn Giả, người ngoài không biết được.
- Mà đạo cơ Hoàn Mỹ, là một loại tư chất chỉ tu hành Thái Linh Kinh mới có khả năng xuất hiện. Loại tư chất này có thể làm cho giúp ngươi gia tăng rất nhiều cơ hội khi trở thành Chân Tiên.
- Đối với Ngụy Tiên mà nói, nếu đạt được đạo cơ của ngươi, chẳng khác nào có thêm một cơ hội lựa chọn! Thậm chí nếu lịch duyệt có đủ, hoặc chuẩn bị đầy đủ, thay đổi con đường Ngụy Tiên, đi ra cảnh giới Chân Tiên của bản thân!
- Quan trọng nhất là, có đạo cơ Hoàn Mỹ, trở thành Chân Tiên thất bại cũng sẽ không ngã xuống. Có thể coi đạo cơ như một lần miễn tử!
Sau khi nghe giải thích của Anh Vũ, Mạnh Hạo rốt cuộc hiểu rõ lời nói lúc trước của Vương gia đệ thập tổ.
Hắn cũng hiểu được, vì sao Quý gia rất hiếm khi tìm đến, thậm chí rất có thể, có một vài uy hiếp ẩn tàng đối với bản thân, đều được Vương gia đệ thập tổ âm thầm hóa giải.
Giống như hộ đạo giả, chẳng qua mục đích lão tổ Vương gia hộ đạo, là vì cướp đi đạo cơ!
- Nếu đạo cơ bị đoạt đi, thì sẽ làm sao?
Trong mắt Mạnh Hạo có vẻ thâm thúy, chậm rãi mở miệng.
- Nếu tháp cao không có cơ sở sẽ như thế nào?
Anh Vũ ít khi trầm mặc, trầm thấp nói.
- Tháp sụp, bất ổn mà toái diệt.
Mạnh Hạo thản nhiên nói.
- Ngươi cũng như vậy, nếu bị người chiếm đạo cơ, ngươi sẽ chết.
- Trốn đi, Mạnh Hạo, lão khốn khiếp kia nhất định sẽ không từ bỏ. Nghe lời nói của lão, có lẽ lúc trước đã nhận định ngươi là đạo chủng. Chạy trốn, chạy trốn tới khi ngươi trưởng thành!
- Về phần khí tức của ngươi, Bì Đống có thể che dấu, lão ta muốn tìm ra ngươi trong thời gian ngắn, cũng không phải chuyện dễ dàng!
Anh Vũ lo lắng nói.
Mạnh Hạo trầm mặc, một loại cảm xúc không thể nói rõ, khiến trong lòng hắn mơ hồ nổi lên một cỗ ác khí, khóe miệng chậm rãi hiện lên nụ cười lạnh.
Nhưng hắn hiểu được, so với lão tổ Vương gia, bản thân giống như con kiến, nhưng ác khí trong nội tâm của hắn, vì chuyện này dâng lên sẽ không tiêu tan, dường như hóa thành một hạt giống.
Khắc sâu, sinh trưởng ở chỗ sâu trong nội tâm hắn.
- Cá lớn nuốt cá bé, ta đã sớm hiểu được, cuối cùng có một ngày, nếu ta đạo thành, tất diệt Vương gia đệ thập tổ, nếu Vương gia ngăn trở, nếu ngày nào đó ta có đại đạo…
- Ta sẽ khiến cho Nam Thiên chi địa này, từ đó về sau không còn Vương gia!
Mạnh Hạo thì thào trong lòng, định chắc quyết tâm, ác khí lại tăng.
Hắn hít sâu, sau khi nhìn chung quanh, thì nhìn về phía Thiên Hà Hải, hai mắt chợt lóe, thân thể khoảnh khắc lao ra, vừa chữa thương, vừa bay nhanh.
Không bao lâu, giữa Tử Hải và Thiên Hà Hải dường như tồn tại một tầng tường vô hình ngăn cách, thân thể Mạnh Hạo lập tức đụng chạm rồi xuyên thấu qua. Một cỗ mùi biển tràn ngập trong thiên địa, nơi này… là Thiên Hà Hải!
Đại dương mênh mông vô bờ, mặt biển ầm ầm sóng dậy, giữa biển trời xa xa, trời chiều chiếu xuống. Ánh chiều tà khiến nước biển trước mặt, như một mảnh sóng xanh màu da cam.
- Giờ phút này mọi chuyện đều phải cẩn thận, để phòng ngừa vạn nhất…
Mạnh Hạo nâng tay phải lên, lấy ra ngọc giản truyền tống. Vật này hiện giờ sẽ vỡ vụn, Mạnh Hạo chần chờ một chút, trong mắt lộ ra quyết đoán, nắm một cái. Lấy hiểu biết đối với cách sử dụng vật này của hắn, đã sớm nhận thấy được, khoảng cách mà vật này truyền tống, căn cứ vào tu vi đưa vào nhiều hay ít mà quyết định.
Dùng sức nắm, một lát sau, bốn phía Mạnh Hạo xuất hiện một vòng xoáy màu đen, cắn nuốt bóng dáng hắn, khoảnh khắc biến mất.
Sau khi Mạnh Hạo biến mất, chỉ nửa nén hương sau, đột nhiên, vị trí mà hắn rời đi, hư vô vặn vẹo, bóng dáng Vương gia đệ thập tổ bỗng nhiên đi ra, sau khi nhìn chung quanh, lão ta nhíu mày.
- Nhóc con giảo hoạt, khí tức của hắn biến mất ở chỗ này, bất quá ta đã tính ra, hắn ở Thiên Hà Hải này.
- Ngươi trốn không thoát, đạo cơ Hoàn Mỹ, chỉ thuộc về lão phu. Ngươi đã thích trốn, lão phu tìm ngươi ra là được.
Vương gia đệ thập tổ thản nhiên mở miệng, thân thể nhoáng một cái, biến mất vô ảnh.