- Trời ạ, ta không nhìn lầm đi, hơn mười chấp sự Tiêu Dao Tông này, từng người đều là nhân vật dậm chân liền có thể khiến bát phương chấn động. Bọn họ… bọn họ cư nhiên đều thiếu nhân tình Trương gia!
- Lão tổ Trương gia năm đó, nghe nói chỉ có tu vi Kết Đan sơ kỳ, ông ta làm như thế nào khiến những người Tiêu Dao Tông này thiếu ông ta ân tình chứ?
Khi mọi người còn đang đầu óc quay cuồng, mọi người Trương gia cũng ngây ra.
- Lão tổ… năm đó thật sự hiển hách như thế?
Thiếu phụ càng trở nên mờ mịt. Việc này nàng chưa bao giờ nghe trong gia tộc nói qua, trong trí nhớ, vị lão tổ đã ngã xuống kia, mặc dù có một vài bằng hữu, nhưng chân chính chí giao thì rất ít, mà cũng vì lão tổ ngã xuống đã lâu, nên cũng chặt đứt tình nghĩa.
Bằng không, bọn họ cũng sẽ không cùng đường, buông tha cho đảo nhỏ rồi tới đây.
Nhưng cảnh tượng lúc này lại cực kỳ chân thật, khiến thiếu phụ có chút mờ mịt.
Từng tiếng hít khí truyền ra từ trong phần đông tu sĩ của các gia tộc đang xếp hàng kia. Bọn họ mang theo vẻ mặt không thể tin, cũng không cách nào tin nổi, nhìn nhóm người Trương gia đang bị vạn chúng chú mục.
Vẻ hâm mộ, ghen tị, rất nhiều người không dám hiển lộ trên mặt, nhưng đã sớm tràn ngập trong lòng.
Nhất là mấy người Hứa gia, sắc mặt lại nháy mắt tái nhợt, thậm chí trong lòng đã hoảng sợ. Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, Trương gia nghèo túng lúc trước bị nhóm người mình khinh thường, còn nói ra lời nhục nhã, lại có quá khứ huy hoàng như thế.
- Khó trách tiểu muội năm đó chặt đứt quan hệ với gia tộc, cùng muốn gả vào Trương gia. Việc này lúc đầu ta không hiểu rõ, hóa ra là như vậy…
Nam tử Hứa gia bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng lập tức có chút không cam lòng.
Còn có những gia tộc hải ngoại từng có chút mâu thuẫn với Trương gia, hiện giờ cũng đều kinh hãi đảm chiến, hô hấp dồn dập, trong lòng nghĩ lại mà sợ, càng dậy lên u oán sâu thẳm đối với Trương gia.
- Trương gia này lại có nhân mạch như thế… bọn họ vì sao không nói sớm. Sớm nói ra việc này, ở hải ngoại còn ai dám trêu chọc bọn họ?
Thiếu phụ theo bản năng nhìn vài đồng tộc bên cạnh, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều thấy được vẻ rung động đối với chuyện hôm nay trong mắt đối phương.
- Chẳng lẽ là bởi vì ta?
Cho dù là Mạnh Hạo, cũng không khỏi sinh ra liên tưởng như vậy. Hai mắt chợt lóe, nhìn vài chấp sự Tiêu Dao Tông đó mang theo kích động đi tới, không biết nhớ ra cái gì đó, Mạnh Hạo nheo hai mắt lại.
- Hậu nhân ân công, xin nhận của ta một lạy!
Những chấp sự Tiêu Dao Tông này, một đám kích động ôm quyền cúi đầu, còn có mấy người, thậm chí còn lão nhãn hàm lệ, giống như kích động không cách nào hình dung, khiến mọi người Trương gia thụ sủng nhược kinh, liên tục tránh lui.
Thiếu phụ kia lại không biết nói cái gì, nhưng vui sướng trong lòng, cuối cùng cũng không áp chế nổi, giống như khổ tận cam lai, chỉ lưu lại nước mắt. Từ khi nàng gả vào Trương gia, thì chưa từng có ngày nào hãnh diện như ngày hôm nay. Thậm chí, khi nàng nhìn thấy nhóm người Hứa gia biến sắc, kích động trong lòng, so ra cũng không ít hơn nhóm người Tiêu Dao Tông.
- Đứa nhỏ này là muốn bái nhập Tiêu Dao Tông ta?
- Hà cớ gì xếp hàng ở chỗ này, hậu nhân ân công bái nhập Tiêu Dao Tông, là chúng ta cầu còn không được. Lập tức thu vào trong môn, đệ tử nội môn!
- Đúng, chính là đệ tử nội môn!
Hơn mười chấp sự Tiêu Dao Tông này lập tức đua nhau lên tiếng, trực tiếp quyết định việc này.
Cảnh tượng này, khiến những gia tộc hải ngoại muốn bái nhập Tiêu Dao Tông, đều hâm mộ. Đổi lại là người khác, ai cũng hi vọng đứa nhỏ nhà mình, có thể có đãi ngộ như thế. Đây căn bản không phải là bái nhập, mà là được mời vào.
Giờ khắc này, ở bên trong hành cung Thánh đảo, Kháo Sơn lão tổ vẻ mặt đắc ý, đứng lên, đi tới đi lui trong hành cung, khiến thiếu nữ đứng một bên cũng cảm giác bất đắc dĩ vô cùng.
- Vẫn là lão tổ ta thông minh, ha ha, cứ như vậy, tên khốn khiếp này vốn không có lý gì tiếp tục lưu lại nơi này. Đi nhanh lên, cút nhanh lên.
Kháo Sơn lão tổ nghĩ đến điểm đắc ý, lập tức cười ha hả.
Cười cười, bỗng nhiên sắc mặt lão lại biến đổi, thần thức lại tản ra.
Trong Tiêu Dao Tông, khi những chấp sự này đều kích động mở miệng, muốn quyết định tuyển nhận Nam Nhi thành đệ tử nội môn ngay tức khắc, thì bỗng nhiên, một thanh âm lãnh đạm, chậm rãi truyền ra từ trong sơn môn Tiêu Dao Tông. Thanh âm giống như ẩn chứa sấm sét, khi truyền ra lập tức vang vọng trong trời đất, khiến tâm thần mọi người chấn động.
Ầm ĩ cái gì!
- Tiêu Dao Tông tuyển nhận đệ tử, là đại sự bổn tông, các ngươi ồn ào ở chỗ này, còn ra thể thống gì!
Khi thanh âm lãnh đạm truyền ra, từ trong sơn môn đi đến một lão già.
Lão già này vẻ mặt âm u lạnh lẽo, vừa mới xuất hiện, ngay lập tức tản mát ra dao động tu vi Nguyên Anh, trong nháy mắt khiến mọi người bốn phía đồng loạt khẩn trương.
- Là… là cốc chủ đệ tam cốc!
- Cốc chủ đại nhân đã tự mình đến, chẳng lẽ lão cũng có giao tình với Trương gia?
Mọi người xếp hàng, còn có những đệ tử Tiêu Dao Tông xung quanh không bị thần thức Kháo Sơn lão tổ dung nhập, đều đoán thầm trong lòng.
- Mặc dù nhà này có giao tình với các ngươi, nhưng quy củ tông môn, sẽ không cải biến.
Lão già thản nhiên nói, vẻ mặt không giận tự uy, lời nói truyền ra, lập tức khiến mọi người chấn động tâm thần.
- Tiêu Dao Tông ta, quy củ làm trọng, bất kể là ai, bái nhập tông môn đều phải tiến hành dựa theo quy của. Các ngươi trở lại vị trí cũ, chờ đến giờ thì sẽ được lên phía trước.
Ánh mắt lãnh đạm của lão già nhìn lướt qua nhóm người Trương gia.
Lời lão vừa dứt, tu sĩ xếp hàng của gia tộc khác, lập tức chấn động tinh thần. Lúc trước bọn họ cũng hiểu được bất công, nhưng cũng không dám nhiều lời. Giờ phút này, thấy được cốc chủ Tiêu Dao Tông chủ trì công đạo, lập tức cảm thấy, Tiêu Dao Tông quả nhiên môn quy nghiêm khắc, giống như truyền thuyết bên ngoài.
Sắc mặt thiếu phụ Trương gia tái nhợt, vội vàng cúi đầu đồng ý. Cái loại cảm giác đột nhiên ngã xuống khỏi kinh hỉ khiến nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ, lại lo lắng liên lụy những chấp sự có giao tình với gia tộc, nên vội cúi đầu, lôi kéo Nam Nhi sợ hãi run rẩy, cùng mấy tộc nhân gia tộc bên người, khẩn trương rời khỏi đội ngũ.
Tộc nhân Hứa gia thấy một màn như vậy, trong lòng lập tức kinh hỉ. Giờ phút này, không phải lúc nói lời châm chọc, nhưng trào phúng trong mắt, lại không che dấu chút nào.
- Còn các ngươi nữa… thân là chấp sự Tiêu Dao Tông, lại càng không biết đúng mực. Phạt các ngươi cấm túc ba tháng, không được ra ngoài!
Vẻ mặt lão già âm u lạnh lẽo, khi lời nói quanh quẩn, một cỗ cảm giác uy vũ khí phách, thản nhiên trào dâng.
- Phạt con bà nó chứ!
Lời này của lão già vừa mới truyền ra, ngay sau đó bên tai lão liền truyền tới một tiếng rống giận ngập trời, tràn ngập phẫn nộ.
Rống giận này, giống như thiên lôi cuồn cuộn, người ngoài không thể nghe thấy, chỉ quanh quẩn trong tâm thần lão già này. Khi nó mãnh liệt vang vọng, lập tức khiến sắc mặt lão già này đại biến.
Lão đương nhiên nghe ra, đây là thanh âm của ai.
- Đó là lão tổ ta ra lệnh, con bà nó chứ, nếu như hỏng đại sự của lão tổ ta, lão tổ ta lột da ngươi ra!
Thanh âm Kháo Sơn lão tổ hổn hển, rầm rầm vang vọng, lão thật sự là nổi giận rồi.
Cục diện thật vất vả mới tạo thành, khi thấy sắp hoàn thành, nhưng không ngờ lại xuất hiện một người đến quấy nhiễu như vậy, Kháo Sơn lão tổ sợ. Lão sợ Mạnh Hạo kia phát hiện ra cái gì, giờ phút này lửa giận ngập trời, hận không thể, tát một cái, tát chết cái lão già kia.
Cảm nhận được phẫn nộ và sát khí của lão tổ, cốc chủ đệ tam cốc của Tiêu Dao Tông chợt run run, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn bóng lưng nhóm người Trương gia. Giờ khắc này, lão bỗng nhiên phúc linh tâm tới.
- Dừng bước!
Lão nói xong, vội vàng đi tới vài bước.
- Các ngươi chính là Trương gia?
Trong khi tiến lên, lão già mở miệng lần nữa, trong thanh âm mang theo sự kích động, trong khoảnh khắc, trong mắt lại ngập nước. Khi thanh âm này vang lên, lập tức khiến tộc nhân các gia tộc hải ngoại xếp hàng xung quanh đều ngẩn người, ngược lại không rõ, đây rốt cuộc là náo loạn cái gì…
Không chỉ có bọn họ sửng sốt, đệ tử Tiêu Dao Tông bốn phía cũng mang vẻ mặt mờ mịt. Bọn họ cảm thấy, sự tình hôm nay… rất là quỷ dị.
Nhóm người Trương gia ngừng một chút, khi quay đầu lại, thì thấy được lão già đang chạy nhanh tới.
- Hồi tiền bối… vãn bối… vãn bối là Trương gia ở hải ngoại.
Thiếu phụ nhìn lão già tiến đến, chần chờ một chút, thấp giọng mở miệng.
- Thật sự là Trương gia!!!
Lão gia đạp một chân, lập tức ngọn núi nổ vang, mặt đất chấn động.
- Đều là lỗi của lão phu, lúc trước lão phu ở bên trong, cảm thấy có đại sự phát sinh, cho nên mới ra ngoài. Lúc trước không nhận ra các ngươi, ai nha, việc này đều do lão phu.
Tiếng cười của lão gia quanh quẩn, trong thanh âm mang theo sự cảm thán, trên mặt lại lộ ra vẻ nhớ lại.
- Nhớ năm đó, lão tổ Trương gia các ngươi đối với ta có đại ân, ông ấy đã từng cứu ta sáu lần! Nếu không có ông ấy, tuyệt không có lão phu hiện giờ. Hậu bối cố nhân, hậu bối cố nhân.
Lão già cực kỳ cảm thán, lão dứt lời, lập tức khiến mọi người há hốc mồm.
Nhất là Hứa gia, lại càng mở to mắt, hít ngược một hơi sâu, trong đầu bọn họ ong ong. Thật sự không thể tưởng tượng, Trương gia này, lại có loại quan hệ thông thiên như vậy, cư nhiên lại có loại đại ân này, với một trong cửu đại cốc chủ của Tiêu Dao Tông.
- Hiện giờ hậu bối của ông ấy đến Tiêu Dao Tông, cho dù là vi phạm môn quy, lão phu cũng một mình gánh chịu, tuyệt sẽ không để cho hậu bối của lão tổ Trương gia, hổ thẹn ở trong này!
Lão già quả quyết mở miệng, ánh mắt lập tức đảo qua bốn phía, tộc nhân của các gia tộc hải ngoại đồng loạt cúi đầu, trong lòng chấn động.
Mạnh Hạo nheo hai mắt lại, khóe miệng bỗng nhiên hiện lên chút vui vẻ. Mặc dù hắn không cảm nhận được khí tức gì, nhưng sự tình hôm nay quỷ dị như vậy, dựa vào lịch duyệt của hắn, như thế nào lại không nhìn ra.
- Thú vị, sự tình không đáng tin cậy như vậy, trong trí nhớ dường như có một lão gia hỏa như vậy, thích làm chuyện như thế.
Thiếu phụ Trương gia run rẩy thân mình, kinh hỉ hôm nay tới quá nhiều, làm cho nàng giờ phút này đã mờ mịt tới cực hạn rồi. Trong lúc run rẩy, đang muốn mở miệng, lão già đệ tam cốc kia, đã lập tức tiến lên vài bước, ôm lấy Nam Nhi.
- Giống, thật sự là quá giống. Nhìn thấy nhóc con này, lão phu cũng nhớ tới lão tổ Trương gia các ngươi.
- Ngươi có nguyện ý bái lão phu làm sư phụ không?
Lúc này, khẩn trương nhất, lại chính là Kháo Sơn lão tổ trong hành cung. Lão hô hấp dồn dập, nhìn cảnh tưởng xa xa này, hận không thể khiến Nam Nhi đồng ý ngay lập tức.
- Mau đồng ý, nhóc con, mau đồng ý đi, van cầu ngươi, ngươi mau đồng ý… lão tổ ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý, về sau trong Kháo Sơn Tông, không đúng, về sau trong Tiêu Dao Tông, lão tổ ta bảo kê ngươi!
Kháo Sơn lão tổ thì thào, nhưng lão cũng không dám quá mức rõ ràng, sợ bị Mạnh Hạo phát giác ra được.
Nam Nhi có chút khẩn trương, rất sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé tái nhợt, theo bản năng quay đầu lại nhìn mẹ bé. Chẳng biết tại sao, nó lại cũng nhìn về phía Mạnh Hạo.
Nếu nó không nhìn Mạnh Hạo, Mạnh Hạo sẽ không tham dự việc này. Nhưng đứa nhỏ này hiện giờ bất lực, không biết nên lựa chọn như thế nào, lại đưa mắt nhìn về phía mình, Mạnh Hạo mỉm cười, bỗng nhiên mở miệng.
- Không vội, tư chất đứa nhỏ này, ta cảm thấy có thể có thân phận tốt hơn.
Kháo Sơn lão tổ nghe những lời này, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, ngửa đầu phát ra tiếng gào rú bi phẫn.