Mới vừa xuất hiện, toàn bộ Thánh đảo lập tức chấn động. Kháo Sơn lão tổ mặc một thân áo bào màu xanh, tóc dài phiêu diêu, nhìn như tang thương, nhưng hai mắt lại tựa như ánh sao. Trên mặt lão lúc này đã nổi đầy gân xanh, có thể thấy được lão tức giận cỡ nào, đã đến lúc nhất định phải phóng thích…
Chỉ một bước, liền trực tiếp vượt qua nửa Thánh đảo. Lão hiện ra tại trước người Mạnh Hạo, đứng ở giữa Vương gia đệ thập tổ và Mạnh Hạo!
Tay phải nâng lên, chợt vung về phía trước. Một mảnh hơi nước mông lung lập tức dựng lên, tản mát yêu khí động trời, lóng lánh ánh sáng bảy màu, ầm ầm va chạm cùng một chưởng kia của Vương gia đệ thập tổ.
- Ngươi cút ngay cho lão tổ!
Đầu tóc Kháo Sơn lão tổ cuồng loạn. Lão ngửa mặt lên trời gầm nhẹ, thanh âm cuồn cuộn như lôi đình, nổ vang cả trời đất.
Hơi nước cùng một chưởng kia tại giữa không trung vô hình đụng chạm.
Trong nháy mắt, ở nơi này nổ vang, chấn động bát phương. Thân thể Kháo Sơn lão tổ thụt lùi, toàn thân giống như bị cuồng phong càn quét, khi ngẩng đầu, trên mặt lão lộ ra vẻ dữ tợn.
Thân thể Vương gia đệ thập tổ vừa dừng lại, hai mắt lộ ra một chút tinh mang, đồng thời cười lạnh.
- Chỉ là tu sĩ Trảm Linh, lão ta chính là người mà Mạnh tiểu oa nhi ngươi dựa dẫm sao? Lão phu trước hết diệt người này, chặt đứt hi vọng của ngươi.
Vương gia đệ thập tổ thản nhiên mở miệng, đối với lão mà nói, việc giết chết Kháo Sơn lão tổ, cực kỳ đơn giản.
Trên thực tế dưới cái nhìn của lão, giết chết một tu sĩ Trảm Linh quả thực rất đơn giản. Nếu không phải là sợ không cẩn thận giết chết Mạnh Hạo, không thể cướp đoạt đạo cơ.
Mạnh Hạo căn bản là không có nửa điểm khả năng sinh tồn trong tay lão.
Lão có quá nhiều đạo pháp, có thể trực tiếp đuổi giết tất cả.
- Tổ tiên Vương gia ta, từng tự nghĩ ra ba chỉ. Trong đó, hai chỉ thất truyền, nhưng này Tịch Diệt Chỉ, vẫn còn được truyền thừa cho đời sau.
Trong lúc nói, tay phải Vương gia đệ thập tổ đã nâng lên, chỉ về phía trước. Một chỉ này như tịch diệt, chỉ trong nháy mắt, sức sống vạn vật trong trời đất, dưới một chỉ này, toàn bộ đều phải khô héo.
Hai mắt Mạnh Hạo chớp động, lập tức cảm nhận được sức sống trên thân thể lại rất nhanh khô héo. Hàn quang trong mắt hắn lóe lên, thân thể rất nhanh lui về phía sau, lại dùng phương pháp chấn động vừa hiểu ra. Thân thể trong nháy mắt, dường như xuất hiện hơn trăm lần chấn động, phong tỏa sức sống trong cơ thể, khiến việc khô héo chậm lại.
- Giờ phút này không phải là lúc rời đi. Đợi thêm một chút, đợi đến khi Kháo Sơn lão rùa đen và Vương gia lão khốn kiếp này chiến đến mức kiệt sức, càng đánh càng nộ khí, đó mới là lúc ta nên rời đi.
Mạnh Hạo ý nghĩ xoay chuyển hàng trăm lần. Hắn sở dĩ dừng lại tại Thánh đảo, chính là muốn dẫn Vương gia đệ thập tổ tiến đến, rồi mượn sức mạnh của Kháo Sơn lão tổ chém giết đối phương, giải trừ mối nguy hiểm cho chính mình.
Ở bên người Mạnh Hạo, vẻ mặt Cổ Ất Đinh Tam Vũ ngưng trọng. Mắt thuyền linh lộ ra tinh quang, thủ hộ ở một bên.
Cùng lúc đó, theo thiên địa biến sắc, Thánh đảo chấn động. Cường nhân trong Tiêu Dao Tông, giờ phút này cũng đều cấp tốc mà đến, dù biết rõ nơi này đang rất nguy hiểm. Nhưng môn quy Tiêu Dao Tông nghiêm ngặt, coi trọng nhất bối phận. Lão tổ ở bên ngoài ra tay, bọn họ cho dù không địch lại, nhưng nếu lão tổ không có mệnh lệnh không được đến gần, thì bọn họ vẫn nhất định phải tới.
Mà giờ khắc này, khẩn trương nhất, lại chính là tu sĩ Nguyên Anh muốn cướp Mạnh Hạo lúc trước, giờ phút này đã run rẩy tới cực hạn trên mặt đất. Lão trợn to mắt nhìn từng cảnh tượng này, liên tục hít vào mấy hơi thật sâu, đầu óc ong ong đã mất đi khả năng suy nghĩ.
Bất kể là Mạnh Hạo, Kháo Sơn lão tổ, hay vị Vương gia đệ thập tổ từ đâu tiến đến kia, đều là những người lão muốn cũng không thể chạm tới. Đời này xem ra lão là vị tu sĩ xui xẻo nhất, mới bị cuốn vào trong trận chiến đấu này.
Vương gia đệ thập tổ chỉ tay ra, thiên địa tịch diệt, dường như toàn bộ đều trở thành màu xám. Mà chỉ có lão ta, mới là sắc thái duy nhất của thế giới này.
Chỉ xuống đại địa, thế giới nổ vang.
Kháo Sơn lão tổ nhướn mày. Giữa lúc tay phải bấm niệm pháp quyết, yêu khí tung hoành ngang dọc.
- Tịch Diệt Chỉ cái chó má gì chứ, lão tổ ta cho tới bây giờ còn chưa nghe nói qua. Yêu pháp, Thiên Địa Phá…!
Tay phải Kháo Sơn lão tổ bấm niệm pháp quyết, đồng dạng chỉ tay về phía trước. Chỉ này ra, móng tay dường như đã trở thành trời, bụng ngón tay lại thành mặt đất. Mà đầu ngón tay, thì trong chớp mắt này, như hóa thành lưỡi dao sắc bén, có thể phá nát thiên địa.
Hai người đồng thời chỉ tay, ở giữa không trung đụng chạm mãnh liệt.
Ầm!
Tại thời khắc này, một tiếng nổ mãnh liệt vang lên. Trên mặt đất, vị tu sĩ Nguyên Anh kia phun ra máu tươi, thân thể Mạnh Hạo cũng thụt lui. Khi hai mắt hắn chớp động, lập tức nhìn thấy tất cả thực vật ở bốn phía đều héo rũ. Cũng vào đúng lúc này, thân thể Kháo Sơn lão tổ, bắt đầu từ ngón tay của lão, nhanh chóng khô héo.
Trong nháy mắt, tóc của lão rơi xuống, cả người gầy gò, dường như héo rũ tới mức đã trở thành một thây khô. Phịch một tiếng, lão trực tiếp nổ tung hóa thành điểm điểm tinh quang rồi tiêu tán.
Vẻ mặt Vương gia đệ thập tổ vẫn như cũ, tựa như vô cùng tự tin đối với một chỉ này.
- Vậy đó là chỗ dựa của ngươi?
Lão thản nhiên mở miệng, liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, trong mắt hiện lên chút trào phúng.
Vẻ mặt Mạnh Hạo và Cổ Ất Đinh Tam Vũ đều bình tĩnh. Lão tổ Vương gia ngẩn ra, mơ hồ cảm thấy có chút không đúng. Lúc lão đang muốn cất bước, bỗng nhiên, một tiếng rống giận kinh người thình lình vang vọng bốn phía nơi đây.
- Ngươi, cái tên chết tiệt này, lại dám diệt phân thân lão tổ của ta!
Thanh âm ầm ầm vang dội. Trong hư vô, đột nhiên xuất hiện từng trận hơi nước, đảo mắt liền ngưng tụ thành một thân thể, chính là Kháo Sơn lão tổ.
Kháo Sơn lão tổ được ngưng tụ ra lần nữa, tu vi có yếu đi một chút. Sau khi xuất hiện, lão lửa giận ngập trời, ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng, lao thẳng đến chỗ Vương gia đệ thập tổ.
- Có lão phu ở đây, không người nào có thể chém giết tiểu… Khụ khụ, không người nào có thể chém giết Mạnh Hạo!
Kháo Sơn lão tổ vừa rống to, vừa lao về phía Vương gia đệ thập tổ.
Lão không nói thì thôi, nhưng vừa nói ra lời này, Mạnh Hạo bỗng nhiên hãi hùng một trận, sắc mặt biến hóa. Hắn mới không tin Kháo Sơn lão tổ thật sự sẽ để ý bản thân.
- Đáng chết, lão rùa đen này nhất định là có phương pháp gì đó, có thể tránh đi Phong Yêu…
- Hiện giờ, lời nói cùng với hành động của lão hẳn là có liên quan tới phương pháp kia. Chẳng lẽ, lão có thể dùng loại phương pháp không biết này, hóa giải cục diện lão nhất định phải xuất thủ bây giờ?
Mạnh Hạo đã sớm không phải là tu sĩ mới ra đời năm đó, trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn đã sớm luyện ra một tâm trí nhạy bén. Vì vậy, dựa theo hàm ý trong lời nói của Kháo Sơn lão tổ, hắn phát giác có manh mối gì đó.
Khi ý niệm chuyển động trong đầu Mạnh Hạo, Kháo Sơn lão tổ trong khoảnh khắc đã tiến đến, đứng trước người Mạnh Hạo, vung tay áo.
- Mạnh Hạo, ngươi đi trước!
Lão nói xong, liền lao thẳng đến chỗ Vương gia đệ thập tổ.
Mạnh Hạo chấn động, hô hấp có chút dồn dập. Vương gia đệ thập tổ hừ lạnh một tiếng, cất bước, tay phải giơ lên, lại xuất ra Tịch Diệt Chỉ.
Chỉ này ra, bốn phía đất trời vẫn đột nhiên biến thành tro sắc. Giữa lúc sức sống mất đi, Kháo Sơn lão tổ ngửa mặt lên trời bi phẫn, hét lớn một tiếng.
- Sinh mạng thật đáng quý, hứa hẹn càng vĩnh hằng. Lão phu Kháo Sơn lão tổ, năm đó hứa hẹn trở thành hộ đạo giả của Mạnh Hạo. Hôm nay, cho dù tan xương nát thịt, cũng muốn thực hiện hứa hẹn năm đó!
Kháo Sơn lão tổ bày ra một bộ thấy chết không sờn, mạnh mẽ phóng đi. Cả người lão hiển lộ ra khí thế, thà rằng bản thân chết trận, cũng phải ngăn cản Vương gia đệ thập tổ. Khi lao ra, lão bấm tay niệm thần chú, yêu pháp tản ra, hung hãn không sợ chết, đánh về phía Vương gia đệ thập tổ.
Như thế, ở trong mắt mọi người, lão là một hán tử, anh dũng chân thành đến cực điểm, vì lời hứa, có thể trả giá sinh mạng!
Nhưng trong mắt Mạnh Hạo, hắn hiểu rất rõ Kháo Sơn lão tổ này. Lão rùa đen chết tiệt này, tuyệt đối sẽ không làm như vậy vì hắn. Trên tràn Mạnh Hạo chảy mồ hôi, cái loại cảm giác không ổn càng trở nên mãnh liệt.
Không chút do dự, hắn lập tức từ bỏ kế hoạch lúc trước, thân thể nháy mắt rút lui, vội vãn đi về phía sau. Cổ Ất Đinh Tam Vũ quay đầu liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, lại nhìn Kháo Sơn lão tổ đang bày bộ dáng thấy chết không sờn một chút, thở dài.
Ầm!!
Thân thể Kháo Sơn lão tổ chạm phải Tịch Diệt Chỉ, lập tức khô héo, đột nhiên tan vỡ.
Nhưng đồng thời khi tan vỡ, lại có tiếng gầm nhẹ truyền ra, hơi nước rất nhanh ngưng tụ, lại hóa thành Kháo Sơn lão tổ, liều chết ngăn cản bước chân Vương gia đệ thập tổ.
- Lão phu chết không có gì đáng tiếc, nhưng Mạnh Hạo, hắn tuyệt không thể chết. Đây chính là lời hứa của lão phu năm đó!
Kháo Sơn lão tổ bi phẫn mở miệng.
Mắt Vương gia đệ thập tổ lộ ra ánh sáng kì dị, nhìn về phía Kháo Sơn lão tổ.
- Đúng là một hạng người anh dũng, vì một hứa hẹn, có thể trả giá bổn nguyên để sống lại!
Lão dĩ nhiên nhìn ra, mỗi một lần Kháo Sơn lão tổ này sống lại, đều là dùng bổn nguyên đến thôi phát.
Mà bổn nguyên, lại chính là vật được tu sĩ trong cảnh giới như lão coi trọng nhất. Tiêu hao một ít sẽ tổn thất một ít, rất khó khôi phục, quý giá vô cùng.
Trong mắt Vương gia đệ thập tổ hiện lên chút tôn trọng, càng cảm thấy Kháo Sơn lão tổ trước mắt này, nếu là tộc nhân của mình, như vậy, nhất định sẽ là chọn lựa đầu tiên cho nhà hộ viện.
Mạnh Hạo thầm mắng trong lòng, hắn hiểu quá rõ Kháo Sơn lão tổ rồi, giờ phút này đang triển khai tốc độ cao nhất, hận không thể làm cho tốc độ bạo tăng gấp trăm ngàn lần, nháy mắt thoát đi.
- Ha ha, phương pháp kia quả nhiên hữu hiệu, vẫn là lão tổ ta thông minh. Phong Yêu trên người ta, chỉ là muốn ta trở thành hộ đạo giả mà thôi. Hộ đạo nha, chỉ là bảo vệ thôi, nhưng đạo chân chính, cần tôi luyện. Cho nên thân phận của hộ đạo giả, không phải phòng ngừa tên khốn khiếp kia tử vong, mà là thêm một tầng bảo hộ mà thôi. Nếu thật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng chỉ cần ta gắng hết sức, sẽ không có chuyện gì.
- Mà ta đã hết lực, cho dù là phân thân, nhưng lão tổ ta trả giá chính là bổn nguyên. Cái này dùng lừa gạt Phong Yêu cổ ngọc, hẳn là không có vấn đề lớn. Ha ha, lão tổ ta quá thông minh!
- Như vậy, sẽ không tính là trái với Phong Yêu cổ ngọc!
Kháo Sơn lão tổ đắc ý trong lòng, nhưng vẻ mặt bên ngoài lại càng thêm bi phẫn, liều lĩnh lao ra ngăn cản. Trong tiếng nổ vang, lão lại khô héo, tan vỡ.
Nhưng ngay sau đó lại xuất hiện. Trong sự ngăn cản không ngừng, Kháo Sơn lão tổ càng trở nên suy yếu, mà trong lòng Vương gia đệ thập tổ thì lại vô cùng thưởng thực sự trung tâm của Kháo Sơn lão tổ. Thời điểm Kháo Sơn lão tổ lại lần nữa héo rũ, còn chưa kịp ngưng tụ thì lão tổ Vương gia lao tới, đuổi theo Mạnh Hạo.
Khi thân thể Kháo Sơn lão tổ lại lần nữa ngưng tụ thì đã suy yếu tới cực hạn. Thậm chí thân thể của lão cũng không thể thành hình, lộ ra hư ảo có dáng vẻ bản tôn.
Khi thấy Vương gia đệ thập tổ đuổi theo Mạnh Hạo, vẻ mặt lão bi phẫn tới cực hạn, biến thành một con rùa đen dữ tợn.
- Không được giết hắn, tới giết ta đi!!
Trong lòng Kháo Sơn lão tổ đã sớm cười tới nở hoa. Nhưng ở bên ngoài, lại biểu hiện tức đỏ mắt, ngửa mặt lên trời gào rú, liều lĩnh đuổi theo.
- Tới giết ta, ta thà rằng chết, cũng muốn hoàn thành hứa hẹn, không được giết hắn!! Ta không chỉ là hộ đạo giả, ta còn là lão tổ của hắn. Bối phận của hắn gần như là đệ tử của ta, có thể cùng ăn cùng ngồi với ta, là tương lai, hi vọng của Tiêu Dao Tông ta. Ngươi không thể giết hắn!
- Vô sỉ!!
Mạnh Hạo cắn răng, không chút do dự lấy ra Như Ý ấn. Khi hắn đang muốn hung hăng nắm một cái, bỗng nhiên…
Vương gia đệ thập tổ mạnh mẽ quay đầu lại. Lão nhìn thoáng qua Kháo Sơn lão tổ đã hóa rùa đen, nội tâm đắc ý vô cùng, nhưng vẻ mặt lại bi phẫn đuổi theo. Trong giây lát, mắt lão lộ ra kỳ quang.
- Lão phu cả đời thấy vô số yêu thú, chỉ có một con này… Trung tâm như vậy!
Vương gia đệ thập tổ động tâm.