- Tường ngăn gió lốc này của Thiên Hà Hải cũng có chút môn đạo.
Mạnh Hạo đi trong gió lốc, lẩm bẩm, cuồng phong xung quanh hắn gào thét, những tia chớp đan vào nhau. Ngọn gió này có thể xé rách tất cả tu sĩ Nguyên Anh trong khoảnh khắc, mà tia chớp thì có thể phá tan nguyên thần trong chớp mắt.
Nhưng đối với Mạnh Hạo mà nói, ngọn gió này chỉ có thể phả vào mặt, không thể chấn động thân thể hắn chút nào. Mà tia chớp kia, lại giống như thuốc bổ, có thể khiến tốc độ vận chuyển tu vi của hắn tăng lên một chút.
Anh Vũ trên vai Mạnh Hạo càng không thèm để ý đến cái gọi là gió lốc này, thỉnh thoảng còn bay ra, trong khi la hét vẫn cùng cái chuông do Bì Đống hóa thành, xuyên qua trong gió lốc.
Cảnh này nếu có người ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ rất kinh hãi. Phải biết rằng cả Thiên Hà Hải, chỉ có tu sĩ Trảm Linh mới có thể đi lại trong tường ngăn gió lốc.
Mà tu sĩ Trảm Linh, trong Thiên Hà Hải, lộ diện chỉ có ba người!
Đó chính là tam thánh của tam tông!
Trừ ba người đó ra, không một tu sĩ nào dám mạnh mẽ vượt qua tường ngăn gió lốc.
Phạm vi của tường ngăn gió lốc rất lớn, Mạnh Hạo chắp tay sau lưng đi tới, đã đi hơn vạn trượng, vẫn chưa ra được. Hơn nữa càng đi tới, gió càng thêm cuồng bạo, còn có tiếng nức nở trong gió, giống như trong sương đen xung quanh, có vô số hung thần ác sát đang gào thét với Mạnh Hạo.
Những tia chớp đã kết thành một mảng, ầm ầm quét tới.
Ở nơi này, tu sĩ Nguyên Anh căn bản không thể sinh tồn, thân thể của bọn họ sẽ tan vỡ trong khoảnh khắc, Nguyên Anh hoàn toàn vỡ vụn. Nhưng với Mạnh Hạo mà nói, cũng chưa tính là gì.
Mãi một canh giờ sau, khi Mạnh Hạo không biết đã đi được bao xa, xung quanh đen kịt, gió như lưỡi dao, cho dù là Mạnh Hạo, cũng không thể không giảm tốc độ. Nhưng thân thể mạnh mẽ, vẫn có thể hoành hành.
Khu vực gió lốc này, khi Mạnh Hạo đi trọn một ngày, gió càng lúc càng kinh người, tia chớp gần như không đâu không có, còn có một chút phù văn lấp loáng hiện ra, lan tràn xung quanh. Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, cảm nhận được một chút uy hiếp từ trong phù văn.
Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi. Tuy vậy đến ngày thứ hai, Mạnh Hạo cũng không khỏi cau mày, tốc độ càng chậm hơn nữa. Phù văn xung quanh hắn, đã không còn lấp loáng, mà chiếu rọi xung quanh, hơn nữa thường là mười mấy phù văn dung hợp với nhau, giống như hình thành trận pháp cực nhỏ.
- Trận này, có thể chấn động tu sĩ Trảm Linh!
Mạnh Hạo hơi suy tư, đôi mắt lướt qua thấy một đám mười mấy phù văn kết thành trận pháp đang tới. Hắn không hề có ý né tránh, để mặc cho trận pháp tiếp xúc với cơ thể.
Ầm một tiếng, thân thể Mạnh Hạo chấn động, hơi lắc lư, không hề lùi lại, khóe miệng xuất hiện vẻ tự tin. Trận pháp kia, khoảnh khắc đến trước người hắn liền vỡ tan ra.
Mạnh Hạo phủi quần áo, lại bước tới. Mấy ngày sau, trong tường ngăn gió lốc này, Mạnh Hạo đang đi tới đột nhiên biến sắc, thân thể hóa thành khói xanh, nhanh chóng lao sang bên cạnh, tránh né một đám phù văn đang tới.
Tiếng ầm vang vọng, đám phù văn kia dường như ẩn chứa ý chí hủy thiên diệt địa, lúc quét qua bên cạnh Mạnh Hạo, Mạnh Hạo tận mắt nhìn thấy sương mù xung quanh tan đi một chút, cảm giác bá đạo lộ ra rõ ràng trên đám phù văn.
Thậm chí đám phù văn này đi qua, gặp được một số phù văn đơn lẻ liền lập tức hấp thu giống như cắn nuốt vậy.
- Có đến mấy trăm phù văn!
Đôi mắt Mạnh Hạo có vẻ nghiêm nghị. Trận pháp mấy trăm phù văn khiến hắn cảm nhận được uy hiếp thực sự, một khi chạm phải, Mạnh Hạo cũng không biết thân thể mình có thể đối kháng được không.
- Xem ra cũng không thể coi thường tường ngăn gió lốc này.
Mạnh Hạo lẩm bẩm, thần thức tản ra, tiếp tục đi tới.
Dần dần, trận pháp mấy trăm phù văn kết thành càng lúc càng nhiều, khi chúng gần như trở thành bình thường, có thể thấy ở khắp nơi trong tường ngăn gió lốc, Mạnh Hạo lại nhìn thấy một đám trận pháp phù văn càng thêm khổng lồ.
Đó là trận pháp do hơn ngàn phù văn kết thành, đã không còn là một đám, mà giống như pháp bảo, thứ hắn nhìn thấy, là một cây chiến phủ. Trong tường ngăn gió lốc này, cây chiến phủ càn quét khắp nơi, khiến cho rất nhiều trận pháp mấy trăm phù văn lũ lượt né tránh, không dám tới gần.
Cây chiến phủ này lớn đến mấy chục trượng, toàn thân lấp lánh, khí tức túc sát tràn ngập, dường như lúc nào cũng khát vọng chém giết, lúc nhìn thấy, cực không tầm thường.
Trên chiến phủ, Mạnh Hạo rõ ràng cảm nhận được khí tức Trảm Linh nồng đậm, cảnh này khiến Mạnh Hạo hơi kinh hãi, trầm ngâm, đôi mắt từ từ xuất hiện vẻ hứng thú.
- Phù văn nơi này thật kỳ diệu. Chỉ một cái đơn độc uy lực không lớn, nhưng mấy chục cái, uy lực tăng mạnh. Khi đạt hơn trăm, càng có thể khiến Trảm Linh không muốn tiếp xúc, còn nếu trên ngàn…
- Lại có khí tức tinh thần Trảm Linh, đây rõ ràng giống như pháp bảo Trảm Linh vậy!
Mạnh Hạo có phần động tâm, dựa theo lý giải của hắn với tu hành, sau Trảm Linh, trừ có được cảm ngộ ý cảnh ra, còn có thể luyện chế Trảm Linh Bảo.
Đem sát phạt chi ý của Trảm Linh đệ nhất đao dung luyện trong pháp bảo, dùng nguyên thần săn sóc, vậy có thể biến thành Trảm Linh Bảo của bản thân. Loại pháp bảo này, giống như tu ra tính mạng, uy lực cực lớn.
Hơn nữa căn cứ vào phôi thể pháp bảo mạnh yếu khác nhau, càng về sau, chênh lệch giữa hai bên sẽ càng lớn.
Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, không hề né tránh, mà sau khi ước lượng, tay phải đột ngột bắt quyết. Trong khoảnh khắc hư ảnh một ngọn sơn phong hình thành trong tay Mạnh Hạo, khi chỉ về phía trước, ngọn sơn phong này ầm ầm lao thẳng tới chiến phủ đang càn quét một đám mấy trăm phù văn.
Khoảnh khắc tới gần, chiến phủ kia không hề hé tránh, lập tức va chạm với sơn phong. Tiếng nổ ầm vang, sơn phong tan nát, mà chiến phủ không hề thay đổi, nhưng lại đột nhiên dừng lại, giống như có linh, đứng sững ở đó.
Dường như trong ý thức của nó, từ khi có ký ức đến giờ, nó chưa từng bị công kích.
Mạnh Hạo cau mày, chiến phủ này còn mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn. Đúng lúc này, chiến phủ như có phản ứng, xoay mạnh lưỡi phủ, lập tức nhắm chuẩn Mạnh Hạo.
Trên cây phủ, bay lên một đám sương đen, trong sương đen xuất hiện đôi mắt, nhìn thẳng về phía Mạnh Hạo. Âm thanh tức giận vang lên từ cây phủ, chiến phủ lập tức chuyển động, lao thẳng về phía Mạnh Hạo.
- Thú vị.
Mạnh Hạo hơi mỉm cười. Đoạn thời gian ở trong tường ngăn gió lốc này, thực sự đơn điệu nhàm chán, lúc này khó khăn lắm mới có một chút hứng thú, Mạnh Hạo há có thể rút lui.
Trước đó hắn chỉ thăm dò mà thôi, lúc này thấy chiến phủ lao tới, tay phải Mạnh Hạo đột ngột vung về phía trước. Trong khoảnh khắc ngoài cơ thể hắn ảo hóa ra hình ảnh sơn phong ngàn trượng, mà hắn dường như trở thành một người trong núi đá. Đôi tay hơi xòe ra, ngọn núi lập tức bành trướng một lần nữa, lớn đến năm ngàn trượng, va chạm với chiến phủ đang lao tới.
Ầm một cái, tiếng nổ ngập trời, khiến sương khói xung quanh cuộn trào, âm thanh cũng vang khắp bốn phương, theo gió trong gió lốc bay tới tận những nơi rất xa.
Trong tường ngăn gió lốc ở một nơi cực xa nơi này, đang có một con thuyền màu đen, kéo lá cờ màu đen đi tới trong gió lốc. Con thuyền này phát tán khí tức máu tanh, dường như trên đó nhuốm một tầng máu tươi.
Chỗ máu tươi này không ngừng ảo hóa ra từng cái phù văn màu máu, phối hợp với cánh buồm, bình an đi trong tường ngăn gió lốc mà Trảm Linh cũng phải cau mày này.
Gió không thể lay động con thuyền, tia chớp khoảnh khắc giáng xuống cũng uốn cong tránh đi, mà những phù văn kia giống như không nhìn thấy con thuyền, không hề động đậy, như đang ngủ say.
Trên con thuyền này, có mười mấy tu sĩ, vẻ mặt tái nhợt, hít thở gấp gáp, có vẻ sợ hãi nhìn xung quanh. Những người này đa phần là tu sĩ Nguyên Anh, chỉ có một số là Kết Đan.
Phụ trách điều khiển con thuyền này là ba lão già. Ba người vẻ mặt kiêu căng, thỉnh thoảng nhìn về phía mọi người cũng lóe lên cái nhìn khinh miệt.
- Có gì đáng kinh ngạc chứ, đường còn dài, ít nhất cũng còn thời gian sáu tháng mới có thể đi hết.
- Dương Hồn Tông ta lái thuyền, không phải tốc độ nhanh nhất trong tam tông, nhưng lại là an toàn nhất, linh thạch các ngươi tiêu không uổng đâu.
Lão giả mở miệng, mười mấy người trên thuyền mới miễn cưỡng nở nụ cười. Dọc đường đi, bọn họ vô cùng kinh hãi, nhưng trong đám người, có hai người vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh, dường như đã sớm quen với sự đáng sợ của tường ngăn gió lốc.
Những người này chính là tu sĩ muốn đi tam hoàn kiếm cơ duyên. Mà con thuyền này, lại là thuyền đặc thù phụ trách đưa bọn họ tới tam hoàn, sau khi đóng một số linh thạch nhất định.
Ở Thiên Hà Hải, phương pháp duy nhất tiến vào tam hoàn, chính là đi Hải thành của tam tông, sau khi giao linh thạch, ngồi lên con thuyền đặc thù mới có thể đi vào.
Đương nhiên, loại lén đi vào như Mạnh Hạo không được tính trong đó.
Mọi người trên thuyền gần như vừa cố gắng cười thì đột nhiên tiếng nổ trầm thấp từ xa vọng tới. Âm thanh này vừa xuất hiện, lập tức khiến gió lốc xung quanh dao động, tia chớp vặn vẹo, thậm chí những phù văn trôi nổi xung quanh cũng chấn động, giống như tỉnh lại từ trong giấc ngủ.
Cảnh tượng này lập tức khiến sắc mặt mọi người trên thuyền tái đi, không biết xảy ra chuyện gì.
Mà hai người vốn vẻ mặt bình tĩnh, lúc này cũng mở mắt có vẻ kinh hãi, sau khi nhìn nhau thì nhìn về phía xa.
Ngay cả tam lão Dương Hồn Tông phụ trách con thuyền cũng đều ngẩng đầu, có vẻ ngạc nhiên, sau đó cười lạnh, vẻ châm chọc vô cùng rõ ràng.
- Lại có người không biết lượng sức, muốn lén lút xông vào.
- Không biết là ai, trong khi đột nhập bị hình phạt diệt trừ, đáng đời!
- Trận pháp tiên tổ tam tông bố trí há lại bị người tùy ý đột nhập? Người này tìm chết, nhưng có thể dẫn tới dao động như vậy, tu vi hẳn cũng không thấp.
- Vậy thì thế nào, hắn chắc là gặp phải thập phù trận thôi, nếu gặp bách phù trận, không ai sống nổi!
Lời của ba người vang lên bên tai mọi người, khiến tất cả tu sĩ trên thuyền đều gượng cười. Bọn họ từng nghe, mỗi năm đều có một số tu sĩ không lượng sức, định tiết kiệm một chút chi phí xa xỉ khi đi thuyền, mạnh mẽ xông qua. Nhưng lại không có một ai thành công, tất cả đều chết ở nơi này.
Không ngờ hôm nay bọn họ cũng gặp một người.
- Đáng tiếc chúng ta cách quá xa, nếu không, nếu có thể tận mắt nhìn thấy người này bị diệt, nhất định đáng xem.
- Chúng ta tiến vào tam hoàn, vốn là liều mạng, nhưng nếu để mạng lại trong tường ngăn gió lốc thì thực không khôn ngoan.
- Ta đột nhiên cảm thấy, bản thân tiêu nhiều linh thạch như vậy, cũng đáng.
Mọi người dường như thả lỏng, ai nấy cười nói.