Thời gian thấm thoắt đã một tháng.
Một tháng này, Mạnh Hạo hoành hành trong tam hoàn. Với tu vi của hắn, nơi này gần như không có hải yêu là đối thủ của hắn, chỉ cần xuất hiện, chỉ cần tới gần, lập tức sẽ bị Mạnh Hạo tiêu diệt.
Thậm chí hắn không cần phải ra tay, mũi kiếm Tuế Nguyệt mộc kiếm vẫn luôn vờn quanh hắn, ý theo tâm động, chỉ một ý niệm, đã có thể khiến mũi kiếm này lao tới.
Hai mươi năm ngày trước, một đám tu sĩ tới nơi này mạo hiểm, ước chừng mười mấy người. Khi đang bỏ chạy trên mặt biển, sau lưng có hai con hải yêu, mang theo nước biển ngập trời gào thét đuổi theo.
Vào lúc bọn họ tuyệt vọng, một tia hắc quang xuất hiện, trong khoảnh khắc quét qua hai con hải yêu, lúc chúng tan thành tro bụi, yêu tâm rơi xuống, biến mất giữa không trung.
Hai mươi ngày trước, một người đàn ông trung niên vẻ mặt kiêu ngạo, đang chém giết với một con hải yêu, bầu trời tối đen, hắc quang xuất hiện, hải yêu bị diệt.
Mười năm ngày trước, mười ngày trước, năm ngày trước, những sự việc này, trong khu vực tam hoàn, gần như mỗi ngày đều xảy ra. Dần dần, một tháng sau, đã có không ít lời đồn về mũi kiếm màu đen này.
Một tháng hoành hành, Mạnh Hạo thu được gần ngàn viên yêu tâm, trong đó đại đa số có thể sánh với hạ phẩm linh thạch, chỉ có một ít ngang với trung phẩm.
Thu hoạch như vậy hắn không hề hài lòng, nhưng nếu đổi lại là một người khác, nhất định sẽ vô cùng vui mừng.
- Nam Vực, Bắc Địa, Đông Thổ, những thiên kiêu thuộc các gia tộc tông môn ở ba nơi này, đều nợ ta rất nhiều linh thạch. Một tháng ở nơi này, thu hoạch thật quá ít, không nhanh bằng đi hại người.
Mạnh Hạo giữa không trung, nhìn mảnh hải vực rộng lớn này, dưới đáy biển, không biết tồn tại bao nhiêu hải yêu.
- Nếu có thể lấy thêm một chút thượng phẩm linh thạch ở nơi này, hoặc là… Cực phẩm linh thạch, mới coi như đáng giá!
Trong túi trữ vật của Mạnh Hạo, cũng có cực phẩm linh thạch. Tuy không nhiều, nhưng loại cực phẩm linh thạch này giá trị cực lớn, Mạnh Hạo vẫn luôn canh cánh trong lòng việc tiêu xài hai ngàn cực phẩm linh thạch năm đó.
- Thiếu tiền rồi… Nếu ta có đủ linh thạch, ta có thể phục chế Tuế Nguyệt mộc kiếm, thậm chí không chừng còn có thể phục chế mảnh Tuế Nguyệt mộc kiếm này. Nhưng ít nhất cũng cần hơn mười triệu linh thạch mới được.
Mạnh Hạo nhìn mặt biển, đột nhiên nghiến răng.
- Nếu lão tổ Vương gia không chết, nguy cơ của ta lúc nào cũng có thể giáng xuống. Lúc này quan trọng nhất là khiến bản thân nhanh chóng mạnh lên, liều một trận!
Trong mắt hắn lộ vẻ quyết đoán, lắc mình một cái, liền biến mất.
Mấy ngày sau, trên một hòn đảo khá lớn trong khu vực tam hoàn.
Mạnh Hạo khoanh chân ngồi đó, xung quanh đã bị hắn dọn dẹp sạch. Khi hắn ngồi đó, mũi kiếm tuế nguyệt vẫn vờn quanh, Mạnh Hạo cúi đầu vỗ lên túi trữ vật, một ngọn núi nhỏ lập tức bay ra.
Trong ngọn núi này, phong ấn một cây chiến phủ, chính là thiên phù chi linh.
Nhìn chiến phủ một cái, Mạnh Hạo đưa tay cách không ấn xuống, ngọn núi lập tức tiêu tán. Chiến phủ trong đó rung động, đang muốn lao ra, Mạnh Hạo phất tay áo, một luồng uy áp lập tức bao lấy. Lúc Mạnh Hạo chộp một cái, cây chiến phủ ầm một tiếng, hóa thành hơn ngàn phù văn, khiến Mạnh Hạo chộp hụt.
Ngàn phù văn hóa thành sợi tơ, như đắc ý, ngưng tụ sau lưng Mạnh Hạo, một lần nữa hóa thành chiến phủ, trảm thẳng về phía Mạnh Hạo.
- Cấm!
Mạnh Hạo không quay đầu, dửng dưng cất lời, tay trái chỉ ra phía sau.
Hơn ngàn phù văn lập tức dừng lại giữa không trung giãy giụa.
Mạnh Hạo giáng xuống một quyền. Ầm một tiếng, chiến phủ tan nát, lại hóa thành cả ngàn phù văn.
Mạnh Hạo bắt quyết, Thôn Sơn Quyết ảo hóa, cả ngàn ngọn núi một lần nữa xuất hiện, lập tức bao lấy ngàn phù văn này.
Tất cả như lưu thủy hành vân, không hề dông dài.
Mạnh Hạo quay người, vẻ mặt hờ hững, bắt lấy từng phù văn đơn độc, lạc ấn thần thức của bản thân, dùng mấy canh giờ lạc ấn tất cả phù văn, ánh mắt lóe lên, thả ngàn ngọn núi ra, để những phù văn trong đó thoát ra.
Những phù văn này dường như mất đi linh động, lấp lánh giữa không trung, lơ lửng đứng đó.
- Ngưng!
Mạnh Hạo hờ hững nói, những phù văn này liền lập tức ngưng tụ lại, hóa thành một cây chiến phủ, xoay tròn xung quanh Mạnh Hạo. Điều khiển trong chốc lát, Mạnh Hạo lại làm tương tự, mất thời gian mấy ngày, luyện hóa một lượt hơn hai mươi thiên phù chi linh trong túi trữ vật. Bên ngoài thân thể hắn, đã có hơn hai mươi ngàn phù văn lượn quanh.
Hình thành một vòng xoáy, phát tán uy áp bức người.
Ánh mắt Mạnh Hạo kỳ dị, pháp bảo này hiện giờ cực mạnh, chỉ kém hơn phù linh tạo thành hung thú Mạnh Hạo nhìn thấy trong tường ngăn gió lốc.
- Chỉ là quá tiêu hao tu vi.
Mạnh Hạo cảm nhận một chút, nuốt một ít đan dược, nhắm mắt đả tọa, cho đến khi mặt trời mọc lên, đôi mắt Mạnh Hạo liền mở ra.
- Đến lúc rồi!
Hắn hít sâu một hơi, bắt quyết không ngừng hạ phong ấn lên bản thân, tinh khí thần yếu ớt đi, khí tức Bỉ Ngạn hoa trong cơ thể hắn dần dần lộ ra.
Khí tức này, Mạnh Hạo từng cho rằng chỉ có bản thân có thể phát hiện được. Nhưng sau khi đến tam hoàn này, hắn đã hiểu, Bỉ Ngạn hoa này, đối với những hải yêu này mà nói, chắc là thuốc bổ trước giờ chưa từng có. Nếu có thể nuốt sống bản thân, có lẽ sẽ có thể lột xác.
Khí tức của hắn vừa phát tán, nước biển xung quanh lập tức cuộn dâng, ở sâu dưới đáy biển tam hoàn lúc này, từng đôi mắt đỏ ngầu xuất hiện quang mang chưa từng có, thi triển toàn bộ tốc độ, lao thẳng đến phương hướng bọn nó muốn cắn nuốt theo bản năng.
Trên mặt biển, trong một khu vực, một con sứa năm màu đang ẩn nấp đi theo một đoàn tu sĩ đã nhiều ngày, thấy cơ hội tới nơi, đang định lao ra, đột nhiên thân thể chấn động, không hề chần chừ chìm xuống đáy biển, nhanh chóng lao đi.
Ở một nơi khác, ba con hải yêu đang chém giết với mấy chục tu sĩ, phát ra tiếng gào thét kinh thiên, lao xuống đáy biển, lập tức biến mất.
Cảnh tượng như vậy, trong tam hoàn đồng thời xuất hiện ở rất nhiều nơi, lập tức khiến các tu sĩ chú ý. Còn có một số tu sĩ, ở giữa không trung nhìn xuống mặt biển, sóng nước ngập trời, lại có vô số hải yêu đồng thời lao đi, lập tức kinh hãi.
- Lẽ nào sắp xuất hiện thú triều!
Khi không ít người đang kinh hãi, Mạnh Hạo đang ngồi trên hòn đảo, vẻ mặt bình tĩnh, lẳng lặng chờ đợi. Thời gian nửa nén hương, đột nhiên một cái càng khổng lồ phóng từ đáy biển về phía mình.
Đồng thời, ở những phương hướng khác xung quanh hòn đảo, cũng có những hải yêu lao ra khỏi mặt biển, lao về phía Mạnh Hạo.
Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên hàn quang, tay phải vung lên, một ngàn phù văn lập tức bay ra, kết thành chiến phủ, quét khắp bốn phương. Nơi nó đi qua, tiếng nổ ầm ầm, những hải yêu này run lên, lập tức tan nát mà chết.
Nhưng gần như khi bọn nó vừa tử vong, lập tức lại có hàng trăm hải yêu điên cuồng và tham lam xuất hiện từ trong lòng biển. Giống như nơi Mạnh Hạo ngồi đã trở thành một vòng xoáy có thể hấp dẫn tất cả hải yêu trong tam hoàn.
Mạnh Hạo không hề gấp gáp, khống chế phù văn bên người, vừa chỉ ra, lại có một ngàn phù văn bay ra, bố trí dày đặc khắp xung quanh hòn đảo, bất cứ vị trí nào, cũng không có con hải yêu nào có thể bước vào trăm trượng quanh hòn đảo.
Hai canh giờ sau, tiếng nổ ầm vang, sóng biển kinh người cuộn lên, xung quanh có hơn ngàn hải yêu đồng thời nhào tới, giống như không quan tâm đến sống chết, mặc kệ tất cả xông tới.
Tiếng nổ ầm vang, đôi tay Mạnh Hạo càng nhanh hơn, lúc này có tám ngàn phù văn xung quanh hắn, kết thành hình dạng của đủ loại pháp bảo có cả chiến phủ, uy lực cực mạnh.
Lại qua hai canh giờ, Mạnh Hạo đã ba lần uống đan dược, chống đỡ tu vi vận chuyển, hiện giờ, xung quanh hòn đảo này, gần như đã có vô tận hải yêu, đứng chắn hết tầm mắt.
Điều này đủ khiến người ta thấy mà kinh hãi, Mạnh Hạo cũng hít sâu một hơi. Nhưng cái hắn cần, chính là càng nhiều càng tốt, tám ngàn phù văn, lúc này có mười ba ngàn đang xoay tròn, không ngừng rít gào, giống như tiếng ù ù bên tai quanh năm.
Nhìn xa xa, cả hòn đảo xuất hiện một vòng xoáy ngăn cách, còn có sương đen cuộn tròn. Mà bên ngoài tường ngăn, xung quanh hòn đảo, thì có vô tận hải yêu xông ra từ lòng biển, ý đồ lao lên trên đảo.
Tiếng gào kinh thiên, máu tanh văng khắp bốn phương, ngắn ngủi mấy canh giờ, Mạnh Hạo không biết bản thân đã chém giết bao nhiêu hải yêu, kẻ biết chỉ có Anh Vũ và Bì Đống.
Vì lúc này bọn chúng đang không ngừng lao qua lao lại trên đảo. Nhưng phàm là có hải yêu tử vong, bọn chúng lập tức thu lại yêu tâm, mặt mày hớn hở, không ngừng thu thập.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên từ mặt biển xa xôi, truyền đến tiếng gào thét như khai thiên lập địa, tiếng gào thét này rất đặc biệt, giống như cô gái đang khóc. Khoảnh khắc truyền ra, Mạnh Hạo lập tức ngẩng đầu, thần thức quét qua, tức thời nhìn thấy ở phương hướng đó, tất cả hải yêu đồng thời run rẩy, lại chủ động tách ra một con đường, để một con sứa bảy màu từ từ bơi tới.
Đỉnh đầu con sứa này, lại mọc lên một đóa… Bạch Cốt hoa!
Hoa như bạch cốt, đang đong đưa, xung quanh nó, tất cả màu sắc đều biến mất, chỉ còn lại hai màu trắng đen.
Mạnh Hạo đang nhìn tới, bỗng nhiên, trên hòn đảo của hắn, đột nhiên chấn động, dường như có vật khổng lồ gì đó, đang xung kích hòn đảo từ dưới đáy biển.
Sắc mặt Mạnh Hạo thay đổi, hòn đảo này không chống đỡ được mấy nhịp thở, lập tức ầm vang, từng khe nứt xuất hiện, lan tràn khắp nơi, hòn đảo liền vỡ nát, chia năm xẻ bảy, hoàn toàn sụp đổ.
Nước biển vốn cuộn trào, giờ phút này, lại nhào tới, trong khoảnh khắc trôn vùi hòn đảo vừa tan vỡ, còn thân thể Mạnh Hạo, cũng chìm vào trong biển.
Khoảnh khắc hắn chìm vào trong biển, vô tận hải yêu xung quanh, càng thêm điên cuồng. Đáy biển vốn là thiên hạ của chúng, lúc này gào thét, lao về phía Mạnh Hạo.
Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên, biển rộng là thiên hạ của hải yêu, nhưng đồng thời cũng là thế giới của Mạnh Hạo.
Ngũ hành thủy đồ đằng, hắn đã ngưng tụ chân văn, lại ở trong Tử Hải tu hành trăm năm, há có thể quan tâm đến uy áp trong biển. Hắn mang vẻ mặt lạnh lẽo, tay phải nhấc lên, hai mươi ngàn phù văn xung quanh đồng thời lóe lên, khuếch tán ra xung quanh, hóa thành hai mươi mấy bảo vật phù văn, diệt sát những hải yêu dưới đáy biển lao tới.
Tiếng nổ không truyền ra khỏi mặt biển, nhưng lại khiến sóng biển càng thêm dữ dội. Sóng biển quét qua cả tam hoàn, khiến không ít tu sĩ kinh hãi, không biết xảy ra chuyện gì.
Mà mấy hải yêu mạnh mẽ trong tam hoàn, cũng đã bắt đầu điên cuồng lao về nơi này.