Khi tấm đá vỡ tan, trong Hải thành, trên tháp cao, Dương Hồn Thánh đột nhiên mở đôi mắt nhắm chặt, thần thức lập tức quét qua Hải thành, trực tiếp khóa chỗ của Mạnh Hạo.
Vừa nhìn, da mặt của hắn liền co rút.
- So sánh yêu tâm với hắn, bảy tên này đang muốn chết!
- Không thể cho người này có cơ hội nổi giận, một khi hắn chiếm lý, nói không chừng sẽ khuấy động sóng gió gì…
Dương Hồn Thánh có chút đau đầu, nhìn hồ lô đặt bên cạnh, nghĩ tới rượu bên trong, sắc mặt liền khó coi.
Vung tay lên, liền ra ngoài tháp cáo, một bóng người nhanh chóng tiến tới, vừa đặt chân, lập tức quỳ bái.
- Bái kiến sư phụ.
Đó là một nam nhân trung niên, mặc trường bào màu tím, thần sắc hết sức cung kính, ánh mắt có thần, tu vi Nguyên Anh viên mãn, chỉ cách Trảm Linh không xa.
- Ngươi đi Yêu Tâm các của bổn tông, mời một người đến, nhớ phải khách khí, lấy lễ như đối đãi vi sư với người này.
Dương Hồn Thánh nhàn nhạt nói.
Nam nhân trung niên lập tức gật đầu, không thấy sư phụ nói thêm, liền chần chờ.
- Sư phụ, tục danh vị tiền bối đó là?
- Ngươi cứ đi, nhìn qua là sẽ nhận ra hắn.
Dương Hồn Thánh có vẻ không muốn nói nữa.
Nam nhân trung niên vội đứng lên, mang theo khó hiểu, nhanh chóng rời tháp cao.
Hiện tại, ở tầng hai Yêu Tâm các Dương Hồn Tông, Mạnh Hạo đứng đó, nhìn cân yêu tâm Cửu Long, lại nhìn bảy lão già ngây dại, cũng không lên tiếng.
Lúc này bảy lão già hoàn toàn ngây dại, trong đầu nổi sóng chưa từng có, tiếng nổ vang vọng như đánh vỡ tâm thần.
- Đổi màu một lần, đại biểu số lượng yêu tâm tăng gấp đôi…
- Tổng cộng đổi màu sáu lần, đại biểu số lượng yêu tâm tăng gấp sáu lần… Trước đó là tám mươi ngàn yêu tâm, không lẽ trong túi trữ vật cuối cùng của hắn, có tới năm trăm ngàn yêu tâm hay sao!
- Sao lại thế được, năm trăm ngàn yêu tâm, nếu như đổi thành linh thạch, vậy là… Vậy là…
- Trên ba trăm triệu!
Bảy lão già vừa tính, tâm thần lại bùng nổ, ánh mắt nhìn Mạnh Hạo đã có phần kinh hãi.
- Không đúng!
- Cực hạn của cân yêu tâm Cửu Long, dựa theo tiêu chuẩn yêu tâm hạ phẩm, nghe nói có thể tính được một triệu yêu tâm, năm sáu trăm ngàn không thể nào làm chiếc cân tan vỡ, trong này có vấn đề!
Bảy lão già hít vào một hơi, liền ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.
Chẳng những bọn họ tính toán phát hiện vấn đề, lúc này Chu chấp sự cùng Tôn trưởng lão cũng đang trong chấn động vô cùng, cũng đã phát giác không đúng, đều nhìn về phía Mạnh Hạo.
Sau đó, ánh mắt mọi người đều đỏ lên.
- Ngươi gian lận!
Bảy lão giả lập tức hô lên, giọng khàn khàn, thông qua hơi thở dồn dập, trong lòng bọn họ sợ hãi cực hạn, bọn họ nào có từng… Nghĩ tới sẽ thua.
Một khi thua, yêu tâm của bọn họ đều thuộc về Mạnh Hạo, trả giá này quá lớn, bọn họ không thể gánh chịu nổi, dù sao nó không phải yêu tâm của bọn họ, mà là của gia tộc tông môn đằng sau.
- Ngươi nhất định gian lận, cân yêu tâm này có thể tính được một triệu yêu tâm hạ phẩm, trong túi trữ vật của ngươi, lão phu không tin có hơn chín trăm ngàn!
- Nhất định là ngươi dùng cách gì, làm rối loạn công bằng, thật là đáng chết!
Bảy lão già đồng thời lên tiếng, giọng hung ác, sát khí lộ rõ.
- Ngươi có dám so sánh lại, lấy ra yêu tâm trong túi trữ vật của ngươi, chúng ta rực tiếp so sánh số lượng yêu tâm!
- Nếu ngươi không dám, ngươi chính là gian lận, ở trước mặt chúng ta còn dám âm hiểm như thế, ngươi sẽ không ra khỏi cửa Yêu Tâm các này!
Bảy lão già hùng hổ dọa người, không ngừng bước lên, tu vi phát ra, tạo thành lốc xoáy vô hình ầm ầm lan tỏa.
Sắc mặt Duy Ly tái nhợt, nếu không nhờ nấp sau lưng Mạnh Hạo, nàng nhất định không thể chịu nổi, trực tiếp nổ tan xác.
Người cuối cùng trong bảy lão già vẫn chưa lấy ra túi trữ vật, lúc này lấy ra một túi, ném lên tấm đá, chín con rồng trên đó liền lấp lánh, sau đó đổi màu, xuất hiện màu lam.
Nhưng không đạt tối đa, bởi vậy không đến mức tăng gấp đôi, chỉ là con rồng thứ nhất sáng lên phân nửa.
- Chín trăm tám mươi ngàn yêu tâm hạ phẩm, đây là tất cả số số lượng yêu tâm của bảy người lão phu, ngươi còn dám so!
Đối với lời của bảy lão già, Chu chấp sự cùng Tôn Vân Lượng đều im lặng, hiện tại ngay cả Chu chấp sự cũng đã hiểu ra được, hắn không thể can dự vào chuyện như thế.
Mạnh Hạo mắt lạnh nhìn bảy lão già, tay phải vung lên, tất cả túi trữ vật trên tấm đá vỡ vụn bay ra, bảy lão già thấy thế, liền gầm lên muốn xông tới.
Nhưng bọn họ còn chưa đến gần, Mạnh Hạo mở ra túi trữ vật cuối cùng, mặt không đổi sắc lấy ra một viên yêu tâm. Yêu tâm này phát sáng nhiều màu, vừa xuất hiện liền phát ra linh khí nồng đậm, Mạnh Hạo ném yêu tâm này thẳng về phía Tôn Vân Lượng.
- Tôn trưởng lão, cho cái giá đi.
Mạnh Hạo nhàn nhạt nói.
Bảy lão già cùng dừng bước, đều nhìn về phía yêu tâm trong tay Tôn Vân Lượng, sắc mặt biến đổi, bọn họ không cần nhìn kỹ, từ linh khí trào ra, màu sắc cùng kích thước yêu tâm này, là có thể lập tức phán đoán…
- Yêu tâm trung phẩm!
Tôn Vân Lượng hít sâu một hơi, lời của hắn phá hủy một tia may mắn cuối cùng trong lòng bảy lão già, mỗi người đều đổi sắc.
Tôn Vân Lượng hít vào một hơi, nhìn chằm chằm yêu tâm trong tay, sắc mặt biến hóa không ngừng, đột nhiên nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào túi trữ vật trong tay Mạnh Hạo. Bảy lão già kia cũng thế, trong lòng bọn họ lúc này nổi lên suy đoán vô hạn, suy đoán này làm cho sắc mặt bọn họ ngày càng khó coi.
- Yêu tâm trung phẩm, giá trị lưu động không lớn, một viên đổi mười ngàn linh thạch, có thể đổi mười viên yêu tâm hạ phẩm, nhưng ngược lại thì không thể đổi được!
- Không biết đạo hữu có bao nhiêu?
Tôn Vân Lượng ngẩng đầu, nhìn Mạnh Hạo, nhấn từng chữ hỏi.
Mạnh Hạo không nói, mà vung tay, trong túi trữ vật bắn ra luồng sáng, xung quanh linh khí tuôn trào, toàn bộ lầu hai như tiên cảnh nhân gian.
Tận mười ngàn yêu tâm trung phẩm, nháy mắt chất đống xung quanh, cảnh tượng này làm cho mọi người hít thở dồn dập, tâm thần chấn động.
- Mười ngàn… Yêu tâm trung phẩm, có thể đổi một trăm ngàn yêu tâm hạ phẩm, quy đổi… một trăm triệu linh thạch!
Tôn Vân Lượng hít vào một hơi, miễn cưỡng giữ được bình tĩnh.
Nhưng Chu chấp sự bên cạnh hắn lại thấy mắt tối sầm, suýt nữa ngất đi, hắn không thể ngờ tới, kẻ bị mình khinh miệt lại có nhiều yêu tâm trung phẩm đến thế.
Còn bảy lão già, lúc này cả người run rẩy, như lập tức già đi chục tuổi.
- Không cần so nữa, đạo hữu đã thắng.
Tôn Vân Lượng nhìn sang Mạnh Hạo, khách khí chắp tay.
Ở đằng sau Mạnh Hạo, Duy Ly lúc này đầu ông ông, nàng biết Mạnh Hạo có tiền, nhưng lại không ngờ, không ngờ… Có tiền đến thế.
Mạnh Hạo giơ tay, đang muốn cầm lấy túi trữ vật của bảy lão già, bảy người liền đồng loạt tiến lên, mỗi người ánh mắt đỏ rực, sát khí tuôn trào, nếu như Mạnh Hạo dám cầm những túi trữ vật này, bọn họ sẽ liều mạng ra tay.
- Chậm đã!
- Đạo hữu quả thật nhiều yêu tâm hơn chúng ta, nhưng ngươi còn chưa giải thích chuyện gian lận trước đó!
- Dù cho ngươi có mười ngàn yêu tâm trung phẩm, cũng tuyệt đối không thể làm cân yêu tâm Cửu Long tan vỡ. Ngươi đã gian lận trước, đánh cược này coi như không tính, chúng ta không phục!
Bảy lão già cưỡng từ đoạt lý, chính bọn họ cũng hiểu, nhưng nếu không làm thế thì sao bây giờ, hôm nay nói cái gì bọn họ cũng không thể cho đối phương cầm đi số yêu tâm của mình.
- Vậy ta cho các ngươi phục!
Mạnh Hạo bình thản nói, vung tay, hai mươi ngàn yêu tâm trung phẩm còn lại trong túi liền bay ra, trải chật kín, chất đống cả tầng hai.
Bảy lão già mở to mắt, Mạnh Hạo lại lấy ra thượng phẩm linh thạch trong túi trữ vật, phất tay ném ra, mười ngàn thượng phẩm linh thạch lập tức trở thành thứ chói lóa nhất trên tầng hai.
Chúng xuất hiện, tạo ra linh khí nháy mắt phóng lên cao, tạo thành cột khí trực tiếp bay lên trên không trung Hải thành, làm cho thiên địa biến sắc mây gió vần vũ.
Trong khoảng khắc, tu sĩ trong Hải thành đều nhìn thấy cảnh này, mỗi người trợn mắt há mồm, tiếng ầm ầm vang vọng khắp Hải thành.
- Đó… Đó là… Yêu tâm thượng phẩm!
Trong Yêu Tâm các, Tôn Vân Lượng ngơ ngác nhìn mười ngàn yêu tâm thượng phẩm xung quanh, cầm lấy một viên, nhìn thật kỹ càng, thất thần lên tiếng.
Vật phẩm này đã là bảo vật, rất hiếm thấy, bất cứ một viên nào cũng có thể đem ra Phòng đấu giá, nhiều năm qua bọn họ cũng chỉ thấy chưa đến một trăm viên.
- Yêu tâm thượng phẩm, một viên phòng đấu giá đặt giá gốc năm trăm ngàn linh thạch, có thể đổi năm mươi viên yêu tâm trung phẩm, đổi năm trăm yêu tâm hạ phẩm… Ở đây có mười ngàn… Giá trị… Giá trị… năm tỷ!
Ánh mắt Chu chấp sự tối sầm.
Bảy lão già sắc mặt trắng đến cùng cực, lúc này đầu óc ông ông, bọn họ làm sao cũng không thể ngờ tới, bản thân mình lại đi đánh cược với một kẻ sâu không lường như thế.
Bên bọn họ, cầm yêu tâm trị giá mấy chục triệu, đi đấu với một người trong túi có năm tỷ, đi đánh cược xem ai có tiền hơn…
Mạnh Hạo ho khan một tiếng, vung tay lên, tất cả yêu tâm bay trở về, thu vào trong túi trữ vật, bao gồm cả một trăm ngàn yêu tâm của bảy lão già cũng bị kéo đi. Nháy mắt hắn thu hồi, bảy lão già ngửa mặt gầm lên, bùng nổ tu vi, mắt đỏ rực xông về phía Mạnh Hạo.
Thần sắc Mạnh Hạo đột nhiên phát lạnh.
- Cút!
Chỉ một chữ, tâm thần bảy lão già như có thiên lôi bùng nổ, làm cho bảy người phun máu, người không tới gần Mạnh Hạo đã lùi trở ra, lại phun máu lần nữa, khi nhìn lại Mạnh Hạo, thần sắc bọn họ toát ra hoảng sợ chưa từng có.
- Trảm… Trảm Linh!
Sắc mặt bảy người không còn chút máu, mỗi người run rẩy dữ dội, lần này Chu chấp sự thật sự té xỉu, Tôn Vân Lượng liên tục hít hà, vội chắp tay cúi đầu bước lên.
- Vãn bối bái kiến tiền bối!