Vẻ mặt Mạnh Hạo sa sầm, nhìn hai thanh kiếm gỗ cách Thượng Quan Tu chỉ có ba tấc. Nhưng khoảng cách ba tấc này, lại như một tấm chắn, với tu vi của Mạnh Hạo khó mà vượt qua được.
Suy cho cùng thì Thượng Quan Tu ở thời khắc này, đã không thể coi là tu sĩ Ngưng Khí kỳ. Gã cũng sắp tiến vào Trúc Cơ kỳ, một khi Đan Hồ trong cơ thể ngưng tụ Đạo Đài, thì gã sẽ giết Mạnh Hạo, dù Mạnh Hạo đạt tới Ngưng Khí tầng chín, hắn cũng chẳng thể nào chịu nổi một kích.
Đây chính là sự khác biệt giữa Ngưng Khí và Trúc Cơ, cũng là sự vĩnh hằng bất biến giữa thiên địa này. Tu sĩ Ngưng Khí nếu như không thể nghịch thiên, thì không thể nào giết chết tu sĩ Trúc Cơ!
Tựa như sự đối lập giữa một đứa nhóc và một gã tráng hán, mặc dù tráng hán có yếu đi nữa, thì giơ một tay cũng đã có thể bóp chết đứa nhỏ rồi.
Nhưng bây giờ, một tu sĩ Trúc Cơ, chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi, sẽ xuất hiện ngay trước mặt Mạnh Hạo, cơ hội của Mạnh Hạo dĩ nhiên là rất nhỏ, thậm chí có thể nói hắn hoàn toàn không có cơ hội.
Vả lại, thời gian dần trôi đi thì bóng ma tử vong sẽ càng nhanh buông xuống. Cứ coi như là Mạnh Hạo lúc này có thể bỏ chạy, nhưng nửa canh giờ sau như những gì Thượng Quan Tu nói, thì cho dù hắn có chạy tới chân trời góc biển, thì hắn chắc chắn vẫn phải chết.
- Làm sao bây giờ.
Tơ máu trong hai mắt Mạnh Hạo dày đặc. Lúc này không những hắn lo lắng, Tiểu Hồ dưới chân núi sắc mặt cũng nhợt nhạt. Y bỗng nhận thấy sự nguy hiểm của màn này, lúc này cắn răng mạnh một cái.
- Mạnh Hạo!
Tiểu Hổ kêu lên một tiếng, hai tay y chợt bấm niệm chú nhấn một cái ở ngực, nhất thời phun ra máu tươi, máu tươi của y vừa tuôn ra, lập tức trở thành từng mảng mây màu đỏ.
Cùng lúc đó, hạt châu quý nhất của y, lúc này không hề vờn quanh huyết cầu nữa, mà trong nháy mắt bay ra, thẳng tới mặt Mạnh Hạo.
- Châu ấy là mạng của ta, giúp ngươi một tay.
Lời nói còn đang quanh quẩn, sắc mặt Tiểu Hổ nhợt nhạt, ngã thẳng xuống đất hôn mê. Sau khi hạt châu này trong giây lát hấp thu huyết vân của Tiểu Hổ, nháy mắt liền tản ra huyết quang mãnh liệt, chớp mắt đã tới gần chỗ Mạnh Hạo. Sau khi tiến gần huyết quang mãnh liệt khuếch trương ra xung quanh, đem thân thể Mạnh Hạo bao phủ trong huyết quang.
Cùng lúc đó, một cảm giác khó có thể hình dung, trong nháy mắt, hiện lên từ đáy lòng Mạnh Hạo. Cảm giác như là tu vi của hắn trong chớp mắt, được cường hành đề thăng lên một cấp.
Đan Hải màu vàng trong cơ thể hắn điên cuồng gào thét, không ngừng bành trướng, không ngờ bỗng chốc làm lớn ra gấp đôi, khiến cho Đan Hải vốn vô biên vô hạn, trong chớp mắt, tràn đầy như muốn căng nổ từ trong cơ thể Mạnh Hạo.
Khiến Mạnh Hạo lúc này, thoạt nhìn toàn thân kim quang lấp lánh, vừa nhìn đã thấy không tầm thường.
Yêu đan không còn nhấp nhô bên trong, mà là nhanh chóng xoay tròn. Cùng sự xoay chuyển, lúc này từng luồng linh lực mạnh mẽ tràn ngập toàn thân Mạnh Hạo, khiến cho đầu óc Mạnh Hạo nổ tung. Trong đầu xuất hiện một tia khí tức mơ hồ!
Khí tức này cực kỳ mỏng manh, giống như nhiều năm trước lúc Mạnh Hạo vừa cảm nhận Ngưng Khí tầng một, chút khí tức trong Đan Hải của hắn.
Mạnh Hạo không biết, chút khí tức xuất hiện trong đầu hắn lúc này, là linh thức chỉ có tu sĩ Trúc Cơ mới có thể có được!
Cho dù là Thượng Quan Tu lúc này, khi không hoàn toàn bước vào Trúc Cơ kỳ, thì cũng đều không thể sinh ra.
Mạnh Hạo giờ đây, mặc dù không đạt tới Trúc Cơ kỳ, nhưng đã đạt tới Ngưng Khí tầng mười. Tiếng bang bang quanh quẩn toàn thân hắn, lượng lớn chất dơ bẩn trong nháy mắt không ngừng tiết ra. Cơ thể hắn vẫn đang ở Ngưng Khí kỳ, nhưng lại nhiều hơn so với người khác một lần tẩy rửa.
Ngưng Khí tầng mười!
Đầu óc Mạnh Hạo nổ tung, thân thể hắn trong phút chốc dường như cũng cường tráng lên rất nhiều, dường như khi ở Ngưng Khí tầng mười này chẳng những xuất hiện linh thức, còn xuất hiện sức mạnh kỳ lạ nào đó khiến cho thân thể mạnh mẽ lên.
Phải biết Ngưng Khí mười tầng, ở tu chân giới là một tầng cực kỳ hiếm thấy, thậm chí bao nhiêu năm qua, rất nhiều người tài năng cùng nghiên cứu, Ngưng Khí kỳ phải chăng thực sự có Ngưng Khí tầng mười. Phải chăng còn có cả Ngưng Khí tầng mười một, Ngưng Khí tầng mười hai!
Dựa trên lý luận, bởi ở một số tàn quyển viễn cổ tình cờ nhắc tới, ở thời kỳ sau viễn cổ, Ngưng Khí kỳ đã từng có tổng cộng mười ba tầng!
Nhưng trên thực tế, trong những truyền thuyết sau viễn cổ, chỉ có số ít người ngẫu nhiên có thể đạt tới Ngưng Khí tầng mười. Về phần Ngưng Khí tầng mười một cực kỳ hiếm gặp, từng người này, sau cũng đều là oai phong tu chân giới!
Còn về tu chân giới bây giờ, Ngưng Khí tầng mười đã trở thành truyền thuyết.
Bao nhiêu năm nay, dưới sự nghiên cứu không ngừng của từng đời tu sĩ, bọn họ dần dần tìm được một cách có thể khiến mọi người tiếp nhận. Tạm thời lưu truyền thuyết pháp, thời đại viễn cổ, Ngưng Khí kỳ có tổng cộng mười ba tầng, nhưng chín là cực hạn, cho nên không phù hợp với ý chí thiên địa, vì vậy bị suy yếu, từ đó dừng ở Ngưng Khí tầng chín.
Còn có một ý kiến khác, nhưng lại không được nhiều người tán thành, cho rằng là hoang đường. Trong ý kiến này, nói lên rằng ý chí thiên địa viễn cổ đã chết, ý chí thiên địa mới sinh ra, chỉ có thể tán thành Ngưng Khí cực hạn là chín tầng, chặt đứt con đường Ngưng Khí tầng mười, bởi Ngưng Khí tầng mười thuộc loại đoạt tạo hóa thiên địa, cho nên không được cho phép.
Bởi vì đã không còn đường, cho nên tu sĩ khi ở Ngưng Khí tầng chín liền không thể không bước vào Trúc Cơ kỳ, cũng bởi vậy mà có Trúc Cơ Đan, bởi vì ở thời đại viễn cổ, Ngưng Khí tầng chín căn bản không phải là viên mãn, cho nên cần ngoại lực!
Nếu có tu sĩ có thể tìm được đường, nếu có thể hấp thu đầy đủ thiên địa linh khí, vậy thì hắn có thể đi tiếp đường một lần nữa, bước lên Ngưng Khí tầng mười hoặc cao hơn nữa của thời đại viễn cổ!
Đường, là trọng điểm, đáng tiếc sau viễn cổ, đường đã đứt, thượng cổ có còn sót lại, nhưng đến nay đã gần như hoàn toàn đoạn tuyệt.
Giờ đây, trên cơ thể Mạnh Hạo, xuất hiện rõ ràng, một màn này không những chính Mạnh Hạo rung động, đến ngay cả Thượng Quan Tu đối diện hắn, cũng lộ rõ vẻ ngạc nhiên không thể tin được, gã không thể ngờ rằng, Mạnh Hạo trước mắt, lại đạt tới Ngưng Khí tầng mười trong truyền thuyết.
- Điều đó là không thể nào, Ngưng Khí tầng mười là một truyền thuyết. Truyền thuyết về cái gọi là Ngưng Khí tầng mười kia, là luyện thể cảnh. Mặc dù tồn tại về mặt lý luận, nhưng từ xưa tới nay hiếm có thể đạt được. Điều đó là không có khả năng!
Vẻ mặt Thượng Quan Tu không thể tin tưởng được.
Lúc này nếu Tiểu Hổ không hôn mê, y cũng sẽ rung động, tuy hạt châu này đã cùng y nhận chủ, tính mệnh tương liên, nhưng dùng trên người y cũng không có hiệu quả kinh người như vậy, chỉ là giúp y bất luận ở tầng bao nhiêu đều có thể trực tiếp phát huy sức mạnh vượt qua nửa giai. Tỷ như y lúc này có tu vi Ngưng Khí tầng năm, nhưng chiến lực thực tế của y lại là nửa bước Ngưng Khí tầng sáu.
Tóc Mạnh Hạo không gió mà bay, hai mắt hắn lộ ra tinh quang, lúc này hít sâu một hơi, cảm nhận được Đan Hải trong cơ thể tràn đầy, cảm nhận được một tia khí tức kia trong đầu, cảm nhận được ở trong tứ chi cơ thể cùng với huyết nhục phát ra lực lượng. Hắn có thể phát hiện rõ ràng, cơ thể mình dường như không có lúc nào là không cường hãn.
Nhưng cũng có tai hại, gần như trong chớp mắt khi tu vi hắn đạt tới Ngưng Khí tầng mười, cơ thể giống như bị cắt đứt liên hệ với toàn bộ thiên địa, không hề có thêm chút lực lượng nào của thiên địa tiến tới, như bị cách tuyệt. Mạnh Hạo cảm nhận rõ ràng bên trong cơ thể mình, xuất hiện một cỗ lực hút điên cuồng khiến hắn rung động, giống như một đứa bé mới sinh, phải hấp thu dinh dưỡng của thiên địa, nhưng thiên địa lại thẳng thường cự tuyệt.
Cơ thể Mạnh Hạo lúc này thoạt nhìn vẫn là thư sinh yếu đuối, nhưng trên thực tế, sức mạnh trong huyết nhục, khiến Mạnh Hạo có một loại cường hãn dường như có thể dùng hai tay xé mở tường thành. Nhưng lúc này Mạnh Hạo không kịp nghĩ nhiều, từ đôi mắt lấp lánh ánh sao của hắn, từ vẻ mặt không thể tin của Thượng Quan Tu, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, tay phải bỗng nhiên nâng lên, hướng về phía hai thanh kiếm gỗ chỉ mạnh.
Một chỉ này, điểm trên một thanh kiếm trong đó, ngưng tụ lại toàn bộ linh lực Ngưng Khí tầng mười của Mạnh Hạo lúc này, ngưng tụ một tia linh thức trong đầu hắn mà Thượng Quan Tu tạm thời vẫn chưa có được, lại càng ngưng tụ sức mạnh thân thể của Mạnh Hạo.
Đây là kích mạnh nhất của Mạnh Hạo, thậm chí có thể nói, trong tu chân giới của Triệu Quốc, đây là một kích mạnh nhất trong Ngưng Khí!
Tiếng nổ vang vọng lại, theo Mạnh Hạo điểm trên thanh kiếm kia, thanh kiếm ấy trong giấy lát đã phát ra kiếm ý lợi hại, chớp mắt liền xuyên thấu ba tấc trở ngại. Mũi kiếm đâm thẳng vào lồng ngực của Thượng Quan Tu, càng đâm càng sâu, đến lúc oanh một tiếng, thanh kiếm ấy bỗng xuyên thấu ngực của Thượng Quan Tu, mang theo một dòng máu tươi.
Cơ thể Thượng Quan Tu run rẩy, lại không cách nào hoạt động, trong mắt lộ vẻ sợ hãi cùng ngơ ngác. Gã rõ ràng cảm nhận được, trong cơ thể khi trùng kích Trúc Cơ kỳ cần một lượng lớn linh khí, nhưng chỉ trong nháy mắt này, từ miệng vết thương bị xuyên thấu trên cơ thể, lại đang phát ra một lượng lớn. Thậm chí tốc độ trào ra này đã đuổi theo kịp trúc cơ. Như vậy, chẳng khác nào bị kéo dài vô hạn thời gian bước vào Trúc Cơ kỳ.
Mà vào lúc này, tay phải của Mạnh Hạo lại nâng lên lần nữa, điểm lên một thanh kiếm gỗ khác, thanh kiếm đó vù vù lao đi lập tức, bay thẳng đến cổ Thượng Quan Tu.
- Mạnh Hạo, ngươi dám giết ta?
Thượng Quan Tu lúc này tâm thần kinh hãi. Sự ngạo nghễ cùng sát khí lúc trước tiêu tan trong nháy mắt, thay vào đó lại là giãy giụa không cam chịu bỏ mạng.
Mạnh Hạo không nói lời nào, trong ánh mắt chợt lóe lên tia lệ khí. Ngón trỏ tay phải đụng lên thanh kiếm gỗ thứ hai, thanh kiếm này vù vù gào thét, chớp mắt xuyên thấu ba tấc ngăn trở, đâm thẳng vào cổ Thượng Quan Tu. Nhưng ngay lúc chuẩn bị xuyên thấu qua, đầu Thượng Quan Tu lại lệch ra một cách khó tin, khiến cho thanh kiếm mặc dù xẹt qua, mặc dù rạch ra vết thương, mặc dù máu tươi phun ra một lượng lớn, song Thượng Quan Tu vẫn chưa chết ngay.
Nhưng Thượng Quan Tu lúc này, mắt đã đầy vẻ sợ hãi, gã cảm nhận được sinh mạng đang mất đi một lượng lớn, cảm nhận được linh lực đang tiêu tán một cách điên cuồng, thậm chí cũng bởi linh lực tiêu tán, mới khiến cho cơ thể cứng ngắc của gã có chút buông lỏng.
- Mạnh Hạo, hận thù giữa chúng ta không phải không thể nào hóa giải, hôm nay ngươi thả ta, ta nguyện lấy ra cổ phương Thái Linh Kinh cho ngươi.
Thượng Quan Tu đã sợ hãi tới cực điểm, nhưng gã vẫn chưa nói hết lời, hai thanh phi kiếm trong nháy mắt lao tới, lần nữa xuyên thấu ba tấc phòng hộ của gã, đâm thẳng qua ngực, máu tươi tràn lan. Tiếng kêu thê lương thảm thiết của Thượng Quan Tu truyền ra, chỉ là tiếng kêu thảm thiết đó có kèm theo sự suy yếu, tuyệt vọng.
Mặc dù gã nói ra ba chữ ‘Thái Linh Kinh’, nhưng Mạnh Hạo này căn bản là không thèm để ý tới, trong mắt vẫn mang theo tia lệ khí như cũ. Cho dù bây giờ Thượng Quan Tu có nói gì, thì hắn cũng phải giết chết đối phương.
Tính cách Mạnh Hạo là như vậy, một khi quyết định, thì tuyệt sẽ không dễ dàng thay đổi.