Khi Mạnh Hạo rời đi, trên Đông Thổ đại địa, trong đường lâu của một tòa cao ngất, đôi nam nữ đã từng đứng ở chỗ này vẫn như cũ đứng ở nơi ấy, nhìn Nam Vực từ xa.
- Nhanh.
- Nó rất nhanh sẽ đột phá!
- Một khi đột phá, một khi Vấn Đạo, chúng ta liền có thể ra hiện ở trước mặt của nó, liền có thể nói cho nó biết tất cả chân tướng!
- Trước khi nó đạt tới Vấn Đạo, chúng ta không thể quấy nhiễu nhân quả nó, thậm chí hễ là chuyện xảy ra liên quan với nó, chúng ta đều phải cẩn thận.
- Một khi xuất hiện một cái ngoài ý muốn, liền sẽ dẫn tới thất bại kiếp này của hắn.
- Ta không muốn nhìn thấy nó lại thừa nhận đau khổ như vậy.
Nam nhân nhẹ giọng lên tiếng, thanh âm trầm thấp, ánh mắt lộ ra thần tình từ ái, dường như có thể hòa tan hết thảy hàn băng.
Nữ tử bên cạnh hắn, lúc này trong mắt có nước mắt, kinh ngạc nhìn Nam Vực, nàng có thể nhìn bộ dáng Mạnh Hạo bây giờ, nhìn thân thể không có da, lòng của nàng đang run rẩy.
- Nhưng nó vẫn còn con nít.
Nước mắt nữ tử chảy xuống.
Nữ tử mới vừa nói xong, bỗng nhiên vẻ mặt biến đổi, trong mắt đột nhiên lộ ra sát khí, sát khí này kinh thiên, mạnh quay đầu, nhìn về một hướng khác trên Đông Thổ, nơi đó là Quý gia!
Lúc này, bên trên Quý gia, bầu trời gió mây biến sắc, một cái lốc xoáy to lớn ầm ầm xuất hiện, lốc xoáy này tu vi không đến Vấn Đạo thì nhìn không thấy.
Chỉ có Vấn Đạo trở lên mới có thể thấy rõ.
Trong lốc xoáy có một tế đàn to lớn như ẩn như hiện, đó là… Phong Tiên đài!
Ở phía sau Phong Tiên đài, trên bầu trời Đông Thổ, mơ hồ xuất hiện một khuôn mặt to lớn, gương mặt này từ từ nhắm hai mắt, dường như đang ngủ say.
Nhưng sự xuất hiện của hắn lại tạo thành một cỗ uy áp không cách nào hình dung khiến tất cả sinh linh Đông Thổ đại địa đều đột nhiên cảm thấy đè nén.
- Hạo nhi dùng Ngụy Tiên khôi lỗi, lây dính nhân quả Quý gia, lúc trước lại cùng Quý gia có nhân quả, lần này… Quý gia muốn xuất động!
Trong mắt nữ tử lộ sát khí.
Cùng lúc đó, Phong Tiên đài trên bầu trời Quý gia truyền ra tiếng nổ ầm ầm, nhưng lại trong nháy mắt mơ hồ dường như muốn dịch chuyển đi.
- Chàng giải khai phong ấn của ta, bọn họ là vì Hạo nhi mà đi, ta muốn đi ngăn cản!
Nữ tử lo lắng lên tiếng, nhưng nam tử bên người không nói chuyện, nhưng tay cầm một bên lan can lại là trong phút chốc hung hăng bóp.
- Không cần, ta tự mình đi!
Nam nhân bình tĩnh lên tiếng.
Lời nói vừa ra, nữ nhân kia cũng sửng sốt.
Bởi vì trong trí nhớ của nàng, phu quân của mình luôn luôn phản đối mình quấy nhiễu.
Thậm chí vì hai người này nhiều lần tranh cãi ầm ĩ.
Nhưng lúc này đây, hắn lại muốn tự mình xuất thủ!
- Chàng…
- Hạo nhi bây giờ là thời khắc mấu chốt, không thể bị quấy rầy, Quý gia cũng không thể được!
Nam nhân ánh mắt lộ ra lãnh ý, tay phải nâng lên, một chỉ tay hướng về bầu trời.
Một chỉ tay này lập tức cả bầu trời Đông Thổ, ầm ầm chấn động, khuôn mặt kia đều vặn vẹo một chút, một ngón tay to lớn bỗng nhiên đột nhiên xuất hiện tại trên bầu trời, vô cùng lớn, hướng về Phong Tiên đài phía dưới, hung hăng đâm một cái.
Trong tiếng nổ ầm ầm, có tiếng rống giận từ Quý gia truyền ra, tổng cộng ba thân ảnh nháy mắt hướng lên, chạy thẳng tới bầu trời trên Phong Tiên đài, một chỉ tay lại đến.
Tiếng nổ vang vọng, có đại đạo chi âm từ Phong Tiên đài truyền lên ra, từ tổ địa Quý gia bay lên, dường như rung chuyển bầu trời, khiến khuôn mặt to lớn bầu trời kia dường như hơi mở ra một mắt.
Lập tức ngón tay khổng lồ kia bỗng nhiên run rẩy, hình như có một chút không thể chống đỡ.
Đúng lúc này, nam nhân hừ lạnh một tiếng.
Đông Thổ đại địa có hai trăm mười sáu nước, khu vực Bắc Địa có một trăm mười ba nước, Nam Vực hai trăm mười chín nước, Tây Mạc không nước, cũng là nơi duy nhất không có đường lâu.
Cả Nam Thiên chi địa, tổng cộng năm trăm bốn mươi tám tòa đường lâu!
Lúc này, gần ba thành đường lâu toàn bộ tản ra tia sáng, có cầu vồng chạy ra, chạy thẳng tới bầu trời, ở bên ngoài đường lâu Đông Thổ, ở trước mặt nam nhân ngưng tụ ra một thanh kiếm.
Thanh kiếm này thoạt nhìn như thiết kiếm bình thường, không có có bất kỳ sự đặc biệt nào nhưng sự xuất hiện của nó lại khiến bầu trời biến sắc, làm cả Nam Thiên Tinh đều chấn động một cái.
Kiếm này nháy mắt bay ra, tốc độ cực nhanh nhìn bằng mắt thường không thấy, đệ nhất kiếm liền chém lên trên Phong Tiên đài nổ ầm ầm.
Phong Tiên đài trực tiếp nứt ra, rơi hướng mặt đất.
- Đài này dục phong con ta, nên rơi xuống vạn năm!
Kiếm thứ hai quét ngang tám phương, làm thân ảnh ba tên Quý gia chạy ra kia nhấc lên sương máu, sau khi trực tiếp chặn ngang chặt đứt, chạy thẳng tới tổ trạch Quý gia mà đi, trong tiếng nổ ầm ầm, trong tổ trạch Quý gia tạo thành một khe rãnh to lớn, thậm chí xuyên thấu nhiều tầng không gian, trực tiếp xuất hiện ở trước thê tử của hắn, dừng lại trước bậc thang sở tại, ép hướng nấc thang cao nhất, ngồi ở trước mặt thanh niên.
Thanh niên này biến sắc, gầm nhẹ toàn lực xuất thủ, nổ ầm ầm, hắn phun ra máu tươi, hai cánh tay bay thẳng lên, không lửa tự cháy, vĩnh hằng biến mất.
- Tộc ngươi dục lây dính con ta nhân quả, mà ngươi Tiên Cảnh đỉnh phong nhỏ nhoi, Cổ Cảnh đại môn chưa mở, ngày đó cũng dám quát vợ ta, chặt hai cánh tay của ngươi, cuộc đời này vĩnh viễn không ngày hóa Cổ!
Kiếm thứ ba hướng về khuôn mặt trên bầu trời, chợt một trảm, kiếm khí ngập trời lên, xé rách bầu trời, khiến cho khuôn mặt kia tiêu tán.
- Nếu là lão nhân nhà ngươi đích thân đến, Phương mỗ đích xác không địch nổi, nhưng nhỏ nhoi Nam Tinh Thiên do một luồng thần niệm tạo thành còn không đè ép được Phương mỗ.
- Quý gia, Phương mỗ một nhà bốn miệng đến Nam Thiên chi địa đã mấy trăm năm, thủy chung chưa từng tả hữu tinh vận chuyển, từ hôm nay Phương mỗ muốn thực hiện cái thân phận Ngục Tôn Đệ Cửu Sơn Hải này.
- Từ nay về sau Quý gia ngươi thành thật cho Phương mỗ, nếu lại dám động một tia tà niệm, không có gì nói các ngươi chỉ là một nhánh Quý gia, cho dù là Quý gia chủ mạch, Phương mỗ nửa đời trước đã giết không biết bao người!
Cả Quý gia nháy mắt không tiếng động.
- Các ngươi nghe cho kỹ, Hạo nhi nhà ta phải trở về, mấy tiểu tử Quý gia ngươi thiếu con ta linh thạch kia, ta xem người nào không trả!
Trong đường lâu, ánh mắt nữ tử lộ ra đắc ý, lập tức lên tiếng.
Nàng hành động như vậy, nhưng thật ra rất là giống Mạnh Hạo.
Trong Quý gia, mọi người đều run rẩy, những thiên kiêu chi tử kia, còn có Quý Tiếu Tiếu, đều từng cái một da đầu tê dại, bọn chúng vốn là còn không biết đối phương nói tới ai, nhưng khi nghe tới thiếu linh thạch, những nhóm thiên kiêu này đã từng đi Yêu Tiên Tông lập tức run run một chút, nhớ lại cái kẻ gài bẫy vô số người mà mỗi khi thường xuyên nhớ lại đều cắn răng nghiến lợi. Sâu trong Quý gia, trên tế đàn kia một tầng không gian khác, thanh niên mất đi hai cái tay cánh tay lúc này trầm mặc, ánh mắt phức tạp, thật lâu sau khẽ thở dài một tiếng.
- Vì một đường sinh cơ, cam nguyện bị phong một trăm ngàn năm, không được rời Nam Thiên Tinh, trở thành Ngục Tôn Đệ Cửu Sơn Hải.
- Hóa ra, tiểu oa nhi kia chính là con của hắn!
Trên bầu trời, thiết kiếm biến mất, đường lâu Nam Thiên chi địa ảm đạm, tất cả những điều này người phàm không thấy được, ngay cả tu sĩ cũng đều không thể thấy được.
Khi hết thảy tiêu tán, trong đường lâu, nữ tử không chớp mắt nhìn phu quân bên cạnh, ánh mắt rất quái dị.
Nam nhân vẻ mặt bình tĩnh, nhàn nhạt lên tiếng.
- Rất kinh ngạc sao? Trước nàng mấy lần xuất thủ đã rất nguy hiểm, dù ta từng nói qua nàng, nhưng trên thực tế trước ta cũng từng xuất thủ một lần cản trở ý đồ của đồng tử nho nhỏ kia đánh chết hồn phách Hứa Thanh.
- Chàng sợ Hạo nhi sau này oán chàng?
Nữ tử bỗng nhiên cười.
- Hứa Thanh ly khai Nam Thiên chi địa, ở trong vong xuyên cho nên ta mới có thể ra tay, nếu nàng là đạo lữ của nó, là con dâu của chúng ta, thì một luồng thần thức của ta kia sẽ bảo vệ nàng chuyển thế, cho đến bọn chúng gặp nhau.
- Về phần Hạo nhi ta tin, nó ắt là ‘Rồng trong loài người’, không phải loại kiêu nhi cần sống ở dưới cánh cha mẹ!
- Chúng ta muốn tại Nam Thiên Tinh này một trăm ngàn năm, đây là ước định, cũng là lời thề, không thể rời đi, chúng ta cũng không có khả năng làm nó ở chỗ này bồi tiếp chúng ta một trăm ngàn năm, con đường của nó còn xa và dài lắm, nếu kiếp này, nó hoàn toàn dựa vào tự mình đi tới bước này, đi tới cảnh giới khiến chúng ta kiêu ngạo, như vậy chúng ta nên tin, tương lai nó sẽ càng làm cho chúng ta kiêu ngạo!
Nam nhân nhẹ giọng lên tiếng, dường như nói cho nữ tử bên cạnh nghe, cũng dường như nói cho mình nghe.
Nam Vực đại địa, da trên người Mạnh Hạo đã mọc ra gần ba thành, thoạt nhìn không còn là kinh khủng như vậy, vẻ mặt hắn lạnh như băng, hóa thành cầu vồng màu máu, chạy thẳng tới chỗ chiến trường thứ nhất mà đi.
Sáu chiến trường Nam Vực, ba bốn chỗ ở giữa dung hợp, mà những nơi khác xung quanh cũng đã sớm hội tụ về Huyết Yêu Tông, hơn nữa tốc độ Mạnh Hạo cũng nhanh, không lâu lắm hắn liền xuất hiện trên bầu trời ở chiến trường thứ nhất.
Nơi này ngoại trừ một số đệ tử Tử Vận Tông ra thì cũng có không ít tán tu, một nhóm người tạm thời tách ra, cản trở hơn hai mươi ngàn tu sĩ Bắc Địa ở chỗ này triển khai huyết chiến.
Giết chóc tràn ngập, thi thể xếp thành một đường, từ xa vừa thấy rất là kinh người.
Mạnh Hạo xuất hiện như một luồng gió màu đỏ, gào thét quét ngang.
Trong đám tu sĩ Bắc Địa này có một cái tu sĩ Trảm Linh rất là bá đạo, toàn thân máu đỏ một mảnh, nhưng lại không có bao nhiêu thuộc về bản thân hắn, vẻ mặt tàn nhẫn, trong mắt tràn ngập sát cơ, khi thì cười to, bên hông của hắn đeo hai cái đầu, trong đó một người Mạnh Hạo liếc mắt một cái liền nhận ra, là một trong hai Thiết Huyết nhị lão Huyết Yêu Tông.
- Tu sĩ Nam Vực tự xưng là chính thống, nhưng giờ này không bằng chó má, Trảm Linh đều bị ta giết hai cái, các ngươi đều chết hết đi!
Tiếng cười của đại hán này truyền ra, trong tay cầm một cái cây gậy to lớn, nơi đi qua đều là một mảnh giết chóc.
Tại phía sau hắn còn đi theo hai cái người khổng lồ như núi cao rống giận, nơi đi qua tu sĩ Nam Vực không thể chống cự.
Đúng lúc này, bầu trời đỏ thẫm một khoảng, Mạnh Hạo phủ xuống, nhấc lên một mảng sương mù đỏ, ngập trời mà đến, rất xa vừa thấy, dường như trên người hắn khoác một áo choàng màu đỏ, áo choàng này có thể che trời.
Một cảm giác dường như Chí Tôn trên người Mạnh Hạo, hiển lộ không thể nghi ngờ.
Đại hán Trảm Linh này lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Hạo, vẻ mặt liền lập tức đại biến, trong óc vù vù, một cỗ uy áp không cách nào hình dung khiến cho hắn dường như mất đi hít thở, mồ hôi lạnh chảy xuống, giống như hắn hóa thành một con ấu thú nhỏ gặp hùng sư.
- Ngăn cản hắn!
Thân thể đại hán này run run một chút, vừa rống lớn vừa lui về sau, phía sau hắn kia hai cái người khổng lồ như núi cao gầm thét chạy thẳng tới Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo vẻ mặt lạnh lùng trực tiếp tới, từ bên cạnh hai cái người khổng lồ như núi này mà qua, hắn không có ra tay, chỉ là bên cạnh tràn ra sương mù đỏ, liền trong nháy mắt bao phủ hai tên người khổng lồ này, tiếng gào thét thê lương kinh thiên, thân thể hai tên gào thét chớp mắt khô héo, ầm ầm ngã xuống.
- Ngươi…
Trảm Linh đại hán hít sâu, vẻ mặt lộ ra hoảng sợ.
- Vấn Đạo đỉnh phong, tuyệt đối là Vấn Đạo đỉnh phong, chết tiệt, Vấn Đạo đỉnh phong Nam Vực không phải đều ở chiến trường trung tâm sao, nơi này làm sao sẽ xuất hiện một tên?
Nghi vấn của hắn vĩnh viễn sẽ không có thời gian suy tư, trong phút chốc, sương mù đỏ cuồn cuộn mà đến, như một cái miệng, sau khi trực tiếp cắn nuốt hắn liền bao trùm tất cả tu sĩ Bắc Địa trên chiến trường.
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thê lương thảm thiết chợt vang lên.