Trên Nguyên Anh cổ lộ hết thảy bình thường; trên Trảm Linh cổ lộ tiến triển kịch liệt, ba cửa ải chữ ‘Tư, Tu, Tuế’ này chính là khảo nghiệm cơ sở, rất được các tông coi trọng. Giờ này trên Nguyên Anh cổ lộ và Trảm Linh cổ lộ, đã có không ít người được đi vào danh sách các tông, mặc dù chỉ là dự định, nhưng chỉ cần tiếp theo sau biểu hiện không cách xa đặc biệt lớn, là có thể quyết định vận mạng của mình.
Trần Phàm chính là một trong danh sách của mọi người!
Mà đám người Bàn Tử, thì còn chưa đủ để đi vào các danh sách.
Nhưng trên Vấn Đạo cổ lộ lại là một mảng hỗn loạn, loại hỗn loạn này không phải rối loạn trật tự, mà tạo cho người ta có cảm giác, bởi vì trên Vấn Đạo cổ lộ, ai là hạng nhất của cửa ải tư chất, ai là hạng nhất của cửa ải tu vi, thậm chí ai là hạng nhất của cửa ải năm tuổi, đều đã không có người nào còn chú ý.
- Phương Mộc này thật ra là tư chất gì, tu vi gì, tuổi bao lớn!
- Tấm bia đá không ngờ mất hiệu lực, còn đổi mấy cái, hiển nhiên là Mạnh Hạo có chỗ đặc thù!
- Đúng rồi, trong cửa ải tư chất và cửa ải tu vi, ai là hạng nhất?
- Không có chú ý ai là hạng nhất, ta còn mong đợi Phương Mộc này ở trong cửa ải tuổi, tấm bia đá có còn bị mất hiệu lực hay không? Bên ngoài cổ lộ, mọi người Đệ Cửu Sơn Hải theo dõi thí luyện lần này đều bàn tán ầm ĩ.
Thí luyện trên Vấn Đạo cổ lộ này giống như bị phá rối.
Mạnh Hạo với phong cách hành sự của hắn, cưỡng ép đoạt đi danh tiếng của tất cả mọi người, thành công lần nữa trở thành điểm chú mục.
Hắn không phải hạng nhất, nhưng hạng nhất… Đã bị người bỏ qua.
Càng ngày càng nhiều tông môn có hứng thú nồng đậm với Mạnh Hạo, ba giáo sáu tông, tên của Mạnh Hạo có trong toàn bộ danh sách của bọn họ, mà còn xếp hạng thứ nhất!
Mạnh Hạo rất là ngại ngùng đặt tay trên tấm bia đá chữ ‘Tuế’, sau khi hút đi tất cả khí tức trên tấm bia đá này, tiên mạch trong cơ thể đã ngưng thật đến bốn thành.
Hắn có chút đáng tiếc, cảm thấy Lăng Vân Tử quá nhỏ mọn đi!
Trong cảm thán hắn muốn hô to không công bình, nhưng vội ngậm miệng đứng ở nơi đó, quan sát những tấm bia đá phía sau đang tản ra ánh sáng kia, nhưng sắc mặt của mọi người lại rất khó coi.
- Cửa ải tuổi đã xong!
Lăng Vân Tử phất tay nói. Trừ Mạnh Hạo ra, mọi người đều biến mất, khi xuất hiện lại đều ở trên tế đàn xa xa.
Mạnh Hạo nơi này, trực tiếp từ vị trí trước nhất vừa rồi, biến thành vị trí cuối cùng.
Một màn này, người thí luyện trên Vấn Đạo cổ lộ đều cảm thấy phấn chấn, bọn họ gần như toàn bộ quay đầu lại, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo với ánh mắt căm hận, trong lòng chỉ cảm thấy Lăng Vân Tử thật sự là rất nhân từ, người như thế, nên trực tiếp đuổi đi mới đúng.
- Rõ ràng tư chất của mình không đủ, liền cố ý dùng thủ đoạn ác độc, làm cho tấm bia đá mất hiệu lực… Đồ vô sỉ!
- Hắn tu vi cổ quái, sợ là có chỗ gì đó không thể cho ai biết, với loại phương pháp này tránh né… Thực đáng hận mà!
Phải hủy bỏ tư cách của hắn, đặt ở cuối cùng đã là nhân từ đối với hắn!
- Thật hả lòng hả dạ!!!
Những người thí luyện trên Vấn Đạo cổ lộ này, nhất là người ở hai cửa quan phía trước không có tiếng tăm gì, chỉ mới nổi lên trong ba cửa ải Tư, Tu, Tuế, lại càng phẫn nộ đối với Mạnh Hạo.
- Không công bình!
Mạnh Hạo lập tức lớn tiếng kêu lên.
- Thế nào không công bình? Ba cửa trước ải ngươi không có thành tích, lãng phí tấm bia đá, tiêu hao lực lượng Tiên Khư, không đuổi ngươi ra ngoài đã coi là không tệ rồi… Ngươi còn huyên náo một câu nữa thử xem!
Lăng Vân Tử trừng mắt nhìn về phía Mạnh Hạo.
- Tiền bối uy vũ, vãn bối biết sai rồi! Như vầy đi… Ngài lại cho ta ba tấm bia đá, ta thử lại lần nữa xem… Nếu như còn không được, vãn bối liền nhận mệnh!
Nếu là người khác ở dưới ánh mắt của Lăng Vân Tử cùng lời nói đó đã sớm kính sợ, lo được lo mất, nhưng với Mạnh Hạo lần này đi tới nơi này, vốn cũng không phải là để bái nhập tông môn cái gì.
Lăng Vân Tử sửng sốt một chút, bị câu nói của Mạnh Hạo tức giận mà bật cười. Nếu không phải biểu hiện của Mạnh Hạo trước đó, đã dẫn tới chú ý cực lớn của ngoại giới, thời khắc này nhất định hắn đã bị đuổi ra ngoài. Lúc này đích thực lão rất nhức đầu với Mạnh Hạo, nhưng chỉ làm như không nghe không thấy.
- Cửa ải thứ sáu, cửa ải thứ bảy, cửa ải thứ tám, phân biệt khảo nghiệm thần thức, ý chí, ngộ tính!
Khi truyền ra lời nói của Lăng Vân Tử, Mạnh Hạo chớp chớp mắt, thầm nghĩ trong lòng.
Lần sau gặp Phàm Đông Nhi, nhất định phải cho nàng biết tay!
Đây là hắn chuẩn bị trút cơn giận Lăng Vân Tử, rơi trên người Phàm Đông Nhi!
- Ba cửa ải này, sẽ đồng thời tiến hành, mỗi người các ngươi đều sẽ ở trong thế giới đơn độc, căn cứ từng hình ảnh thiên địa kỳ dị trong thế giới, sáng tạo ra thần thông thuộc về chính các ngươi!
- Điểm trọng yếu của khảo hạch, chính là sau khi thần thông này chế tạo ra, sẽ phủ xuống mấy tấm…
Lăng Vân Tử nói tới đây dừng một chút, sau đó mới chậm rãi nói ra ba chữ cuối cùng.
- … Tấm bia đá!
Mạnh Hạo vừa nghe ba chữ ‘tấm bia đá’ này, lập tức tim đập mạnh, ánh mắt đều sáng lên.
Lăng Vân Tử phất tay một cái, lập tức tất cả tế đàn toàn bộ chấn động, nổi lên sương mù vô tận trong chớp mắt che phủ tất cả các thân ảnh, rồi đột nhiên tản ra lực lượng truyền tống, trong chớp mắt mọi người biến mất.
Giờ khắc này, mọi người Đệ Cửu Sơn Hải bên ngoài, toàn bộ tập trung chú ý cao độ nhìn về phía lốc xoáy, nếu như nói cửa ải thứ nhất và cửa ải thứ hai, khảo nghiệm chính là chiến, như vậy ba, bốn, năm, chính là khảo nghiệm cơ sở, mà sáu, bảy, tám này là khảo nghiệm sức sáng tạo của mỗi người!
Sức sáng tạo, cần ý chí, càng cần ngộ tính, mà thần thức cũng là mấu chốt.
Mỗi một lần ba đại đạo môn triệu tập mở ra thí luyện, trong ba cửa ải này đều sẽ xuất hiện hạng người kinh diễm tuyệt luân, sẽ có thần thông danh truyền thiên hạ sinh ra tại đây.
Mọi người đều đang chú ý, đều đang mong đợi.
Bên trong Tinh Không Điện Đường, các lão tổ các tông cũng đều ngưng tranh luận, toàn bộ mắt không chớp theo dõi… Năm đại thánh địa, ba đại đạo môn cũng đều như thế, nhìn hình ảnh trước mặt bọn họ, nhìn các tu sĩ trên Nguyên Anh cổ lộ, Trảm Linh cổ lộ, Vấn Đạo cổ lộ.
Mà những người trên danh sách các tông kia là trọng điểm được quan sát. Có thể nói chỉ cần ở trong ba cửa ải này chiếm cứ ưu thế nhất định nào đó, như vậy bọn họ coi như đã được điều động nội bộ.
Mà những người không có trên danh sách kia, nếu ở trong ba cửa ải này nổi trội hơn người, cũng sẽ lập tức được chú ý, xếp vào trong danh sách.
- Sáng lập một thần thông, đây không phải là chuyện đơn giản, chuyện này rất khó… Lão phu rất mong đợi nhìn thấy, xuất hiện một vài thần thông kinh diễm tuyệt luân!
- Nếu đổi là địa phương khác, có lẽ trong những người này, có thể người sáng tạo ra thần thông hiếm thấy như lông phượng sừng lân, nhưng ở trong cổ lộ Tiên Khư này, có môi trường đặc thù, có uy áp đặc thù, còn có một số cảnh vật bên ngoài hiếm thấy… Những thứ này đều có thể xúc động đối với bọn họ, ảnh hưởng tâm tình của bọn họ!
- Không sai! Cho nên ở trên cổ lộ này, bọn họ có thể dễ dàng sáng tạo thần thông hơn so với ngoại giới. Nếu như vậy còn không thể sáng tạo, vậy thì cũng đại biểu con đường của họ, không đi được xa lắm!
- Thần thông đến từ sáng tạo, sáng tạo đến từ ngộ tính, trong ngộ tính ẩn chứa ý chí, mà thần thức lại là hộ đạo… Nhưng xét đến cùng, cảnh vật giống nhau, xúc động như nhau, người xem khác nhau, cũng có cảm ngộ khác nhau!
- Từ xưa đến nay, đạo môn thí luyện mở ra mấy lần, người mạnh nhất trong những lần trước, chính là Phàm lão của Cửu Hải Thần Giới hiện nay. Thần thông của Phàm lão chế tạo năm đó, phủ xuống mười chín tấm bia đá, đến nay còn là người đứng đầu!
- Phàm Hải Hóa Tiên, một thức thần thông này, giờ này đã diễn biến thành đạo pháp, trở thành một trong chín đại đạo pháp mạnh nhất trong Cửu Hải Thần Giới!
Bên trong Tinh Không Điện Đường, khi mọi người cảm khái, trên ba cổ lộ tất cả người thí luyện đều đang trong truyền tống.
Mạnh Hạo thân thể chấn động, khi thấy rõ hết thảy bốn phía, hắn đang đứng trên một chỗ vùng đất xa lạ, phiến mặt đất này bùn đất là màu đen, phóng mắt nhìn tới đất đen vô tận.
Bầu trời mặt trời hừng hực, chín vầng mặt trời cao cao tại thượng, dường như chín vị tiên cường đại đang nhìn xuống mặt đất.
Một mảnh đất hoang!
Có thể nhìn thấy xa xa có một số kiến trúc, một nửa chôn trong bùn đất, lộ ra không trọn vẹn, trên đó điêu khắc điềm lành, loáng thoáng còn hiển lộ đã từng huy hoàng.
Có gió nhè nhẹ, dường như từ đàng xa thổi tới, bốc lên một chút đất đen, dường như một khúc bi ca, như muốn tìm lại thân ảnh lắng nghe ngày nào, nhưng thổi qua tất cả mặt đất, thổi đi vô số năm tháng, cũng vẫn còn là trong ký ức xa vời.
Mạnh Hạo đứng trên mặt đất, cả thế giới dường như chỉ có một mình hắn.
Ở bên cạnh với hắn chỉ có luồng gió tịch mịch, chỉ có những phế tích hài cốt trên vùng đất hoang màu đen vô tận này.
Ở trong hoàn cảnh dạng này, dường như tâm tình cả người đều bị ảnh hưởng rất nhiều, bỗng nhiên trong mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, lúc ngẩng đầu, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ.
- Nơi này có thể ảnh hưởng nỗi lòng ta!
Hắn bỗng nhiên tản ra thần thức quét ngang bốn phía, khi nhìn đến mặt đất xung quanh, hắn cũng cảm nhận được uy áp tồn tại trong thế giới này.
- Uy áp này nếu không tản ra thần thức thì không cảm nhận được, chỉ có trong thần thức mới có thể phát hiện, vả lại… Có mạnh có yếu!
Mạnh Hạo từ từ hơi đổi sắc, hắn quét ngang thần thức cẩn thận dò xét, rung động phát hiện. Những uy áp có mạnh có yếu này, bất ngờ đến từ những phế tích kia!
Đúng lúc này, thanh âm của Lăng Vân Tử dường như chồng lên cùng thế giới này, trong không gian khác nhau và trên Vấn Đạo cổ lộ, đều quanh quẩn bên tai tất cả người thí luyện.
- Cửa ải thứ sáu, thần thức!
- Cửa ải thứ bảy, ý chí!
- Cửa ải thứ tám, ngộ tính!
- Thế giới của các ngươi hiện tại, tồn tại chín mươi chín chỗ Tiên Khư không trọn vẹn, còn có một chỗ Tiên Các gần như hoàn chỉnh… Uy áp lên mỗi người bất đồng, cảm ngộ cũng không giống nhau, thần thức của các ngươi càng mạnh, có thể sẽ nhận ra Tiên Khư càng nhiều, cảm ngộ cũng càng nhiều!
- Mà ý chí của các ngươi, quyết định sau khi các ngươi tìm được Tiên Khư, có thể chống cự uy áp đến từ Tiên Khư hay không!
- Ngộ tính của các ngươi, quyết định cuối cùng cảm ngộ như thế nào để biến thành thần thông!
Thanh âm Lăng Vân Tử mang theo ý cổ xưa quanh quẩn trong thiên địa, dường như bị ảnh hưởng của cổ xưa nơi này, giống như từ viễn cổ truyền tới hiện tại.
Tiếng gió như cũ rì rào, mặt đất như cũ mờ mịt, Mạnh Hạo trong mắt lóe sáng, trước đó hắn tản ra thần thức không thể bao trùm toàn bộ thế giới này, chỉ nhìn thấy bảy chỗ Tiên Khư.
Mà một chỗ gần nhất ở ngay ngoài ngàn trượng, nơi đó có một cái giếng cạn, bốn phía có ba mặt thành giếng đổ nát.
Mạnh Hạo chậm rãi đi tới gần, hắn cảm nhận được uy áp rất mạnh, giống như gió lốc… Ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo đến gần một trăm trượng, ầm ầm cuốn tới.
Theo gió lốc cuốn tới, còn có một thanh âm cổ xưa mênh mang, so sánh với lời nói của Lăng Vân Tử, thanh âm này mới thật sự là từ viễn cổ truyền tới hiện tại.
- Mỗi khi thấy nó, ta liền nhớ tới ngươi…
- Tương lai các người nghe được thanh âm ta, các ngươi có thể có cùng cảm xúc với ta, hoặc giả cũng có một vật nào đó, sẽ làm cho ngươi nhớ tới một người…