- Không ngờ thu phí!!
- Mụ nội nó, quá vô sỉ, cái này cũng quá giả dối đi!
- Đi những ngọn núi khác, những đan sư bậc một kia cũng sẽ không thu điểm cống hiến!
Đám người xôn xao lên tiếng, lập tức tản đi không ít.
Trong nháy mắt mấy chục ngàn người, phần lớn phất tay áo rời đi, Mạnh Hạo nhìn những dược đồng đi kia, thở dài.
Người của Phương gia đều rất bủn xỉn, trước nhiều người như vậy, giờ này vừa nghe muốn thu điểm cống hiến, không ngờ quay đầu rời đi.
Cuối cùng vẫn có hơn một ngàn người lưu lại, một điểm cống hiến đối với bọn họ mà nói không coi vào đâu, ngược lại thì Mạnh Hạo giảng thuật làm cho bọn họ cảm thấy đáng giá.
Lần này, Mạnh Hạo liên tiếp nói ba canh giờ, sau khi kết thúc, hắn thu hoạch mấy ngàn cống hiến, ly khai Đan Đạo nhất mạch.
Khi về tới động phủ, quá mấy canh giờ, Phương Tây hưng phấn, lại thận trọng đến, trên bả vai của hắn, Anh Vũ cùng Bì Đống một bên một cái rất là đắc ý.
- Ca, lần này lời rồi!
Mạnh Hạo cười ha ha một tiếng, cặp mắt phát sáng, cống hiến này tại Phương gia chính là linh thạch, chính là tiên ngọc, tất cả những gì cần có đều cần cống hiến đi đổi lấy.
Mạnh Hạo vung tay lên, lấy ra ngọc bài thân phận, thần thức quét một cái, xẹt qua một trăm cống hiến cho Phương Tây.
Không thể để cho những dược đồng trước ngươi mua được rét lạnh tâm, ngươi nói cho bọn hắn biết, càng ra sức quảng cáo, bọn họ lấy được thì càng nhiều.
- Ca, ta đáp ứng bọn họ chính là một người mười.
Phương Tây trong lòng rất là kích động, trước hắn liền không nghĩ tới dùng phương pháp này kiếm cống hiến, ngày thường mỗi một tháng, hắn chỉ có năm trăm điểm, nhưng giờ này ba canh giờ liền mấy ngàn điểm khiến hắn càng phát giác Mạnh Hạo sâu không lường được.
- Không cần hẹp hòi, Phương Tây.
- Không phải là ta nói ngươi, ngươi chính là quá nhỏ mọn.
- Làm người phải phóng khoáng, tiền tài là vật ngoài thân, ta làm tu sĩ, nếu chỉ là để ý những thứ vật ngoài thân kia, làm sao đề cao tu vi?
Mạnh Hạo nghiêm túc lên tiếng.
Phương Tây sửng sốt, chần chờ một chút, nhưng vẫn là không nhịn được nói.
- Ca, ý của ta là… Ngươi cho thiếu, ta đáp ứng bọn họ một người mười, tổng cộng tìm một trăm bảy mươi ba người.
Phương Tây cẩn thận nhắc nhở.
Hắn vừa nói ra, Mạnh Hạo cũng thay đổi sắc mặt, trầm mặc xuống.
Hắn trầm xuống im lặng, Phương Tây liền khẩn trương hơn, vội vàng lại nói một câu.
- Ca, ta biết sai rồi, lần sau khi tìm những người kia, ta nói cho bọn hắn biết một người năm mươi người điểm cống hiến, ngươi thấy được không?
Mạnh Hạo da mặt co rút một cái, hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn Phương Tây, thâm trầm lên tiếng.
- Phương Tây, ngươi không có trải qua cuộc sống khổ cực, không biết sinh sống khó khăn.
- Ta làm tu sĩ, tu hành tiêu hao nhất là cái gì? Là tài nguyên, là linh thạch, là tiên ngọc!
- Muốn mạnh hơn những người khác, như vậy ngươi phải có linh thạch, có tài nguyên.
- Cái này mới là vương đạo!
- Không phải ta nói ngươi, làm người phải gian khổ mộc mạc, phải cần kiệm tiết kiệm, phải khiến một điểm cống hiến đẩy ra trở thành mười, đây mới phải là tu sĩ, là truyền thống tốt đẹp!
Mạnh Hạo vỗ vỗ bả vai Phương Tây, chịu đựng đau lòng, từ trên ngọc bài thân phận, thần thức xẹt qua đi hơn một ngàn cống hiến.
- Phải nhớ kỹ lời của ta, một cái điểm cống hiến, muốn đẩy ra thập phần.
- Không thể tiêu tiền như nước!
Mạnh Hạo lần nữa dặn dò, Phương Tây hoàn toàn sửng sốt, nhìn Mạnh Hạo trước mắt, lời nói lúc trước của đối phương và những lời bây giờ hoàn toàn ngược lại, nhưng mỗi một cái hắn đều cảm thấy có đạo lý.
- Lần sau khi tìm những người kia, một người một điểm cống hiến là được.
Mạnh Hạo không nhịn được, lại dặn dò một câu, lúc này mới thở dài, xoay người đi vào trong lầu các.
Hơn ba ngàn cống hiến đảo mắt không có một nửa, điều này đối với Mạnh Hạo mà nói là một đả kích rất lớn.
Nhất là ban đêm, Mạnh Hạo còn muốn phục chế linh dịch để dùng cho Niết Bàn quả sống lại, một đêm này trôi qua, túi trữ vật của hắn lại xẹp một chút, loại trạng thái này đối với Mạnh Hạo mà nói, đủ để cho hắn sinh ra ý nghĩ điên cuồng.
Hắn thích linh thạch, thích phát tài, nhưng hắn không thích nhất chính là tiêu phí linh thạch ra ngoài.
Cái loại cảm giác này giống như là hút máu của hắn, lúc sáng sớm, Mạnh Hạo đi ra khỏi lầu các, sau khi Phương Tây thấy được Mạnh Hạo đều kinh hãi.
- Ca, ngươi làm sao vậy?
Phương Tây quan tâm hỏi thăm.
Ánh mắt của Mạnh Hạo đỏ bừng, vẻ mặt mơ hồ dữ tợn, hắn hít sâu một hơi, lắc lắc đầu, nhưng chỗ sâu trong mắt lại là có ánh sao lóng lánh.
- Ta muốn phát tài, ta muốn điểm cống hiến!!
Mạnh Hạo lần nữa đi tới Đan Đạo nhất mạch, đi tới ngọn núi bảy ngàn một trăm chín mươi mốt, bắt đầu giảng thuật thảo mộc, nhưng lúc này đây, người tới không ngờ ít hơn, chỉ có hơn chín trăm người.
Mạnh Hạo rơi vào đường cùng, vì điểm cống hiến, hắn dứt khoát nói cả ngày, lúc này mới mệt mỏi rời đi.
Từ nay về sau mấy lần, nhân số càng ngày càng ít, cho đến một tháng trôi qua, Mạnh Hạo nhìn hơn bốn trăm người trên ngọn núi, thở dài, những kẻ lưu lại này đều là những dược đồng lúc trước ở chỗ này sớm nhất, bọn họ đối với Mạnh Hạo vô cùng cuồng nhiệt.
Trong đó có đan sư bậc một Phương Quần, hắn rất là sùng kính Mạnh Hạo.
Lần này sau khi giảng thuật thảo mộc xong, Mạnh Hạo không có trực tiếp rời đi, mà là tìm Phương Quần, ở trong động phủ Phương Quần, Mạnh Hạo trực tiếp hỏi.
- Phương Quần, trong đan đạo Phương gia, dược đồng làm sao tấn thăng làm đan sư?
Đối với Mạnh Hạo, Phương Quần rất là cung kính, nghe vậy sửng sốt, thành thật trả lời.
- Muốn trở thành đan sư, cần luyện chế được ít nhất một ngàn viên đan dược bậc một, lại còn cần thông qua Dược các tầng một.
- Trong đó trước hết phải làm đến liền là thông qua Dược các tầng một, điều này chứng tỏ trình độ thảo mộc của bọn họ đã có thể đạt tới trình độ luyện chế đan dược bậc một.
- Chỉ là, cái này rất khó, Đan Đạo nhất mạch không có mấy chục năm học tập thảo mộc, rất khó thông qua Dược các tầng một, như ta chỗ này, đan dược bậc hai ta cũng có thể luyện chế ra được, tuy rằng xác suất thành công không cao, nhưng đoán chừng cũng có thể miễn cưỡng thông qua khảo hạch, chỉ là ở trên trình độ thảo mộc, ta không thể thông qua Dược các tầng hai, cho nên thủy chung là đan sư bậc một.
Phương Quần cười khổ, giải thích cho Mạnh Hạo.
- Dược các? Như thế nào đi vào được?
Mạnh Hạo nghe vậy cặp mắt nhoáng lên một cái, hỏi lần nữa.
- Cho dù là đan sư hay là dược đồng đều có thể tùy thời xông vào Dược các, đó là điều các lão tổ Đan Đạo nhất mạch của ta đã từng thiết lập, bên trong bao quát chục triệu, tổng cộng chín tầng, phân biệt tương ứng với chín bậc đan sư.
- Chỉ cần cảm thấy có thể nắm chắc, bỏ ra một trăm điểm cống hiến, cũng có thể đi nội sơn chấp nhận Dược các thí luyện.
- Nhưng độ khó quá lớn.
- Trên đỉnh núi bảy ngàn một trăm chín mươi mốt những dược đồng kia, trong bọn họ chỉ có bảy, tám người đoán chừng lại học tập khoảng mười năm cũng có thể đi thử xông một chút.
- Về phần những người khác, ít nhất cũng phải mấy chục năm sau, nếu cưỡng ép đi quán thâu lạc ấn, trừ phi là tu vi đến cảnh giới khó tin, nếu không sẽ bị bàng bạc thảo mộc biến hóa, nổ tung tâm hải.
Phương Quần thấp giọng nói.
Mạnh Hạo cũng biết thảo mộc trình độ ẩn chứa vô hạn biến hóa, thần thức rất khó lạc ấn.
Chỉ hơi trầm ngâm, nội tâm hắn có một cái kế hoạch, lúc này nghe Phương Quần nói sau, kế hoạch này ở trong đầu càng phát thành hình.
- Trừ bỏ những cái này, còn có phương pháp khác sao?
Mạnh Hạo tùy ý hỏi.
- Phương pháp khác.
Phương Quần nghĩ nghĩ, cặp mắt sáng ngời, nhưng rất nhanh lại ảm đạm xuống.
- Có, nhưng mà khó hơn, là không có biện pháp hoàn thành.
- Đan Đạo nhất mạch, mấy chục ngàn năm qua, thủy chung có ba viên đan dược đối với tất cả đan sư, dược đồng không cấm đoán.
- Ba viên đan dược này bất kỳ kẻ nào chỉ cần có thể luyện chế được một loại, lập tức chính là đan sư bậc tám, danh chấn gia tộc.
- Ba viên đan dược này là đan đã từng thành danh của ba vị lão tổ, đáng tiếc theo bọn họ vẫn lạc, ba viên đan dược này có đan phương, nhưng lại không người có thể luyện chế ra được.
- Phóng nhãn cả Đông Thắng Tinh, ba viên đan dược này duy chỉ có trong Dược Tiên Tông có thể luyện chế hai viên trong số đó, tuy rằng Dược Tiên Tông và Phương gia ta có chút quan hệ sâu xa nhưng dù sao cũng là chi nhánh ngoài, đã coi là nửa người ngoài, đan dược thuộc loại chúng ta nhưng bọn họ có thể luyện chế, mà đan đạo Phương gia lại luyện không ra, điều này làm cho Đan Đạo nhất mạch cảm thấy mất mặt.
- Cho nên đan phương ba viên đan dược này đặt tại Đan các, gia tộc ban ra khen thưởng kinh khủng, nghe nói trong đó viên đơn giản nhất kia đều khen thưởng tiên ngọc, linh thạch rất nhiều, điểm cống hiến năm triệu!
- Càng có vô số dược thảo, pháp bảo, công pháp.
- Đáng tiếc, đến nay đã mấy chục ngàn năm, vẫn là không có người thành công, đan sư bậc chín duy nhất của Đan Đạo nhất mạch ta giờ này, Đan lão Phương Đan Vân, hắn cũng thừa nhận, hắn không thể luyện chế.
Phương Quần lắc đầu nói.
Mạnh Hạo nghe vậy cặp mắt sáng ngời, ánh mắt đều thiếu chút nữa thẳng.
- Mặt khác, vì luyện chế ba loại đan dược kia cần dược thảo giá trị quá lớn, cho nên đối với người muốn thử đi luyện chế, một viên đơn giản nhất kia cũng cần lấy ra một triệu điểm cống hiến làm bảo đảm, bất kể thành công thất bại, đều sẽ bị trừ đi.
Mạnh Hạo nghe đến đó, dường như bị kháp ở cổ, hồi lâu mới thở phào một hơi.
Cống hiến, lại là cống hiến!!
Mạnh Hạo nhíu mày, đè xuống xung động của nội tâm, cẩn thận suy tư kế hoạch của chính mình, cặp mắt lóe lên một cái.
- Mang ta đi Dược các!
Mạnh Hạo bỗng nhiên lên tiếng.
- Ngươi… Ngươi là muốn đi xông vào Dược các sao?
Phương Quần ngẩn ra, trên vẻ mặt đột nhiên lộ ra mong đợi, hắn cũng muốn biết, trình độ thảo mộc của Mạnh Hạo đến cùng đạt đến trình độ nào.
- Xông cái gì Dược các? Cho điểm cống hiến sao? Ta chỉ là đi xem một chút tầng thứ nhất, đều thi những thứ gì.
Thân thể Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, bay ra động phủ.
- Ách.
- Không để cho điểm cống hiến.
Phương Quần ở phía sau mau đuổi theo, mang Mạnh Hạo một đường chạy thẳng tới dãy núi.
Không bao lâu, xuất hiện phía trước Mạnh Hạo giữa hai ngọn núi, bất ngờ có một bảo các to lớn, trôi lơ lửng ở giữa không trung, tán phát ánh sáng màu sắc sặc sỡ, bốn phía có mây mù vờn quanh, giống như Tiên vực.
Ở đó bên ngoài bảo các có hai lão già khoanh chân tĩnh tọa, một bên còn có một khối tấm bia đá to lớn.
Nơi này chính là Dược các, truyền thuyết các này là một kiện pháp bảo, là chí bảo do lão tổ đời thứ nhất từ ngoại giới thu được, các này có chủ, thủy chung muốn bay ra về tới bên người kỳ chủ, lão tổ đời thứ nhất tọa hóa, giam cầm bảo này, khiến cho nó chỉ có thể huyền không, không thể rời đi.
Phương Quần trên vẻ mặt lộ ra thánh ý, thấp giọng lên tiếng.
Mạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cái, thân thể bay đi chạy thẳng tới Dược các giữa không trung, cứng rắn dựa vào gần một chút, lập tức liền có bàng bạc dược hương đập vào mặt, chớp mắt một cái, Mạnh Hạo liền cảm nhận được vượt qua chục triệu dược hương xen lẫn tại bên trong.
Nhiều thảo mộc như vậy!
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, đây là bên ngoài, nếu là tiến vào, nhất định kinh khủng hơn.
Hắn cứng rắn tiến vào gần một chút, hai lão già bảo vệ Dược các kia nháy mắt mở mắt ra, hai người bọn họ thoạt nhìn thương tang vô cùng, Mạnh Hạo ánh mắt quét một cái, lập tức cảm thấy này nhị lão giống như hai tiên thần, tu vi sâu không lường được, thậm chí khi hắn cảm thụ, không ngờ so với đại trưởng lão, dường như còn cường hãn hơn.
Mạnh Hạo vẻ mặt nghiêm lại, ôm quyền cúi đầu.
Hai lão già kia ánh mắt quét qua trên người Mạnh Hạo, dường như có thể nhìn thấu toàn thân hắn, rồi mới chậm rãi thu hồi, nhắm mắt im lặng, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, khi tiến lên ánh mắt quét qua tấm bia đá một bên.
Trên đó tổng cộng có chín tầng, trên mỗi tầng một đều có tên, tầng một nhiều nhất, có chừng mấy trăm ngàn, càng là hướng lên càng ít, trong đó rất nhiều tên chữ đều là màu xám tro, mà tầng thứ chín, có mười tên, trong đó chín màu xám tro, duy có một tràn ra tia sáng!
Phương Đan Vân!