Nháy mắt khi nhìn rõ Thiên Cơ thượng nhân, toàn thân Mạnh Hạo cứng đờ, lúc này tay hắn còn cầm chiếc yêu đăng dùng Nguyên Anh của Thiên Cơ thượng nhân làm dầu.
Theo tiếng thét của Thiên Cơ thượng nhân, toàn bộ mặt đất rầm rầm rung chuyển, thậm chí trong phạm vi mấy chục ngàn dặm, đất rung núi chuyển, bầu trời như đổi sắc, như bị mây đen bao trùm.
Mạnh Hạo chấn động tinh thần, khóe miệng trào máu, thân thể liên tục lùi ra sau mấy bước, rồi hộc ra một ngụm máu tươi.
Lúc này mọi người bên ngoài Kháo Sơn Tông, cho dù là ba lão già Giả Anh kia hay nam tử Trúc Cơ của Phong Hàn Tông đều e sợ, không dám phát ra chút tiếng động nào. Cả đám đều hoảng sợ nhìn lên bầu trời.
Nhưng dù mặt đất có chấn động thế nào, nơi Kháo Sơn lão tổ bế quan đều vô cùng yên lặng, dường như Kháo Sơn lão tổ không hề nghe thấy.
Thiên Cơ thượng nhân đứng trên Thiên Cơ chung ở giữa không trung lúc này ánh mắt chợt lóe, như nhật nguyệt cùng tỏa sáng, bóng tối và ánh sáng giao hòa. Mà khi lão nâng tay phải lên, từ chỗ chiếc khe trên mi tâm lão tỏa ra huyết quang yêu dị. Huyết quang này đỏ tươi như màu sắc vừa lấy ra khỏi cơ thể, lão lập tức nhấn mạnh xuống.
Dưới cái nhấn này, tia sáng u ám, ánh sáng chói lóa và huyết ý đỏ tươi tức khắc hóa thành một bàn tay, bàn tay này như xuất hiện từ trong hư vô, đánh thẳng xuống mặt đất.
Tất cả nói thì có vẻ chậm, nhưng thực tế lại xảy ra trong giây lát. Bàn tay này ầm ầm đánh thẳng xuống Đông Phong của Kháo Sơn Tông, tiếng nổ vang rền kinh thiên động địa. Đông Phong hoàn toàn sụp đổ, tầng tầng vỡ vụn, đất đá trở thành tro bụi. Khi bàn tay này hoàn toàn hạ xuống, toàn bộ Đông Phong biến mất không còn chút dấu tích!
Mặt đất rung chuyển, dấy lên trận cuồng phong cuốn tới bốn phương tám hướng. Sau khi phá hủy Đông Phong, bàn tay đó không hề biến mất mà tiếp tục đánh sâu vào trong lòng đất, giống như là Thiên Cơ thượng nhân biết được vị trí nơi Kháo Sơn lão tổ bế quan vậy.
Một tiếng nổ vang khắp gần nửa Triệu Quốc này trong chớp mắt vòng quanh, mặt đất rung chuyển dữ dội. Bàn tay kia dường như đánh xuyên qua đất, phá hủy nơi bế quan của Kháo Sơn lão tổ.
Lần này bàn tay mới biến mất, để lại trước mặt mọi người là một cái hố sâu, trong hố này còn có không ít cấm chế không hoàn chỉnh còn sót lại. Nơi đó đúng là nơi Kháo Sơn lão tổ bế quan, nhưng lúc này cho dù là bia đá hay tế đàn thì đều đã vỡ nát, ngay cả gương mặt Kháo Sơn lão tổ hình thành trên khe đất cũng vỡ tan tành, thậm chí còn để lộ ra gian mật thất mà Kháo Sơn lão tổ bế quan lúc trước!
Nhưng lại chẳng thấy bóng dáng Kháo Sơn lão tổ đâu!
- Kháo Sơn lão tổ, ngươi lăn ra đây cho lão phu!
Thiên Cơ thượng nhân liếc mắt một cái liền thấy động phủ bên dưới không có Kháo Sơn lão tổ, lập tức ngửa mặt lên trời gầm lên.
Tiếng gầm này rung chuyển trời cao, chấn động bốn phương tám hướng, khiến toàn bộ Triệu Quốc đều vang vọng tiếng gầm thét của Thiên Cơ thượng nhân.
- Ngươi lăn ra đây cho lão phu!
- Lăn ra đây cho lão phu!
- Lăn ra đây.
- Lăn ra đây.
Vô số hồi âm trong chớp mắt ầm ầm lan truyền ra bốn phía. Cho đến khi những âm thanh này hòa lại với nhau, hóa thành âm thanh vô thượng như thiên uy.
Mạnh Hạo toàn thân chấn động, hắn nhìn mặt đất nơi vốn là Đông Phong, nay đã để lộ một hang động lớn, cũng không thấy Kháo Sơn lão tổ, nhưng Mạnh Hạo nhớ rõ mấy canh giờ trước Kháo Sơn lão tổ chính là ở nơi này.
- Kháo Sơn lão tổ đâu rồi?
Mạnh Hạo mặt mày tái nhợt, lúc này hắn chẳng thể động đậy được thân mình. Toàn bộ trời đất đều bị uy áp của Thiên Cơ thượng nhân bao phủ, khiến cho tất cả sinh mệnh với tu vi không bằng lão đều không thể giãy giụa được chút nào.
Mà trong uy áp này lại ẩn chứa một loại pháp tắc thiên địa khó có thể hình dung được, giống như Thiên Cơ thượng nhân đứng ở nơi đó, chính là ý chí của bầu trời nơi này!
- Đây không phải Nguyên Anh, đây là Trảm Linh!!
- Đây đích thị là Trảm Linh, bằng không thì không thể tồn tại ý chí được!!
Ba lão tổ Giả Anh của ba tông môn kia lúc này lại càng thêm hoảng sợ.
- Kháo Sơn lão tổ, nếu ngươi không ra thì lão phu sẽ tiêu diệt tên đệ tử nội môn duy nhất của tông môn nhà ngươi, lại diệt toàn bộ sơn mạch gần tông môn này, sau đó luyện hóa Triệu Quốc, cũng luyện luôn cả ngươi ra!
Trên bầu trời, Thiên Cơ thượng nhân sớm thi triển thần thức quét khắp nơi, bao trùm toàn bộ Triệu Quốc, nhưng mặc cho lão có kiếm tìm thế nào thì cũng không thể tìm thấy được chút dấu vết nào của Kháo Sơn lão tổ.
Nhưng trên đường tới đây lão đã suy diễn tính toán, Kháo Sơn lão tổ ở ngay trong Triệu Quốc này.
Lúc nói lời này, ánh mắt Thiên Cơ thượng nhân ánh lên vẻ lạnh lùng, hôm nay bản tôn lão tới đây chính là muốn chiến với Kháo Sơn lão tổ một trận, thừa dịp Kháo Sơn lão tổ đang suy yếu là giết chết luôn. Nhưng Kháo Sơn lão tổ lại núp mãi không chịu ra, khiến Thiên Cơ thượng nhân càng tức giận, lại càng muốn giết cho được Kháo Sơn lão tổ. Lão có rất nhiều cách để ép cho Kháo Sơn lão tổ phải chui ra, nếu diệt đệ tử nội môn, diệt sơn mạch, diệt Triệu Quốc rồi mà đối phương còn không chịu ra, lão không tiếc luyện hóa luôn cả vùng đất Triệu Quốc này.
Mà ngọn đèn Mạnh Hạo cầm thì Thiên Cơ thượng nhân đã sớm thấy rồi, lúc này lão quét tầm mắt qua mặt đất, bỗng giơ tay phải lên lại ấn xuống mặt đất một cái nữa.
Lúc này đây tia sáng lóe lên trong ánh mắt lão, khe mi tâm mở ra, phát ra ánh sáng đỏ sậm như biển máu. Theo tay phải lão hạ xuống, mấy chục ngàn dặm núi non xung quanh Kháo Sơn Tông lập tức lắc lư. Trong lúc đó, trên bầu trời lại xuất hiện một bàn tay to đến mức khó có thể hình dung được.
Bàn tay này thoạt nhìn có vẻ không to lớn gì, nhưng lúc nó rầm rầm hạ xuống thì càng lúc càng lớn, dường như có thể bao phủ được núi non mấy chục ngàn dặm. Theo bàn tay này buông xuống, mặt đất rung chuyển, ba lão tổ Giả Anh kia hoảng sợ, thi triển toàn tốc độ vội vàng bỏ chạy.
Còn cả tên nam tử Trúc Cơ của Phong Hàn Tông nữa, sắc mặt tái nhợt đầy tuyệt vọng, không tiếc tu vi suy giảm mà cắn chót lưỡi, hóa thành cầu vồng bỏ chạy khỏi nơi này.
Nhưng Mạnh Hạo thì tu vi lại yếu nhất nên chẳng thể động đậy được chút nào, chiếc đèn dầu trong tay hắn tự bay lên với bàn tay. Mà Nguyên Anh khoanh chân ngồi bên trong kia thì cũng lập tức mở mắt ra, ánh mắt lóe lên u quang giống hệt Thiên Cơ thượng nhân.
Mạnh Hạo chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn bàn tay kia càng lúc càng lớn, cho đến khi bao trùm lấy bầu trời, to tới chừng mấy chục ngàn dặm. Thậm chí hắn ngẩng đầu nhìn lên cũng có thể thấy vân tay ngang dọc như thế nào.
Bầu trời lập tức tối sầm lại, hay là có thể nói là bầu trời vạn dặm này đã biến thành màu đen, bị bàn tay kia bao phủ. Lúc hạ xuống thì mặt đất nứt toác, núi non, phàm là chỗ nào nhô lên thì đều sụp đổ. Theo bàn tay kia hạ xuống, Mạnh Hạo cảm giác như tận thế đang kéo tới.
Vẻ mặt hắn đầy chua xót, yên lặng đứng đó. Giờ khắc này Mạnh Hạo lại chẳng thấy sợ hãi gì, mà chỉ thở dài một hơi.
- Sắp kết thúc rồi, nhưng ta không cam lòng!
Ánh mắt Mạnh Hạo đầy chấp nhất, lúc này chấp nhất như một ngọn lửa hừng hực nhen nhóm trong đôi mắt hắn.
- Tu chân giới này cá lớn nuốt cá bé, tu vi là nền tảng của tất cả, chỉ có bản thân hùng mạnh mới có thể sinh tồn, chỉ có bản thân ngày càng mạnh lên mới không bị kẻ khác giẫm nát dưới lòng bàn chân, mới có thể đứng trên bầu trời!
Mạnh Hạo bỗng nhiên nở nụ cười, một nụ cười mang theo sự minh ngộ sâu sắc, mang theo tất cả ý thức, khát khao trở nên mạnh hơn của hắn, mang theo sự tỉnh táo minh mẫn của hắn ở thời khắc sinh tử này.
- Thánh hiền nói, thế gian chỉ có học thức là cao nhất, nhưng trong tu chân giới này, chỉ có cường giả là bất bại!
Mạnh Hạo mở to mắt, hắn muốn nhìn bàn tay kia hạ xuống, nhìn nó đặt lên người mình, muốn làm mình chôn cùng với mặt đất. Hắn muốn nhìn tất cả, muốn khắc sâu khoảnh khắc này trong tận linh hồn, nếu có luân hồi kiếp sau, hắn muốn dù có qua luân hồi rồi thì cũng không quên cảnh này. Nếu thật sự có kiếp sau, hắn muốn ở kiếp đó nhớ kỹ rằng chỉ có cường giả là bất bại!
Bàn tay càng lúc càng lớn, ầm ầm hạ xuống. Các ngọn núi xung quanh Mạnh Hạo đã sụp đổ, trời đất như mơ hồ cả đi, che mắt Mạnh Hạo lại khiến thế giới trở nên tối đen, dường như trong một khắc này, trời đất này mượn bụi bặm để lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo, một con kiến vô cùng nhỏ bé đang giãy giụa ở đó.
- Nếu có kiếp sau, ta sẽ không để cho bàn tay này tiếp tục che phủ mắt ta nữa!
Trời đất ầm vang, bàn tay to lớn kia ầm ầm kéo đến. Toàn thân Mạnh Hạo run rẩy, thất khiếu chảy máu, xương cốt kêu ken két, mắt thấy sắp trở thành một bãi máu thịt be bét.
Đúng lúc này, ở trên bầu trời bên ngoài bàn tay, nơi mà Mạnh Hạo không nhìn thấy, một vệt huyết quang đỏ sậm mang theo ánh sáng khiến cả trời đất đều phải ngưng lại, dùng tốc độ không cách nào hình dung phá không vọt tới.
Huyết quang đỏ sẫm đó dường như là máu đã lắng đọng không biết bao nhiêu năm, trong giây lát hiển lộ ra này thì một luồng yêu khí bao phủ khắp nơi, rung chuyển bầu trời.
Yêu khí này nồng đậm tới mức khiến cho bầu trời như muốn đổi màu, dường như trong giây phút này phải tránh đi, khiến vùng đất này trong khoảnh khắc trở thành một thế giới màu đỏ sậm!
Huyết quang đỏ sậm kia nhanh chóng tới gần, khoảnh khắc liền đuổi kịp bàn tay khổng lồ mấy chục ngàn dặm do Thiên Cơ thượng nhân biến đổi ra, đột ngột chém xuống!
Nhát chém này, huyết quang ngập trời!
Nhát chém này như xé nứt trời đất!
Nhát chém này dường như có thể chém mặt đất, chém bầu trời thành hai nửa, hoặc có lẽ là nó không mạnh tới mức đó, nhưng lại có được ý chí như vậy!
Chém đại đạo, đổi thiên địa, yêu túng ý!
Nhưng kẻ này lại không phải Kháo Sơn lão tổ!