Mạnh Hạo ngây dại, đầu óc như nổ vang, những chuyện ly kỳ mà cả đời này hắn gặp được cũng không bằng một lần rung động lần này. Một màn làm cho hắn đột ngột trở nên trống rỗng, mất đi năng lực tự hỏi, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
Kháo Sơn lão tổ lại là một con rùa khổng lồ!
Mà Triệu Quốc lại là một mảnh đại địa được Kháo Sơn lão tổ nâng lên.
Mà mình, hai mươi năm này lại sống trên lưng Kháo Sơn lão tổ, khó trách lão được gọi là Kháo Sơn lão tổ. Lão không phải là kẻ chống lưng cho một người, mà là kẻ chống lưng cho cả Triệu Quốc này. Bất kể là tu sĩ hay phàm nhân đều sống trên mảnh đại địa đều được lão chống lưng cho!
Kháo Sơn lão tổ chỉ là một tia thần niệm sau khi bản thể bị phong ấn ngủ say mà bức ra, muốn đoạn tuyệt hậu nhân truyền thừa của Phong Yêu Tông.
Khó trách trước kia của Kháo Sơn Tông được gọi là Phong Yêu Tông, nhưng hôm nay đã rất ít người biết được. Khó trách Kháo Sơn Tông được gọi là ma tông, quy tắc tông môn rất tàn khốc, tự chém giết lẫn nhau.
Chỉ một tia thần niệm hóa thành thân thể đã tu luyện tới Trảm Linh, vậy thì bản thể của Kháo Sơn lão tổ sẽ mạnh tới mức nào!?
Nhưng Mạnh Hạo còn rất nhiều nghi vấn không có lời giải. Thứ nhất là Kháo Sơn lão tổ đã cường đại như vậy rồi, tại sao lại không tự cứu. Nếu chính mình không xuất hiện, chẳng lẽ đối phương phải tiêu vong sao, vả lại, đã có được thực lực hùng mạnh như thế thì sao còn muốn hấp thu sinh cơ của tu sĩ.
Trên vùng Triệu Quốc bị nâng lên, có ba tu sĩ Giả Anh cũng đang ngơ ngác nhìn một màn này, trong đầu như nổ vang, vẻ mặt mờ mịt. Một màn này thoát ra khỏi suy nghĩ của bọn họ, làm cho bọn họ không biết làm gì, chỉ mờ mịt nhìn một màn trước mắt. Dù đã tới bây giờ mà bọn họ còn không thể tin.
Thiên Cơ thượng nhân cũng đứng ở nơi này, sững sờ nhìn cái đầu lớn hơn mình vô số lần, thậm chí khi nhìn lại còn không nhìn thấy điểm cuối của cái đầu khổng lồ đó. Lão run lẩy bẩy, vô cùng hoảng sợ, lão không hề nghĩ tới, Kháo Sơn lão tổ mà mình quát tháo ‘lăn ra đây’ lại là như thế.
Nhất là thanh âm của Kháo Sơn lão tổ vẫn còn quanh quẩn kia, từng chữ từng chữ rơi vào trong tai Thiên Cơ thượng nhân, làm cho lão không ngừng run rẩy, căn bản không thể gợi lên chiến ý.
Không cần đánh, giờ phút này, sau khi Kháo Sơn lão tổ hiện thân, lộ ra một luồng uy áp làm cho toàn thân Thiên Cơ thượng nhân như nổ vang, máu trong cơ thể như ngừng chảy. Lão Trảm Linh rồi, đã có được đạo ngộ ý chí, nhưng hiện tại thì toàn bộ đã hỏng mất. Ở trước mặt Kháo Sơn lão tổ, lão như một con kiến hôi, Kháo Sơn lão tổ chỉ phun một hơi cũng đã đủ giết lão vô số lần rồi.
Nhất là cái đầu khổng lồ kia mang đến cảm giác áp bách cùng uy hiếp, làm cho Thiên Cơ thượng nhân miệng đắng lưỡi khô. Dù lão có tu vi không tầm thường, nhưng bây giờ cũng mồ hôi ròng ròng, Thiên Cơ chung bên cạnh cũng không thể nào cho lão có chút cảm giác an toàn nào. Thậm chí thần thức Lê Tiên trên Thiên Cơ chung cũng không thể làm cho Thiên Cơ thượng nhân cảm thấy an toàn.
Lão sao còn không rõ, vì sao lúc trước Kháo Sơn lão tổ chẳng thèm ngó tới lời của mình, lại càng không thèm để ý tới cái gọi là Lê Tiên, bởi vì thân mình này đã là một tồn tại có thể phá vỡ rồi.
Lão rốt cục hiểu được, nguyên nhân Kháo Sơn lão tổ không chút lo lắng tới Lê Tiên.
Càng làm cho lão hoảng sợ là, từ khi lão có trí nhớ, thậm chí là kiến thức từ trong điển tịch thì Triệu Quốc này đã tồn tại thật lâu rồi. Điều này càng làm cho Thiên Cơ thượng nhân càng thêm hoảng sợ. Lão không biết, Kháo Sơn lão tổ trước mắt này có trước, hay là mảnh đất Triệu Quốc có trước.
Nếu kết quả thứ hai thì còn dễ nói, nhưng nếu mà kết quả đầu tiên… Vừa nghĩ tới đây, Thiên Cơ thượng nhân liền càng thêm run rẩy hơn.
- Còn chiến hay không!?
Cái đầu khổng lồ của Kháo Sơn lão tổ chậm rãi phát ra thanh âm, từng chữ như sấm giật, thiên lôi cuồn cuộn, làm cho thân hình Thiên Cơ thượng nhân liên tục lui mấy ngàn trượng, phun ra hơn mười ngụm máu tươi. Ngay cả cái chuông kia cũng liền biến thành đống sắt vụn, xuất hiện từng vết nứt lớn.
- Không… không chiến nữa! Vãn bối chỉ nói giỡn thôi, lão tổ tiền bối chớ để ý.
Thiên Cơ thượng nhân tái mặt, vội vàng mở miệng. Nhìn hai con mắt trợn to kia của Kháo Sơn lão tổ, giọng nói của lão có chút run run.
- Nếu không có hai chưởng kia của ngươi, lão tổ ta cũng không ra được. Cái đám chó chết kia, tuy nói Phong Yêu ấn của bọn chúng đã trôi qua nhiều năm rồi, đã tiêu tán mà mỏng manh hơn không ít. Nhưng cuối cùng thì cũng phải cần chờ ta khôi phục tu vi, lại phải cần có người có tu vi Trảm Linh ở bên ngoài dùng lực phá mở thì Phong Yêu ấn mới xuất hiện buông lỏng. Chỉ cần buông lỏng thì lão tổ ta mới có thể phá vỡ!
Giọng nói của Kháo Sơn lão tổ cuộn trào không dứt, quanh quẩn bát phương, truyền vào trong tai làm cho thân hình Mạnh Hạo chấn động kịch liệt.
- Nguyên bản lão tổ ta tính để thân thể do một tia thần niệm này đột phá thành Trảm Linh, tự mở ra phong ấn, nhưng phàm nhân tu hành khó khăn, dù là ta nhớ được một phần Thái Linh Kinh cũng vẫn khó đột phá. Cuối cùng vất vả mới gần thành công, nhưng lại bị một tên chó con hung ác chơi một vố, khốn kiếp, lũ Phong Yêu Tông đều là chó đẻ, cướp đi linh khí mà lão tổ ta muốn dùng để phá vỡ phong ấn, lại cướp đi linh đăng của lão tổ.
Kháo Sơn lão tổ gầm nhẹ.
Mạnh Hạo một bên thì lộp bộp không ngừng, hắn có thể nghe ra được, đối phương đang nói tới ai.
- Ngươi ngon lắm, rất ngon! May mắn là ngươi ra tay mà làm cho lão tổ ta thoát khốn, ta muốn báo đáp cho ngươi một chút!
Kháo Sơn lão tổ nói.
Thiên Cơ thượng nhân sửng sốt một chút liền lộ ra mừng rỡ như điên. Lão không nghĩ tới mình lại may mắn như thế, vậy mà có được tạo hóa tới người. Lão đang muốn ôm quyền thì bỗng nhiên Kháo Sơn lão tổ há mồm, tốc độ cực nhanh, không ai thấy rõ, nháy mắt liền một hơi nuốt trời.
Cũng theo đó mà nuốt cả Thiên Cơ thượng nhân cùng Thiên Cơ chung vào trong!
Há mồm nhai rạo rạo, không có tiếng kêu thảm thiết, nhưng làm cho Mạnh Hạo thở dốc dồn dập, càng thêm hiểu rõ hơn về Kháo Sơn lão tổ. Giờ phút này, hắn theo ý thức mà lùi ra sau, bỗng nhiên Kháo Sơn lão tổ quay đầu nhìn lại, trực tiếp lao thẳng tới chỗ Mạnh Hạo. Khi cách Mạnh Hạo ngoài trăm trượng thì trợn đôi mắt to mà nhìn chằm chằm vào hắn.
Mạnh Hạo vội vàng mỉm cười, những lời mà Kháo Sơn lão tổ đã nói với Thiên Cơ thượng nhân, hắn không hoàn toàn tin là thật. Với hiểu biết của hắn về Kháo Sơn lão tổ, lời của đối phương có tám chín phần không phải là lời nói thật.
- Chúng mừng lão tổ xuất quan, oai của lão tổ uy chấn bát phương, lão tổ…
- Hiện tại biết sợ rồi?
Kháo Sơn lão tổ trợn mắt nhìn Mạnh Hạo, tiếng nói như sấm giật, Mạnh Hạo đứng quá gần, thanh âm này làm cho hai lỗ tai hắn ù ù không ngừng, máu tươi phun ra.
- Phong Yêu Tông các ngươi là một đám khốn kiếp, đám già không chết kia đã vậy, mà thằng chó con ngươi cũng thế, đều chơi lão tổ ta một vố! Mà thôi, dù sao ngươi cũng là người Kháo Sơn Tông, lão tổ ta liền cho ngươi một phần tạo hóa!
Kháo Sơn lão tổ nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, chậm rãi nói. Nhưng lời này còn chưa xong, Mạnh Hạo đã run rẩy không ngừng rồi, hắn nghĩ tới một màn vừa rồi đối với Thiên Cơ thượng nhân, nhất thời đầu óc liền không ngừng tính toán, dốc sức suy nghĩ.
Đột nhiên Mạnh Hạo chớt lóe lên một ý, hắn nghĩ tới một chuyện!
Hắn nhớ lại lúc ở Bắc Hải, nhớ lại cái cô bé gọi là Cổ Ất Đinh Tam Vũ kia đã từng nói với hắn một câu.
- Đại ca ca, dưới chân ngươi có khí tức của nó, không nên trêu chọc nó, phải nhớ: Phong Yêu cổ đạo, kỳ niệm như kinh!
Lúc đó hắn không hiểu được câu này, nhưng hiện tại hắn đã rõ ràng, dưới chân có khí tức của nó, nó ở đây chính là Kháo Sơn lão tổ!
Không nên trêu chọc nó, nhớ kỹ, Phong Yêu cổ đạo, kỳ niệm như kinh!
- Phong Yêu cổ đạo, kỳ niệm như kinh, không nên trêu chọc nó.
Mạnh Hạo nhanh chóng suy nghĩ, đúng lúc này, thanh âm chậm rãi của Kháo Sơn lão tổ truyền đến, nói hết một câu lúc trước.
- Tạo hóa, ta muốn báo đáp cho ngươi!
Gần như lúc Kháo Sơn lão tổ nói xong, Mạnh Hạo bỗng nhiên vỗ vào túi trữ vật, trong tay liền xuất hiện Phong Yêu cổ ngọc.
Trong nháy mắt, lúc cổ ngọc xuất hiện, trước người hắn liền cuốn tới một cơn lốc, nhưng nó cũng nhanh chóng tiêu tan. Khi cơn lốc biến mất, cái đầu của Kháo Sơn lão tổ lộ ra, cách Mạnh Hạo không tới ba trượng.
Cái đầu cực bự, nhìn không tới cuối, chỉ có thể nhìn rõ màu da xanh đen, đối diện với Mạnh Hạo là đôi mắt to như một tòa thành.
Trong mắt kia, giờ lộ ra vẻ giãy giụa.
- Cổ đạo, chấp Phong Thiên chi niệm, sơn hà thương sinh đại thiện, cửu đại Sơn Hải nhu đạo kiếp lai, mệnh ta vô lượng!
Mạnh Hạo đột nhiên mở miệng đọc ra những câu trong Phong Yêu cổ ngọc!
Tại ngay khi hắn đọc ra mấy câu kinh này, cái đầu khổng lồ kia lập tức thu lại, ngửa mặt lên trời gào rú một tiếng, tiếng gầm này làm cho trời cao chấn động, xuất hiện vô số gợn sóng khuếch tán mà ra.
Hơn nữa, trên mi tâm Kháo Sơn lão tổ lại xuất hiện một ký hiệu hình cửu giác. Ký hiệu tang thương cổ xưa, khắc sâu vào trong mi tâm Kháo Sơn lão tổ. Lúc này, ký hiệu kia chớp động, theo đó là thân thể nó cũng theo đó mà rung chuyển.
- Ngừng lại cho lão tử, Phong Yêu Kinh chết tiệt, Phong Yêu Kinh chết tiệt!
Kháo Sơn lão tổ lộ ra thần sắc dữ tợn, tiếng gầm kinh thiên động địa, lão nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo. Mạnh Hạo cũng khẩn trương nhìn lại.
- Đám già bất tử kia thật quá âm hiểm, phong ấn áp chế bản thể ta đã phá, nhưng phong ấn đầu tiên vẫn khắc vào trong thần hồn, biến ta thành hộ đạo giả cho đời thứ chín của Phong Yêu Tông, việc này không có khả năng, Phong Yêu nhất thông, thiên địa bất dung, cho nên mới có nhiều tai nạn, bọn họ tính ra thiên đạo làm chín, chín là cực hạn, nhất định sẽ phải gặp phải thiên địa kịch liệt phản phệ, kiếp số cũng đã ngưng tụ lên thế hệ này, nhất định phải bị hủy diệt!
- Cho nên bọn chúng mới phải chuẩn bị biến ta thành hộ đạo giả, nhưng tiểu tử này chỉ có tu vi Ngưng Khí, sao có thể xứng làm chủ của ta? Đám khốn kiếp các ngươi, lão tổ ta vốn biến Phong Yêu thành Kháo Sơn rồi, càng đã lập ra nhiều quy củ tông môn tương tàn, làm cho tông môn hao tổn, để nó không thể xuất hiện đệ tử có lòng trung thành. Nhưng thế nào lại lòi ra một tên Mạnh Hạo này chứ!
Trong lúc Kháo Sơn lão tổ trầm tư, trong Triệu Quốc được nâng trên lưng nó, tại trên Bắc Hải có sương mù tràn ra, trong sương mù có hình ảnh một chiếc thuyền cổ. Trên đó, một lão già chèo thuyền, một tiểu cô nương đứng trên đầu thuyền nhìn Kháo Sơn lão tổ, hình như nàng biết rõ Kháo Sơn lão tổ, nàng ôm quyền cúi đầu.
- Cổ Ất Đinh Tam Vũ!
- Bái kiến lão tổ!
Tiểu cô nương nói giọng thanh thúy, âm thanh quanh quẩn trong thiên địa.
Kháo Sơn lão tổ nhíu mày nhìn thoáng qua tiểu cô nương kia.
- Ngươi là Tuế Nguyệt thượng cổ, Tam Nguyệt của Ất Đinh Niên, là giọt mưa mang theo linh tính đã rơi lên lưng của ta. Hôm nay đã hóa thành cái hồ này.
Tiểu cô nương mỉm cười gật đầu, lại chớp mắt nhìn Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hắn bỗng nhiên hiểu được, nguyên nhân mà cô bé này có cái tên cổ quái như thế.
Ngay vào lúc này, Kháo Sơn lão tổ hừ lạnh một tiếng, lão không nhìn cô nương kia mà ngẩng đầu nhìn trời, trên cao kia, tại một nơi mà Mạnh Hạo không thể nhìn thấy, có một huyết ảnh mơ hồ.
Huyết ảnh trầm mặc ôm quyền cúi đầu với Kháo Sơn lão tổ, sau đó xoay người biến mất.
- Được rồi, Mạnh Hạo, ngươi về sau nên cách xa ta một chút!
Kháo Sơn lão tổ lại cúi đầu, thổi mạnh một cái, Mạnh Hạo liền bay lên, bị một mảnh thanh quang cuốn đi, bay ra ngoài Triệu Quốc. Vốn đây là Triệu Quốc nhưng lúc này chỉ là một cái hố sâu.
- Mụ nội nó chứ, lão tử không thể nhìn thấy hắn, đời này cũng không thể nhận chủ, đơn giản là tránh ra xa, trốn đi thật xa, làm cho hắn không thể tìm thấy! Về phần những bảo vật bị hắn lấy đi kia, coi như là thanh toán xong với hắn đi. Kể từ đây, đạo tâm của ta liền yên ổn, có thể tiếp tục tu hành!
Hai mắt Kháo Sơn lão tổ lóe sáng, sau đó lão mãnh liệt xoay người. Dưới ánh mắt trợn trừng của Mạnh Hạo, lão hóa thành một con rùa khổng lồ, nâng lên toàn bộ Triệu Quốc, hóa thành cầu vồng rồi bay về phía xa.
Phương hướng mà nó rời đi là Thiên Hà Hải. Làm cho Thiên Hà Hải xuất hiện thêm một truyền thuyết, trong truyền thuyết, có một mảnh tiên đảo nhỏ, trồi trên mặt biển, khi dừng khi trồi, không ai có thể tìm được. Mà khi xuất hiện, có người may mắn tiến lên đó, nhìn được bên trên rõ ràng tồn tại một quốc gia phàm nhân.
Nơi đó, chính là Triệu Quốc.
Sau một hồi lâu, bầu trời dần khôi phục, Mạnh Hạo kinh ngạc nhìn hố sâu vô tận kia, lại nhìn phương hướng mà Kháo Sơn lão tổ đã rời đi, hắn yên lặng đứng một chỗ.
Không biết trôi qua bao lâu, trên bầu trời đột nhiên mưa to, mưa thật nhanh, như xối nước, đổ vào cái hố lớn trước mặt Mạnh Hạo. Có lẽ qua vài năm thì nơi đây có thể trở thành một biển rộng.
Trong màn mưa, Mạnh Hạo thở ra một hơi dài, trong đầu xuất hiện từng màn xảy ra trong mấy ngày nay, những thứ này vẫn còn làm cho hắn cảm thấy khó tin, giống như là nhớ lại một giấc mộng quá mức hư vô mờ mịt.
Triệu Quốc đã không còn…
Mạnh Hạo nhìn xung quanh, nhìn bầu trời đầy mưa, hắn nghĩ tới nhân sinh bốn năm này.
- Ta vốn là một kẻ thư sinh!
Mạnh Hạo thì thào.
- Mệnh ta như tuyết, chỉ có thể sống sót ở mùa đông, muốn hướng tới cuộc sống phàm trần của mùa hè, nhưng đó đã không còn là nhân sinh của ta…
Mạnh Hạo trầm mặc hồi lâu, sau đó mới yên lặng xoay người, chạy về hướng càng rời xa quê hương hơn.
Bên trong màn mưa, bóng lưng của hắn trở nên đìu hiu, như dung hợp cùng màn mưa trong trời đất, khiến cho gió nóng cũng không thể thổi tan hơi thở của hắn, bởi vì, đó là tương lai của hắn, là nhân sinh mà hắn phải đi.
Nhân sinh, chính là một lần trải qua, cũng có thể nói, là một kinh nghiệm bất đồng sẽ tạo ra nhân sinh khác nhau, như trải qua gió lạnh thì sẽ thành tuyết, mà trải qua mặt trời thiêu đốt thì lại thành mưa.
Kinh nghiệm nhân sinh thế nào thì trưởng thành như thế, như vậy, sinh mệnh mới có chút phấn khích!
- Nam Vực, ta tới rồi! Nhưng trước khi vào Nam Vực, ta phải trúc cơ!
Đi trong màn mưa, Mạnh Hạo ngẩng đầu, hai mắt dần trở nên sắc bén!
Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không quên, khát vọng trở thành cường giả của mình khi nằm dưới bàn tay của Thiên Cơ thượng nhân kia. Tại trong trời này, chỉ có cường giả bất bại!
- Huyết mang kia, đến từ nơi nào?
Mang theo nghi vấn, thân ảnh Mạnh Hạo tiến dần về phía xa.