Ngay khi tượng băng vỡ vụn ra, hư không bên trên một vách núi cách bốn người Phong Thiên Đô gần một dặm bỗng tự nhiên sinh ra một đoàn bạch quang cuộn tròn liên tục, chung quanh nó tỏa ra chi chít những bông tuyết bay múa đầy trời.
Những bông tuyết này tụ lại với nhau rồi ngưng kết lại, trong tích tắc hóa thành khối băng hơn một trượng. Khối băng bỗng nhiên nổ tung, thân ảnh Tiêu Tấn Hàn hiện ra, sắc mặt lộ vẻ tái nhợt hơn so với lúc trước.
Tựa hồ nguyên khí bị hao tổn không ít, nhưng Linh Vực được y thả ra vẫn chưa tiêu tán. Lúc này nếu quan sát kĩ, có thể thấy ở sát người y vẫn duy trì bạch quang, nó đã trở nên nồng đậm giống như thực chất, tạo thành một vòng bảo vệ trong suốt óng ánh, ngăn cản lực lượng Linh Vực của bốn người Phong Thiên Đô xâm nhập vào.
Phong Thiên Đô nhìn lướt qua, hừ lạnh một tiếng, hai tay kết kiếm quyết.
Trước người lão, cự kiếm màu đen lập tức thay đổi phương hướng, thân kiếm mờ đi một cái, biến thành vô số đạo kiếm ảnh màu đen với khí thế phô thiên cái địa bắn rất nhanh về phía Tiêu Tấn Hàn.
Lúc này đám người Tề Thiên Tiêu, Hô Ngôn cũng vội vã quay lại đuổi theo, hai tay liên tục thúc dục pháp quyết.
Ầm ầm ầm, hư không chấn động!
Một cự chưởng lập lòe hôi quang, một thanh hỏa kiếm to lớn, còn có một đầu hỏa long đỏ rực, tất cả với thanh thế càng thêm kinh người, gào thét lao về phía Tiêu Tấn Hàn.
Trong Linh Vực băng tuyết của Tiêu Tấn Hàn có mấy gã Kim Tiên bản thân không có Linh Vực nên hành động chịu chế ngự rất lớn, lúc này đã không theo kịp bốn người kia.
Tuy sắc mặt Tiêu Tấn Hàn trắng bệch nhưng khuôn mặt không có vẻ gì bối rối, đột nhiên thân hình y hóa thành một đạo bạch quang, bay thẳng xuống phía dưới, loé lên một cái đã xuất hiện trên mặt đất, sau đó đứng im, ngẩng đầu nhìn bốn người Phong Thiên Đô.
Bầu trời phía trên đỉnh đầu Tiêu Tấn Hàn giờ đã tràn ngập linh quang, trong tiếng gió gào thét, kiếm ảnh và cự chưởng cuồn cuộn tràn tới với khí thế bài sơn đảo hải chụp xuống đầu y.
Vào thời khắc này, một tiếng "ầm ầm" vang lên rất lớn từ dưới mặt đất truyền đến, khiến cho toàn bộ mặt đất run lên bần bật.
Một màn quỷ dị hiện ra!
Tiêu Tấn Hàn vẫn đứng bất động tại chỗ, một thân áo bào trắng không gió mà bay phất phới. Mặt đất sau lưng y bỗng nhiên chấn động, từ dưới mặt đất mọc lên một cột đá màu trắng cao vài chục trượng.
Dị biến vẫn tiếp tục, bốn tiếng nổ "ầm ầm ầm ầm!" vang lên liên tiếp.
Bốn cột đá màu trắng khác cũng từ dưới đất mọc lên, tạo thành một vòng tròn, vây quanh Tiêu Tấn Hàn.
Cả năm cột đá trắng như tuyết, giống như được chế tạo từ băng, từ trên xuống dưới đều khắc vô số hoa văn quái dị, trên cột đá còn được khảm nạm rất nhiều khối bảo thạch màu trắng sáng lấp lánh, tựa như những con mắt đang chớp chớp liên tục.
Ầm!
Đột nhiên năm cột đá đại phóng bạch quang, liên kết với nhau vào một chỗ, hình thành một cái quang tráo màu trắng, bao phủ thân thể Tiêu Tấn Hàn.
Ầm ầm ầm!
Những đòn công kích của bốn người Phong Thiên Đô ầm ầm đánh tới, dồn dập đập vào quang tráo màu trắng, bắn ra vô số chùm sáng đủ mọi màu sắc, vô cùng chói mắt.
Quang tráo lắc lư, vặn vẹo liên hồi, vô số phù văn bên ngoài lượn lờ quay cuồng, tựa hồ chỉ một chút nữa là vỡ vụn nhưng vẫn chịu đựng được.
Bốn người Phong Thiên Đô nhìn thấy cảnh này đều khẽ giật mình.
Ở sơn động phía xa, khi Hàn Lập thấy Tiêu Tấn Hàn xuất sắc thoát được Linh Vực do bốn gã Kim Tiên danh tiếng cùng hợp lực thực hiện nhưng vẻ mặt hắn không hề lộ ra dị sắc. Dù sao Tiêu Tấn Hàn dám đơn thương độc mã tới đây, tất nhiên là đã chuẩn bị rồi, y lại là người đứng đầu Bắc Hàn Tiên Cung, ẩn giấu chút thủ đoạn bảo vệ tính mạng lúc nguy hiểm cũng là điều bình thường.
Khi hắn nhìn thấy chung quanh Tiêu Tấn Hàn đột nhiên mọc lên những cột đá màu trắng, thì rốt cục cũng động dung, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Năm cột đá màu trắng lắc lư nhẹ nhàng, tản mát ra linh quang chói mắt cùng vô số phù văn màu trắng như những bông tuyết ào ào sáp nhập vào linh vực Băng Tuyết của Tiêu Tấn Hàn.
Linh vực Băng Tuyết rung động, lóe lên, nhanh chóng phình ra, trong nháy mắt to lớn gấp hai lần.
Sự việc diễn ra quá bất ngờ làm cho Hàn Lập cũng biến sắc, không ngờ hắn và Kim Đồng ở trong sơn động cũng bị linh vực Băng Tuyết bao bọc lại.
Không chỉ có Hàn Lập, ở xa xa mấy tên Chân Tiên của Phục lăng Tông, Nam Lê tộc và cả ba người Âu Dương Khuê Sơn trên cao bỗng chốc đều bị bao phủ trong linh vực Băng Tuyết.
Linh vực Băng Tuyết này không chỉ to ra, mà hàn khí lưu chuyển bên trong cũng ngưng thực cực nhanh. Những bông tuyết hàn phong không chỉ lớn hơn, dày gấp mấy lần, mà lực lượng pháp tắc hàn băng trong đó cũng đột nhiên tăng gấp bội.
Trong phạm vi linh vực, vách sơn cốc lập tức bị phủ kín bởi một tầng băng dày đặc, trên mặt đất cũng phủ đầy tuyết trắng.
Trong phạm vi trăm dặm quanh sơn cốc, chỉ tích tắc đã biến thành một thế giới băng tuyết trắng xoá.
Trong hư không trên sơn cốc thình lình cũng xuất hiện từng tảng băng, tựa như hư không cũng như bị đông cứng.
Thân hình đám người Phong Thiên Đô bỗng lóe lên bạch quang, một tầng băng tinh hiện ra, trong tích tắc bao phủ toàn thân bọn họ. Trong nháy mắt, cả bọn bị đông lại, biến thành tượng băng.
Ở phía xa những tên Chân Tiên kia càng không chịu nổi, lúc trước đã được vài tên Kim Tiên cứu ra khỏi linh vực của Tiêu Tấn Hàn, vừa mới loại bỏ được băng tinh trên người thì trên thân họ lại lóe lên bạch quang, lập tức bị biến thành tượng băng, ngay cả biểu cảm trên gương mặt cũng bị giữ nguyên.
Nhưng sau đó, bên trong tượng băng Phong Thiên Đô và mấy tên Kim Tiên bắt đầu nổi lên quang mang đủ mọi màu sắc.
Rầm rầm rầm!
Băng tinh trên người họ lần lượt bị chấn nát, thân hình lần lượt hiện ra, sắc mặt ai cũng trắng bệch.
Ở trên cao, ba người Âu Dương Khuê Sơn cũng chẳng quan tâm tới việc canh gác nữa, chấn vỡ băng tinh trên người, rồi bay xuống bên cạnh đám người Phong Thiên Đô.
Đám người Phong Thiên Đô còn có thể chống đỡ được nhưng đám Chân Tiên thì không chịu được.
Khí tức mấy gã Chân Tiên trong tượng băng nhanh chóng biến mất, lúc này đã không còn chút khí tức, bị đông cứng mà chết.
Nhìn thấy cảnh này, đám người Phong Thiên Đô vô cùng giận dữ, nhưng cũng đành mặc kệ mấy tên Chân Tiên đó.
"Năm cái cột này là cái gì, lại có thể tăng cường lực lượng linh vực! Hơn nữa không biết là hắn đã bố trí những cột đá này từ lúc nào nữa?" Tề Thiên Tiêu không khỏi kinh hãi hỏi.
Những người khác cũng chỉ biết nhìn nhau, hiển nhiên cũng chẳng biết lai lịch những cây cột này.
Phong Thiên Đô cũng trầm mặc không nói, tựa hồ cũng không biết nhiều lắm về những cây cột này.
Tuy bọn họ đông người nhưng bây giờ khí thế mơ hồ như bị đè ép xuống.
(DG: Đón đọc bản dịch