Hai bên con đường nhỏ này gieo trồng các loại hoa màu nào cũng có nhìn thật xinh đẹp bất phàm, Nhưng ở trên những cây hoa này cũng có rất nhiều cấm chế, hơi chút tác động sẽ khiến cấm chế mở ra, hoặc là tấn công, hoặc là vây khốn, hoặc là truyền tống đến một nơi khác.
Nếu là người không biết gì ở tầng thứ nhất Tiên Đế động phủ này thì nửa bước cũng khó đi, cho dù là tiên ngọc trên con đường nhỏ này cũng ẩn chứa chấm chế. Nếu phương hướng đi lại và trình tự bước chân hạ xuống không đúng, cấm chế cũng sẽ mở ra.
Chỉ có điều, chuyện này đối với Vương Lâm mà nói cũng không có hung hiểm gì. Bản đồ ngọc giản này tuy không nói phương phán hóa giải cấm chế này nhưng mà giới thiệu tỉ mỉ một lượt.
Nếu người khác đạt được bản đồ có lẽ là vô dụng. Nhưng Vương Lâm là cấm chế đại sư, chỉ cần biết một số giới thiệu chị tiết về những cấm chế này thì chỉ nhìn một lần là biết rõ đung sai… Đỡ phí rất nhiều công sức.
Chỉ là với tính cách Vương Lâm cũng không hoàn toàn tin vào bản đồ ngọc giản, tốc độ đi tuy nhanh nhưng không ngừng xác minh xem nhưng ghi chép trong bản đồ ngọc giản có đúng hay không.
Đang đi, hắn cỗ túi trữ vật. Lập tức thiết kiếm cướp được của vật kỳ dị hình người kia xuất hiện trong tay Vương Lâm. Thần thức hắn tản khắp thanh kiếm cẩn thận quan sát. Thanh kiếm này nhìn như tầm thường nhưng thần thức của Vương Lâm ở mặt trên bị cản trở mạnh mẽ. Phảng phất như có một cỗ lực lượng ẩn tàng ở trong, ngăn cản thần thức tra xét. Nhất là những vết rỉ sét trên thân kiếm, lực cản càng mạnh. Vương Lâm thu hồi thần thức, mắt lộ vẻ trầm ngâm.
- Đây rốt cuộc là thanh kiếm gì…
Nhìn những vết rỉ sét kia, Vương Lâm nhớ rõ năm xưa khi sứ giả Thác Sâm vừa cầm lấy thanh kiếm giống như thế này, biểu tình giống như là chiếm được chí bảo. Chẳng qua sứ giả Thác Sâm kia nhìn cũng không phải là thanh kiếm này mà là vết rỉ sét trân kiếm.
Ánh mắt Vương Lâm thủy chung nhìn vào những vết rỉ sét kia. Hắn nâng tay trái lên sờ nhẹ vào bên trên một cái, đưa tay lên nhìn. Trên đầu ngón tay dích một chút rỉ sét màu đen sẫm. Đặt ở mũi ngửi chỉ thấy một mùi tanh nhàn nhạt.
- Chẳng qua chỉ là rỉ sắt tầm thường mà thôi.
Vương Lâm nhíu mày hạ tay trái xuống. Nhưng ngay khoảnh khắc tay trái hắn hạ xuống, lập tức khoảng không mà cánh tay này xẹt qua vang lên một tiếng ‘xuy’, sau đó hiện một cai khe!
Càng làm cho Vương Lâm ngẩn ra là những bụi hoa có nhiều cấm chế bên cạnh hắn vốn còn cách một khoảng. Nhưng theo cánh tay trái vừa rồi hại xuống gây nên, lập tức những cánh hoa kia tản ra từng luồng ánh sáng đỏ đậm, theo sau toàn bộ héo rũ xuống một cách quỷ dị. Ngay cả cấm chế ở bên trên cũng im lặng sụp đổ.
Hai mắt Vương Lâm bỗng lóe lên tinh quang, nhìn chằm chằm vào những cánh hoa đã tàn kia, lại nhìn màu của rỉ sét trên tay trái.
Vương Lâm lui ra sau vài bước, ngón tay dính màu sét chỉ về hướng một bụi hoa khác. Lập tức những cánh hoa đó nhanh chóng héo rũ, trở thành bùn đất. Vết ố rỉ sét trên tay Vương Lâm theo đó cũng tiêu tan.
Vương Lâm hít sâu một hơi nhìn chằm chằm vết rỉ sét trên thiết kiếm, ánh mắt lộ vẻ rung động. Hắn trầm ngâm một lát sau đó cắn răng, tâm thần khẽ động. Trong nhay mắt con mắt thứ ba trên mi tâm mở ra.
Vào khoảnh khắc Vương Lâm mở con mắt thứ ba, lập tức hông quang ở bên trong lóe lên theo bay ra bao phủ phía trên thanh kiếm. Lực bổn nguyên ẩn chứa bên trong, theo ánh mắt Vương Lâm rơi thẳng lên vết rỉ sét kia.
Chỉ một cái nhìn này Vương Lâm ngay lập tức thấy được thanh kiếm trước mắt hắn dần dần trở nên trong suốt. Nhưng những chỗ rỉ sét lại không chút biến hóa. Thủy chung vẫn như cũ.
Trong thanh kiếm như có một luồng khí vô hình chuyển động, vờn quanh thanh kiếm. Trong nháy mắt va chạm với bổn nguyên lực con mắt thứ ba của Vương Lâm, luồng khí vô hình kia không ngờ hơ ngừng lại, sau đó lao thẳng tới như muốn cắn nuốt bổn nguyên lực này.
Vương Lâm quyết đoán chặt đứt thần thông nhanh chóng thu hổi bổn nguyên lực, con mắt thứ ba khép kín. Luồng khí vô hình kia ngừng lại chậm rãi rút về tiếp tục chuyển động Chậm rãi trong thanh kiếm.
Vương Lâm trong lòng đầy mê hoặc, suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp. Hắn thầm than một tiếng, đang định thu hôi thanh kiếm. Nhưng lập tức trong đầu hắn lóe linh quang, nhìn thanh kiếm, ước lượng lớn nhỏ một chút sau đó vẻ mặt lập tức trở nên cổ quái.
Hắn vỗ túi trữ vật, ngay lập tức có năm đạo tinh quang từ trong túi trữ vật bay ra hóa thành năm cái vỏ kiếm ở trước người hắn. Năm vỏ kiếm này năm xưa Vương Lâm đạt được ở Chu Tước Tinh, vẫn không rõ tác dụng của nó. Chỉ có điều nếu có phi kiếm dung nhập vào trong vỏ kiếm, có thể khiến uy lực phi kiếm càng thêm dữ dội.
Lúc này Vương Lâm lấy ra năm cái vỏ kiếm, tay phải hắn hư không nắm một cái lập tức thanh kiếm them dung nhập vào một cái vỏ. Kiếm vào vỏ vừa khít không chút dư thừa.
Chỉ là sau khi thiết kiếm dung nhập vào vỏ kiếm, cũng không có chút biến hóa gì. Vương Lâm rút thanh kiếm ra, thử lại với bốn vỏ kiếm còn lại. Ngay trong khoảnh khắc thanh kiếm tra vào cái vỏ thứ ba, lập tức phù văn điêu khắc trên vỏ kiếm tỏa ra ánh sang chói mắt!
Một cỗ khí tức đáng sợ lập tức theo thanh kiếm và bên trong vỏ kiếm điên cuồng truyền ra. Trong mắt Vương Lâm lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng, tay cầm vỏ kiếm thầm hít sâu một hơi sau đó chậm chạp rút thanh kiếm ra.
Ngay tại khoảnh khắc thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, cỗ khí tức đáng sợ bên trong lập tức lại dâng lên. Phảng phất như có một cỗ lực lượng không thể tưởng tượng bị phong ấn bên trong, nếu rút kiếm ra như vậy cỗ lực lượng này sẽ phóng lên cao.
Cỗ lực lượng này Vương Lâm từng cảm nhận ở trên pháp bảo của một người. Chủ nhân của pháp bảo kia chính là Huyền Bảo thượng nhân. Mà pháp bảo kia chính là mũi tên kia!
- Thứ niết bảo…
Hai mắt Vương Lâm lóe lên tia sang kỳ dị, không rút thanh kiếm ra mà lại đút sâu vào vỏ kiếm. Hắn mang theo một tia hưng phấn thu hồi pháp bảo, bay nhanh về phía trước.
Thân hình Vương Lâm giống như một tia chớp từ đường nhỏ thẳng đến phía trước, trong nháy mắt đã đến gần một lầu các. Lầu các này không lớn chỉ có hai tầng, nhìn qua rất bình thường. Nhưng trong bản đồ Ngọc giản lại ghi chép lầu các này có một nơi là mắt cầm chế, phải mở ra toàn bộ mới có cơ hội bước vào màn sương đen kia.
Vương Lâm cẩn thận quan sát lầu các này, ánh mắt chợt lớ. Hắn đã nhìn ra cấm chế lầu các này đã sớm bị người ta phá vỡ.
- Từ cấm chế này xem ra đã bị phá vỡ không lâu.
Vương Lâm lộ ra vẻ cẩn thận. Rất hiển nhiên người hiểu được mấu chốt cấm chế nơi đây không phải chỉ có một mình hắn.
- Lúc trước Táng Tiên Trì sụp đổ, tất cả mọi người bị phân tán. Tất nhiên sẽ xuất hiện người phá vỡ cấm chế đầu tiên, chỉ là không biết rốt cuộc có những ai đi ra.
Vương Lâm nhìn xung quanh. Tầng thứ nhất Tiên Đế động phủ này cũng không lớn. Thần thức đảo qua có thể thấy toàn toàn bộ. Những trừ khi là người đầu tiên, nếu không không ai dám tản thần thức dưới nhiều cấm chế như vậy. Cho dù là Thiên Vận từ cũng sẽ băn khoan rất lớn, nếu không phải lúc vạn bất đắc dĩ thì cũng không dễ dàng tản thần thức ra.
Trầm ngâm một lát, thân hình Vương Lâm nhoáng một cái đã tránh qua lầu các này. Hắn bước đi trên một máng cỏ, hai mắt lóe ra vẻ suy tư, thân hình không chút ngừng lại đi thẳng về phía trước.
Cấm chế phía trên máng cỏ có được giới thiệu trong bản đồ ngọc giản của Vương Lâm. Giờ phút này Vương Lâm đạp ở bên trên đi qua từng cấm chế nhưng không có bất kỳ cấm chế nào mở ra. Tốc độ hắn tăng lên trong nháy mắt vượt qua máng cỏ. Cũng ở trong tầng thứ nhất này, ở bên ngoài một đình nghỉ chân góc hướng đông bắc, có một nam tử mặc áo đen, mi tâm ẩn tàng một dấu ấn rồng đen.
Hắn đang nhìn chằm chằm về phía đình nghỉ chân kia, ánh mắt lộ vẻ lạnh lẽo. Ở phía trước hắn, phía bên kia đình nghỉ chân cũng có một người đang đứng. Người này chính là một thôn cô mỹ phụ. Nàng cách đình nghỉ chân nhìn chằm chằm nam tử mặc áo đen, vẻ mặt cực kỳ âm trầm.
- Vị đạo hữu này, nơi đây chẳng qua là một chỗ cấm chế đơn giản, vì sao nhất định phải cùng ta cướp đoạt!
Thanh âm thôn cô mỹ phụ lộ ra một tia khàn khàn, nhưng lại cực kỳ êm tai.
Nàng bị vụ nổ từ Táng Tiên Trì đưa đến một chỗ cấm chế, may mà cấm chế kia cũng không mạnh lắm, không mất bao lâu liền bị nàng phá vỡ, sau khi xuất hiện nàng tự nhiên thấy nơi xa có sương đen, sau một hồi trầm ngâm liền chậm rãi đi tới.
Đối với phấn y nữ tử được mình mang đến, nàng không có quá mức lo lắng, có bảo vật phòng thân mà đại sư tỷ đưa cho, hẳn là không ngại.
Chỉ là trong Tiên Đế động phủ cấm chế quá nhiều, trên đường đi thôn cô mỹ phụ nhiều lần gặp hung hiểm, lao lực trăm cay ngàn đắng mới đi tới nơi này. Khi xem xét đình nghỉ chân này nàng lập tức liền phát hiện chỗ bất đồng.
Đang muốn cẩn thận xem xét, thì đúng lúc này một nam tử mặc áo đen chợt xuất hiện.
- Nếu là một chỗ cấm chế tầm thường, như vậy đạo hữu hãy nhường cho tại hạ đi.
Nam tử mặc áo đen trong mắt hiện lên một tia châm chọc, thân mình cất bước đi về phía trước, muốn bước vào trong đình nghỉ chân.
Thôn cô mỹ phụ trong mắt sát khí chợt lóe, lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh lao thẳng đến phía trước.
Nam tử mặc áo đen cười lạnh, tay phải bấm tay niệm thần chú, bỗng nhiên vỗ về phía trước một cái, tức khắc liền có một cỗ sương đen gào thét bay ra, hóa thành một con cự long há mồm nhằm thôn cô mỹ phụ nuốt tới.
Thôn cô mỹ phụ kia lập tức liền nhổ từ trên đầu xuống ba sợi tóc, sau đó vứt về phía trước, miệng niệm chú ngữ. Trong thời gian ngắn ba sợi tóc kia lập tức vặn vẹo, hóa thành ba cự mãng màu đen miệng phun ra khói hồng, bay thẳng đến chỗ con cự long kia.
Hai người đều là tu sĩ đại thần thông, thần thông giao thoa lập tức giống như gió cuốn mấy tan. Một trận âm thanh ầm ầm vang lên những không tràn ra xa, chỉ vang vọng trong khoảng trăm trượng.
Hai người đều tính toán như nhau, quyết không thể làm ra tiếng động quá lớn khiến cho người khác chú ý, mà đánh nhanh thắng nhanh hạn chế chấn động.
- Ngươi không đi màn sương đen lượn lờ ở cung điện trung tâm, vì sao muốn cướp đoạt nơi đây với ta.
Thôn cô mỹ phụ hai tay bấm pháp quyết. Ngay lập tức liền có ánh sáng năm màu tràn ra ngoài thân thể, hóa thành năm mũi kiếm nhọn chém ngang phía trước.
Nam tử mặc áo đen lại vung tay áo, lập tức xuất hiện một thanh phi kiếm tản ra khí màu đen. Thanh kiếm vờn quanh trước người giây láy ròi lao thăng đến phía trước va chạm năm thanh kiếm nhọn kia, phát ra từng tiếng động trong trẻo.
- Nói nhảm! Người vì sao không đi nơi đó. Nơi đây tuy là đình nghỉ chân nhưng bên trong có một truyền tống trận. Xem bộ dáng này chắc là phải liên tiếp với một không gian trữ vật. Điều này người biết rõ trong lòng cần chi phải giấu giếm!
Thôn cô mỹ phụ vẻ mặt như thương, nhưng hai mắt chợt lóe hàn quang. Đối phương nói đúng vậy. Nàng lúc trước nhìn thấy đình nghỉ chân này cũng phát hiện như vậy cho nên mới có tranh đoạt hiện giờ.
Pháp bảo hai người giằng co, tiếng va chạm trong trẻo kia càng thêm vang dội, mơ hồ truyền ra bốn phía. Thôn cô mỹ phụ ánh mắt chợt lóe, lập tức nói:
- Hai chúng ta tu vi tương đương, sợ là không phân được thắng bại thì đã bị người phát hiện. Không bằng cùng đi vào truyền tống trận, vật bên trong mỗi người một nửa!
Nam tử mặc áo đen nhìn thôn nữa xinh đẹp một cái hơi gật đầu. Hai người không nói lời thừa, đồng thời thu hồi pháp bảo định cùng bước vào trong đình nghỉ chân kia.
Ngay khoảnh khắc hai người bước vào, lập tức cùng nhìn về một phía xa. Chỉ thấy trong đám lầu các san sát này có một người đi ra. Đúng là Vương Lâm!
Vương Lâm liếc mắt một cái liền thấy được hai người trong đình nghỉ chân, ánh mắt ngưng đọng, bước chân chậm rãi ngừng lại Nhìn thấy Vương Lâm, trên mặt nam tử mặc áo đen lộ ra một nụ cười cổ quái. Trái lại thôn cô mỹ phụ lộ ra vẻ kỳ dị, đảo qua trên người Vương Lâm, trong lòng chấn động.
- Tu vi của hắn càng thêm quỷ dị! Lúc đầu mà nói nhìn thấy hắn tuy có thực lực Tịnh Niết kỳ nhưng tu vi thoạt nhìn chỉ là Khuy Niết kỳ mà thôi. Tức là lúc trước không quá Khuy Niết trung kỳ. Nhưng hiên tại không ngờ đạt tới Khuy Niết viên mãn. Người này rốt cuộc là giấu tu vi chân thực hay gần nhất có đột phá!
Vương Lâm cẩn thận liếc mắt nhìn hai người này, hắn tự nhiên nhận ra bí ẩn trong đình nghỉ chân này. Trên thực tế trong bản đồ ngọc giản cũng có giới thiệu về đình nghỉ chân này. Truyền tống trận nơi đây đi thông qua một không gian trữ vật. Hơn nữa cho dù không có bản đồ ngọc giản Vương Lâm cũng chỉ nhìn một cái là phát hiện ra truyền tống trận trong đình nghỉ chân kia.
- Vương đạo hữu cũng đến đây như thế ba người chúng ta cùng tiến vào. Đồ vật lấy được chia ba phần. Thế nào?
Thôn cô mỹ phụ kia hơi trầm ngâm, nhìn Vương Lâm nói.
Vương Lâm đưa mắt nhìn nhưng xa quá không thấy gì. Bởi vì trong Tiên Đế động phủ này có rất nhiều cấm chế, tổ hợp với nhau liền hình thành trở ngại. Cũng có vô số thế giới, cho dù là khoảng cách rất gần nếu ở trong hai cấm chế thì cũng không thể phát hiện đối phương, thậm chí ngay cả tầm mắt cũng bị cản trở.
Vừa nhìn qua chỉ thấy trong động phủ một mảnh yên tĩnh, nhưng đây chỉ là mặt ngoài. Nếu phá vỡ tất cả cấm chế nơi này ngay lập tức sẽ phát hiện ở phía xa có một khu rừng trúc. Giờ phút trong rừng trúc màn sương hồng ngập trời, tiếng rít gào phẫn nộ đúng là từ trong sương mù truyền ra, long trời lở đất.
Vẻ mặt Vương Lâm lập tức biến đổi. Ánh mắt hắn nhìn qua, rừng trúc phía xa kia không chút biến hóa, nhưng hắn cũng hiểu được trong rừng trúc này chỉ sợ cấm chế đã bị mạnh mẽ phá vỡ. Thời gian vây khốn vật kỳ dị hình người kia đã vượt quá hắn đoán trước.
Vương Lâm không trả lời thôn cô mỹ phụ. Thân hình hắn nhoáng một cái nhanh chóng đến chỗ cung điện trung tâm ngập tràn màn sương đen phía trước mặt. Con đường phía trước, hắn thấy những mắt cấm chế toàn bộ đều bị người ta mở ra. Rất hiển nhiên đã có người đi trước một bước, từ nơi này đến tầng hai.
Đi tới đình nghỉ chân này cũng bởi vì đây là một con đường ít cấm chế nhất trong những con đường đi vào cung điện màn sương đen kia.
Nam tử mặc áo đen kia thấy Vương Lâm nghe được tiếng rống giận dữ truyền tới liền chạy trối chết về phía trước. Vẻ mặt hắn khẽ động, không chút do dự bỏ qua truyền tống trận trong đình nghỉ chân này chạy thẳng theo Vương Lâm.
Chỉ có thôn cô mỹ phụ có chút do dự. Nhưng trong khoảnh khắc nàng do dự, tiếng rít gào rống giận càng ngày càng gần, dường như đang điên cuồng tiến sát về nơi này.
Giờ phút này nếu bỏ đi cấm chế nơi này hình thành từng thế giới ngăn cách, dùng con mắt bình thường từ trên nhìn xuống có thể thấy được. Vật kì dị hình người kia đang lao rất nhanh về phía Vương Lâm, trên đường nó mở ra vô số cấm chế, thường cấm chế lóe lên liền có vô số công kích tràn ra, lại có một chút cấm chế lập tức truyền tống nó đi nơi khác.
Nhưng không được mấy giây, hắn lập tức từ trong cấm chế truyền tống phá vỡ đi ra, lại đi thẳng đến phía trước. Nó giống như đang học cấm chế này vậy, tốc độ phá vỡ càng lúc càng nhanh. Đến cuối cùng gần như nó đi thẳng thành một đường lao về phía trước.