Trong khoảnh khắc tay phải Vương Lâm nắm hẳn vào chuôi kiếm, sát khí hàn quang trong mắt toàn bộ thu lại cho đến khi hoàn toàn biến mất. Nhìn qua không thấy bất kỳ linh hoạt, sắc bén gì mà như bằng phảng một mảnh nước trong.
Phảng phất sát khí tràn ngập của hắn đối với Hư Không Tử trong nháy mắt này toàn bộ bị thanh kiếm trong tay hấp thu. Không còn chút nào. Nhưng ánh mắt không chút sát khí này so với tràn ngập sát khí còn đáng sơn hơn vô số lần.
Vương Lâm mơ hồ có loại cảm giác, linh hồn trong thanh kiếm này vào lúc này linh hồn trong thanh kiếm giống như sắp thức tỉnh khi đang ngủ say. Một khi thức tỉnh như vậy sẽ phát ra uy lực hủy thiên địa.
Thôn cô mỹ phụ kia thủy chung nhìn chằm chằm Vương Lâm. Vào lúc Vương Lâm lấy ra vỏ kiếm nàng hơi nhíu mày, hiển nhiên không biết vật ấy. Chỉ có điều khi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Vương Lâm, thôn cô mỹ phụ này hai mắt trợn trừng lộ ra một tia hoảng sợ khó tin nổi lên một tia hồi ức.
Còn có nam tử mặc áo đen ánh mắt cũng nhìn vào vỏ kiếm trong tay Vương Lâm con ngươi hai mắt co rụt mạnh.
Vương Lâm hai mắt bình tĩnh, cầm chuôi kiếm hướng ra phía sau kéo mạnh. Theo thanh kiếm rời khỏi vỏ lập tức có một cỗ uy áp đáng sợ không có cách nào hình dung từ trong vỏ kiếm điên cuồng lao ra.
Khí tức này mạnh mẽ vào thời khắc xuất hiện ngay lập tức cả đại điện vang lên từng hồi tiếng động ‘rắc rắc’ phảng phất như muốn sụp đổ. Về phần hai pho tượng thật lớn bên cạnh Vương Lâm trong chốc lát xuất hiện vô số vết rạn nứt, dường như sắp tan rã.
Chỉ giây lát, thiết kiếm đã hoàn toàn ra khỏi vỏ. Vương Lâm không chút do dự giơ thanh kiếm trực tiếp ngắm thẳng về hướng Hư Không Tử đang đắm chìm muốn hiểu rõ nguyên bổn nguyên lực, hung hăng chém xuống Hư Không Tử trong lòng vốn không coi Vương Lâm ra gì, xem ra Vương Lâm này chẳng qua chỉ là một con kiến. Giờ phút này thần thức hắn đang rất nhanh phân tích bổn nguyên lực xung quanh, ý đồ tìm cách hiểu được bí ẩn làm sao sinh ra bổn nguyên.
Hắn có một loại trực giác, nếu mình có thể tìm ra đáp án này vậy chẳng khác nào tìm được con đường chính xác bước vào bước thứ ba. Càng nghĩ như vậy, hắn lại càng rung động.
Thậm chí hắn có nghe rõ tiếng tim đập của mình. Nhưng ngay trong lúc hắn đang tra xét, mắt thấy dường như sắp sờ đến một tia rõ ràng thì lập tức toàn thân toát ra mồ hôi lạnh. Một cỗ cảm giác nguy cơ sống chết trong khoảnh khắc tràn ngập toàn thân.
Loại nguy cơ sống chết này không yếu hơn chấn động lúc trước ở Táng Tiên Trì sụp đổ chút nào, thậm chí còn mạnh hơn mấy lần. Lại có loại khí tức quen thuộc với Hư Không Tử. Con ngươi hai mắt hắn co rụt lại nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay Vương Lâm phía trước.
- Thứ niết bảo!
Thanh kiếm này chém một nhát tuy không rời khỏi tay Vương Lâm nhưng trong khoảnh khắc giữa Vương Lâm và Hư Không Tử xuất hiện một bóng kiếm lớn tỏa ra ánh bạc vạn trượng.
Thanh kiếm lớn hóa thành từ ánh sáng bạc, phát ra những tia sáng nhức mắt. Sau khi xuất hiện thanh kiếm nhanh chóng chém xuống Hư Không Tử. Hư Không Tử như ngừng thở, hai mắt lộ ra vẻ khiếp sợ nồng đậm.
Hắn căn bản không kịp né tránh. Vương Lâm nắm bắt thời cơ cực kỳ xảo quyệt đúng là mấu chốt của sát cục này. Thanh kiếm lớn màu bạc kia tốc độ qua nhanh, xa xa vược qua tốc độ của tu sĩ Toái Niết kỳ có thể thi triển. Chỉ thấy ánh bạc chợt lóe, ầm ầm rơi vào ngực Hư Không Tử.
Trong nháy mắt này, nguyên thần trong cơ thể Hư Không Tử dùng một tốc độ không thể tưởng tượng được mạnh mẽ khuếch trương ra phía ngoài, từ trong cơ thể biến ảo ra ngoài bao trùm thân thể, trục tiếp xuất hiện bên ngoài thân thể. Từ xa nhìn lại bên ngoài thân thể Hư Không Tử phát ra ánh tím rực rỡ, cả nguyên thần dĩ nhiên đã biến thành màu tím.
Tu sĩ tầm thường nguyên thần yếu ớt cực kỳ, toàn bộ dựa vào thân thể bảo vệ. Nhưng tu vi hiện tới trình độ Hư Không Tử, nguyên thần mạnh mẽ đã vượt xa thân thể. Giờ phút này nguyên thần bao phủ thân thể trực tiếp chống cự lại thanh kiếm lớn ánh bạc. Ánh bạc lóe lên dữ dội, thân hình Hư Không Tử bỗng run lên, vẻ mặt lập tức đỏ một cách khác thường. Một ngụm tươi phun ra, nguyên thần bên ngoài thân thể run rẩy co rút lại vào trong thân thể.
Trên mặt Hư Không Tử lộ rõ vẻ dữ tợn chưa từng có, trong cơ thể lại không ngừng vang lên những tiếng ‘phanh phanh’. Thân hình hắn không tự chủ được lùi lại dưới đòn tấn công kia. Nhưng lúc này hắn ngẩng mạnh đầu, bước chân đang lui ra sau gắng gượng dừng lại thủy chung đứng trong bổn nguyên lực mặc cho bổn nguyên lực thẩm thấu vào thân thể khiến cho thương thế càng nặng.
- Tiêu tạp chủng! Chỉ bằng ngươi dù có thứ niết bảo, muốn giết ta ngươi còn không đủ tư cách!
Sát khí trong mắt Hư Không Tử càng đậm, tay phải vung lên hung hăng chộp tới Vương Lâm.
Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt nguyên lực trong cơ thể theo một kiếm vừa rồi điên cuồng mất đi. Thanh kiếm này lúc trước hắn tra xét đã lục lọi được một chút biết được bảo vật này không cần tế luyện chỉ cần cầm nơi tay là có thể sử dụng.
Thanh kiếm này hoàn toàn khác với pháp bảo truyền thống khiến cho Vương Lâm rất là khó hiểu. Nhưng lúc này vì sát cục bày ra hắn cũng không suy nghĩ kỹ càng liền lấy ra sử dụng.
Đối với vật này có thể hấp thu nguyên lực trong cơ thể, lúc trước Vương Lâm đã có chuẩn bị. Lúc này tuy sắc mặt tái nhợt, nguyên lực trong cơ thể mất đi lượng lớn nhưng không chút bối rối vẫn rất bình tĩnh.
Trong khoảnh khắc bàn tay Hư Không Tử cách không chộp tới, Vương Lâm lại nâng thanh kiếm trong tay lên. Hắn hít sâu một hơi, nguyên khí trong cơ thể ầm ầm vận chuyển. Ngay lập tức ánh bạn trong thanh kiếm chợt lóe ra vạn trượng, theo sau chém về phía trước. Ánh bạc chói mắt, tay phải Hư Không Tử có rụt mạnh về phía sau vẻ mặt cực kỳ âm trầm, Lúc này trong lòng hắn cũng có lo lắng, thân thể ở trong bổn nguyên lực, không ngừng bị bổn nguyên lực kia tấn công. Bổn nguyên lực này tuy không nhiều, nếu so sánh chỉ sợ không bằng một phần vạn so với nguyên lực trong cơ thể hắn. Nhưng bổn nguyên lực mỏng manh này khiến tuyệt đại bộ phận nguyên lực toàn thân toàn bộ vận chuyển đối kháng.
Hắn lại càng ở trong lúc đối kháng đầu nhập toàn bộ tâm thần bên trong cận thận tra xét. Nếu đổi lại Vương Lâm lúc trước Hư Không Tử hoàn toàn không cần quan tâm. Nhưng lúc này hắn không thể nghĩ tới Vương Lâm lại có thứ niết bảo! Như vật hắn không thể không chú ý, nhưng nếu bỏ qua cơ hội cảm ngộ bổn nguyên lực này hắn lại cực kỳ không cam lòng. Sát khí của hắn đối với Vương Lâm đã đạt tới cực hạn.
- Chỉ cần cho ta thêm thời gian nửa nén hương ta tin tưởng có thể tìm ra sự huyền bí của bổn nguyên lực này!
Hư Không Tử vỗ túi trữ vật, lập tức trong tay có thêm một khối băng màu tím. Trên khối băng này phát ra khí lạnh, vừa xuất hiện lập tức khiến cho đại điện bị bao phủ trong một mảnh băng hàn.
Thanh kiếm trong tay Vương Lâm đảo qua, bóng hình kiếm lớn lại biến ảo ra trong ánh sáng bạc, thẳng đến phân thân nguyên thần Hư Không Tử kia. Nguyên thần phân thân kia hai tay bắt quyết chỉ về phía trước đối kháng với đại kiếm hư huyễn. Chỉ nghe một tiếng nổ ‘ầm’ vang lên, nguyên thần phân thân lui ra sau mấy bước, hơi nhạt đi. Chỉ có điều bóng kiếm hư ảo kia cũng bị sụp đổ.
Trong nháy mắt khối băng màu tím kia xuất hiện. Vương Lâm lập tức cảm nhận ở trên một tia khí tức thứ niết bảo giống như thanh kiếm của mình. Hiển nhiên khối băng màu tím này cũng là một kiện thứ niết bảo.
Giờ phút này nguyên lực trong cơ thể Vương Lâm mất đi rất nhiều, nhưng lại không phải là lúc đau lòng vì nguyên lực, sát cục đã mở ra nếu cứ bỏ qua như vậy Vương Lâm thật không cam lòng. Hắn đã dùng bổn nguyên lực để bày sát cục, nếu không thể giết hay làm bị thương nặng Hư Không Tử, như vậy chính là một lần thất bại trong tính toán của Vương Lâm.
Hắn chẳng những bại lộ bổn nguyên, lại bại lộ thứ niết bảo. Nhưng nếu có thể làm thương nặng hoặc giết Hư Không Tử như vậy tất cả chuyện này dù có bại lộ cũng đủ kinh sợ thôn cô mỹ phụ và nam tử mặc áo đen kia.
Hít sâu một hơi Vương Lâm dứt khoát nhắm hai mắt lại. Lúc trước hắn dùng thanh kiếm này liền có cảm giác thanh kiếm này có linh hồn. Với tu vi của hắn không đủ để phát huy uy lực chân chính của pháp bảo này. Nhưng vậy này không cần tế luyện đã có thể thi triển, nếu muốn phát huy toàn bộ cũng không khó lắm, chỉ cần lấy pháp bảo điều khiển người là được.
Khi Vương Lâm nhắm hai mắt lại bỏ qua hết thảy khống chế thanh kiếm này, trong khoảnh khắc, thanh kiếm phát ra những tiếng ‘ông ông’. Giờ phút này, nguyên thần phân thân Hư Không Tử lại lao tới. Bông tuyết màu tím trong cơ thể tản mát ra vô tận khí lạnh vậy quanh bên ngoài thân thể phân thân. Cho dù hắn chưa tới gần có khí lạnh đậm đặc tràn tới Vương Lâm.
Thanh kiếm trong tay Vương Lâm bỗng nhiên nâng lên, nhưng không phải là lực lượng của hắn mà là thanh kiếm điều khiển hành động Vương Lâm. Trong nháy mắt nâng lên này, nguyên lực trong cơ thể Vương Lâm điên cuồng trôi đi, thanh kiếm phát tán ra tiếng kêu giống như hoan hô, ánh bạc chợt lóe lên. Vào khoảnh khắc phân thần Hư Không Tử xông tới, thanh kiếm lập tức lại hóa ra bóng kiếm trắng.
Chỉ có điều lúc này thanh kiếm lớn màu bạc cũng có khác biệt phảng phất như thực chất, căn bản nhìn không rõ nửa điểm hư ảo. Trong nháy mắt xuất hiện thanh kiếm lập tức chém xuống dưới một nhát.
- Ầm.
Phân thân nguyên thần Hư Không Tử lập tức va chạm với thanh kiếm, lui ra sau mấy bước. Nhưng thanh kiếm này không biến mất ngược lại ánh bạc càng rực rỡ không ngờ ở giữa không trung vẽ ra một đường cong, từ bên trái đảo qua.
Nó không chút ngừng lại giống như thanh kiếm màu bạc này hóa thành một cầu vồng bạc chân chính, ở bên ngoài phân thân nguyên thần Hư Không Tử một kiếm lại một kiếm, kiếm chiêu không ngừng quét ngang.
Tốc độ của nó không ngờ càng lúc càng nhanh, kiếm đầu tiên có chút thong thả nhưng kiếm thứ hai liền nhanh hơn một chút. Lúc này tốc độ càng nhanh, chớp mắt đã thành bảy kiếm liên tục.
Nguyên lực trong cơ thể Vương Lâm sau khi kiếm thứ sáu tiêu tan, kiếm thứ bảy như hấp thu máu thịt của hắn. Cũng may mắn thân thể Cổ Thần mạnh mẽ, ẩn chứa lực lượng Cổ Thần như thế mới có thể kiên trì tiếp tục.
Sau bảy kiếm. Kiếm thứ tám giống như rồng bạc vờn quanh, lại một lần nữa hạ xuống, tiếp theo kiếm thứ chín thứ mười cũng tới.