Lại nói đến cuộc chiến giữa Cổ Ma Tháp Già và ngũ lão Chu Tước Thánh Tông. Cổ Ma Tháp Già duỗi hai cánh tay, phía sau hắn bỗng xuất hiện một hình ảnh trăng lưỡi liềm hư ảo. Một tiếng Nguyệt Táng vang lên, pháp bảo cấp Không trước người ngũ lão ầm ầm sụp đổ, năm người bị cuốn bay ngược, máu tươi phun ra.
Người lửa khổng lồ do nguyên thần gần trăm tộc nhân biến thành dưới thần thông của Cổ Ma Tháp Già ‘phịch’ một tiếng sụp đổ. Nguyên thần lại phân ra một lần nữa trở về cơ thể mỗi người.
Gần trăm tộc nhân đồng thời phun máu tươi.
Thiên Vận Tử làm như không thấy tất cả chuyện này, nhìn chằm chằm thân hình Tháp Sơn phù văn lượn lờ toàn thân ở phía trước Vương Lâm. Vẻ mặt hắn bình thản, chậm rãi nói:
- Ngươi trốn ở phía dưới đã lâu còn tưởng rằng ngươi sẽ không xuất hiện nữa!
Tháp Sơn trầm mặc. Hắn đích xác ở dưới đã lâu, đối với trận chiến này hắn vốn có thể không xuất hiện. Chuyện này có liên quan rất nhỏ với hắn.
Trên thực tế Tháp Sơn đã tính toán như thế, chỉ là vừa rồi trong nháy mắt nhìn thấy Vương Lâm gặp nguy cơ sinh tử trong lòng Tháp Sơn có một thanh âm rống giận, hò hét. Trong thanh âm rít gào kia, thân hình hắn không bị khống chế vọt ra.
- Tháp Sơn…
Vẻ mặt Vương Lâm tiều tụy nhưng ánh mắt càng sắc bén hơn. Lúc này hắn được Tháp Sơn dìu, máu tươi chảy xuống từ khóe miệng.
- Buông ta ra. Đi giúp đỡ cho Đầu To!
Vương Lâm hít sâu một hơi, cắn răng nói. Tay phải hắn nắm chặt vỏ kiếm nhìn chằm chằm Thiên Vận Tử, lộ ra sát khí điên cuồng.
Lúc này hắn giống như trở về lúc là một sát tinh ma đầu sát khí ngập trời khi xưa ở Chu Tước Tinh.
- Vương Lâm ta nghịch tu, cho dù là chết cũng phải đầu đội trời chân đạp đất! Trong đời này không có gì sợ hãi, duy nhất là muốn giết ngươi!
Vỏ kiếm trong tay Vương Lâm ‘ầm’ một tiếng sụp đổ, hóa thành vô số mảnh nhỏ rơi xuống đất chỉ còn lại thanh thiết kiếm rỉ sét loang lổ!
Tháp Sơn hơi chút do dự, trầm mặc lui về sau. Ánh mắt hắn nhìn về phía Vương Lâm mơ hồ có vẻ sáng rực như ngày trước.
Hắn mạnh xoay người, lóe lên phóng thẳng đến chỗ Đầu To và Phù Phong Tử.
Sở dĩ để Tháp Sơn rời đi là vì Vương Lâm hiểu được. Với tu vi Tháp Sơn cho dù được kế thừa phù văn Thánh Tổ nhưng muốn ngăn cản Thiên Vận Tử cũng xa xa không đủ. Vừa rồi Tháp Sơn liều chết ngăn cản mặc dù bề ngoài nhìn bị thương không nặng nhưng trên thực tế Vương Lâm nhận thấy Tháp Sơn không chịu nổi đòn thứ hai!
Vương Lâm cầm thiết kiếm, hít sâu một hơi, nhìn Thiên Vận Tử. Trên mặt hắn lộ ra một tia chua xót.
- Để cho ta gọi ngươi một tiếng sư phụ lần cuối… Nếu không có ngươi, lúc này không biết ta còn ở đâu. Có lẽ vẫn rời khỏi Chu Tước Tinh như cũ, có lẽ sẽ lựa chọn một nơi vắng vẻ để ẩn cư…
- Một kích này là vì sự sinh tồn của ta mà chiến. Nếu ta chết, xin sư phụ đưa hài cốt ta quay về Chu Tước Tinh. Cho dù đã không có luân hồi cũng cho ta được chôn thân ở quê hương. Đám người Tư Đồ Nam và sư phụ không có liên quan nhiều, nếu ta chết xin sư phụ tha cho bọn họ…
Vẻ mặt Thiên Vận Tử bình tĩnh, nhìn Vương Lâm trầm mặc một lát sau gật gật đầu.
Vương Lâm cười dài một tràng. Tiếng cười này mang theo một khí phách quyết chí tiến lên. Thân thể hắn đang đau, nguyên thần đang vỡ vụn nhưng tay hắn không chút run rẩy cầm thiết kiếm chậm rãi nâng lên.
- Thiên Vận Tử!
Vương Lâm hét lớn, tay phải quét ngang. Nguyên lực trong cơ thể hắn ầm ầm dồn vào thiết kiếm. Trong giây lát thiết kiếm lập tức phát ra tiếng kêu vang, một thanh kiếm lớn hư ảo bỗng xuất hiện giữa không trung quét về phía Thiên Vận Tử.
Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm…
Thiên Vận Tử không hề động, chỉ bình tĩnh nhìn Vương Lâm, nhìn một kiếm lại một kiếm nối nhau.
Bảy kiếm, tám kiếm, chín kiếm… Thiết kiếm vung lên, thường thường một kiếm chưa tan kiếm sau lại tiếp tục vờn quanh ngoài thân thể Thiên Vận Tử hình thành từng đạo kiếm quang rực rỡ thay thế hết thảy hào quang trong thiên địa.
Mười kiếm, mười một kiếm… Mãi cho đến kiếm thứ mười chín Vương Lâm phun ra một ngụm máu tươi, áo giáp đỏ thẫm trên thân thể cũng ảm đạm xuống.
Hai mươi kiếm, hai mươi mốt kiếm… Hai mươi ba kiếm! Đây chính là cực hạn của Vương Lâm lúc trước có thể phát huy ra. Nháy mắt kiếm hạ xuống, toàn thân áo giáp Vương Lâm tiêu tan hóa thành một cỗ hỏa nguyên lực dung nhập trong thiết kiếm.
Hai mươi bốn kiếm! Trong cơ thể Vương Lâm truyền đến những tiếng ‘phanh phanh’. Hai mắt hắn chảy xuống hai hàng máu loãng, vẻ mặt càng dữ tợn gầm lên lại nâng thiết kiếm lên.
Kiếm quang vờn quanh ngoài thân thể Thiên Vận Tử gào thét, trong nháy mắt hình thành kiếm thứ hai mươi năm!
Trong khoảnh khắc kiếm thứ hai mươi năm xuất hiện, miệng vết thương lúc trước trên ngực Vương Lâm bị rách ra phun ra một màn sương máu. Thân hình hắn lay động nhưng một cỗ ý chí mạnh mẽ chống đỡ thân hình không ngã xuống.
Vương Lâm nở một nụ cười thảm, thiết kiếm lại nâng lên. Kiếm thứ hai mươi sáu ầm ầm mà ra, biến ảo ở bên ngoài thân thể Thiên Vận Tử, quét ngang.
Lúc này Thiên Vận Tử động dung, hắn nhìn Vương Lâm vẻ mặt lộ ra trầm ngâm.
- Ngươi làm như vậy cũng vô dụng… Dưới Thiên Nhân đệ nhất suy của ta, dùng thứ niết bảo này của ngươi nếu không đạt được ba mươi kiếm trở lên không thể ngăn cản bước chân của ta.
- Thật không…
Trước mắt Vương Lâm vẫn mơ hồ như cũ nhưng tay phải hắn không chút ngừng lại. Kiếm lại vung lên, kiếm quang vờn quanh ngoài thân thể Thiên Vận Tử lập tức gào thét. Kiếm thứ hai mươi sáu xuất hiện!
Thất khiếu Vương Lâm đổ máu nhưng hắn lại hét lớn một tiếng, ném thiết kiếm đi. Thanh thiết kiếm này tới gần Thiên Vận Tử trong nháy mắt vòng quanh một vòng hóa thành kiếm thứ hai mươi bảy, hai mươi tám, hai mươi chín.
Thiên Vận Tử lắc đầu, nhưng đúng lúc này nguyên thần trong cơ thể Vương Lâm ầm ầm sụp đổ phạm vi lớn. Tuy nguyên thần không tiêu tan nhưng càng uể oải, cũng bởi vậy đổi lấy càng nhiều nguyên lực.
Thiết kiếm trong phút chốc bộc phát ra kiếm quang càng chói mắt, vờn quanh không ngờ xuất hiện kiếm thứ ba mươi!
Nhưng vẫn chưa chấm dứt, sau kiếm thứ ba mươi, kiếm thứ ba mươi mốt, ba mươi hai xuất hiện như tia chớp.
- Kiếm thứ ba mươi ba!
Vương Lâm rống lên một tiếng kinh trời, toàn thân hắn nổ lên những tiếng ‘phanh phanh’. Lại một tảng sương máu lớn phun ra, hóa thành kiếm thứ ba mươi ba này!
Kiếm thứ ba mươi ba này vờn quanh người Thiên Vận Tử, ở một chỉ cuối cùng của Vương Lâm lập tức hiện ra kiếm quang có thể xuyên thấu Yêu Linh chi địa biến ảo xung quanh Thiên Vận Tử. Kiếm quang mang theo một cỗ sát khí linh hoạt sắc bén thẳng đến Thiên Vận Tử.
Vết rỉ sét trên thiết kiếm hóa thành một mảnh dung nhập vào trong kiếm quang!
- Ầm! Ầm! Ầm!
Chấn động kinh thiên động địa bỗng nhiên vang lên từ chỗ của Thiên Vận Tử. Lúc này toàn bộ mọi người xung quanh ngừng chém giết, dưới chấn động không thể tưởng tượng được đều nhìn lại.
Cho dù là Cổ Ma Tháp Già mắt cũng lộ ra ánh sáng kỳ dị nhìn qua.
- Chủ nhân…
Tháp Sơn nắm tay, thân hình run lên.
- Chủ nhân!
Nguyên thần Đầu To ngơ ngác nhìn phía trước. Hắn tồn tại trong dạng nguyên thần, cảm nhận được cơn đau không thể hình dung tràn ngập.
- Tiểu Lâm tử!
Tư Đồ Nam giao chiến với phân thân của Thiên Vận Tử, quần áo đều là vết máu. Lúc này hắn ngơ ngác nhìn về phía Vương Lâm, hai mắt trợn trừng muốn rách!
Ở chỗ Vương Lâm và Thiên Vận Tử, một cơn gió lốc kiếm nổi lên trong chấn động. Gió lốc này nối liền trời đất, trong nháy mắt khiến cho mảnh Yêu Linh chi địa này truyền đến run rẩy dữ dội. Mặt đất sụp đổ, bầu trời cuốn lui.
Tiếng ầm ầm chợt vang lên, toàn bộ bầu trời giống như trong giây phút này đều bị xé rách lộ ra vô tận tinh không bên ngoài!
Cơn gió lốc kiếm kia quét ngang khiến cho Yêu Linh chi địa sụp đổ nhiều nơi. Lại xuất hiện ở tinh không, lực lượng vô cùng vô tận của thiên địa phát tiết ra.
Chấn động dữ dội này làm nổi lên một vùng sóng gợn. Chấn động qua đi, Thiên Vận Tử vẻ mặt bình tĩnh đứng tại chỗ. Trong tay hắn xuất hiện một cây Tam Xoa Kích nồng đậm khí tức tang thương!
Nhưng quần áo hắn bị gió thổi qua rách từng mảng lớn, ngay cả tóc của hắn cũng tiêu tan không ít trong cơn gió này.
Thân hình Vương Lâm mang theo một tia không cam lòng chậm rãi ngã về phía sau. Thân thể hắn từ trên mảnh đất trăm dặm phía chân trời rơi xuống mặt đất tan rã.
- Sắp… Đi gặp cha mẹ rồi sao…
Thân thể Vương Lâm không ngừng rơi xuống. Hai mắt mơ hồ của hắn nhìn tinh không lộ ra khi bầu trời bị xé rách. Mơ hồ hắn thấy được thân hình cha mẹ, bọn họ đang vẫy gọi hắn. Trên mặt họ lộ ra nụ cười hiền lành mà hơn ngàn năm qua hắn không tận mắt nhìn thấy.
Nụ cười này chỉ tồn tại sâu trong trí nhớ của hắn, là ký ức hắn quý trọng nhất.
- Có lẽ… Như vậy cũng tốt…
Trên mặt Vương Lâm lộ ra nụ cười. Trước mắt hắn, trong tinh không kia phía sau cha mẹ hắn còn có Lý Mộ Uyển và Vương Bình.
- Mọi người… Đang chờ ta sao…
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, thân hình không ngừng rơi xuống, nỉ non.
- Chỉ có điều hứa hẹn của ta với Tư Đồ Nam, Chu Dật không thể hoàn thành… Rất xin lỗi…
Vương Lâm nhắm hai mắt, nhưng trong khoảnh khắc nhắm lại tinh không Yêu Linh chi địa xuất hiện hai bóng người.
Hai người này một nam một nữ. Nam là lão già trong Côn Hư Thánh Cảnh. Mà nữ là Mộc Băng Mi.
Dung nhan tuyệt thế, lạnh như băng của Mộc Băng Mi giờ phút này nhìn thấy thân thể Vương Lâm từ trên trời cao hạ xuống. Trong nháy mắt vẻ lạnh như băng của nàng tan biến.
Một loại phức tạp không biết vì sao xuất hiện trong tâm thần của nàng. Thân thể nàng trong nháy mắt phảng phất không bị khống chế, một bước hóa thành một đạo cầu vồng thẳng đến Vương Lâm.
Lão già bên cạnh nàng nhíu mày, thầm than một tiếng. Nhưng lão không ngăn cản mà nhìn về phía mọi người ở Yêu Linh chi địa.
Mộc Băng Mi giống như một con bướm bay múa, lóe ra tới gần Vương Lâm đang rơi, đỡ thân thể hắn. Nàng nhìn người đàn ông chỉ cách trong gang tấc này, trong lòng phức tạp, nỗi hận nồng đậm không còn chút nào.
Chuẩn xác mà nói đây là lần đầu tiên nàng mặt đối mặt với hắn…
Mộc Băng Mi thở dài sâu kín, tay ngọc hư không chộp một cái. Lập tức phía trước xuất hiện một cái khe nứt từ trong lấy ra một bình ngọc. Trong bình này chỉ có một viên đan dược, bình ngọc này được tạo ra từ cực phẩm tiên ngọc ở trong ẩn chứa vô số trận pháp cấm chế để giữ cho dược vật trong bình ngọc được mãi mãi. Bình ngọc còn như vậy càng không cần nói đến một viên đan dược duy nhất trong bình.
Không chút do dự, Mộc Băng Mi lấy viên đan dược ra đặt trên miệng Vương Lâm hai mắt nhắm chặt.
Viên đan dược kia cũng không cần phải cắn nuốt, lúc chạm vào môi Vương Lâm lập tức hóa thành hai đạo khí màu trắng ngà chui vào mũi Vương Lâm biến mất.
- Trong thiên địa này trừ ta ra ai cũng không thể giết hắn!
Mộc Băng Mi ngẩng đầu, vầng trán có thể khiến hết thảy tu sĩ tim đập thình thịch. Nàng nhìn chằm chằm Thiên Vận Tử ở phía trên, hai mắt lộ hàn quang!