- Mà ta cũng dưới lực lượng không thể tưởng tượng này mà trở nên mê man. Lúc đầu ta tưởng rằng chỉ là một lát nhưng rốt cục cũng kéo dài tới tận hơn mấy tháng! Ba tháng sau, khi ta thanh tỉnh lại thì Vũ Tiên Giới đã sụp đổ…
- Thanh Long Thánh Hoàng vừa nhậm chức lại không nghe ta khuyên nhủ, khư khư cố chấp đi Vũ Tiên Giới điều tra xem đến tột cùng là có chuyện gì. Từ đó về sau không có tin tức gì nữa…
- Lại qua mấy trăm năm, nhân Vũ Tiên Giới sụp đổ, Côn Hư Thánh Cảnh xuất hiện hỗn loạn, một tổ chức tên là Liên Minh Tu Chân xuất hiện, sau lưng mơ hồ có bóng dáng của Côn Hư Thánh Cảnh!
- Liên Minh Tu Chân này không biết sử dụng phương pháp gì, không ngờ đạt được tuyệt đại bộ phận kế thừa của Vũ Tiên Giới. Ta vốn định đi truy tìm Thanh Long Thánh Hoàng nhưng đúng lúc đó, Thiên Nhân đệ tam suy mà ta liều mạng áp chế nhiều năm trước rốt cục ập đến. Đúng lúc ta phải bế quan thì Liên Minh Tu Chân lại phát động công kích Tứ Thánh Tông ta…
- Huyền Vũ Thánh Hoàng phản bội, tuy bị ta đánh trọng thương nhưng do đang trong Thiên Nhân đệ tam suy nên ta không thể giết chết hắn được…
- Bạch Hổ Thánh Hoàng chết trận, ngay cả thi thể cũng bị người ta đoạt đi…
- Buồn cười là Liên Minh Tu Chân tổn thất thảm trọng mà vẫn không biết căn nguyên của trận chiến mà chỉ biết là để tranh đoạt địa vị bá chủ của Côn Hư Tinh Vực!
- Bọn họ không biết, nguyên nhân chân chính vốn không phải là vì bá chủ mà là Côn Hư Thánh Cảnh không ngờ dùng cái gì đó khiến cho Huyền Vũ Thánh Hoàng phản bội, biết được đại bí mật của Tứ Thánh Tông ta!
- Nhưng Côn Hư Thánh Cảnh cũng chỉ mới hơi biết bí mật này mà thôi, không thể biết chính xác vị trí của tu chân tinh kia. Côn Hư Tinh Vực to lớn, tinh hải mênh mông, đi tìm một tu chân tinh thì quá mức khó khăn. Vả lại từ thời tứ đại Thánh Hoàng đời thứ nhất đã tạo ra che giấu, căn bản không tìm ra chút manh mối nào.
- Mà dựa theo hiệp nghị của tứ đại Thánh Hoàng đời thứ nhất, chỉ có người kế thừa Chu Tước Thánh Hoàng ta mới có tư cách biết được vị trí cụ thể! Vì thế mới có chiến tranh giữa Liên Minh Tu Chân và Tứ Thánh Tông ta! Thời khắc nguy cơ, ta không tiếc trả giá, lấy Thái Cổ Thánh Khí áp chế quần hùng. Nhưng với lực lượng của một mình ta cũng không thể bảo tồn bí mật này. Vả lại còn liên quan đến sinh tử của tất cả tộc nhân Tứ Thánh Tông…
- Cuối cùng ta buộc phải đem tin tức liên quan tới tu chân tinh kia nói ra. Côn Hư Thánh Cảnh đồng dạng lo lắng về Tứ Thánh Khí, mà theo lời của ta thì liên lụy nhiều vấn đề, bọn họ không thể nhận biết thật giả cho nên trận chiến đó mới chậm rãi chấm dứt. Mà ta mang theo Tứ Thánh Tông che giấu cực sâu, chỉ là ta bị thương quá nặng, lại không cam lòng mà chết. Dù sao nếu ta chết thì Tứ Thánh Tông lập tức tứ phân ngũ liệt… Vả lại bí mật này ta còn chưa tìm được người kế thừa…
- Ta sử dụng thần thông duy trì một tàn hơi, cả ngày chịu sự thống khổ vô vàn của Thiên Nhân đệ tam suy, kiên trì vô số vạn năm… Cho tới hôm nay… Rốt cuộc ta đã được giải thoát rồi!
Bóng dáng người đàn ông trung niên dần khuất xa, nhưng thanh âm của hắn cũng cứ quanh quẩn trong tâm thần Vương Lâm, thật lâu sau không tiêu tán.
- Vương Lâm, nhớ kỹ, ta sẽ nói cho ngươi bí mật lớn nhất của Tứ Thánh Tông ta. Ta không biết Thánh Hoàng đời thứ nhất vì sao lại coi trọng như thế, nhưng nghĩ đến chắc chắn có chỗ trọng yếu. Ngươi phải ghi nhớ trong lòng, tiếp tục truyền thừa…
- Tứ Thánh Tông từ tinh cầu nguyên thủy kia đến, ngươi có thể xem nó như là một cánh cửa… Cánh cửa này năm đó bị bốn Thánh Hoàng đời thứ nhất phân thành bốn phần, phân biệt ở trong bốn tu chân tinh, phân tán đến các vị trí bất đồng rồi sau đó Viễn Cổ Tiên Vực biến mất, tứ đại tiên giới phân tách tới bốn vị trí khác nhau. Bốn tinh cầu này bị phân tới bốn tinh vực khác nhau…
- Ta nói cho Côn Hư Thánh Cảnh chỉ là một trong những tinh cầu đó, cũng chính là nơi ngươi sinh ra - Chu Tước Tinh!
- Ba vị trí khác không biết có thay đổi gì không, càng không biết gọi là gì. Ngươi hãy nhớ kỹ ba bức tinh đồ này…
Từ trong thần niệm của người đàn ông trung niên kia truyền ra, trong đầu Vương Lâm lập tức xuất hiện ba cái tinh đồ có từ thơi xa xưa!
Giờ phút này, trong lòng Vương Lâm cực kỳ rung động. Hắn không ngờ Tứ Thánh Tông lại còn có bí mật lớn như thế. Lại càng không ngờ Chu Tước Tinh của mình lại là mấu chốt của trận chiến giữa Tứ Thánh Tông và Liên Minh Tu Chân năm đó.
- Khó trách một trong những phân thân của Chu Tước Thánh Hoàng luôn tồn tại ở Chu Tước Tinh. Khó trách sư phụ của Mặc Trí cũng cho hắn đến đó… Chỉ sợ rằng vị sư phụ này cũng không phải là người thường, không biết từ đâu mà nhìn ra đôi chút manh mối! Khó trách Liễu Mi cũng xuất hiện ở Chu Tước Tinh… Còn có Phù Văn Tộc cũng ở Chu Tước Tinh!
Có liên quan tới việc của Hoàng Long là phân thân của lão Thánh Hoàng, Vương Lâm cũng đã biết từ ba năm trước.
Người đàn ông trung niên lo lắng hết thảy hậu sự, thân mình đột nhiên dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía Vương Lâm ở xa xa, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười hiền lành, hạ giọng nói:
- Nếu là áp lực quá lớn, nếu Tứ Thánh Tông cũng không còn khả năng huy hoàng như ngày xưa, nếu thật sự thượng thiên muốn tiêu diệt Tứ Thánh Tông ta… Thì ngươi cũng không cần phải quá miễn cưỡng!
Nói xong cầu này, người đàn ông trung niên lại bước ra một bước, bóng dáng biến mất!
Chỉ để lại một mình Vương Lâm ở trong tinh không. Hắn đứng nơi đó, kinh ngạc đến ngẩn người. Sự tình vừa nghe được khiến hắn gần như mất đi hết thảy năng lực, tâm thần rung động, hồi lâu sau mới dần khôi phục!
Mà giờ khắc này, ở bên ngoài một cung điện cực kỳ khổng lồ của Lôi Tiên Điện trong phía Tây Liên Minh Tinh Vực mà La Thiên chiếm cứ, có một đạo trường hồng bay đến. Bên trong đạo trường hồng này có một thân ảnh, đây là một nguyên thần. Một nguyên thần gần như trong suốt!
Bên trong nguyên thần này tràn ngập những sợi đỏ màu máu, thoạt nhìn trông rất kinh người. Mà trên mặt nguyên thần này lại mang theo một vẻ tươi cười rất quỷ dị, phảng phất như đang hưởng thụ tư vị của Dục Tiên Dục Tử vậy. Chẳng qua hai mắt hắn cũng chứa đầy sự sợ hãi đến cùng cực và rất hỗn loan!
- Viêm Lôi Tử, cứu ta!
Vừa tới gần Lôi Tiên Điện này, nguyên thần lập tức truyền ra một tiếng kêu bén nhọn. Thanh âm này hóa thành một phiến âm bạo, vang lên khắp tinh không!
Trong khoảnh khắc, bên ngoài đại điện lập tức có mấy đạo thân ảnh lóe ra. Một mảnh tràn ngập hỏa diễm phía trước có một người bước ra. Người này tóc trắng xóa, đúng là Viêm Lôi Tử của Lôi Tiên Điện.
Hắn bước ra một bước, đi tới bên cạnh nguyên thần kia, ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ ngưng trong. Tay phải hắn bấm quyết ấn về phía trước, lập tức bắt lấy nguyên thần kia vào trong tay.
Tay trái hắn nhanh chóng điểm nhiều cái lên trên nguyên thần kia. Mỗi lần hạ chỉ xuống đều có thiên địa nguyên lực nồng đậm theo ngón tay tiến vào trong cơ thể của nguyên thần. Những dây nhỏ màu đỏ trong cơ thể cũng theo đó co rút lại nhưng vẫn không thể bức ra khỏi thân thể của Liệt Vân Tử.
Được thiên địa nguyên lực tiến vào, thần trí của Liệt Vân Tử cũng thanh tỉnh một chút, dồn dập nói:
- Trên đường trở về bị người của Thi Âm Tông đánh lén…
Không đợi hắn nói xong, những sợi đỏ như máu trong cơ thể hắn bắt đầu giãy giụa chống lại thiên địa nguyên lực khiến lời nói của hắn bị cắt ngang. Khuôn mặt hắn dần hiện lên vẻ như cười như không, hai mắt co chút mê man.
Lời nói của hắn dù chưa hoàn toàn nói xong nhưng rõ ràng rơi vào tai của đám lão giả bên ngoài đại điện. Những người này sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ âm trầm.
- Thi Âm Tông!
Viêm Lôi Tử nhíu mày, tay phải hung hăng điểm lên trên mi tâm Liệt Vân Tử, lập tức nguyên thần hắn lại run lên, hơi hồi phục thần trí một chút!
- Liệt Vân Tử, nói rõ ràng xem vì sao người của Thi Âm Tông lại đánh lén ngươi!
Viêm Lôi Tử khẽ quát.
- Chu Tước Thánh Hoàng là Vương Lâm. Hắn khiến ta mang về cho ngươi một khối ngọc giản. Trên đường quay về ta lập tức bì người ta đánh lén, còn dùng cả chất độc Dục Tiên Dục Tử…
Lúc này độc phát, thần trí Liệt Vân Tử có chút thác loạn. Tuy nói tu vi của hắn so với Tư Đồ Nam năm đó thì cường đại hơn nhưng vẫn chưa đến Toái Niết kỳ, lại không có thân thể, thiên tư cũng không thể so với thiên tài tuyệt thế như Tư Đồ Nam, chưa thể nghĩ ra phương pháp áp chế độc tố. Dưới nhiều nguyên nhân như thế khiến độc tố trong nguyên thần Liệt Vân Tử cực kỳ hung mãnh.
Khi hắn nói chuyện, tay phải chụp một cái vào hư không, lập tức phía trước xuất hiện một cái khe, từ bên trong bay ra một khối ngọc giản.
Làm xong hết thảy, hắn rốt cuộc không chịu nổi cảm giác độc phát cổ quái trong cơ thể. Toàn thân hắn phun ra một ngụm nguyên thần khí rồi hoàn toàn hôn mê.
Viêm Lôi Tử bắt lấy khối ngọc giản kia, ngưng thần nhìn kỹ. Lấy định lực của Viêm Lôi Tử mà khi nhìn vào trong sắc mặt cũng lập tức đại biến, hai mắt bắn ra tinh quang ngập trời.
- Này… Này…
Cả người Viêm Lôi Tử như bị điện giật, ngây ngốc tại chỗ. Theo bản năng, thần thức hắn lại quét qua lần nữa, mới xác định là thật. Lúc này, đa số lão giả bên cạnh cũng đều đưa mắt nhìn tới.
Tay phải Viêm Lôi Tử vung lên, ngọc giản rơi vào trong tay lão già bên cạnh. Thần sắc của lão ngưng trọng, sau khi thần thức tiến vào cũng sắc mặt lập tức đại biến.
Không lâu sau, toàn bộ lão già nơi này đã hoàn toàn xem qua một lượt. Sau khi mỗi người xem qua sắc mặt đều lập tức có biến hóa mãnh liệt!
- Việc này không biết là thật hay giả…
Một lão già trong số đó liền chậm rãi nói.
- Người như thế này, nếu để hắn thoát vây thì toàn bộ Liên Minh Tinh Vực nhất định rơi vào một hồi hạo kiếp. Việc này cũng không quan hệ nhiều đến chúng ta. Nhưng nếu thần thức lưu lại trong ngọc giản này là thật thì ở Liên Minh Tinh Vực, La Thiên ta sẽ mất đi quyền chiếm cứ toàn bộ tinh không, ngay lập tức phải lui về La Thiên, lại còn phải phòng thủ nghiêm mật! Nếu là người đó tiến nhập La Thiên…
Lão già đang nói thì thân mình run lên, ánh mắt lộ ra thần sắc kinh hoảng.
- Việc này hơn phân nửa là giả! Trên thế gian này, tuyệt đối không thể có nhân vật bậc này tồn tại. Xem nội dung và hình ảnh trong ngọc giản này, tu sĩ Toái Niết kỳ như chúng ta, dưới một chỉ của người này dù không chết cũng trọng thương, thật là vớ vẩn!
Mọi người cũng không có ý kiến gì khác, chỉ có một lão giả hừ lạnh nói.
- Các vị còn nhớ rõ Nguyệt Thú kia…
Viêm Lôi Tử bỗng nhiên mở miệng nói. Tất cả mấy lão già đều ngẩn ra, trầm ngâm suy nghĩ.
- Tuy nhiên, việc này cũng không cần quá mức để ý, dù sao…
Viêm Lôi Tử nói tới đây đột nhiên dừng lại, thần sắc cực kỳ cung kính, phàng phất như nghe được một thanh âm nào đó vậy.
Hành động quỷ dị của Viêm Lôi Tử cũng không khiến cho những lão già xung quanh kinh ngạc mà cả đám đều lập tức trở nên cung kính.
Một lúc sau sắc mặt của Viêm Lôi Tử lại nổi lên biến hóa, hướng về phía Tây cung kính ôm quyền nói:
- Tuân lệnh!
Hắn xoay người, ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng, sau khi nhìn lướt qua mọi người, trầm giọng nói:
- Đình chỉ hết thảy chiến sự với Liên Minh, triệu tập tất cả các tu sĩ từ Khuy Niết kỳ trở lên, đợi sau khi lão phu từ Tứ Thánh Tông trờ về thi nghe theo hiệu lệnh của ta!
Một cảnh tượng tương tự cũng đang diễn ra ở Thi Âm Tông, chẳng qua khác với La Thiên. Ngọc giản do Lý Oánh Chi mang về lại khiến cho toàn bộ Thi Âm Tông lâm vào điên cuồng cực độ!