Chém đứt được cái đầu này, ngay cả bản thân Vương Lâm cũng rất sửng sốt. Nếu hắn không bị ép buộc, tuyệt đối sẽ không mạo hiểm ra tay. Dù sao trong trí nhớ thì Cát Cùng này là một mãnh thú dám đối đầu với Cổ Thần.
Một kiếm vừa rồi của hắn, hắn vốn muốn đả thương Cát Cùng này, muốn cho những phi kiếm từ bốn phương tám hướng có cơ hội công kích. Nhưng lại không nghĩ rằng, một kiếm này, không ngờ có thể chặt đứt được một đầu.
Thời gian không cho phép hắn được nghĩ nhiều, chỉ có thể ôm lấy cái đầu nam tử trung niên khiến cho hắn cảm thấy quỷ dị kia, sau đó biến ra phía trước ngoài ngàn trượng. Nhưng chỉ trong nháy mắt, cái đầu dữ tợn kia cũng ầm một cái nổ tung, hóa thành một ngọn lửa. Bên trong ngọn lửa kia có một mảnh vỡ màu xanh.
Mảnh vỡ này dường như là một mảnh đồ gốm bị vỡ, nhưng ở trên mặt lại có một luồng uy lực tràn ngập thiên địa.
Hai mắt Vương Lâm sững lại, nhưng thân ảnh cũng không hề đình trệ, nắm lấy mảnh vỡ, hóa thành tàn ảnh bay thẳng về phía trước.
Giờ phút này, cái nhánh của Cát Cùng bị mất đầu kia bất chợt héo rũ, một lát sau liền hóa thành một đám thanh khí tiêu tan. Mười bảy cái đầu còn lại đồng loạt ngẩng lên, ngay cả thân thể như một người đàn ông cường tráng cũng trở nên run rẩy kịch liệt.
Một tiếng rít gào long trời lở đất trong nháy mắt vang lên. Tiếng rít gào này át cả tiếng sấm, hình thành một sóng âm rầm rầm truyền lại. Trời đất trong Kim Quan này dường như bị đảo lộn, những thanh phi kiếm từ bốn phương tám hướng đang tấn công tới cũng đồng loạt run lên.
Cát Cùng trong tiếng gầm nhẹ thân mình xông lên phía trước, tốc độ cực nhanh trong nháy mắt đã tới gần Vương Lâm đang bỏ chạy phía trước. Từ mười bảy cái đầu ngay lập tức có tiếng chú ngữ vang lên, trong nháy mắt đồng loạt hướng về Vương Lâm nuốt lấy.
Lập tức trong thiên địa gió cuốn mây tan, vô số đám sương xanh bỗng nhiên xuất hiện, ở phía trước người của Cát Cùng có một cái đầu màu xanh khổng lồ biến ảo hiện ra. Cái đầu này có mặt người đầy đủ, nhưng có đầy vảy, hai mắt vô tình lạnh như băng, từ xa nhìn lại, to lớn không dưới ngàn trượng! Quỷ dị chính là ở mi tâm cái đầu này rõ ràng có một chưởng ấn, giống như là phong ấn, phát ra vô số tử khí! Trong tiếng rít gào, cái đầu quỷ dị này há to miệng, hướng về Vương Lâm ở phía trước nuốt lấy!
Ngay khi cái đầu khổng lồ này xuất hiện, ở trên không trung có vô số những đám tử khí xuất hiện. Những đám tử khí này ngưng tụ lại một chỗ, hình thành một chưởng ấn, chậm rãi hạ xuống, không giáng xuống cái đầu khổng lồ kia, mà hướng về Cát Cùng đè xuống.
Mười bảy cái đầu của Cát Cùng lộ ra vẻ không cam lòng, không ngừng rống giận, dường như muốn chống lại chưởng ấn, đang giáng xuống cái đầu khổng lồ vừa mới hiện ra kia.
Đồng tử trong ha mắt Vương Lâm co rút lại, lúc trước hắn đã cảm thấy có chút không thích hợp. Cát Cùng này mạnh nhưng không hùng mạnh như trong kí ức của Cổ Thần Đồ Ti trong đầu hắn. Tuy trong trí nhớ Cát Cùng có ba mươi sáu cái đầu, nhưng lúc này Cát Cùng chỉ có mười tám cái.
Một sự hoài nghi dâng lên trong lòng hắn, chỉ có điều chưa kịp suy nghĩ, Cát Cùng này liền triển hiện ra một sức mạnh thần thông khiến cho da đầu hắn run lên. Cái đầu to lớn ngàn trượng kia gần như vừa mới xuất hiện liền lập tức khiến cho nguyên lực toàn thân Vương Lâm dường như ngừng vận chuyển, đột nhiên có dấu hiệu đông cứng lại.
Lại dưới một cái nuốt này, bên ngoài thân thể Vương Lâm xuất hiện một lực hút vô tận. Lực hút này rất mạnh, hắn tuyệt đối không thể chống cự, hơn nữa nguyên lực trong cơ thể dường như bị đọng lại, trong thời gian ngắn Vương Lâm không thể thoát thân, thân mình lập tức bị hút lấy, bay thẳng đến miệng của cái đầu khổng lồ kia.
Dường như thần thông cái đầu này thi triển có thể nuốt lấy thiên địa, cơn sóng phi kiếm thứ hai từ bốn phương tám hướng không ngờ trong lúc run rẩy, cũng bị hút lấy.
Nếu chỉ như thế thì cũng thôi, nhưng càng làm cho Vương Lâm kinh hãi hơn, chính là thiên địa dường như trong cơn chấn động, như thể bị cái miệng to này nuốt lấy, bỗng nhiên giống như bị xé rách, ngưng tụ lại.
- Thời xưa có một linh thú tên là Cát, một lần nuốt lấy thiên địa, có một đầu!
Trong khoảnh khắc này, trong đầu Vương Lâm hiện lên câu nói này! Sắc mặt hắn tái nhợt, mắt thấy khoảng cách đến cái miệng khổng lồ kia càng ngày càng gần.
Trong lúc nguy cơ, Vương Lâm giãy giụa nâng tay phải lên điểm vào mi tâm một cái, cánh tay phải lập tức truyền đến tiếng động ầm ầm, trong nháy mắt liền hóa thành một khối nham thạch, nhưng cuối cùng cũng va vào mi tâm.
Dưới một điểm này, trong cơ thể Vương Lâm liền ầm lên một tiếng, toàn bộ cánh tay phải nổ tung, hóa thành vô số đá vụn ngay lập tức bị hút vào bên trong cái miệng khổng lồ kia. Nhưng trong nháy mắt này, mượn lực của vụ nổ khiến cho nguyên lực bên trong cơ thể hắn có thể vận chuyển được một chút.
Trong phút chốc, tay trái của Vương Lâm tung một trảo vào hư không, ở phía trước đột nhiên xuất hiện khe trữ vật, thiết kiếm cùng với mảnh gốm màu xanh trên tay trái nhanh chóng được ném vào trong cái khe. Cùng lúc đó, một tấm da thú từ bên trong bay ra, dán bên cạnh lá bùa màu vàng trên ngực Vương Lâm.
Lá bùa màu vàng kia là tốc phù, tấm da thú kia cũng là tốc phù, hơn nữa lại do Tháp Sơn được truyền thừa từ phù văn thánh tổ đích thân luyện chế, uy lực rất mạnh! Nhất là hai tấm tốc phù này toàn bộ lại ở trên người Vương Lâm, một cảm giác về tốc độ không thể tưởng tượng được, lập tức từ trong cơ thể hắn bộc phát ra.
Nương theo tốc độ vô biên này, Vương Lâm cắn răng hướng về phía trước xông lên, bắt đầu giằng co với lực hút kia. Trong khi lao ra, Vương Lâm có cảm giác như bị từng ngọn núi lớn đè lên, trong tiếng động ầm ầm, hắn liên tiếp chạy ra khỏi mười trượng.
Đúng lúc này, chân trái hắn nháy mắt hóa thành nham thạch, ầm một tiếng vỡ thành từng mảnh bị hút lấy qua bên người. Cát Cùng kia rít gào không ngừng, mười bảy cái đầu lúc này toàn bộ đều rất dữ tợn, trên mặt nổi đầy gân xanh, chống cự lại chưởng ấn đang ngày càng lại gần, cái miệng to biến hóa ra ở phía trước người lại tỏa ra thanh quang nồng đậm, lực hút tăng lên gấp bội!
Thân mình Vương Lâm đang lao ra khỏi lực hút này, đùi phải ầm ầm vỡ vụn, thân mình dưới lực hút không ngừng tăng mạnh này rốt cục cũng không thoát khỏi nửa bước, hô lên một tiếng bị hút về phía sau. Mắt thấy sắp bị cái miệng to này hút vào trong, Vương Lâm cười khổ, chỉ kịp nâng cánh tay trái cứng nhắc sắp hóa thành nham thạch lên, không chút do dự kéo lá bùa và tấm da thú xuống, điều động một tia nguyên lực cuối cùng, đem lá bùa và tấm da thú này đưa vào trong khe trữ vật.
Làm xong đâu đấy, trước mắt hắn cũng là vô số thanh phi kiếm bị nuốt vào trong cái miệng to lớn ngàn trượng kia.
Cái đầu ngàn trượng hóa thành một đám thanh quang che kín trời, lập tức dung nhập vào trong cơ thể Cát Cùng. Lúc này chưởng ấn từ trên không giáng xuống đã chậm rãi ngừng lại ở cách Cát Cùng một trượng.
Mười bảy cái đầu Cát Cùng ngẩng lên, lộ ra vẻ kiêng kị, nhưng vẫn đang không ngừng gầm nhẹ. Đúng lúc này, chưởng kia bỗng nhiên lóe lên tử quang, hướng về hào quang phía dưới tản ra, bao phủ lấy người Cát Cùng. Lập tức cơ thể Cát Cùng này dường như trở nên trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong.
Nếu giờ phút này Vương Lâm không bị nuốt, có thể rõ ràng nhìn thấy trong mười bảy cái đầu của Cát Cùng, có chín cái đầu bên trong có mảnh gốm vỡ.
Tử quang lóe ra chậm rãi biến mất, nhưng chưởng ấn này cũng theo đó biến mất, như thể chưa từng xuất hiện.
Vẻ cảnh giác trong mười bảy cái đầu của Cát Cùng dần dần biến mất. Ở trên cổ nó, giờ phút này xuất hiện một đám máu thịt không ngừng nhúc nhích, cuối cùng ầm một tiếng, có một nhánh dài trăn trượng lao ra, ở trên đỉnh của nhánh này có một cái đầu! Hình dạng cái đầu này chính là Vương Lâm!
Giờ phút này, trong một mặt trăng bên ngoài Chu Tước Tinh, trong một ngọn núi rất tầm thường, Vương Lâm đang khoanh chân ngồi bên trong một trận pháp tiên khí, thân mình run lên, mở mạnh hai mắt, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc!
- Cát Cùng!
Vương Lâm hít sâu, hắn không nghĩ tới phân thân của mình đang muốn đi tới để nhìn thấy uy lực Thác Sâm, không ngờ chưa gặp được Thác Sâm đã phải chết trong miệng của Cát Cùng.
- Thần thông con thú này triển hiện ra lúc trước mặc dù rất mạnh, nhưng ta vẫn có thể chống lại được, lại còn có thể chặt bỏ một đầu. Chỉ có điều… Hiện giờ nghĩ lại, hết thảy nguyên nhân đều là vì con thú này vẫn chưa thi triển ra thần thông chân chính. Nói vậy lúc trước nó còn có chút e dè…
Trước mắt Vương Lâm hiện ra chưởng ấn trên mi tâm của cái đầu to lớn ngàn trượng cùng với đám tử khí thủ ấn xuất hiện ngay khi Cát Cùng thi triển thần thông nuốt lấy thiên địa.
- Hay là nó bị phong ấn, nếu thi triển ra thần thông chân chính, sẽ kích thích sức mạnh của phong ấn… Cái đầu to lớn ngàn trượng cuối cùng mà nó biến ảo ra… Thực sự quá mức khủng khiếp! Hai tốc phù của ta có thể so sánh với tốc độ của Toái Niết hậu kỳ, nhưng dưới lực hút này, không ngờ không có một chút sức mạnh nào!
Vương Lâm yên lặng nhìn về phía trước, bắt đầu trầm ngâm. Hồi lâu sau hắn thở dài một tiếng thì thào cười khổ nói:
- Vương Lâm, tu vi hiện giờ của ngươi trong trời đất này vẫn chưa đáng là gì, hết thảy vẫn phải cẩn thận!
Trên mặt Vương Lâm lộ ra vẻ chua xót, ở Yêu Linh chi địa, ngày đánh Hư Không Tử, tối đánh Thiên Vận Tử, đánh với Cổ Ma, rồi sau đó lại trở thành Chu Tước Thánh Hoàng, lại cứu Thanh Long Thánh Hoàng ra, cứu Tiên Đế Thanh Lâm thức tỉnh, tu vi của Vương Lâm tăng lên gấp bội, nhất là sau khi trở thành Chu Tước Thánh Hoàng, bày hết mọi kế để xúi giục khắp nơi đánh Thác Sâm.
Hết thảy những chuyện này, khiến hắn không khỏi có một cảm giác có thể nắm trong tay tất cả mọi thứ, lại bởi vì có thể đối đầu với tu sĩ Toái Niết kỳ, vô hình trung khiến cho hắn có một chút tự mãn.
Khi nhìn đến Cát Cùng, nếu hắn vẫn còn chút cẩn thận như trước kia, tuyệt đối sẽ không mưu toan đả thương đối phương khi vẫn có cơ hội rời khỏi, thế cho nên mới rơi vào kết cục bị đối phương nuốt lấy.
Phân thân tử vong dường như là một đòn cảnh cáo, hung hăng nện lên đầu Vương Lâm, đem sự tự mãn trong lòng hắn lập tức đánh nát, không còn một chút nào tồn tại.
Cảm giác tử vong trong khoảnh khắc vừa rồi cực kỳ chân thật, cũng khiến cho Vương Lâm lần thứ hai trong cuộc đời này nếm trải hương vị của cái chết. Mang theo sự chua xót, Vương Lâm trầm ngâm thật lâu, lúc ngẩng đầu, thần sắc ngưng trọng, lộ ra vẻ cẩn thận, hai tay bấm quyết, điểm vào mi tâm một cái, lập tức phân ra một đạo nguyên thần xuất hiện.
Cũng như lúc trước, một lần nữa lấy đá vụn bốn phía ngưng tụ thành một khối phân thân, nguyên thần dung nhập vào, nhoáng lên một cái, biến mất ở bên trong ngọn núi.
- Tiên thuật này Thanh Lâm cần rất nhiều tiên lực, hơn nữa nếu có nhiều phân thân hơn, đối với nguyên thần của ta sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Phân thân thứ hai này, dĩ nhiên đã là cực hạn…
…
Vương Lâm nhắm hai mắt lại, yên lặng tĩnh tọa, tâm thần đặt lên phân thân.
Dùng thuật Súc Địa Thành Thốn, Vương Lâm lại đi tới Chu Tước Tinh, không hề ngừng lại, trực tiếp đi vào trong Cổ Thần chi địa, ở trước lối vào hít sâu, một bước tiến vào trong.
Với sự cẩn thận khi còn là tu sĩ Kết Đan kỳ năm đó, Vương Lâm đi một mạch xuyên qua hư vô, rất nhanh đã đi tới chỗ vòng xoáy lối vào kia, tay phải tung một trảo vào hư không, lấy ra một thanh phi kiếm, thần thức ngưng tụ lại trên đó, khống chế phi kiếm bay thẳng vào vòng xoáy. Thanh phi kiếm vừa mới đi vào, hắn liền lập tức cảm thấy được một cơn bão cát.