Hai mắt lão già nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, vẻ hoảng sợ và không thể tin hiện rõ trên gương mặt và khó thể nào che giấu. Lão vốn đang ngồi xuống nhập định, không có bất kỳ phát hiện nào thì cửa động phủ đã ầm ầm mở ra.
Chuyện quỷ dị thế này lão tu đạo mấy trăm năm nhưng chưa từng bao giờ gặp qua, càng làm lão cảm thấy sởn tóc gáy chính là khoảnh khắc khi cánh cửa động phủ mở ra thì một hình bóng cực kỳ quen thuộc lập tức đi từ bên ngoài vào.
Trong động phủ này được ẩn giấu rất nhiều cấm chế, trong đó có một bộ phận được giữ lại từ trước, những thứ khác đều do chính lão già này tự mình tạo ra trong mấy trăm năm qua. Một khi tất cả cấm chế đều được mở ra thì tu sĩ Kết Đan kỳ đi vào chắc chắn sẽ chết không còn nghi ngờ gì, dù lão quái Nguyên Anh kỳ tiến vào cũng sẽ bị trọng thương, thậm chí cũng bị diệt vong.
Nhưng… Nhưng lão vẫn phải trơ mắt nhìn hình bóng quen thuộc tiến vào từng bước trong những tiếng nổ vang vọng của cấm chế và những luồng sáng pháp thuật, hình bóng này chậm rãi đi tới.
Khoảnh khắc này da đầu lão chợt trở nên tê dại, đặt biệt là ánh mắt lạnh lùng của đối phương giống như hàng vạn mũi tên xuyên qua tim. Khi ánh mắt của hình bóng kia chuyển lên mặt thì lập tức làm cho Nguyên Anh kỳ lão già trở nên đau đớn giống như hóa thành thực chất, toàn thân xuất hiện rất nhiều lỗ thủng, ngay cả nguyên anh cũng không thể thoát ra ngoài.
Hơn nữa còn có một luồng uy áp vô hình dần bùng ra khi đối phương tiến tới từng bước, mỗi bước chân giống như đang giẫm lên nguyên anh làm vẻ mặt lão già càng trở nên tái nhợt. Thân thể lão trở nên run rẩy, lão phun ra máu tươi, trong mắt bùng lên vẻ hãi hùng, không kịp đứng lên mà cứ liên tục lết về phía sau.
Vương Lâm đi qua tầng tầng cấm chế, hắn tiến vào trong động phủ, ánh mắt chuyển lên người tiểu bối Nguyên Anh kỳ ở phía trước. Sau đó hắn thu hồi ánh mắt để quan sát động phủ.
Động phủ này khá lớn, bên trong có sáu thạch thất đâm xuyên qua sơn cốc, bên trong cũng có một con đường nhỏ đi vào cốc.
Vương Lâm mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, bầu không khí trong cốc còn có một mùi hương thơm ngát, rõ ràng nơi đây đã trồng rất nhiều linh thảo.
Đồng phủ rất sạch sẽ, gọn gàng, tường đá bốn phía bóng loáng, mơ hồ có thể phản xạ lại ánh sáng. Đặt biệt là trên động phủ được chạm khắc một trận pháp khổng lồ, trận pháp đang chậm rãi xoay chuyển, một khi mở ra có thể nhìn thấy bầu trời bên trên, đồng thời tường đá cũng trở nên trong suốt để người ngồi bên trong có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài.
Trái tim lão già Nguyên Anh kỳ đập thình thịch nhưng không dám có bất kỳ hành động nào. Trong mắt lão lúc này vẫn bùng lên cái nhìn cực kỳ hoàng sợ, trong mắt lão thì Vương Lâm đã giống như một chủ nhân thật sự của động phủ, hắn nhàn nhã quan sát, mà chính lão đã trở thành người ngoài, đứng ngồi không yên, tâm trí bàng hoàng. Vương Lâm ngẩng đầu lên nhìn trận pháp, dù trận pháp này nhìn qua rất thô sơ nhưng lại có chỗ tinh diệu.
Khoảnh khắc khi Vương Lâm ngẩn đầu, trong mắt lão già chợt bùng lên sát khí, thân thể lão phóng thẳng về phía trước đồng thời đã thì triển thuật na di chỉ có tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở lên mới làm được.
Chỉ trong nháy mắt lão già đã xuất hiện sau lưng Vương Lâm, lão há miệng phun ra một luồng lục quang ẩn giấu một luồng lôi đình, mơ hồ còn ẩn giấu rất nhiều hư ảnh oan hồn thê lương. Lúc này tất cả hư ảnh oan hồn đều bao quanh luồng lôi đình rồi đánh thẳng về phía Vương Lâm.
Lão già kia cũng không muốn nhìn kết quả, lão trực tiếp phun ra bản mệnh pháp bảo để bảo vệ phía sau muốn na di ra khỏi động phủ.
Nhưng khoảnh khắc khi lão chuẩn bị na di thì hai mắt trợn trừng, thân thể hoàn toàn dừng lại giữa không trung, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía trước, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Vương Lâm vốn đang ở phía sau nhưng lúc này lại đột nhiên xuất hiện trước mặt lão, hắn đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào lão.
- Ta cho ngươi đi sao?
Vương Lâm dùng hai ngón tay phải bóp chặt luồng lôi đình lục quang rồi hất tay áo lên, thân thể lão già lập tức bị văng về phía sau. Lão phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể đâm vào vách tường phía sau phát ra một tiếng nổ ầm ầm vỡ vụn. Lúc này vẻ hoảng sợ bao trùm ánh mắt lão, lão thất thanh nói:
- Ngươi… Sao có thể trở nên mạnh mẽ như vậy?
Hai ngón tay Vương Lâm bóp nhẹ, lôi đình thiên lôi đột nhiên bị dập tắt rồi tiêu tan.
Tình cảnh này giống như búa tạ đập thẳng vào tâm thần lão già, thân thể lão chấn động, vẻ mặt không còn chút máu, nguyên anh trong cơ thể trở nên uể oải, khỏe miệng chảy ra dòng máu đen.
- Ngươi không thể giết ta! Người cùng tộc không được phép chém giết sinh tử, nếu ngươi giết ta thì trưởng lão nhất định sẽ…
Lúc này cảm giác sợ hãi đã bao phủ toàn thân lão già, sự hùng mạnh của Vương Lâm đã vượt qua sức tưởng tượng của lão. Một tên tu sĩ Kết Đan kỳ trước đó bị mình tùy ý đuổi đi, nhưng chỉ sau vài ngày đã mạnh đến mức khủng bố như vậy.
Nhưng lão già còn chưa kịp nói xong thì thần thức Vương Lâm đã bùng ra rồi hóa thành một bàn tay vô hình phóng lên hư không trực tiếp đặt lên thiên linh lão già. Lúc này Sưu Hồn Thuật của Vương Lâm lập tức vận chuyển, dưới tu vi hùng mạnh của hắn thì lão già này không có tư cách để phản kháng. Thân thể lão lập tức run rẩy, lúc sau đã ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
Khi lục lọi ký ức của lão, ánh mắt Vương Lâm lại lóe lên, hắn rơi vào trầm tư.
Vương Lâm cũng không giết chết nhiều người Thiểm Lôi Tộc trong Thái Cổ Tinh Vực, nhưng hắn đã đoạt được tất cả ký ức của đám người bị giết, vì vậy mà cũng hiểu khá rõ Thiểm Lôi Tộc.
- Dùng phương pháp phân tán và nuôi dưỡng, bắt buộc đám người trong tộc đấu đá lẫn nhau để bọn họ ngày càng mạnh hơn.
- Dùng phương pháp này để chọn ra những người xuất sắc nhất!
Mười sáu tu chân tinh màu vàng, ngoài ba mẫu tinh có rất nhiều người thì mười ba tu chân tinh còn lại đều là những tinh cầu rèn luyện của tộc nhân Thiểm Lôi Tộc. Cứ sau trăm năm sẽ có một danh sách tiến vào thánh địa, chỉ có một danh sách duy nhất, tất cả tộc nhân trên mươi ba tu chân tinh đều có thể tham gia tranh đoạt.
Người nào có thể tiến vào thánh địa, có thể tự mình tiếp xúc với lôi đình bất diệt thì tộc ấn sẽ được mở ra ngày càng nhiều, đồng thời tu vi kẻ đó cũng tăng mạnh.
Lúc này khoảng thời gian đến cuộc chiến tranh đoạt danh sách chỉ còn bảy năm… Nhưng phương pháp được Thiểm Lôi Tộc đưa ra để chọn người vào trong danh sách cũng cực kỳ thú vị, thật sự không phải chỉ dựa vào chiến đấu, hơn nữa còn phải đạt được lôi tinh.
- Bảy năm sau, kẻ nào có lôi tinh nhiều nhất sẽ được tiến vào thánh địa, cơ hội này không thể nào bỏ qua được, nó có thể cho ta cơ hội tiến vào thánh địa một cách quang minh chính đại để hấp thu luồng lôi đình bất diệt.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, hắn vung tay vung một trảo lên hư không, phù văn trên mi tâm lão gia đột nhiên trở nên rung động. Trong mi tâm chợt lóe lên u quang rồi bay ra một khối ngọc giản.
Người Thái Cổ Tinh Vực thường rất ít dùng túi trữ vật, thường thì trên mi tâm bọn họ đều ẩn giấu không gian trữ vật, tất cả mọi vật đều có thể để vào trong đó.
Trong ngọc giản này ẩn giấu một trận pháp bất cứ lúc nào cũng có thể vận chuyển, nó mơ hồ dung hợp cùng thiên địa, nội dung bên trong có thể thay đổi bất cứ lúc nào, bao gồm một danh sách.
Trên danh sách này có một loạt tên người, tổng cộng khoảng tám trăm cái tên, phía sau mỗi tên đều có một con số khá dài, số này chính là lôi tinh.
Rõ ràng tộc nhân của Thiểm Lôi Tộc tuyệt đối không phải chỉ có tám trăm, nhưng chỉ khi nào tiến vào trong đám tám trăm người này mới có tư cách xếp vào danh sách đi lên thánh địa.
- Mười chín tỷ bảy trăm…
Vương Lâm nhìn lướt qua người có số lượng lôi tinh đứng đầu danh sách, hắn khẽ nhăn mày, người xếp ở vị trí thứ nhất có tên là Vân Sam Tử.
- Mười ba tỷ chín ngàn…
Người xếp vị trí thứ hai chính là Phù Dung.
Vương Lâm vội vàng quét mắt qua, dù xếp ở vị trí tám trăm cũng có hơn bốn mươi vạn lôi tinh. Lão già Nguyên Anh kỳ trong động phủ chỉ có vẻn vẹn bảy vạn lôi tinh, ít đến mức đáng thương.
Lôi tinh không phải là một vật mà chỉ là một cái tên để xưng hô, có rất nhiều phương pháp để nhận được lôi tinh nhưng nhanh nhất chính là hiến tặng đồ vật này nọ.
Dù là công pháp thần thông, pháp bảo đan dược, tài liệu luyện khí luyện đan, thậm chí lực lượng hương hỏa, chỉ cần hiến tặng cho Thiểm Lôi Tộc thì có thể đổi lấy lôi tinh.
Trong các phương pháp trên thì lực lượng hương hỏa sẽ đổi được nhiều nhất, những vật phẩm còn lại phải dựa vào đẳng cấp mới có thể quyết định được.
Những chuyện thế này cũng không phải Vương Lâm lần đầu tiên trông thấy. Năm xưa khi tiến vào Yêu Linh chi địa thì cũng giống như lúc này. Yêu Linh chi địa muốn chiến công còn Thiểm Lôi Tộc thì lại thay bằng phương pháp khác, phương pháp này đã phát động tất cả tộc nhân tìm kiếm đủ mọi vật để Thiểm Lôi Tộc không những tăng cao tu vi mà còn có thể tích lũy được nhiều tài nguyên phong phú.
- Đúng là thú vị!
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, tay phải vung lên hư không rồi ấn xuống mi tâm lão già Nguyên Anh kỳ. Phù văn của lão già hoàn toàn mở ra, tất cả pháp bảo đan dược bên trong đều bị Vương Lâm lấy đi.
Vương Lâm cũng không giết chết lão này, hắn tất nhiên biết rõ Thiểm Lôi Tộc ngăn tất cả tộc nhân chém giết sinh tử. Nếu giết đi thì sẽ có rất nhiều phiền phức.
Vương Lâm cũng không thèm nhìn lão già đang hôn mê trên mặt đất mà trực tiếp đi trên con đường nhỏ tiến thẳng vào sâu trong động phủ. Hắn tiến vào trong thì tiếng nước chảy ào ào lại càng thêm rõ ràng, trước mặt hắn không xa có một dòng sông nhỏ đang xuôi dòng.
Hai bên bờ sông được trồng rất nhiều cỏ tiên, thứ hấp dẫn chú ý của Vương Lâm nhất chính là một cây phát ra những luồng lực lượng lôi đình rất yếu. Cây này sinh sống trên vách đá sơn cốc, thân cây thò ra bên ngoài bảy thước, trên đó có sáu quả to như năm tay và có màu xanh sậm.
Khi Vương Lâm đang quan sát Lôi Quả kỳ dị thì ngoài động phủ ngàn dặm có bốn luồng kiếm quang đang gào thét phóng đến. Có bốn lão già đứng trên bốn luồng kiếm quang, ánh mắt bốn người đều như điện, tu vi không thấp. Một lão già trong số đó có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, vẻ mặt kiêu căng, hàn quang xoay chuyển trong mắt.
Trong ba lão già đang bay phía sau, một lão chỉ tay về phía trước rồi cung kính nói:
- Tộc Quyền, trước mặt chính là động phủ của Tề Trì, hắn là lão quái Nguyên Anh sơ kỳ duy nhất trong phạm vi mười dặm quanh đây, nhiều năm qua lão đã cướp đoạt được rất nhiều bảo vật.
Lão già Nguyên Anh trung kỳ khẽ gật đầu, gương mặt lộ ra vẻ tham lam không thèm che giấu, chậm rãi nói:
- Rất tốt, sau khi xong chuyện thì ba người các người có thể đến Thiên Lôi Tông nhận lấy lợi ích. Nếu đã làm việc cho Thiên Lôi Tông của ta thì tất nhiên sẽ không thể nào bạc đãi được.
Trong ánh mắt ba tên tu sĩ Kết Đan kỳ phía sau lập tức lộ ra vẻ vui mừng như điên, tên trước đó đã mở miệng cũng cung kính nói:
- Nếu lần này tộc thúc lấy được tất cả bảo vật thì nhất định đổi được rất nhiều lôi tinh, lúc đó chắc chắn địa vị ở Thiên Lôi Tông cũng sẽ cao hơn rất nhiều.
Lão già Nguyên Anh kỳ nhìn thoáng qua tên tu sĩ Kết Đan kỳ vừa mở miệng khẽ nói:
- Những vật lão phu lấy được cũng không phải để cho chính mình đi đổi lấy lôi tinh mà phải giao cho tông chủ. Lúc này tông chủ Thiên Lôi Tông ta đã gần tiến vào trong Thiểm Lôi Bảng, sau một thời gian ngắn nữa sẽ có tên trong danh sách.
Lời vừa được nói ra thì trong mắt ba tên tu sĩ Kết Đan kỳ lập tức bùng lên vẻ khiếp sợ, vẻ mặt lại càng trở nên cung kính.