Với tâm trí khủng bố của Vương Lâm, cũng không mất nhiều thời gian hắn đã hiểu rõ những gì huyền bí trong công pháp lôi ấn này. Lôi ấn chỉ được thi triển khi người đó là tu sĩ tu luyện lôi đạo, uy lực cũng biến đổi theo lực lượng lôi đình trong cơ thể, lôi đình ép lại càng nhiều thì uy lực càng mạnh.
Ví dụ như Chung Đại Hồng, với tu vi Hóa Thần kỳ thì hắn có thể nén lực lượng lôi đình trong cơ thể lại gấp mười lần, vì vậy mà đổi lấy sự bùng phát lực lượng trong nháy mắt. Nếu trong Thiểm Lôi Tộc thì tương đối bình thường, nhưng nếu ở trên quê hương Chu Tước Tinh trong nội giới của Vương Lâm thì lực lượng này đủ để thôn phệ một cường giả.
Nhưng đây chẳng qua cũng chỉ là thứ yếu, nếu muốn chính thức ngưng tụ lực lượng lại trong lôi ấn thì cần phải có tu vi vượt qua bước thứ nhất. Sau khi đạt đến bước thứ hai thì có thể rút lấy lực lượng lôi đình trong thiên địa, có thể điên cuồng ép lực lượng lôi đình đến mức đỉnh phong, cho đến mức độ ngàn lần vạn lần.
Như vậy uy lực cũng trở nên kinh thiên động địa.
Phương pháp điều khiển lôi đình này chỉ là một loại thần thông của Thiểm Lôi Tộc, nhưng công pháp này được người Thiểm Lôi Tộc kiểm tra và nghiên cứu vài ngàn năm. Loại pháp thuật điều khiển lôi đình này chính là nguyên nhân để Thiểm Lôi Tộc tuy không có bước thứ ba nhưng vẫn là một tồn tại cực mạnh trong Thái Cổ Tinh Vực.
Vương Lâm thu hồi thần thức khỏi ngọc giản, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, trong mắt lộ ra vẻ trầm tư.
- Người mạnh nhất trong Thiểm Lôi Tộc chính là lão tổ đã đạt tới Thiên Nhân đệ ngũ suy. Tuy khoảng cách từ người này đến bước thứ ba chỉ còn rất ngắn nhưng sự hùng mạnh lại không thể nghi ngờ. Nếu người này thi triển pháp thuật tụ lôi thì ít nhất cũng nén lại được vạn lần… Dù là đại năng bước thứ ba thì người này cũng có thể chống đỡ được…
Vương Lâm trở nên trầm ngâm, hắn ghi nhớ Tụ Lôi Ấn, tay phải vang lên tạo ra một phù văn, bốn phía đại điện lập tức vang vọng tiếng sấm động. Hàng loạt tia chớp tự nhiên xuất hiện giống như rất nhiều ngân xà. Tất cả đều phóng đến tay phải của hắn, sau khi ngưng tụ thì hóa thành một lôi cầu to như nắm tay.
Trong lôi cầu này vang lên những âm thanh ầm ầm, hơn nữa lại liên tục được nén gấp mười, gấp trăm, ngàn, vạn lần. Trong nháy mắt lôi cầu đã được nén lại gần ba vạn lần.
Lôi cầu đột nhiên tiêu tán mà mắt thường không thể nào phát hiện được, chỉ có thể bùng ra thần thức mới thấy được trên tay phải Vương Lâm có một luồng lực lượng lôi đình bị nén lại ba vạn lần và hầu như đã trở thành tro bụi.
- Thân thể của Vu Phi đã được ta cải tạo lại, tối đa cũng chỉ bùng ra tu vi Hóa Thần kỳ, nhưng nguyên thần của ta cực kỳ khổng lồ, nên không bị thân thể ảnh hưởng, hơn nữa người ngoài cũng không thể phát hiện ra. Vì lúc này nguyên thần của ta đã trở thành lôi đình, là tồn tại giống như lôi đình giữa thiên địa. Dù là lão tổ Thiên Nhân đệ ngũ suy của Thiểm Lôi Tộc nhưng chỉ cần tu luyện phù văn bộ tộc, tu luyện lôi đình trong thiên địa, dù tu vi vượt hơn hẳn ta nhưng lại không thể đạt được mức độ lôi đình như ta lúc này.
Vương Lâm đảo mắt qua lực lượng lôi đình đã giống như tro bụi, hắn trở nên trầm mặc.
- Nén lại ba vạn lần, đây chính là mức độ cực hạn mà thân thể có thể chắp nhận được, nếu gượng ép thì chắc chắn cơ thể sẽ tan vỡ.
Vương Lâm vung tay phải lên, lực lượng lôi đình được nén lại ba vạn lần lập tức biến mất không một tiếng động trong đại điện.
- Chung Đại Hồng vốn là người Thiểm Lôi Tộc nên làm việc cũng không bị người khác chú ý. Còn Hứa Lập Quốc cũng không phải là tu sĩ mà chính là kiếm linh, vậy cứ mặc kệ cho hắn sung sướng. Hơn nữa Thiểm Lôi Tộc này cũng vì sự tồn tại của lôi vực bên ngoài, không phải là người trong tộc thì chẳng thể tiến vào được bên trong, cho nên cũng không quá đề phòng kiểm tra thân phận trong bộ tộc.
- Ta cũng không cần phải lo lắng nhiều làm gì…
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hắn không nghĩ đến vấn đề này nữa mà hai mắt khép chặt, bắt đầu nghiên cứu tộc ấn của Thiểm Lôi Tộc.
Từng nhánh của luồng lôi đình bất diệt trong Thiểm Lôi Tộc hay từng phù văn đều do lực lượng lôi đình bất diệt phát triển ra. Khi nghiên cứu tộc ấn thì chính là nghiên cứu lôi đình bất diệt.
Phù văn tia chớp mà Vương Lâm đang nghiên cứu chính là tộc ấn của Vu Phi, dù phù văn này đã bị Vu Phi kéo ra nhưng vì nguyên nhân dung nhập vào linh hồn nên không thể phá hủy dễ dàng như vậy được.
Khi nghiên cứu, Vương Lâm càng có thể cảm nhận được sự lâu đời và hùng mạnh của lôi đình thiên địa, chỉ là phù văn ở một nhánh nhỏ mà mơ hồ ẩn giấu đủ loại biến hóa lôi đình. Chỉ là một phù văn nho nhỏ nhưng bên trong lại ẩn giấu lôi bổn nguyên.
Nhưng lực lượng này lại căn bản không thể hấp thu được, bên trong có ẩn giấu một ý chí. Lúc này ý chí đang ngủ say nhưng lúc nào cũng có thể hấp thu lực lượng trên phù văn từng nhánh của tộc nhân Thiểm Lôi Tộc để dung nhập vào trong phù văn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Vương Lâm đã ở trong đại điện Thiên lôi Tông hơn một tháng. Khi hắn liên tục nghiên cứu thì mơ hồ phát hiện ra một chuyện rất quỷ dị.
Hai mắt Vương Lâm khẽ hé mở, bên trong lộ ra vẻ mệt mỗi nhưng cũng lóe lên những luồng sáng kỳ dị.
- Tất cả đám người Thiểm Lôi Tộc đều biết luồng lôi đình bất diệt, rất nhiều năm trôi qua, dựa vào tộc ấn trên mi tâm mở ra, đã đổi lấy lực lượng lôi đình vô tận. Vì vậy mà tu vi cũng tăng mạnh… Nhưng cũng liên tục kính dâng tính mạng và tất cả lôi đình tu luyện…
- Vấn đề này và môn đồ hương hỏa… Cực kỳ giống nhau!
Hào quang trong mắt Vương Lâm ngày càng bùng lên dữ dội.
- Nếu như coi lôi đình thiên địa ở nơi đây là đại năng bước thứ ba thì tất cả Thiểm Lôi Tộc đều vì nó mà được sinh ra, nhưng những môn đồ của lôi đình bất diệt này… Những người này lại có được phù văn, tất cả đều đang liên tục tu hành để dâng lên tất cả… Nhưng cũng căn cứ vào những gì dâng lên mà phân chỉa ra tu vi khác biệt… Tất cả mọi chuyện đều giống như lôi tinh được sử dụng để tiến vào Thiểm Lôi Bảng của tộc nhân Thiểm Lôi Tộc.
Vương Lâm mơ hồ cảm giác được một bí mật kinh thiên, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi lầm bẩm:
- Tất cả chủng tộc trong Thái Cổ Tinh Vực đều có một phù văn… Phù văn này không chỉ xuất hiện trên mi tâm! Ví dụ như màu tóc màu xanh của Lam Ti Tộc cũng là một loại phù văn. Nếu toàn bộ tộc ấn của tất cả bộ tộc trong Thái Cổ Tinh Vực cũng giống như Thiểm Lôi Tộc… Thì Thái Cổ Tinh Vực này, chẳng lẽ… Chẳng lẽ…
Đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rút lại, hắn ngẩng đầu nhìn lên hư không, ánh mắt hắn phá vỡ đại điện rồi trực tiếp rơi lên vùng đất cấm địa của Thiểm Lôi Tộc, vẻ mặt âm trầm như nước.
- Chẳng lẽ trên Thái Cổ Tinh Vực này vẫn còn một tồn tại với tu vi kỳ dị không thể nào tưởng tượng được giống như năm xưa, tạo thành một vùng đất nuôi dưỡng sao? Giống như một trận chiến năm xưa giữa ta và Thủy Đạo Tử, lão đã mở ra một thế giới trong đó có hai mươi tỷ Thủy Đạo môn đồ, cũng có rất nhiều tu chân tinh. Đám Thủy Đạo môn đồ kia sống ở đó, Thủy Đạo Tử giống như thần linh đối với đám người bọn họ.
Càng suy đoán thì Vương Lâm càng cảm thấy lạnh lẽo, ánh mắt hắn nhìn lên bầu trời đã không thể nào xuyên qua được lớp sương mù dày đặc.
- Đây chẳng qua chỉ là những suy đoán của ta… Có lẽ mọi chuyện vẫn không hoàn toàn giồng như vậy… Nhưng sự tồn tại của Phong Giới Đại Trận cũng không phải chỉ đơn giản là vây quanh đám người nội giới, chưa hẳn đã giống như lời nói của người đứng đầu Phong Giới…
- Hơn nữa còn có những lời nói của ngân y nữ thi, hương hỏa có độc, là một âm mưu… Hơn nữa Lam Mộng Đạo Tôn đã từng nói vì bị lực lượng một tiếng rống của người nội giới mà trọng thương và hoảng sợ bỏ chạy… Rốt cuộc tất cả mọi chuyện có gì liên quan đến nhau hay không? Rốt cuộc có bí ẩn gì đang bao phủ cả nội giới và ngoại giới?
- Còn tồn tại Viễn Cổ Tiên Vực có tác dụng gì?
Vương Lâm càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, trong lòng chấn động, tâm thần xuất hiện dấu hiệu run rẩy hiếm thấy.
Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, hắn trở nên trầm mặc, đã đem tất cả những suy đoán vừa rồi vùi sâu vào tận đáy lòng.
- Dù là thật hay giả thì hương hỏa này ta tuyệt đối không bao giờ tu luyện.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, bên trong bùng lên vẻ kiên định.
Mấy ngày sau, Chung Đại Hồng đã quay trở về trước cả Hứa Lập Quốc, khi đi vào sơn môn Thiên lôi Tông thì vẻ mặt kích động của hắn lập tức được thay thế bằng sự cung kính. Đặc biệt là sau khi nghe thấy Vương Lâm bế quan thì vội vàng đi đến đại điện quát đám tu sĩ bên ngoài tránh đường. Hắn tự mình đứng bên ngoài và đưa lưng về phía đại điện, vẻ mặt cực kỳ cảnh giác, ánh mắt đảo khắp bổn phía, cố gắng ra vẻ đang bảo vệ cho chủ nhân.
Giống như nếu có tu sĩ Vấn Đỉnh kỳ tiến đến thì phải bước qua thi thể Chung Đại Hồng hắn mới được đi vào đại điện.
Không lâu sau khi bày ra bộ dạng như vậy, âm thanh kêu gọi của Vương Lâm đã vang lên trong lòng Chung Đại Hồng. Lúc này tinh thần Chung Đại Hồng cực kỳ chấn động, hắn vội vàng xoay người đi đến trước đại điện, phủi sạch quấn áo giống như muốn giũ sạch tất cả bụi bẩn. Sau khi sửa sang lại bộ dạng thì nghểnh đầu ưỡn ngực, mang theo sự nịnh hót đi nhanh vào đại điện.
Khoảnh khắc khi vừa đi vào, không đợi Vương Lâm phải mở miệng, Chung Đại Hồng lập tức nói bằng giọng điệu kích động:
- Tiểu Chung Đại Hồng đã không phụ lòng tiến bối, tất cả những vật phẩm có thể đổi lấy lôi tinh đều dâng hết lên cho tiền bối.
Chung Đại Hồng vừa nói vừa đi nhanh vào đại điện, tay phải hắn vỗ lên phù văn trên mi tâm, lập tức lấy tất cả mọi vật đã sưu tầm ra ngoài. Khi lấy ra mọi thứ thì chất thành đống như ngọn núi trong đại điện.
Vẻ mặt Chung Đại Hồng cực kỳ phấn chấn, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi lại càng trở nên kích động:
- Tháng này Tiểu Chung không được thấy mặt tiền bối, lúc này được gặp thì tinh thần lập tức sảng khoái, hít vào khí tức ngồi xuống thổ nạp của tiền bối làm tu vi của vãn bối tăng trưởng mạnh, chỉ hận không thể được đi theo bên cạnh tiền bối, nhưng vì tiền bối mà làm việc cũng là một vinh hạnh cực lớn của Đại Hồng, cũng hận không thể chia ra thật nhiều phân thân, để sưu tầm vật phẩm được nhanh hơn.
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, hắn nhìn về phía Chung Đại Hồng rồi vung tay phải lên, tất cả những vật phẩm dùng để đổi lấy lôi tinh đang chất đống trong đại điện lập tức bị hắn thu sạch.
- Rất tốt! Ban cho ngươi!
Vương Lâm búng ngón trỏ, một viên đan dược lập tức phóng vào trong tay Chung Đại Hồng.
Chung Đại Hồng cúi đầu xem xét, tâm thần lập tức chấn động, vẻ vui sướng không thèm che giấu. Hắn vội vàng nói:
- Vì tiền bối làm việc chính là vinh hạnh cho tiểu bối, phong thái của tiền bối như hào quang trời đất, dù không được ban thưởng bất cứ thứ gì thì vãn bối cũng rất vui lòng. Tiền bối, chỉ còn vài hôm nữa là đến ngày đổi lôi tinh, hơn nữa Lôi Tinh Điện cũng sắp mở cửa, chúng ta có nên lên đường đi đổi trước một ít không?
Vương Lâm suy nghĩ một chút, hắn nhìn Chung Đại Hồng bằng ánh mắt như cười như không rồi khẽ gật đầu.
Chung Đại Hồng thấy Vương Lâm đồng ý thì trong lòng cảm thấy cục kỳ sung sướng, hắn cố ý về trước Hứa Lập Quốc để có thể cũng Vương Lâm ở chung một chỗ, để triển khai ‘pháp thuật vô địch’. Đồng thời muốn đi với Vương Lâm đến Lôi Tinh Điện để Hứa Lập Quốc quay về không thể nào gặp được Vương Lâm.
- Hừ hừ! Hứa Lập Quốc! Lúc này Chung Đại Hồng ta muốn khai chiến với ngươi, ta cũng không tin đấu không lại ngươi, chỉ cần để tiền bối tiếp nhận ta, dù là đi đổi vật phẩm lấy lôi tinh, ta đi theo bên cạnh cũng có rất nhiều lợi ích. Hơn nữa xem bộ dạng của tiền bối thì chắc chắn sẽ giành lấy địa vị trong Thiểm Lôi Bảng, đến lúc đó nước dâng thuyền lên. Chung Đại Hồng ta cũng sẽ có ngày nổi danh. Không chừng sau này tất cả Thiểm Lôi Tộc đều biết đến một tồn tại nhỏ nhoi như Chung Đại Hồng ta đây.
Chung Đại Hồng có dã tâm rất lớn, điều này chính là điểm khác biệt khủng bố giữa hắn và Hứa Lập Quốc.