Ánh mắt lạnh lùng của Vương Lâm đảo qua trên người những tu sĩ vừa lui lại phía sau mười trượng. Tâm tình trên cơ thể những người này xảy ra kịch biến, chỉ cần hắn có ý định là có thể khiến cho hư hỏa bùng lên, tạo thành thương tổn cực lớn cho đối phương.
Chẳng qua ở Cổ Mộ chi địa này nguy cơ tứ phía, còn chưa tìm hiểu rõ mọi chuyện ở nơi này thì nếu không cần thiết, Vương Lâm cũng không hề có ý định giết sạch những tu sĩ này. Ở nơi này còn có mấy người tu khó lường, bức họ nổi điên lên mà liên thủ lại thì ở trong Cổ Mộ chi địa này, Vương Lâm không có ích lợi gì.
Không có lợi mà giết người, loại chuyện này Vương Lâm rất ít khi làm.
Mắt hắn bừng sáng, hư hỏa chín màu trong mắt trái xoay tròn, mái tóc bạc phất phơ, thoạt nhìn tràn ngập vẻ yêu dị. Cùng với ánh mắt hắn quét tới, hễ là tu sĩ tiếp xúc với ánh mắt Vương Lâm tâm thần đều chấn động kịch liệt, sắc mặt cũng tái nhợt.
- Trước đây ngươi nói, nếu Vương mỗ giết được hơn mười mãnh thú ở nơi này thì ngươi liền trở mặt, muốn diệt hồn luyện thần ta?
Tay phải Vương Lâm giơ lên, chỉ về phía một tu sĩ thân thể to béo, mặc áo bào viên ngoại, tay cầm bàn tính.
Thân thể tu sĩ này run lên, ngay cả da thịt béo mút trên mặt cũng run rẩy, gượng cười nhưng nội tâm âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ bản thân vừa rồi không biết đối phương là tu sĩ hư hỏa. Luyện hồn tu sĩ hư hỏa, việc này ngay cả bản thân hắn cũng không thể tin nổi.
Sợ là đối phương còn không luyện hồn mình thì thân thể mình đã bị hư hỏa thiêu cháy sạch sẽ.
Hai mắt Vương Lâm dần dần trở lên âm lãnh, nhìn chằm chằm vào tu sĩ béo kia, trong mắt có một tia sắt khí lúc ẩn lúc hiện.
Tu sĩ béo kia liền toát mồ hôi đầy trán.
Tâm thần hắn chấn động, mơ hồ cảm thấy dường như trong cơ thể có một luồng lửa nóng đang chậm rãi thiêu đốt, khiến cho miệng khô lưỡi nóng. Tu sĩ này vội vàng phất tay phải, trong tay hiện ra một mảnh lân giáp lớn bằng bàn tay, vội vàng đưa ra khổ sở nói:
- Tiểu đạo đúng là có nói như vậy, xin đạo hữu thứ lỗi cho. Vật này tiểu đạo lấy từ trên bình đài của Cổ Mộ chi địa, xin đạo hữu nhận cho, tha lỗi cho sự lỗ mãng vừa rồi của tiểu đạo.
Tay phải Vương Lâm chụp một cái vào hư không, lập tức hút miếng lân phiến kia lại, nhìn qua một cái liền thu lấy, dời ánh mắt từ trên người tu sĩ béo tới người còn lại.
- Ngươi vừa rồi nói, nếu Vương mỗ giết thêm một một hung thú nữa thì sẽ khiến ta phải chết ở nơi này. Giờ ta cho ngươi một cơ hội đấy!
Lời nói của Vương Lâm lạnh như băng, chậm rãi mở miệng.
Tu sĩ to béo thấy Vương Lâm không còn nhằm vào mình nữa, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tu sĩ mặc áo đen vừa nói chuyện lúc này tâm thần lại chấn động. Hai mắt hắn nhắm lại, dường như là người mù, lúc này trở lên trầm mặc, sắc mặt biến hóa liên tục.
Nửa ngày sau, tu sĩ mặc áo đen này mới ôm quyền hướng về phía Vương Lâm, vung tay phải lên. Một thanh phi kiếm màu đen bay thẳng tới Vương Lâm. Trên phi kiếm nọ tràn ngập khí tức của Cổ Ma, vờn khắp xung quanh nó.
- Lúc trước lỗ mãng, đạo hữu xin đừng để ý.
Tu sĩ mặc áo đen kia thấp giọng nói.
Vương Lâm sau khi tiếp nhận thanh khiếm này, lại nhìn tu sĩ mặc áo đen này một lần nữa. Người này khiến Vương Lâm thấy vô cùng cổ quái. Tâm tình trên thân thể hắn mặc dù có nhưng lại không rõ ràng. Nếu chỉ có thế thì thôi, nhưng ở trên mi tâm của người này có một luồng lực lượng kì dị, dường như là một phong ấn vậy. Tựa hồ nếu người này mở đôi mắt, lực lượng phong ấn kia sẽ ầm ầm bộc phát ra.
- Còn có ngươi, muốn cho ta cút khỏi nơi này sao? Nếu không cút ngươi sẽ cho ta thành một thi thể mà đá văng đi?
Vương Lâm vốn không muốn chèn ép người khác. Nhưng nếu hắn muốn lập uy thì đơn giản là cứ kiêu ngạo một phen. Nếu có kẻ đui mù thì hắn cũng không ngại giết sạch.
Nam tử mặc áo tím sau lưng có hình ảnh con cá hung ác biến ảo ra sắc mặt tái nhợt, mồ hôi ướt lưng, nghe vậy cười khổ, cuống quýt ôm quyền, không nói gì mà trực tiếp xuất ra một bảo vật hình hồ lô đoạt được trên một mộ thai trong Cổ Mộ chi địa, cung kính đưa tới.
- Một câu cũng không nên nói, nếu không thì đã không mất đi bảo vật như thế này, ôi…
Trong lòng nam tử mặc áo tím vô cùng khổ sở, cảm giác hối hận nổi lên.
- Còn có ngươi nữa, lúc trước rất cao giọng. Vương mỗ không nghe lơi ngươi, ngươi sẽ giết ta phải không?
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn chằm chằm vào bà lão mặc áo lục. Trong những người này thì thần thông của bà lão này cực kỳ quỷ dị, Vương Lâm mãi cho tới lúc này vẫn chưa nhìn ra được nhiều dấu vết lắm.
Mà trọng yếu nhất là trong cơ thể của bà lão này, Vương Lâm không thấy bất cứ dao động tâm tình nào, dương như tâm tình của người này đã bị ẩn rất sâu rồi.
Bà lão áo lục nọ nhìn Vương Lâm, ánh mắt lóe lên tia sáng quỳ dị, không biết đang suy nghĩ điều gì, hơi do dự một chút. Thân thể Vương Lâm đột nhiên bước về phía trước một bước, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã như một tia chớp ầm ầm tới gần bà lão áo lục kia.
Sức mặt bà lão áo lục trầm xuống, thân thể vội vàng lùi lại mấy bước, hai tay bắt quyết. Thiên địa nguyên lực liền từ trong cơ thể tràn ra, khiến cho không gian bốn phía bị vặn vẹo.
Trong tích tắc khi Vương Lâm tới gần, nhảy vào trong khoảng không bị vặn vẹo kia, thần sắc bình tĩnh, tay phải vỗ về phía trước. Một tiếng ầm vang kinh thiên nổi lên, hóa thành một tiếng rít gào truyền khắp bốn phương tám hướng.
Trong thời gian ngắn, tiếng trấn động không ngừng truyền ra. Vương Lâm và bà lão kia đã va chạm nguyên lực giữa không trung tới mấy mươi lần, khiến tiếng chấn động ngày càng kịch liệt. Bên ngài thân thể hai người, do nguyên lực đối kháng mà hình thành một cơn lốc nguyên lực lan ra bốn phía.
Những người khác đều lui lại phía sau. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cơ hồ chỉ trong nháy mắt. Bà lão kia phun một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, thần sắc dữ tợn vội vàng lui lại phía sau. Trong nháy mắt khi bà ta lùi lại, thân ảnh Vương Lâm từ trong cơn lốc nguyên lực lao ra, bạch y chói mắt. Ngay trong khoảnh khắc khi hắn xuất hiện song chỉ liền như kiếm điểm về phía trước.
Một chỉ Tuế nguyệt. Trong tâm thần Vương Lâm có cánh cửa cửa đá thê lương của Phong Tiên Giới biến ảo ra, giống như theo một chỉ này ầm ầm cuốn động thiên địa, khiến cho nơi bị phong ấn này chỉ trong nháy mắt đã tràn ngập một luồng khí tức tang thương, dung nhập vào một chỉ này, đánh thẳng tới bà lão áo lục. Sắc mặt bà ta đại biến. Bà mặc dù đã đánh giá cao Vương Lâm nhưng vẫn không thể ngờ được đối phương chẳng những là tu sĩ hư hòa mà lại càng đáng sợ hơn. Tu vi Thiên Nhân đệ ngũ suy, thậm chí ngay cả thần thông cũng cực kỳ kinh người. Trong nháy mắt đầy nguy cơ này, bà ta cũng không còn cách nào ấn dấu thần thông nữa, thân thể đột nhiên ngừng lui lại về phía sau, hai tay bắt quyết điểm vào huyệt Thái Dương, há môm phun ra một đám sương mù đỏ nhạt.
Đám sương mù này vừa xuất hiện liền tỏa ra làn hương thơm ngát. Trước mắt Vương Lâm hoa lên, dường như xuất hiện ảo giác. Phía sau thân thể bà lão kia mơ hồ xuất hiện những hư ảnh liên tiếp.
Đám hư ảnh này đều là những người Vương Lâm quen thuộc. Không chỉ có Vương Lâm mà cả đám tu sĩ đã quan chiến ánh mắt cũng đều lộ vẻ mê man. Theo bọn họ thấy, bà lão áo lục dường như biến thành người chí thân của mình. Thấy Vương Lâm không ngờ lại dám giết người chí thân của mình, một luồn lửa giận ầm ầm thiêu đốt tâm can họ.
- Người này không ngờ lại là người của một trong tam đại kỳ tộc - Phong Huyễn Tộc…
Ánh mắt của nữ tử Phong Diệt Tộc sững lại, lộ vẻ kinh ngạc.
Hết thảy mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt. Khi ánh mắt của đám tu sĩ mơ hồ xuất hiện vẻ mê hoặc thì Tuế Nguyệt nhất chi của Vương Lâm đã ầm ầm va chạm với đám sương mù màu đỏ nhạt.
Tiếng ầm ầm kịch liệt vang vọng khắp phong ấn. Đám sương mù màu đỏ nhạt kia nhanh chóng bị cuốn đi, giống như là không thể đối kháng với một chỉ của Vương Lâm, bị cuồng phong đảo qua lập tức tan thành tro bụi, tiêu tan trong năm tháng, khiến cho một chỉ này điểm lên mi tâm bà lão áo lục.
Thân thể bà lão này chấn động, bay vọt về phía sau, phun ra một ngụm máu tươi. Tâm tình ẩn giấu trong cơ thể cũng bị một chỉ này đánh tan, không còn dấu giếm được nữa, bộc phát ra kịch liệt, lập tức hóa thành một đám hư hỏa, bừng bừng thiêu đốt. Ấn ký vốn ẩn giấu trên mi tâm giờ cũng hiện ra trông như bong lưng một nữ tử. Bà lão áo lục bị ngọn lửa thiêu đốt kêu lên thảm thiết. Vẻ mê man trong mắt đám tu sĩ bốn phía lập tức tiêu tán, thoáng lộ vẻ hoảng sợ.
- Phong huyễn thuật!
- Bà lão này là người của Phong Huyễn Tộc, một trong tam đại kỳ tộc!
Thân thể Vương Lâm đứng giữa không trung. Hắn ra tay trừ việc muốn giết người thì quan trọng hơn là thần thông của bà lão này quỷ dị, hắn muốn lần ra manh mối. Lúc này khi đã có đáp án, hắn lại có ý định khác, bỏ qua việc giết chóc.
Hư hỏa trên thân thể của bà lão áo lục theo ý niệm của Vương Lâm liền nhanh chóng tiêu tan, hóa thành một mồi lửa, trở thành một thứ như cấm chế vậy.
Đã không còn bị hư hỏa thiêu đốt, sắc mặt bà lão kia trắng bệch, ánh mắt nhìn Vương Lâm đấy vẻ sợ hãi và kiêng kị, vừa trầm mặc vừa xuất ra một kiện pháp bảo lấy từ Cổ Mộ chi địa, không chút do dự đưa cho Vương Lâm.
Đám tu sĩ còn lại tâm thần đều rung động, lần lượt đưa pháp bảo ra, vội vàng nộp lên để xin tha lỗi cho sự bất kính vừa rồi. Ngay cả nữ tử Phong Diệt Tộc cũng giun như cầy sấy mà sợ hãi nộp pháp bảo ra.
Chỉ có nữ tử có mái tóc dài quá lưng kia là nhìn Vương Lâm thật sâu, trên mặt nở nụ cười, thân thể nhoáng lên liền từ trên một mộ thai từ từ bay lên, tiến thẳng về phía bầu trời.
- Trong chỗ phong ấn này có kỳ bảo. Nếu ngươi cảm thấy hứng thú thì ta sẽ rời đi. Hắn là ở trong Cổ Mộ chi địa, chúng ta còn gặp lại nhau…
Tiếng nói của nữ tử kia bình thản truyền tới. Thân ảnh đã từ trên đài dần dần bay xa, chui vào trong một khe hở trên bầu trời, biến mất hoàn toàn.
Ánh mắt Vương Lâm sững lại, không nói câu gì.
Một hồi gió lửa cứ như vậy mà chấm dứt. Ánh mắt mọi người không khỏi rơi trên mặt đất. Mộ thai ngàn trượng có Cổ Thần, Cổ Ma, Cổ Yêu nâng dỡ kia bên ngoài có sương mù màu đỏ lượn lờ, quay cuồng chuyển động, giống như là phong ấn một vật gì cực kỳ cường đại vậy. Ánh mắt Vương Lâm cung hướng về hướng mà Cổ Thần nhìn lại. Nhưng vào lúc này thần sắc hắn biến đổi, đột ngột ngẩng phắt đầu nhìn về phía chân trời.
Thiên địa dột nhiên ầm vang. Toàn bộ tu sĩ nơi này đều bị kịch biến làm cho chấn kinh. Chỉ thấy ở phía chân trời đột nhiên xuất hiện một mảnh vặn vẹo, mơ hồ có thể nhìn thấy chín cái mộ thai không lồ đang ầm ầm lao tới.
- Nơi này không ngờ lại có người! Cũng tốt, các người dâng ra pháp bảo đoạt được từ Cổ Mộ chi địa, sau đó đợi quyết định của ta!
Tiếng nói này đầy âm trầm, lại tỏa ra uy áp tràn ngập, ầm ầm phủ xuống nơi bị phong ấn này. Những cái khe ở chân trời bốn phía vặn vẹo, dường như bị xé mở ra. Chín cái mộ thai loa ầm ầm lao tới.