U Minh Thú kia toàn thân lông mao dựng đứng, gầm thét liên tục, nhìn chằm chằm vào đám tu sĩ phía trước, bộ dáng dường như là hận không thể lao ra.
Phản ứng của nó rất chậm, dường như không phát hiện ra Vương Lâm đột nhiên rời đi, vẫn còn đang gầm thét, vẻ mặt dữ tợn vô cùng. Chẳng qua dần dần nó mơ hồ nghe được những tiếng ầm vang.
Trong mơ hồ, nó phát hiện ra có chút không thích hợp. Làm sao đám tu sĩ kia là không nhìn về mình nữa mà lại nhìn về phía sau mình.
Nhất là khi tiếng nói của Vương Lâm vang lên, chậm rãi truyền vào tai nó, khiến cho U Minh Thú này thừ người ra, theo tiềm thức quay đầu lại nhìn một cái.
Cứ như vậy, nó chậm rãi quay đầu. Ngơ ngác nhìn phía sau trống trơn, sững sờ nhìn Vương Lâm đã cách xa mình, giờ đang hướng về phía Thủy Đạo Tử mà bước tới.
Sau phút chốc ngây ngẩn, đồng tử trong hai mắt U Minh Thú co rụt lại. Vốn nó còn đang truyền ra tiếng rống giận, lúc này tiếng rống giận lại càng kịch liệt hơn. Chẳng qua tiếng rống này và tiếng rống lúc này hoàn toàn bất đồng. Tiếng rống này là do bị dọa mà phát ra!
Lông tóc toàn thân nó vốn dựng thẳng lúc này lập tức mềm lại, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, thân thể run rẩy, vội vàng lui lại phía sau. Thậm chí trong tiếng gầm sợ hãi, nó còn nghe được tiếng trái tim đang đập thình thịch.
Rõ ràng lần này nó đã bị dọa cho kinh khiếp, không để ý tất cả mà nhằm về phía sau Vương Lâm lao tới, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi và tủi thân vô cùng. Nhất là khi nghĩ tới vừa rồi mình ở có chủ nhân ở phía sau, không ngờ lại dám rống giận đối với đám tu sĩ khiến nó sợ hãi này, trong lòng U Minh Thú run lên, khiếp sợ không thôi.
Vương Lâm cất bước nhanh chóng lao tới Thủy Đạo Tử, tốc độ cực nhanh, chỉ thoáng cái đã tới bên người Thủy Đạo Tử, tay phải nắm quyền, không có bất cứ quyền ảo hư ảo nào xuất hiện nữa mà trực tiếp đấm tới!
- Một quyền này là ta đánh thay cho chủ nhân Phong Giới!
Thần sắc Vương Lâm dữ tợn, lời nói bình tĩnh, trong nháy mắt khi tới gần Thủy Đạo Tử liền đánh ra một quyền, trực tiếp đánh lên nguyên thần của Thủy Đạo Tử.
Tiếng kêu thảm thiết kinh thiên vang lên. Nguyên thần của Thủy Đạo Tử phun ra một ngụm nguyên thần khí, trong nháy mắt liền trờ nên ảm đạm, vội vàng lui lại phía sau, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng.
- Ngươi không thể giết ta, ta là đại năng bước thứ ba…
Không đợi hắn nói xong, Vương Lâm lại tới gần một lần nữa, tiếp tục đám tới một quyền!
- Một quyền này là vì Lý Thiến Mai!
Tiếng nói của Vương Lâm bình thản tới đáng sợ. Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, hai chân nguyên thần của Thủy Đạo Tử liền lập tức vỡ nát, hóa thành một lượng lớn nguyên lực tỏa ra bốn phương!
Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên. Ánh mắt tuyệt vọng của Thủy Đạo Tử lộ ra vẻ điên cuồng. Nhưng trước mặt Vương Lâm thì vẻ điên cuồng này cũng không có tác dụng gì!
- Ta là nô bộc của chủ nhân Phong Giới, ngươi nếu nhận ta là nô bộc thì thực lực sẽ tăng lên rất nhiều. Đừng giết ta!
Thần sắc Vương Lâm lạnh lùng, lại cất bước đi tới, ầm ầm đánh ra quyền thứ ba!
- Một quyền này là vì tu sĩ Vân Hải Tinh Vực, vì những người của Quy Nguyên Tông ngươi vừa muốn giết!
Vương Lâm cắn răng, tay phải đánh lên ngực Thủy Đạo Tử.
Nguyên thần của Thủy Đạo Tử đã bị chấn động tới mức lờ mờ, nhìn lại gần như trong suốt, giống như sắp tiêu tán trong thiên địa rồi!
- Một quyền này là vì cơn lốc màu vàng vừa rồi của ngươi!
Vương Lâm rống giận, đánh ra quyền thứ tư!
Thân thể Thủy Đạo Tử bị cuốn đi, cánh tay trái của nguyên thần ầm ầm nổ tung!
- Một quyền này là vì Vương Lâm ta!
Tay phải Vương Lâm trong tiếng gầm nhẹ liền giơ lên, giống như bắt cả nhật nguyệt tinh thần, bắt cả tinh không, oanh kích tới!
Tiếng ầm vang kinh thiên truyền tới. Dưới một quyền này của Vương Lâm, tay phải hắn trực tiếp phá tan nguyên thần của Thủy Đạo Tử, xuyên qua ngực hắn, tạo thành một lỗ thủng thật lớn!
Hai mắt Thủy Đạo Tử tan ra, dưới một quyền này bị tung đi rất xa. Đau đớn kéo tới khiến hắn trong nháy mắt tỉnh táo.
- Một quyền này… Không vì gì cả, chỉ vì muốn giết ngươi!
Vương Lâm nghĩ không ra gì nữa, tay phải nắm thành quyền, đánh thẳng tới nguyên thần còn sót lại của Thủy Đạo Tử.
Trong lúc có chút thanh tinh sau cùng, Thủy Đạo Tử rống lên quân bài cuối cùng của hắn!
- Ta và Mộc Băng Mi tính mạng tương liên. Ngươi giết ta, chính là giết nàng! Nàng ta là nữ nhân của ngươi. Ngươi giết sao? Giết đi!
Thủy Đạo Tử điên cuồng ngửa mặt lên trời rống to, tiếng nói ầm vang truyền khắp thiên địa, truyền vào trong tâm thần Vương Lâm.
Ầm một tiếng, một quyền giết người này của Vương Lâm dừng lại phía trước Thủy Đạo Tử ba tấc!
Tâm thần Thủy Đạo Tử chấn động, ngước nhìn nắm tay đã dừng lại phía trước của Vương Lâm. Vẻ mặt dữ tợn vô cùng, cười điên cuồng nói:
- Thế nào lại không giết, giết đi! Tới giết ta đi! Giết ta Mộc Băng Mi sẽ chết! Lão phu sớm đã chuẩn bị rồi. Mộc Băng Mi kia không hiểu gì hết. Lão phu khôi phục tu vi cho nàng, tặng nàng đan dược chính là muốn làm cho mệnh hồn của nàng và ta liên kết! Chiếc chuông màu vàng kia đã là cái gì. Nàng ta mới chính là hộ thân phù của lão phu!
Thủy Đạo Tử cười vang, cánh tay phải còn sót lại vung lên. Thiên địa đột nhiên vặn vẹo, ầm ầm biến ảo ra một cảnh tượng!
Trong mảnh biến ảo vặn vẹo kia không ngờ lại xuất hiện một đại trận. Trong trận pháp, một nữ tử đang khoanh chân ngồi. Hai mắt nàng nhắm nghiền, trên y phục màu trắng nhuốm đầy máu tươi, nhìn thấy mà giật mình!
Sắc mặt nàng tái nhợt, giờ phút này hình như nàng đã có phát hiện ra. Lông mi nàng run rẩy mờ ra, nhìn về phía trước, ánh mắt dường như có thể xuyên thấu qua mảnh thiên địa vặn vẹo kia, nhìn về phía Vương Lâm.
Dần dần khuôn mặt nàng lộ ra nụ cười. Chỉ là nụ cười này cũng lộ ra tử ý.
- Ta biết chàng vẫn rất hận ta…
- Ta biết trong lòng chàng vẫn đau đớn…
- Ta biết Liễu Mi có lỗi với chàng. Liễu Mi là ta, ta chính là Liễu Mi…
- Những năm gần đây thân thể ta ngày càng suy yếu. Dần dần ta đã quên bản thân mình là Mộc Băng Mi. Ta biết, ta muốn trở thành Liễu Mi…
- Ta biết chúng ta không có kết quả gì. Nguyên nhân chính là do sự tồn tại của Bình nhi. Chúng ta chỉ có thể trở thành người xa lạ mà quen thuộc… Ta biết… Ta biết…
- Đan dược nọ vốn ta cũng không dùng. Chỉ là ta mệt mỏi rồi… Côn Hư bị hủy diệt, quê quán bị tàn phá, chỉ còn lại mình ta. Ta không chịu nổi nữa rồi… Cho dù tu vi có khôi phục thì đã sao. Cho dù có trở lại làm thánh nữ thì đã sao… Ta muốn nhìn thấy hài tử của ta. Nhưng ta lại không làm được…
- Giữa ta và chàng có nghiệt duyên. Trong lòng chàng vẫn luôn tồn tại một vết thương… Chàng không nói ta cũng biết…
- Có thể dùng cách này, chết trong tay chàng, ta không oán hận chút nào. Đây là do ta nợ chàng, nợ Bình nhi… Ta nợ nó rất nhiều, rất nhiều… Ta không phải là một người mẹ tốt… Nếu có ngày Bình nhi thức tỉnh, hi vọng chàng có thể nói với nó, Lý Mộ Uyển mới là mẹ của nó…
- Ta muốn lấy cái chết của ta để giải thoát gút mắc hai ngàn năm nay với chàng. Ta muốn được giải thoát…
Đôi hàng nước mắt trong suốt chảy xuống trên khuôn mặt Mộc Băng Mi, rơi xuống quần áo nàng, dung nhập vào trong vết máu tươi khiến người khác nhìn phải giật mình kia, khiến cho vết máu tươi dường như trờ lên mơ hồ.
Nàng nhắm hai mắt lại, giơ tay phải lên, hướng về phía mi tâm mình đột nhiên ấn một cái!
Thủy Đạo Tử kia sửng sốt. Trong giờ khắc này hắn tựa hồ còn để ý tới sinh tử của Mộc Băng Mi hơn cả Vương Lâm. Vương Lâm trầm mặc, trong nháy mắt khi tay phải Mộc Băng Mi giơ lên muốn tự vẫn thì ánh mắt hắn bừng sáng, tay phải dừng lại trước Thủy Đạo Tử ba tấc không chút do dự trực tiếp đánh tới!
Cùng lúc này, cánh tay trái hắn cũng giơ lên. Một ngón tay hắn điểm vào Mộc Băng Mi trong thiên địa hư ảo kia, một lời định thân. Tay phải Mộc Băng Mi đang giơ lên liền dừng lại.
Tiếng ầm vang kinh thiên vọng ra. Một luồng lực lượng điên cuồng không cách nào hình dung nổi tràn vào trong nguyên thần đã bị tàn phá của Thủy Đạo Tử, trong nháy mắt đánh tan cánh tay phải của hắn, đồng thời chui vào trong đầu nguyên thần của Thủy Đạo Tử, ầm ầm bóp nát linh hồn hắn. Hóa thành một tiếng kêu thảm thiết.
Thủy Đạo Tử, nô bộc của chủ nhân Phong Giới, đại trưởng lão của Thần Tông, đại năng bước thứ ba của Vân Hải Tinh Vực đã chết!
Trong nháy mắt khi hắn tử vong, một loạt khẩu quyết phức từ trong miệng Vương Lâm truyền ra. Khẩu quyết này ít người nghe hiểu được, chỉ có cửu tinh Cổ Yêu của Quỷ Tông lúc này đang mơ hồ tán đi trong tích tắc liền biến sắc!
- Đạo Cổ Hóa Mệnh Thuật! Đây là Đạo Cổ Hóa Mệnh Thuật! Nghe đồn tộc nhân Cổ Tộc cả đời chỉ thi triển được ba lần Hóa Mệnh Thuật này!
Đạo Cổ Hóa Mệnh Thuật là do Vương Lâm biết được từ truyền thừa trong Cổ Mộ chi địa. Thuật này đối với Lý Mộ Uyển vô dụng nhưng trong giờ phút này lại có thể đem toàn bộ sinh cơ của Thủy Đạo Tử nhanh chóng chuyển cho Mộc Băng Mi vốn có sự liên hệ với hắn!
Hắn bóp nát hồn phách của Thủy Đạo Tử nhưng lại bảo lưu lại sinh cơ. Đây chính là điểm mấu chốt nhất. Vương Lâm không hủy diệt toàn bộ mà để lại cho Mộc Băng Mi phần tính mạng và sinh cơ mà Thủy Đạo Tử liên kết với nàng!
Nếu đổi lại là năm đó, chuyện này Vương Lâm không làm được. Nhưng hôm nay hắn đã có thể thực hiện!
Thân thể Mộc Băng Mi bị Định Thân Thuật chế trụ lúc này chấn động. Toàn bộ sinh cơ của Thủy Đạo Tử trong phút chốc dùng một loại phương thức đặc thù dung nhập vào cơ thể nàng, tiến hành một loại dung hợp quỷ dị!
- Nàng không nợ Bình nhi, cũng không nợ ta.
Vương Lâm nhìn thật sâu Mộc Băng Mi trong vùng thiên địa vặn vẹo kia, tay phải vung lên, giải Định Thân Thuật.
Cùng lúc này, U Minh Thú mang theo sự sợ hãi và tủi thân vội vàng chạy tới, một lần nữa đứng bên cạnh Vương Lâm. Vẻ tủi thân trong mắt nó rất dày đặc, giống như oán giận Vương Lâm vừa rồi vì sao lại đột nhiên rời đi, hại nó lúc này nghĩ lại cũng cảm thấy sợ hãi.
Sau khi tới bên cạnh Vương Lâm. U Minh Thú này hình như lại tìm lại được sự tin tưởng, lại truyền ra tiếng rống giận, lông mao lại một lần nữa dựng đứng lên, lộ vẻ rất uy vũ, nhìn chằm chằm vào đám tu sĩ phía trước, thần sắc lộ vẻ dữ tợn, dường như chỉ cần Vương Lâm phất tay nó sẽ vọt lên.
Chẳng qua lần này nó ngoài việc rống giận ra thì còn thinh thoảng lại liếc nhìn Vương Lâm. Nếu Vương Lâm lui lại phía sau nó sẽ không do dự lập tức lui lại. Chuyện lúc trước hiển nhiên đã cho nó một bài học lớn, khiến nó nhớ tới bây giờ.
Nhất là nghĩ tới chuyện mình không hề phát hiện ra Vương Lâm đã rời đi, vẫn đứng đó rống giận, tâm thần nó run lên, dưới sự tức giận và xấu hổ, gầm thét lại càng kịch liệt.
Những tiếng gầm nhẹ truyền ra trước sự tử vong của Thủy Đạo Tử, xâm nhập vào đám tu sĩ bốn phía đang trầm mặc.
- Tu sĩ Yêu Tông tham kiến Phong Tôn!
Đám người Yêu Tông sau khi trầm mặc một lát liền dưới sự dan dắt của tông chủ đồng thời vái một cái.
- Tu sĩ Thần Tông tham kiến Phong Tôn!
Người của Thần Tông, cũng đã nhìn thấy tất cả, giờ phút này tâm trạng phức tạp ôm quyền hướng về phía Vương Lâm.
- Quỷ Tông Vân Hải tham kiến Phong Tôn!
Tu sĩ Quỷ Tông cũng theo sau Đại Hư thượng nhân ôm quyền với Vương Lâm.
- Tu sĩ Vân Hải tham kiến Phong Tôn!
Càng nhiều tiếng nói từ bốn phương tám hướng đồng loạt vang lên. Đông đảo tu sĩ đều tiến lên ra mắt Vương Lâm!