Vương Lâm cầm chén rượu nhìn Chu Vũ Thái, vì câu nói kia mà sững lại!
Trước mắt hắn hiện ra con người năm đó cực kỳ kiêu ngạo, một thời chói lọi trên Chu Tước Tinh.
Cuộc sống của Hồng Điệp rất ngắn ngủi nhưng lại vô cùng rực rỡ, dù là Vương Lâm ngày nay cũng khó có thể quên nổi!
Nữ tử thà chết chứ không chịu khuất phục đó lãnh ngạo tới cực điểm, dù là đối với người sở hữu Chu Tước Tinh cũng không cúi đầu. Hồng Điệp kia giống hệt như tên nàng, chính là cánh bướm do ánh sáng chói lọi trên bầy trời hóa thành!
Cánh bướm này tuyệt đẹp, khiến cho vô số người vĩnh viễn không quên.
Trong mắt Vương Lâm lộ vẻ hồi ức, chậm rãi đặt chén rượu xuống, nhìn Chu Vũ Thái.
- Chỗ của Hồng Điệp là ở Tuyết Vực Tộc… Tuyết Vực Tộc đã tiêu tan trong năm tháng, vĩnh viễn biến mất. Chuyện này có liên quan tới phong ấn của ngươi năm đó… Tu sĩ Tuyết Vực Tộc ngày nay dù còn sống sót lại cùng đã phân tán, trở thành người của cửu đại tông môn.
Chu Vũ Thái ngẩng đầu nhìn Vương Lâm, chậm rãi mở miệng.
- Nhưng sau khi Tuyết Vực Tộc tiêu tan, ta ở bên trong vùng trống trải đó cũng phát hiện ra một nơi…
Thần sắc Chu Vũ Thái ngưng trọng, uống một ngụm rượu rồi nói.
- Ngươi còn nhớ hay không, sư phụ của Hồng Điệp… Vị sư phụ đó năm xưa đã tính ra Hồng Điệp có một đại nạn sinh tử. Kiếp nạn này nếu có thể vượt qua thì thân thể ngũ hành sẽ đại thành…
Vương Lâm trịnh trọng gật đầu.
- Nơi ta phát hiện ra chính là nơi mà sư phụ Hồng Điệp sau khi chết phong ấn! Tu vi của sư phụ Hồng Điệp có thể không cao nhưng Chu mỗ cho tới nay vẫn không thể hiểu nổi… Nàng làm sao lại có thể bố trí một trận pháp phức tạp như vậy. Bên trong trận pháp này có một ít tóc của Hồng Điệp.
Giọng nói Chu Vũ Thái bình thản, tiếp tục cất lời.
- Trận pháp gì?
Vương Lâm mơ hồ cảm thấy nghi hoặc, đôi mắt sũng lại.
- Ta cũng không hiểu về trận pháp lắm, nhìn không ra đầu mối sâu bên trong. Ta biết chuyện ngươi và Hồng Điệp, do đó ta liền giữ gìn trận pháp cho tới ngày nay. Lúc này ngươi đã trở lại, tới nhìn một cái là biết!
Chu Vũ Thái đứng dậy, nhìn về phía Vương Lâm.
Vương Lâm nhìn lại phần mộ cha mẹ. Mục đích hắn trở lại là để tế bái cha mẹ, lúc này hít sâu một hơi, không đánh thức người điên đang ngủ mà bước một bước cùng Chu Vũ Thái tiếng vào không trung.
Phía bắc Chu Tước Tinh, nơi trung tâm của một vùng núi non trùng điệp của một pho tượng Chu Tước khổng lồ. Pho tượng này chính là vật năm xưa, cũng là động phủ ngày nay của Chu Vũ Thái.
Bầu trời vặn vẹo một chút, Vương Lâm thấy một trận pháp kỳ dị đã được Chu Vũ Thái na di tới nơi này!
Trận pháp này lớn tầm mười trượng, chiếm cả mặt đất của thạch thất, khiến cho bốn phía tràn ngập những mảnh hàn băng. Những mảnh hàn băng này mày lam, bao phủ cả trận pháp.
Ở vị trí trung tâm của trận pháp có một đám tóc đen bị đóng băng. Toàn bộ trận pháp đã đình trệ nhiều năm, không có chút dấu hiệu vận chuyển.
- Chính là trận pháp này.
Chu Vũ Thái nhìn trận pháp, trong mắt lộ vẻ khó hiểu.
- Trận pháp này với tu vi của sư phụ Hồng Điệp năm đó, ta không tin được là nàng có thể bố trí.
Trận pháp này hơi phức tạp, trong đó ẩn chứa nhiều cấm chế, đúng như lời Chu Vũ Thái nói, tu sĩ bước thứ nhất không thể bố trí nổi.
- Nếu không phải năm đó khi ta phát hiện ra trận pháp đã đình trệ thì bằng vào tu vi của ta chắc chắn đã bị trận pháp gây thương tích.
Chu Vũ Thái chậm rãi mở miệng nỏi.
Vương Lâm cúi người xuống, tay phải đặt lên trên hàn băng của trận pháp. Lập tức hàn băng này loé lên những tia sáng chói mắt. Hàng loạt tiếng nổ vang truyền ra, khiến cho trận pháp có dấu hiệu vận chuyển trở lại.
Hai mắt Vương Lâm lộ vẻ tính toán, một lát sau liền buông tay phải. Trong nháy mắt khi tay phải hắn tách khỏi hàn băng, trận pháp này liền từ từ đình trệ.
- Đây là một phần hồn truyền tống trận!
Vương Lâm trầm ngâm một chút, bình thản mở miệng.
- Chắc chắn phải có tu vi Tịnh Niết viên mãn, thậm chí là tu sĩ có tu vi cao hơn mới có thể bố trí trận pháp này… Đúng là không phải sư phụ của Hồng Điệp. Hoặc là lúc đó người này ẩn tàng tu vi… Nhưng nếu ẩn giấu tu vi thì những việc sau đó của Hồng Điệp lại không thể giải thích nổi.
Vương Lâm bình tĩnh nói.
- Tác dụng của trận pháp này đó là từ phần hồn ở đám tóc đen này mà đem phần hồn đó truyền đi. Chẳng qua là không rõ nó được truyền tới địa phương nào… Trên đám tóc này có khí tức của Hồng Điệp, như vậy thì Hồng Điệp có thể thực sự chưa chết!
Ánh mắt Vương Lâm loé lên, tiếp tục phân tích.
Việc này đúng là nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn không ngờ rằng ở trên Chu Tước Tinh lại còn có sự việc bí ẩn tới mức này.
- Năm đó sư phụ của Hồng Điệp tính ra nàng gặp phải kiếp nạn sinh tử, nàng rất có thể biết kiếp nạn này khó né tránh, không biết dùng phương pháp gì mà tìm được trận pháp này, trước khi Hồng Điệp bị mất mạng mới đem một phần hồn phách truyền tống đi, muốn dùng phương pháp này để giúp Hồng Điệp lưu lại một con đường sống… Do đó dù là Hồng Điệp đã mất mạng nhưng có một phần hồn phách này thì vẫn có thể đoạt xá sống lại, nhờ phương pháp này mà tránh khỏi đại nạn sinh tử!
Vương Lâm đứng dậy nhìn về phía Chu Vũ Thái.
Thần sắc Chu Vũ Thái lộ vẻ suy tư, sau khi suy nghĩ một lúc liền trầm giọng nói:
- Trận pháp này năm đó ta phát hiện ra thì đã từng giờ lại điển tích của Chu Tước Tinh, phát hiện ra một việc bí ẩn. Tu sĩ Tuyết Vực Tộc và Cự Ma Tộc đều là từ bên ngoài tới.
Vương Lâm trầm mặc, rời khỏi thạch thất, đứng trên pho tượng Chu Tước nhìn lên bầu trời, ánh mắt dường như xuyên thấu cả thiên địa, thấy được tinh hải mênh mang.
- Dù chân tướng thế nào, Hồng Điệp không chết cũng là việc khiến người ta mừng rỡ… Có thể lúc này nàng đang ở nơi nào đó trong tinh hải, cũng nhìn về Chu Tước Tinh này… Chỉ là không biết nàng có còn ký ức, có còn nhớ chuyện xưa hay không…
Tiếng nói của Vương Lâm hơi mờ ảo, rơi vào tai Chu Vũ Thái ở phía sau.
- Nàng không chết ta cũng rất vui mừng… Cố nhân không nhiều lắm, mong rằng trong khoảng đời còn lại của ta có thể gặp được nàng một lần.
Chu Vũ Thái mỉm cười gật đầu. Cừu hận năm đó đã trải qua nhiều năm như vậy, sớm đã tiêu tán trong năm tháng.
- Có thể ta đã tìm thấy nàng…
Ánh mắt Vương Lâm sững lại. Hắn hồi tưởng lại cẩn thận hơn hai ngàn năm nay, nhưng vẫn không có chút đáp án.
- Mà thôi, nếu nàng muốn cho chúng ta biết thì sẽ có ngày gặp lại. Nếu nàng không muốn vậy thì cứ coi như nàng đã chết đi…
Thần sắc Chu Vũ Thái hơi xuống dốc. Hắn nhìn Vương Lâm, dường nhu muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
- Chu huynh, Vương mỗ phải đi rồi.
Vương Lâm xoay người nhìn Chu Vũ Thái, ôm quyền nói.
Ánh mắt Chu Vũ Thái phức tạp, do dự một chút liền ôm quyền, nhẹ giọng nói:
- Ngươi… Ngươi những năm này có từng gặp Liễu Mi không?
- Gặp… Nàng đã chết rồi.
Vương Lâm nhìn Chu Vũ Thái, sau đó chậm rãi mở miệng.
Sắc mặt Chu Vũ Thái tái nhợt, khổ sở lắc đầu, không nói gì thêm.
Vương Lâm rời đi.
Thân ảnh hắn tiêu tán trên pho tượng Chu Tước, Chu Vũ Thái vẫn đứng uyên lặng nơi đó, nhìn về phía Vương Lâm biến mất, thần sắc lại càng xuống dốc.
- Liễu Mi đã chết…
Chu Vũ Thái than nhẹ, ngồi xuống cầm lấy bầu rượu uống một ngụm lớn. Trong lòng hắn thủy chung vẫn có một thân ảnh. Thân ảnh đó trong gần hai ngàn năm nay vẫn không hề tiêu tan.
Uống, uống cho tới khi trời tối mịt. Chu Vũ Thái nhìn bầu trời cười ha ha, trong tiếng cười lộ vẻ bi ai, còn có hồi ức nồng đậm.
Không ai biết năm đó hắn vẫn yêu Liễu Mi.
Ngay cả Vương Lâm cũng chỉ vừa qua thần sắc của Chu Vũ Thái mà nhận ra điểm này. Nhưng hắn có thể nói gì đây…
Ở trong căn nhà cũ nơi Triệu Quốc, trước phần mộ cha mẹ, Vương Lâm giữ đạo hiếu bảy ngày. Hắn không hề ly khai nơi này, trông nom phần mộ cha mẹ, uống rượu cho qua bảy ngày này.
Trong bảy ngày này Vương Lâm để cho tâm trạng hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Hắn giống như một lão nhân, không nghĩ đến chuyện gì nữa, không để ý tới lực lượng bài xích trong cơ thể mà chìm đắm vào trong nỗi bi ai khi làm bạn với phần mộ cha mẹ, lặng yên nhìn ngắn qua đêm tới, nhìn mặt trăng mặt trời thay thế nhau trên bầu trời.
Người điên cũng đã tỉnh ngủ từ lâu, vặn vẹo bẻ cổ bắt đầu lải nhải bên tai Vương Lâm. Tiếng nói của hắn vang vọng trong nhà, lại đoạt cả bầu rượu trong tay Vương Lâm, bắt đầu uống vài ngụm rồi nói lung tung.
Thậm chí sau khi uống nhiều rượu hắn còn say, bắt đầu hát hò, khiến cho sự yên lặng và ưu tư trong căn nhà có hơi tiêu tán đi.
Đến ngày thứ tám, Vương Lâm đứng trước phần mộ cha mẹ dập đầu. Hắn hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua bia mộ cha mẹ, xoay người bước một bước rời đi!
Một bước này hắn từ một phàm nhân du đãng hồi hương lại trở lại làm tu sĩ lần thứ hai!
Tu sĩ lãnh khốc!
Một bước này bước ra, Vương Lâm từ thế gian trở lại với tu chân giới gió tanh mưa máu! Hắn đối mặt không phải là hồi ức cha mẹ ôn nhu mà là tu chân giới đầy nguy cơ sinh tử, ngươi lừa ta gạt!
Con đường này là con đường không có lối về! Đã bước lên con đường này thì nhất định phải kiên quyết dứt khoát, không thể ngừng lại, cho dù có quay đầu lại thì cũng chỉ ngắn như một chớp mắt mà thôi.
- Trên Chu Tước Tinh ta còn muốn tới một nơi cuối cùng!
Vương Lâm mang theo người điên đứng trên bầu trời của Chu Tước Tinh, ánh mắt nhìn về phía xa xa.
Nơi đó chính là cái hố sâu của Phù Văn Tộc năm đó, nơi ẩn chứa bí mật của Phù Văn Tộc. Nơi đó phân thân của lão Chu Tước Thánh Hoàng - Hoàng Long chân nhân vẫn muốn đi vào!
Đó là tầng thứ mười chín của Phù Văn Tộc, rốt cục có rất nhiều bí mật, khiến Vương Lâm phải băn khoăn rất lâu.
Thân thể nhoáng lên, Vương Lâm mang theo người điên vẫn luôn líu lo bên cạnh, hóa thành hai đạo cầu vồng bay thẳng tới cái hố sâu của Phù Văn Tộc.