Một bản thể và ba phân thân chia làm bốn phương hướng liên tục đưa thần thức phát tán ra tìm kiếm. Vì vậy toàn bộ Tuyên Vũ Quốc đều bị lão giả nắm rõ như lòng bàn tay.
Hễ là tu sĩ ra vào Tuyên Vũ Quốc đều bị thần thức của lão phong tỏa, kể từ đó hành động của từng người bị Bát Cực ma quân nắm rõ như lòng bàn tay.
Lão nhân này luôn bám theo Vương Lâm không rời, từ Nam Đấu Thành trong Tu Ma Hải truy kích, trên đoạn đường đó đi qua Hỏa Phần Quốc, trực tiếp tiến vào Tuyên Vũ Quốc, nhưng đến đây lại đột nhiên biến mất không còn tăm tích.
Mặc cho lão có bao nhiêu bản lĩnh cũng không tìm ra được nửa điểm manh mối. Dưới sự phân tích của hắn thì cho rằng đối phương sẽ ẩn thân ở sâu trong lòng đất. Nhưng sau khi cẩn thận tìm kiếm bên dưới lòng đất thì vẫn không có thu hoạch gì.
Tuy nhiên, lòng tin của hắn vẫn không yếu đi, khi ở Nam Đấu Thành nghe nói người này sử dụng Tử Chú Thuật, tim lão không khỏi đập thình thịch.
Trong lòng lão đang có một kế hoạch rất lớn, nếu có sự trợ giúp của Tử Chú Thuật thì sẽ dễ hoàn thành hơn rất nhiều.
Cho nên lão mới hao tổn hết tâm lực đuổi theo, với thực lực của lão nếu muốn bắt Vương Lâm thì rất đơn giản. Thế nhưng hành tung của đối phương lại xuất quỷ nhập thần, sau khi biến mất thì không hề xuất hiện nữa. Mãi tới chín mươi bảy ngày sau lão mới phát hiện ra được tung tích của đối phương, khi chuẩn bị ra tay lại không nghĩ đối phương chẳng hề do dự là sử dụng Thổ Độn Thuật chui sâu xuống lòng đất.
May mắn là lão trước đó đã đi mượn Thổ Hành Chu, loại pháp bảo này nắm giữ Thổ Độn Thuật đẳng cấp cao, lấy nó ra để truy đuổi thì không mất nhiều công sức như lúc đầu. Ở dưới lòng đất làm hạn chế rất nhiều phép thuật của lão, khi đuổi tới gần vốn thấy sắp bắt được hắn thì một lần nữa mới biết được mình tính sai. Đối phương một lần nữa đổi phương hướng thoát lên trên, sau đó dụ hắn phá vỡ đại trận hộ sơn, nhưng cũng từ đấy mà mất đi khí tức của đối phương. Trên đường truy đuổi lão không tiếc đắc tội với Tuyên Vũ Quốc, Hỏa Phần Quốc dùng thần thức bao phủ toàn bộ người của hai quốc gia này lại.
Trên thực tế, lão từ trước tới nay chưa từng giết một người của hai quốc gia này. Càng là người có tu vi cao thâm, càng hiểu rõ sau lưng Hỏa Phần Quốc và Tuyên Vũ Quốc chính là tu chân quốc cấp bốn. Cho nên bọn họ dù đánh nhau thế nào cũng không gây ra sự chú ý của tu chân quốc cấp bốn, nhưng nếu ngoại nhân tấn công tới thì tu chân quốc cấp bốn sẽ phái người ngăn cản.
Nếu là dĩ vãng thì lão nhất định sẽ giết chết những người làm lão không vừa ý, nhưng sắp tới ngày địa phương kia mở ra cho nên lão cũng không muốn tìm thêm phiền phức.
Thời gian hai năm trôi qua, Tuyên Vũ Quốc cùng Hỏa Phần Minh thi thoảng bị thần thức dò xét qua cũng dần trở thành thói quen. Loại hiện tượng này cơ hồ một ngày xuất hiện mấy lần.
Về phần nguyên do thì cơ hồ tất cả các tu sĩ đều được trưởng bối nghiêm túc cảnh báo, không ai được đi đến đó thăm dò.
Bát Cực ma quân càng chờ thì càng cảm thấy nóng lòng, mắt thấy chỉ còn một năm nữa địa phương đó sẽ mở ra, nếu đến chậm hậu quả sẽ khó tiếp thụ. Dưới sự tức giận lão đã quyết định nếu nửa năm nữa mà không thấy tiểu tử kia xuất hiện thì cho dù đắc tội với tu chân quốc cấp bốn cũng phải luyện hóa Tuyên Vũ Quốc. Thời gian chậm rãi trôi qua, một tháng, hai tháng… Mãi cho tới tháng thứ năm sắc mặt Bát Cực ma quân đã càng trở nên âm trầm, lệ khí trên mặt lão càng lúc càng dày đặc.
Vương Lâm lúc này đang khoanh chân ngồi trong Nghịch Thiên không gian, sắc mặt của hắn so với Bát Cực ma quân còn khó coi hơn. Hắn nghĩ, chữ ‘Tru’ trên đầu do Vạn Ma Bách Nhật Tru Sát Lệnh làm ra đã biến mất nhưng vì sao đối phương vẫn truy đuổi mãi không tha? Đây là do nguyên nhân gì?
Nhưng rốt cuộc là vì cái gì thì hắn nghĩ suốt cũng không thể ra, thời gian lưu ở trong Nghịch Thiên không gian đã tới cực hạn, đáy lòng của càng lo lắng hơn.
Khi ngày cuối cùng ở trong Nghịch Thiên không gian tới, Vương Lâm mơ hồ có cảm giác, nếu mình không đi ra ngoài thì chỉ sợ cả đời này cũng không thể thoát khỏi nơi đây.
Hắn phải đi ra ngoài nghỉ ngơi ít nhất ba ngày mới có thể tiếp tục tiến vào, nhưng thời gian ba ngày này nếu để lão giả bên ngoài truy đuổi thì ba ngày này sẽ vô cùng cực khổ.
Vương Lâm trầm mặc một chút, mắt thấy ánh sáng bên trong Nghịch Thiên không gian càng ngày càng ít đi, thân thể Vương Lâm hơi run lên, hắn từ trong Nghịch Thiên không gian đi ra.
Khi hắn xuất hiện ở bên ngoài, bổn tôn và ba phân thân của Bát Cực ma quân đang ngồi ở bốn phía Tuyên Vũ Quốc bỗng mở mắt ra, thân hình lão lóe lên rồi biến mất tại chỗ.
Thân thể Vương Lâm đang từ hư ảnh ngưng thật thì từng cơn đau đầu ập đến. Hắn cố nén cơn đau xuống, thần thức tản mát ra xung quanh, ngay lúc đó hắn lập tức cảm nhận được một tia nguy hiểm. Vương Lâm cười khổ, hắn biết trạng thái bây giờ của mình không có khả năng chạy được xa, cho nên từ dưới lòng đất nhanh chóng đi lên, xuất hiện ở trên mặt đất.
Khi hắn xuất hiện, bốn thanh ảnh giống nhau lập tức hiện ra bao vây lấy hắn.
Bát Cực ma quân lạnh lùng nhìn Vương Lâm, bốn thân ảnh chậm rãi hợp lại, hóa thành một người, lão trầm giọng nói:
- Tiểu tử kia, tính cả chín mươi bảy ngày trước, ta tổng cộng đã chờ ngươi gần ba năm rồi.
Sắc mặt Vương Lâm âm trầm, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lão giả mặc áo bào xanh không nói một lời.
- Ngươi tên là gì?
Lão giả mặc áo bào xanh hừ nhẹ một tiếng, nói.
- Mã Lương!
Vương Lâm trầm giọng nói, tu vi của đối phương ở trong mắt hắn sâu không thể lường được.
- Mã Lương, ta hỏi ngươi, ngươi có nắm giữ Tử Chú Thuật không?
Ánh mắt lão giả như điện, chằm chằm nhìn Vương Lâm, lời vừa nói ra hai mắt đã ẩn hiện sát khí. Nếu đối phương trả lời không, hắn chắc chắn sẽ giận giữ mà giết chết đối phương, sau đó trở về Nam Đấu Thành đại khai sát giới.
Kẻ mà dám lừa gạt lão sẽ phải chịu sự trừng phạt tàn khốc nhất.
Vương Lâm trầm mặc một chút rồi gật đầu, hắn có thể cảm giác được sát khí trên người đối phương, chỉ cần bản thân hắn tính nhầm một bước chắc chắn hắn sẽ chết không có chỗ chôn.
Lão giả vẫn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm như sợ hắn chạy thoát, lão không nói một lời vỗ vào túi trữ vật, nhất thời ở trên tay lão xuất hiện một con Thanh Ban mãng dài ba trượng.
Thanh Ban Mãnh vừa xuất hiện từ trong miệng đã vang lên những tiếng xì xì, ánh mắt màu đen nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.
- Thi triển Tử Chú Thuật đi, mục tiêu chính là con mãng xà này!
Lão giả mặc áo bào xanh ném con mãng xà từ trên tay xuống đất, lãnh đạm nói. Con mãnh xà vừa rơi xuống đất lập tức hình thành xà trận, đầu ngẩng cao đầu lên thi thoảng cắn nhử vài cái. Vương Lâm cúi đầu, trong mắt lóe lên một tia chớp màu đỏ, thấp giọng nói:
- Tử!
Mục tiêu của Vương Lâm cũng không phải là con mãng xà ở dưới đất, mà chính là lão giả mặc áo bào xanh, lúc này đây Cực cảnh thần thức của hắn được phát huy tới cực hạn.
Khi từ ‘Tử’ thoát ra khỏi miệng hắn, thân hình Vương Lâm đã nhanh chóng lui về phía sau, lão giả mặc áo bào xanh cũng cảm nhận được thần thức chấn động, một đạo tia chớp màu đỏ tiến vào trong ý thức hải. Ở bên trong ý thức hải của lão giả, nước đã khô héo toàn bộc chỉ còn có con bát trảo chương ngư đang nằm ở giữa ý thức hải. Khi tia chớp màu đỏ tiến vào ý thức hải, con bát trảo chương ngư lập tức há miệng ra, nhất thời một cỗ hấp lực khổng lồ truyền tới, tia chớp màu đỏ bị nó hút vào trong miệng.
Nhưng Cực cảnh thần thức lại rất cường đại, việc lão giả mặc áo bào xanh mặc dù tu vi rất mạnh, nhưng con bát trảo chương ngư ở trong ý thức hải của lão sau khi nuốt tia chớp vào thân hình cũng không tránh khỏi phải run lên.
Phản ứng dây chuyền bắt đầu xảy ra, con bát trảo chương ngư run rẩy lây ra ý thức hải, rồi phát tán ra toàn thân. Vì vậy mà thân hình lão giả trong nháy mắt phải dừng lại.
Thân hình Vương Lâm nhanh chóng lui lại sau, đồng thời há miệng phun ra một đạo tinh quang. Đạo tinh quang sau khi thoát khỏi miệng hắn liền hóa thành một thanh phi kiếm bay đi, nó chặt đứt con mãng xà ở dưới đất, sau đó vẫn tiếp tục bay đi như thiểm điện đâm về phía mi tâm của lão giả.
Chỉ bất quá, khi phi kiếm đâm về phía mi tâm của lão giả, một quầng sáng ở chỗ mi tâm lão xuất hiện, mặc cho phi kiếm làm thế nào cũng không thể gây ra thương tổn được cho lão. Vương Lâm không nói lời nào đưa tay ra triệu hồi thanh phi kiếm, thanh phi kiếm sau khi trở về hắn lập tức chui vào nên đất, cấp tốc bỏ chạy.
Một lát sau khi thân thể lão giả chấn động, lão nhìn xác con mãng xà trên mặt đất, sau đó đưa tay lên sờ sờ mi tâm hai mắt lộ ra lửa giận ngập trời. Lão cười lạnh một tiếng, hai tay bắt ấn, quát khẽ một tiếng:
- Đi!
Ở trước mặt hắn lóe lên quang mang bảy màu, sau đó xuất hiện một chiếc chủy thủ hình con thoi trong suốt. Bên ngoài chủy thủ tỏa ra quang mang bốn phía, lão giả vừa ra lệnh nó lập tức bắn đi ở phía sau còn kéo theo ánh sáng bảy màu. Chủy thủ trực tiếp tiến vào lòng đất, nó nhanh chóng đuổi theo Vương Lâm ở phía dưới.
Đoạn đường nơi chủy thủ đi qua, bùn đất đều tiêu tán, không hề ngăn trở tốc độ của chủy thủ. Trong nháy mắt, chủy thủ chỉ còn cách Vương Lâm mười trượng. Đầu Vương Lâm có chút tê đi, hắn không nghĩ ngợi gì trực tiếp từ trong túi trữ vật lấy ra ngọc phù mà năm đó Dương Sâm cho hắn.
Ngọc phù này có thể thừa nhận một kích toàn lực của tu sĩ Nguyên Anh kỳ, khi ngọc phù vừa xuất hiện thì chiếc chủy thủ đã phóng tới.
Ngọc phù lập tức hóa lớn, che chắn phía sau Vương Lâm, chủy thủ đánh lên đó tạo ra một tiếng nổ:
- Ầm.
Theo tiếng nổ phát ra, ngọc phù tiêu tán thành tro bụi, còn chiếc chủy thủ bị đẩy lui ra sau mấy trượng. Cùng lúc đó dư chấn của vụ nổ bắt đầu khuếch tán ra, những nơi dư chấn đi qua lòng đất đều bị phá hư.
Nếu từ trên không nhìn xuống mặt đất, người ta có thể thấy một cái vòng tròn nhỏ nhanh chóng hóa lớn. Trong nháy mắt nó đã khuếch tán ra trăm trượng, bùn đất ở trên mặt đều bị ùn lên.
Vương Lâm bị dư âm quét trúng, miệng phun máu tươi, hắn cũng không nghĩ ngợi gì trực tiếp từ lòng đất chui lên, nhanh chóng né tránh làn sóng chấn động đó.
Vừa bay ra khỏi mặt đất, hắn không chút nào có ý định dừng lại, thân hình ngay tức khắc bay đi như tên bắn.
Cảm nhận làn sóng chấn động dưới chân, lão giả thì thào nói:
- Công kích mời vừa nãy của hắn, ngay cả ta trong sát na cũng sinh ra hoảng hốt. Nghe đồn Tử Chú Thuật chuyên tu luyện thần thức, dùng thần thức để tấn công. Nếu vậy tiểu tử này quả thật có nắm giữ Tử Chú Thuật.
Nghĩ tới đây, thân thể lão nhẹ nhàng biến mất khỏi chỗ. Ngực Vương Lâm mơ hồ truyền tới từng cơn đau, trong lúc phi hành hắn tranh thủ lấy ra đan dược chữa thương do Lý Mộ Uyển đưa cho để phục dụng. Vừa dùng xong linh dược, Vương Lâm đã cảm nhận được linh lực phía trước đột nhiên tăng lên, hắn từng tiếp xúc nhiều với tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cho nên biết rõ đây là dấu hiệu của thuấn di. Hắn không chút do dự đột ngột chuyển đổi phương hướng phi hành của mình.
Lúc này ở nơi linh lực ba động, thân ảnh lão giả mặc áo bào xanh đột nhiên xuất hiện.
- Tiểu hữu, lão phu không nghĩ sẽ đả thương ngươi, có thể nghe lão phu nói hết lời chứ?