Tay phải Vương Lâm hạ xuống, dùng tu vi mênh mông ngưng tụ thần thức giống như hồng thủy trực tiếp tràn vào thiên linh của lão già gầy gò này, hóa thành một tiếng gầm vô thanh, cuốn thần thức và toàn bộ huyết nhục xương cốt trong cơ thể lão già.
Thân thể lão già lập tức có tiếng bùng bùng truyền ra, thần sắc vặn vẹo, giống như phải thừa nhận một nỗi thống khổ không thể tưởng tượng. Trong sự thống khổ này, thất khiếu lão ta chảy máu, thân thể trong Định Thần Thuật run rẩy kịch liệt.
Gần như chỉ trong chốc lát, Định Thần Thuật trên thân thể lão già hơi tiêu tán, khiến cho sự thống khổ của lão ta hóa thành một tiếng kêu thảm thiết.
Hắn muốn giãy thoát khỏi nắm tay của Vương Lâm nhưng mặc cho hắn giãy giụa, tay phải Vương Lâm vẫn vững như núi, giữ chặt thiên linh của lão ta, khiến cho hắn căn bản không có chút cơ hội đào tẩu.
Tiếng kêu thảm thiết kia vẫn vang lên. Toàn thân lão già đổ mồ hôi như mưa, hai mắt lộ vẻ tuyệt vọng, bộ mặt trắng bệch.
- Ngươi phạm tội giết tiên, ngươi sẽ không được chết tử tế! Ta là sĩ tiên dưới trướng Thất Thải Tiên Tôn đại nhân. Ta có huyết mạch tiên nhân. Ngươi hôm nay giết ta, ngày sau chắc chắn sẽ gặp kiếp nạn!
- Nói nhảm không ít!
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, tay phải hung hăng chụp một cái. Thần thức lại một lần nữa mênh mông tràn vào cơ thể lão già, ngưng tụ trong thức hải của hắn, muốn thu lấy toàn bộ trí nhớ của hắn.
Ngay lúc thần thức của Vương Lâm tiến vào trong trí nhớ của lão già khô gầy này, ở sâu trong giới này, nơi trung tâm của mặt đất tràn ngập các pho tượng, có bốn pho tượng ba bộ tộc Cổ khổng lồ đang đứng thẳng.
Bốn phía vô cùng yên tĩnh, dường như từ thời xa xưa đã vậy. Giờ phút này một giọng nói khàn khàn từ bên trong một pho tượng vọng ra.
- Chu Tước, tu vi kẻ hậu duệ này của ngươi cũng không yếu, chỉ là không biết lượng sức mình, không ngờ lại muốn tìm kiếm trí nhớ của sĩ tiên! Sĩ tiên cho dù không có huyết mạch tiên nhân đậm bằng chúng ta nhưng làm sao có thể chỉ dựa vào một hậu duệ như con kiến hôi này mà tìm kiếm chứ?
Giọng nói kia vang lên mang theo vẻ trào phúng.
- Hắn độ thiên kiếp thứ ba tới, cũng từ trong mặt trời thứ chín, rút ra vận mệnh của mình. Loại chuyện này đúng là khó tin. Nhưng hắn làm được rồi, Bạch Hổ ngươi nếu trào phúng như thế, đổi lại là ngươi, ngươi thân là tu sĩ hạ giới, có làm được điều này không…
Một tiếng hừ lạnh vang lên. Từ bên trong một pho tượng khác, một giọng nói tang thương truyền ra.
- Nếu đổi lại là ta nhất định không làm được! Nhưng phong ấn trong trí nhớ của tiên nhân chúng ta chỉ có những môn nhân hạch tâm của Thất Đạo Tông chúng ta mới có. Chỉ một con kiến hôi nho nhỏ có phúc khí này mà có thể đánh chết sĩ tiên vốn trọng thương đã khôi phục cũng khiến ta bất ngờ, nhưng ta kết luận rằng nếu hắn thử phá vỡ phong ấn của Thất Thải Tiên Tôn thì hắn đúng là đi tìm đường chết!
Tiếng nói trào phúng lúc trước giờ cười rộ lên.
- Được rồi. Cần gì phải cãi nhau với người khác. Người hậu duệ này của ngươi đích thực là không biết lượng sức một chút. Nếu hắn chết dưới phong ấn của Thất Thải Tiên Tôn, đối với kế hoạch của ngươi có ảnh hưởng gì lớn không?
Bên trong pho tượng lại truyền ra giọng nói của người thứ ba.
- Hắn vốn không phải là người trong kế hoạch của ta. Nhưng hắn lại là người đầu tiên có thể đến được nơi này cũng khiến ta vô cùng bất ngờ…
Trầm mặc hồi lâu, giọng nói của Chu Tước sâu kín vang lên.
- Người này bất phàm, là tu sĩ nghịch tu bước thứ ba đầu tiên ta gặp trong đời. Đáng tiếc hắn là tu sĩ hạ giới. Nếu hắn là người của Tiên Cương đại lục thì người này chắc chắn sẽ thành danh! Nhưng hắn không nên lục soát tiên hồn. Phong ấn của Thất Thải Tiên Tôn chúng ta liên thủ cũng không cách nào phá nổi. Hắn không tới nửa nén hương sợ là sẽ tử vong… Đáng tiếc… Đáng tiếc thật…
Bên trong pho tượng cuối cùng truyền ra giọng nói của người thứ tư, tiếng nói mang theo vẻ nuối tiếc.
Giọng nói của bốn người từ từ tiêu tán, lại một lần nữa yên lặng. Cho dù là Chu Tước thì trong lòng cũng thầm than. Hắn biết Vương Lâm, biết đối phương. Hắn cũng nhận định rằng Vương Lâm không thể phá vỡ phong ấn của Thất Thải Tiên Tôn.
Trong thức hải của lão già khô gầy kia, thần thức đã tự thành một giới, bên trong bị phong tỏa chu đáo, hình thành một vùng sương mù nồng đậm, ngăn cản thần thức Vương Lâm tiến vào dò xét.
Loại tình huống này Vương Lâm cũng không phải mới gặp lần đầu tiên. Năm đó không hắn tìm tòi trí nhớ của ngân y nữ thi cũng đã từng gặp chuyện tương tự. Ở trong thức hải của nữ tử đó, bên trong sương mù phong tỏa xuất hiện pho tượng của nam tử bảy màu.
Hôm nay trong thức hải của lão già khô gầy này, Vương Lâm lại một lần nữa thấy được sương mù nồng đậm. Thần thức của hắn hơi sững lại một chút, lập tức ngưng tụ lại một nơi. Ở bên ngoài thức hải của lão già này, cùng với thần thức ngưng tụ, thân ảnh Vương Lâm biến ảo ra.
Cảnh tượng này rất quỷ dị. Ở bên trong thiên địa mênh mang của Viễn Cổ Tiên Vực, Vương Lâm nhắm hai mắt, tay phải đặt lên thiên linh của lão già đang run rẩy kêu gào thảm thiết, không ngừng giãy giụa.
Nhưng bên trong thức hải, thần thức của Vương Lâm ngưng tụ hóa thành nguyên thần, xuất hiện bên ngoài đám sương mù, bề ngoài giống hệt thân thể. Nguyên thần của Vương Lâm cũng mặc áo trắng, mái tóc bạc trắng.
Hắn đứng ở nơi đó nhìn đám sương mù cuồn cuộn, bên trong ẩn chứa một luồng uy áp không thể nói rõ. Dường như phong ấn này có thể ngăn chặn tất cả thuật sưu hồn.
- Ngân y nữ thi có phong ấn này, lão già này cũng có. Thú vị. Xem ra hễ là thủ hạ của Thất Thải Tiên Tôn thì đều như vậy.
Ánh mắt Vương Lâm loé sáng, đôi mắt dần dần bừng lên. Năm đó tu vi của hắn không đủ, đành phải bỏ cuộc, lùi bước bên ngoài thức hải của ngân y nữ thi. Ngoại trừ nguyên nhân tu vi ra thì còn có một nguyên nhân nữa là nếu hắn mạnh mẽ phá phong ấn thì dù có được hay không cũng sẽ tạo thành thương tổn rất lớn cho ngân y nữ thi.
Nhưng lúc này đối với lão già khô gầy này, Vương Lâm sẽ không có chút áy náy gì cả. Lão già này tuy không có cừu hận với hắn, tội không đáng chết, nếu không gặp phải Vương Lâm vừa mới biết tất cả nội giới ngoại giới chỉ là một toà động phủ thì Vương Lâm cũng sẽ không giết hắn.
Nhưng lúc này Vương Lâm đã hiểu rõ hết thảy, đối với động phủ của Thất Thải Tiên Tôn và những tiên nhân dưới trướng hắn, Vương Lâm có một sự thống hận khó có thể nói ra!
Nhất là khí tức của Lý Mộ Uyển biến mất lại càng khiến Vương Lâm hận. Nỗi hận này đã đạt tới đỉnh điểm.
Trong tiếng hừ lạnh, ở bên trong thức hải của lão già, Vương Lâm cất bước hướng về phía sương mù, thân ảnh như lưu tinh, trong tiếng ầm vang kinh thiên liền tới gần trong nháy mắt. Giơ tay phải lên vung mạnh về phía trước. Chỉ thấy một cơn cuồng phong đột nhiên hiện ra, hóa thành gió lốc ầm ầm lao thẳng tới sương mù.
Nó cuốn tung sương mù, hướng về bốn phía. Chỉ trong nháy mắt, sương mù trước người Vương Lâm bị cuốn đi, tạo thành một lỗ hổng. Khi lỗ hổng này vừa hình thành, Vương Lâm liền cất bước đi vào, thân ảnh biến mất trong sương mù.
Trong sương mù, Vương Lâm nhanh chóng đi về phía trước. Cả đoạn đường sương mù tự động tách ra, dường như hình thành một thông đạo. Vương Lâm càng đi càng vào sâu trong sương mù.
Ngay trong tích tắc khi hắn bước vào chỗ sâu trong sương mù, đột nhiên sương mù ở phía trước liền loé lên ánh sáng bảy màu. Ánh sáng bảy màu này trong sương mù đen kịt cực kỳ chói mắt khiến Vương Lâm phải nheo mắt lại.
Ánh mắt hắn nhìn lại, chỉ thấy sâu bên trong đám sương mù này, ở trong làn ánh sáng bảy màu có một nam tử trung niên đang ngồi khoanh chân.
Nam tử trung niên này nhắm hai mắt, khoanh chân ngồi, toàn thân tỏa ra ánh sáng bảy màu. Hắn ngồi nơi đó tỏa ra một luồng uy áp ngập trời, khiến cho vạn linh trước mặt hắn tâm thần phải run rẩy, không dám bước tới nửa bước.
Nam tử bảy màu này không phải là người mà Vương Lâm gặp ở trong Thất Thải Giới tại Triệu Hà mà là chân thân của pho tượng bảy màu trong không gian trữ vật của hắn.
Đây là lần thứ hau Vương Lâm nhìn thấy đối phương. Hắn trầm mặc trong chốc lát, ánh mắt lộ hàn quang, thân thể bước về phía trước, không cần nghĩ ngợi gì liền giơ tay phải lên bắt quyết. Thức hải của lão già này liền ầm ầm quay cuồng, chỉ thấy một chưởng ấn khổng lồ bất ngờ xuất hiện tại trước người Vương Lâm. Một chưởng này chụp tới, chưởng ấn ầm ầm trực tiếp xuyên thấu qua sương mù, lao thẳng tới nam tử trung niên đang ngồi khoanh chân kia.
Nam tử này chính là một đạo phong ấn, một đạo phong ấn ngăn cản tất cả mọi người tra xét tiên nhân dưới trướng hắn.
Chưởng ấn khổng lồ ầm vang đánh xuống, trong nháy mắt đã tới gần nam tử trung niên đang ngồi khoanh chân kia, ầm ầm xuyên thấu qua cơ thể hắn. Nhưng trong tích tắc khi xuyên qua, chưởng ấn vô thanh vô tức sụp đổ. Cảnh tượng này vô cùng quỷ dị, thậm chí nếu nhìn kỹ thì có thể thấy chưởng ấn căn bản hoàn toàn không đụng được tới đối phương mà ở bên ngoài cơ thể đối phương ba tấc đã sụp đổ.
Hai mắt Vương Lâm sững lại, trong nháy mắt khi chưởng ấn sụp đổ liền đồng thời giơ tay phải lên. Lập tức có một luồng sóng không khí theo ngón tay Vương Lâm tạo thành một dòng suối tràn ra, gầm thét lao tới. Lúc này Vương Lâm nhìn rất cẩn thận. Hắn thấy dòng suối đó cũng ở bên ngoài thân thể nam tử trung niên này ba tấc sụp đổ không chút tiếng động.
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào nam tử trung niên, tay áo vung lên, thân thể tiến từng bước tới gần, tay phải giơ lên, song chỉ thành kiếm, Cổ Thần tinh điểm trên mi tâm xoay tròn, thần lực mênh mông dung nhập vào song chỉ, khiến giờ phút này song chỉ của Vương Lâm có thể đánh tan đại địa, thậm chí là nổ tung một tu chân tinh.
Mang theo lực lượng như vậy, song chỉ của hắn ầm ầm nổ vang, khoảng cách tới nam tử trung niên này ngày càng gần, trong thời gian ngắn sẽ tới giới hạn ba tấc kia.
Trong tích tắc khi tiến vào giới hạn ba tấc, hai mắt Vương Lâm loé sáng. Hắn thấy song chỉ của mình dùng một phương thức không thể tưởng tượng nổi nhanh chóng tan nát. Không hề có sự đau đớn, nhưng lại có thể thấy nó đang tan rã một cách rõ ràng.
Gần như chỉ trong nháy mắt, song chỉ tiến vào trong giới hạn ba tấc đã tan rã gần một nửa. Ba tấc này đã là một giới hạn, tất cả lực lượng tiến vào đều phải tiêu tán không còn chút nào.
Nếu mạnh mẽ tiến vào thì còn chưa đụng tới nam tử trung niên này thì tay phải của Vương Lâm sẽ tiêu tán toàn bộ. Hai mắt hắn sững lại, tay phải hướng về phía bên ngoài túm mạnh một cái.
Lui lại vài bước, thần sắc hắn bình thản, nhìn thoáng qua nam tử trung niên đang khoanh chân, rồi lại nhìn tới song chỉ không có chút vết thương nào nhưng đã mất đi non nửa.
- Đúng là một lực lượng quỷ dị…
Vương Lâm thì thào, thần lực trong cơ thể vận chuyển, chậm rãi dung nhập vào trong song chỉ, huyết nhục nhúc nhích, dần dần mọc dài ra.
Trầm ngâm một thời gian, Vương Lâm hơi do dự. Có phong ấn biến thành nam tử trung niên này, muốn lấy được trí nhớ của lão già này đúng là rất gian nan nhưng cũng không phải là không có khả năng.