Lý Thiến Mai cuối cùng cũng rời đi. Nàng và cha Lam Mộng Đạo Tôn của nàng mang theo ngũ phi trở về.
Họ trở về Lam Ti Tộc, lần sau trở lại sẽ mang theo cả Lam Ti Tộc, chọn một khu vực trong nội giới trở thành nơi ở mới của Lam Ti Tộc.
Lấy tu vi của Lam Mộng Đạo Tôn thì dù là bị thương nhưng chuyến đi này trừ phi là Chưởng Tôn ra tay, còn không sẽ không có gì nguy hiểm. Mà dù có phải đối mặt với Chưởng Tôn thì khi đạo tâm đã không còn sơ hở, với tu vi Không Huyền viên mãn của Lam Mộng Đạo Tôn cũng sẽ không bị bức quá mức.
Bởi tu vi của Lam Mộng Đạo Tôn, chỉ cần hắn muốn liền có thể tiến vào huyền kiếp, dẫn động huyền kiếp giáng xuống. Trong huyền kiếp này thì Chưởng Tôn cũng phải tránh ngay.
Lý Thiến Mai theo cha, thân ảnh biến mất trong tinh không. Hai cha họ rời đi, màu lam bên ngoài trận pháp chậm rãi tiêu tán, khiến cho tinh không lại đen tối trở lại.
Lý Thiến Mai đi rất vui vẻ. Nàng tươi cười giống như năm đó, thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn Vương Lâm, ánh mắt lộ vẻ ôn nhu vô tận. Nam tử này chính là người nàng lựa chọn, trước kia nàng không hối hận, hiện tại và mãi mãi trong tương lai về sau dù nàng có bởi vậy mà tử vong, nàng cũng không hối hận.
Đây chính là tính cách của Lý Thiến Mai.
Giờ phút này bên trong Vô Danh Chuyển Luân Trận chỉ còn Vương Lâm và Mộc Băng Mi. Mộc Băng Mi nhìn thấy tất cả mọi chuyện vừa phát sinh. Trong lòng nàng lúc này rất loạn.
Hai người lúc này giống như không có gì để nói. Hồi lâu sau, ngay lúc Mộc Băng Mi đang muốn mở miệng phá tan sự yên tĩnh này thì Vương Lâm nhắm mắt lại, bắt đầu thổ nạp tham ngộ Tê Thiên Thuật.
Tiếng nói của Mộc Băng Mi đành nuốt vào trong, không cách nào thốt ra được. Tính cách này cuối cùng vẫn không giống Lý Thiến Mai, cũng khác với Tây Tử Phượng, thậm chí cũng không giống Hồng Điệp.
Nàng chính là nàng - Mộc Băng Mi.
Nửa năm cuối cùng rất nhanh qua đi. Năm tháng cuối chỉ còn lại một tháng.
Ngày này Mộc Băng Mi đứng dậy. Hai mắt nàng không lộ vẻ phức tạp mà vô cùng rõ ràng. Nàng nhìn Vương Lâm đang nhắm mắt rất lâu.
- Bảo trọng.
Đây là câu nói đầu tiên trong một năm qua của nàng, cũng là câu nói cuối cùng. Sau khi nói xong, Mộc Băng Mi xoay người hướng về Côn Hư mà đi.
Nàng là thánh nữ của Côn Hư, nàng phải về Côn Hư.
Giống như làm bạn mười một tháng chỉ vì câu nói này. Mộc Băng Mi không đợi một năm kết thúc mà rời đi, khi chỉ còn cách hết năm một tháng.
Mộc Băng Mi không có tâm trạng lưu lại trong một tháng này. Thân ảnh này trong tinh không thoạt nhìn vô cùng cô độc, hiu quạnh và nhu nhược, khiến cho người ta thấy mà đau lòng. Nàng đã không có gì cả. Nàng hâm mộ Lý Mộ Uyển, hâm mộ Lý Thiến Mai.
Lý Thiến Mai còn có cha, Lý Mộ Uyển còn có Vương Lâm, còn nàng thì thứ gì cũng không có, không gia đình, không sư phụ. Tất cả những người quen thuộc cùng nàng lớn lên đều đã chết cả… Nếu có còn thì chỉ còn Vương Bình. Đây là sự thật không thể thay đổi được. Nàng chính là mẹ của Vương Bình.
- Cho dù ta có chết đi thì cũng không ai biết cả… Bình nhi cũng hận ta…
Thần sắc Mộc Băng Mi ảm đạm càng đi càng xa.
Cho tới khi thân ảnh Mộc Băng Mi biến mất trong tinh không Vương Lâm mới mở hai mắt.
Hắn nhìn về hướng Mộc Băng Mi biến mất, trầm mặc không nói.
Đối với Mộc Băng Mi, Vương Lâm đã không còn hận, nhưng cũng không có tình.
- Chỉ còn lại một tháng…
Ánh mắt Vương Lâm ngưng trọng nhìn tinh không ngoại giới, tay phải giơ lên điểm một cái vào mi tâm.
Một chỉ này điểm xuống, toàn thân Vương Lâm chấn động, trong cơ thể phát ra những tiếng bùng bùng. Thân thể hắn dần dần trở nên mơ hồ, xuất hiện giống như dạng hư ảo.
Dường như là có hai Vương Lâm đang chồng lên nhau vậy. Chính bởi vì nguyên nhân đó mà một chỉ điểm tới khiến cho hình ảnh không yên. Một lúc sau thân ảnh Vương Lâm vặn vẹo, bất ngờ từ trong cơ thể hắn huyễn hóa ra một Vương Lâm khác!
Thân ảnh này tách ra, ầm một tiếng liền mơ hồ tán đi, ở bên trong trận pháp lúc này xuất hiện hai Vương Lâm giống hệt nhau!
Người đang khoanh chân ngồi là bổn tôn Vương Lâm, Cổ Thần, Cổ Yêu, Cổ Ma, đạt được truyền thừa của Đạo Cổ! Người đứng thẳng là phân thân của hắn, thân thể tu sĩ!
Từng có một thời gian thân thể Vương Lâm đã như thế. Bổn tôn ngồi xuống, phân thân ra ngoài, dùng phương pháp này để hai thân thể đồng thời tu luyện.
Hôm nay sau thời gian hắn lại một lần nữa phân thân!
Phân thân và bổn tôn nhìn nhau. Nửa ngày sau phân thân của Vương Lâm hướng về phía tinh không nội giới bước đi, trong thời gian ngắn liền biến mất hoàn toàn. Bổn tôn nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi trong trận pháp, giữ vững trong một tháng cuối cùng này.
Trong tinh không, Vương Lâm một thân áo trắng cất bước tiến tới. Giờ phút này hắn không có lực lượng thân thể cường hãn nhưng tu vi lại đạt Không Linh trung kỳ. Điểm này thì dù là tu sĩ cũng sẽ không thay đổi.
Hôm nay hắn đã là tu sĩ đầy đủ, không thể lấy thân thể đối địch, chỉ có thể lấy thần thông giết người.
- Một tháng cuối cùng này trước khi tứ đại chiến tướng ra khỏi Viễn Cổ Tiên Vực, ta còn phải làm một việc! Ta muốn ngưng tụ lại tứ đại tiên giới, muốn tứ đại tiên giới dung hợp làm một thể, trở thành Tân Tiên Giới. Từ nay về sau, tu sĩ nội giới sẽ sinh tồn trên Tân Tiên Giới, có thể ngưng tụ ra hương hỏa lực!
- Từ nay về sau tu sĩ sinh ra cũng có thể tu tiên, có thể sau khi hóa thần liền phi thăng, tiến vào Tân Tiên Giới tu luyện!
Thần sắc Vương Lâm ngưng trọng, thân ảnh lóe lên lướt đi trong tinh không.
Từ cổ chí kim, chỉ Phong Tôn đời trước mới làm được điều này, mở ra tứ đại tiên giới, khiến cho tu sĩ nội giới trong thời gian đó có thể ngưng tụ ra lực lượng hương hỏa. Nhưng Phong Tôn sắp chết, tứ đại tiên giới liền sụp đổ. Từ đó về sau nội giới không còn có thể ngưng tụ lực lượng hương hỏa nữa.
Nhưng hôm nay bất đồng. Vương Lâm mở tung Phong Giới Đại Trận, khiến bên trong tinh không nội giới tồn tại khí tức của Thái Cổ Tinh Vực, khiến cho hương hỏa lực trong nội giới không còn bị hạn chế. Lúc này chính là thời cơ tốt nhất để ngưng tụ Tân Tiên Giới!
Trước hắn cũng có người nghĩ tới việc ngưng tụ Tân Tiên Giới nhưng điều kiện không cho phép. Bọn họ không có pháp bảo của Phong Tôn không thể làm được điểm này. Hơn nữa Phong Giới Đại Trận kia còn chưa suy yếu tới mức sụp đổ.
Vương Lâm cất bước đi. Hắn đầu tiên tới Phong Tiên Giới của Vân Hải Tinh Vực! Phong Tiên Giới được bảo tồn tương đối đầy đủ, bên trong có rất nhiều Văn Thú chiếm cứ. Lấy tu vi của Vương Lâm năm đó không đủ để rung chuyển giới này. Nhưng lúc này hắn lại làm được!
Mà Vương Lâm cảm ứng được Văn Thú năm đó bị thất lạc ở trong đại chiến này đã tiến vào Phong Tiên Giới, sinh tồn ở nơi đó.
Vừa cất bước, thân thể Vương Lâm vừa dung nhập tinh không, sóng gợn khuếch tán ra rồi biến mất, lúc xuất hiện đã ở sâu trong Vân Hải Tinh Vực, nơi cửa vào của Phong Tiên Giới.
Trở lại nơi cũ, ánh mắt Vương Lâm nhìn thoáng qua cái khe, sau đó nhảy vào Phong Tiên Giới. Vừa mới bước vào thì những tiếng gào thét đã ập tới. Cả Phong Tiên Giới tràn ngập cuồng phong vô tận.
Tiếng gió nức nở chính là âm thanh duy nhất ở nơi này, tiếng vang thê lương vọng lên. Trong thiên địa này gió gào thét, bầu trời bị tầng tầng lốc xoáy tràn ngập, mặt đất có bao nhiêu bụi đất đều bị cuồng phong thổi sạch trong năm tháng, lúc này chẳng còn chút bụi nào.
Thần thức đảo qua Vương Lâm không cần nghĩ ngợi, bước về phía trước. Thân ảnh hắn nhảy vào trong cuồng phong vô tận, mái tóc bạc phất phới. Nhưng gió lốc không thể ngăn cản cước bộ của Vương Lâm, chẳng những không ngăn cản được mà lại ầm ầm sụp đổ trước mặt hắn.
Bên trong Phong Tiên Giới, ở sâu bên trong có một đại lục nhỏ. Nơi này cuồng phong càng gào thét dữ dội. Nơi này có hai đàn Văn Thú đang rít gào liều chết chém giết.
Trong hai đàn Văn Thú này mỗi đàn đều đông tới trên vạn còn, lúc này chém giết lập tức đã tử vong không ít. Toàn bộ bọn chúng đều lộ vẻ khát máu, điên cuồng dùng cái vòi sắc bén không ngừng đâm vào thân thể đối phương.
Nhưng đàn Văn Thú kia không ngờ lại không hề tổn hại!
Gần như chỉ trong chốc lát, đàn Văn Thú đã chết rất nhiều, rít gào thê lương liên tiếp bại lui, bị đám Văn Thú hung tàn kia gào thét truy kích vây quanh. Cùng lúc đó, từ bên trong đàn Văn Thú hung mãnh kia có một con Văn Thú màu vàng thân thể ước chừng trăm vạn trượng màu vàng bất ngờ bay ra, nhìn từ xa giống như một ngọn núi vậy.
Con Văn Thú này vừa ra lập tức có một luồng uy áp bao phủ. Thần sắc nó dữ tợn, cái vòi dài hơn mười trượng, sắc bén vô cùng, hàn quang lóe lên. Nó xuất hiện giống như vương giả giáng lâm.
Lao ra một cái, con Văn Thú khổng lồ này nhảy vào bên trong đàn đối phương, đánh giết khắp nơi hung ác ngập trời. Những tiếng kêu thê lương thảm thiết từ bên trong đàn Văn Thú truyền ra. Chỉ trong một nhịp thở ngắn ngủi đã có hơn ngàn con Văn Thú tử vong.
Những con Văn Thú khác cũng vọt theo. Chẳng bao lâu sau, đàn Văn Thú đối phương tử vong toàn bộ, không con nào chạy thoát!
Văn Thú khổng lồ kia toàn thân đầy máu đồng tộc, hai mắt lộ hàn quang nhưng trong đó lại ẩn chứa sự đau thương. Trăm năm nay nó vẫn luôn bi ai. Nó tìm không thấy chủ nhân, chỉ có thể lấy giết chóc mà giải tỏa nỗi bi ai. Nó hướng về phía bầu trời rít gào, trong tiếng rít này không lộ vẻ hưng phấn mà giống như tiếng đứa trẻ bị bỏ rơi, hướng lên trời rên rỉ!
Trong tiếng gào này, Văn Thú bốn phía xung quanh nó cũng gào thét. Tiếng gào của chúng hòa làm một đủ để kinh thiên động địa.
Trong tiếng gào này, cả một đám Văn Thú còn sót lại trên đại lục kia mang theo kinh hoảng đồng loạt bỏ chạy. Trong chúng có không ít con thân thể khổng lồ, lúc này cũng sợ hãi đào tẩu.
Trong ký ức của chúng, một trăm năm nay có một đám Văn Thú như vậy, cực kỳ điên cuồng. Chúng không ngừng dùng giết chóc mà lớn mạnh, hễ đi tới mảnh đại lục nào là đều giống như vừa rồi, tàn sát một trận. Nếu có kẻ nào không ly khai thì ắt gặp phải sự giết chóc của chúng.
Nhưng vào lúc này, thân thể Văn Thú khổng lồ kia đột nhiên chấn động, tiếng gào thét đột nhiên ngừng lại. Nó run rẩy, hàn quang trong mắt sụp đổ, thay thế bằng vẻ mê man cả trăm năm nay không tiêu tan!
Nhưng vẻ mê man nhanh chóng hóa thành sự kích động! Văn Thú khổng lồ này mang theo sự vui mừng và sợ hãi, thân thể nhoáng lên vừa rít lên vừa điên cuồng lao thẳng về phía đằng xa.
Bộ dáng của nó giống như đã tìm được chủ nhân bị thất lạc rất lâu, đột nhiên cảm nhận thấy khí tức, hồn nhiên quên tất cả, giống như điên cuồng mà tìm tới nơi phát ra khí tức đó!
Vương Lâm ở trong không trung của Phong Tiên Giới, thân thể sững lại, quay đầu nhìn về phía bên trái, khuôn mặt lộ nụ cười vui vẻ!