Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào tên ma đầu tiểu thú. Cực cảnh thần thức bỗng nhiên tách ra khỏi cơ thể hóa thành một sợi xích đỏ rất lớn, gầm gào hướng về phía nó.
Uy nghiêm của thôn hồn lập tức xuất hiện. Không cần nói tới tiểu thú ma đầu, ngay cả ma đầu Hứa Lập Quốc cũng phải kinh hãi co rút lại trên mặt đất, không dám động đậy. Uy áp của thiên địch khiến nó tim đập chân run.
Tiểu thú ma đầu biến hình lúc này giãy giụa kêu gào vài tiếng. Trái ngược hoàn toàn với Vương Lâm, nó tỏ ra vô cùng bất lực, ánh mắt tiểu thú lộ vẻ van xin.
Sợi xích màu đỏ mà thần thức biến thành, lạnh lùng quấn quanh ma đầu một lát rồi mới từ từ được Vương Lâm thu lại. Cùng với đó tay phải Vương Lâm vung lên lấy ra một cái hồn kỳ. Ma đầu không nói một lời hóa thành khói đỏ bay vào trong hồn kỳ.
Vương Lâm lưu lại một đạo thần thức trên hồn kỳ, rồi mới đút vào túi trữ vật. Đồng thời tay phải vung lên, xung quanh lập tức có vô số đạo tơ sáng lên. Tất cả đều là thần thức do hắn bố trí từ trước, để chế ngự ma đầu.
Những sợi thần thức này từng bó từng bó hợp lại thu vào tay Vương Lâm.
Sở dĩ vừa rồi bất luận tốc độ của tiểu thú ma đầu nhanh đến đâu cũng không thể qua nổi hắn là có nguyên nhân. Một phần cũng là do những sợi thần thức này. Sớm phát hiện được ma đầu này có những điểm dị thường, Vương Lâm đành lặng lẽ bố trí thần thức cấm chế thành những đạo tơ bao lấy xung quanh, giống như là tơ nhện vậy.
Mặc cho tiểu thú đâm vào đâu đều bị Vương Lâm phát hiện ra. Đồng thời, sau khi ma đầu dung hợp rất nhiều linh hồn thì một chút thần thức lưu lại trên cơ thể nó cũng sẽ có tác dụng rất lớn.
Hai cái tác dụng lẫn nhau, Vương Lâm có thể phát hiện được hành động của ma đầu cũng không có gì là lạ.
Sau khi thu hồi thần thức, Vương Lâm đứng dậy, theo cửa của hắc tháp đi ra ngoài. Trầm ngâm hồi lâu, thân mình hắn khẽ động đi xuống phía dưới. Ra tới bên ngoài hắn chỉnh lại tư trang một chút rồi bước xuống, ma đầu cũng vội vàng theo sát đằng sau.
Đáng tiếc nó cũng chẳng được tự do lâu. Vương Lâm túm lấy nó ném vào trong long cân.
Ở vị trí này, trở lực từ dưới đất là hiển nhiên là rất lớn, Vương Lâm phải dùng tới chín phần linh lực để kháng lại trở lực. Do vậy mà tốc độ của hắn giảm đi đáng kể.
Một mặt từ từ tiến về phía trước, một mặt thần thức của hắn tản ra cẩn thận quan sát phía xa.
Sau mấy ngày thần sắc Vương Lâm khẽ động, từ thần thức, hắn có thể nhìn thấy ở nơi rất xa, có một đám mây đen bay với tốc độ rất nhanh về hướng của hắn.
Mây đen bay tới đâu gió lốc xuất hiện tới đó. Những kẻ không kịp lẩn tránh lập tức bị vỡ vụn ra hóa thành tiểu thú rồi bị nó nuốt luôn. Vương Lâm chăm chú nhìn đám mây đen, vội vàng ngậm chặt Tị Độc Đan, thân mình từ từ hạ xuống.
Không bao lâu sau, mây đen gầm gào kéo đến. Đằng sau mây đen là cơn lốc thông thiên. Lúc này những cơn lốc xoay chuyển rất nhanh, đem theo rất nhiều gió lớn, khiến mây đen di động càng nhanh hơn.
Cơn lốc thông thiên thổi đám mây đen bay qua nơi Vương Lâm ẩn nấp rồi bay đi rất xa. Không bao lâu cơn lốc thông thiên lại quay lại, lần này tốc độ của nó không những nhanh, mà còn phát ra những tiếng gào rú mạnh mẽ hơn. Lại một lần nữa lướt qua, mất hút ở nơi rất xa.
Đợi khi nó đi khỏi, Vương Lâm lại từ từ tiến về phía trước, trong lòng hắn cười lạnh. Không cần phải nói cũng biết đám mây đen đó chính là do Mạnh đà tử mà ra. Xem uy lực của nó thì nếu như không phải là cơn lốc thông thiên thổi nó đi, một khi nó khuếch tán lên thì e rằng tiểu thú kia sẽ thương vong thê thảm.
Hắn trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt nhấp nháy, trong lòng thầm nghĩ nếu như tiểu thú này có thể giết chết Mạnh đà tử. Trên người hắn nhất định sẽ có không ít bảo bối và đan dược. Nghĩ tới những bảo vật trên người một tu sĩ Hóa Thần kỳ, Vương Lâm không khỏi rung động cõi lòng. Nhưng rất nhanh hắn dập tắt suy nghĩ đó, so với bảo vật thì cái mạng nhỏ đó quan trọng hơn.
Vương Lâm thở dài thu lại những suy nghĩ không thực tế trong đầu lại, tiếp tục tiến về phía trước. Chỉ có điều sau khi xác định vị trí của Mạnh đà tử phương hướng của hắn đã định có chút thay đổi, hắn không đi thẳng mà đi vòng.
Sau nửa tháng, với sự cẩn thận của mình, hắn đã đi qua nơi mà thần thức của hắn nhìn thấy những cơn lốc đáng sợ kia.
Đó là một nơi có dày đặc những cơn lốc, mà số lượng tiểu thú trong đó lên tới hàng tỉ con. Da đầu Vương Lâm tê dại, hắn càng cẩn thận hơn. Cuối cùng sau hơn nửa tháng hắn đã đi vòng qua chỗ đó.
May mà tuyệt đại bộ phận những cơn lốc đều bị Mạnh đà tử thu hút. Suốt đường đi Vương Lâm đã hết sức cẩn thận nhưng không khỏi có lúc thấy sợ hãi. Lúc này hắn đứng trong hắc tháp, quay người nhìn về phía sau, tên gù ở ngay chỗ đó!
Sau khi cười lạnh mấy tiếng, không nói một lời Vương Lâm nhanh chóng rời khỏi hắc tháp đi về phía trước. Hiển nhiên hắn có thể nhìn thấy một nơi rất xa phía trước có một dòng chảy rất lớn.
Dòng suối đó như xuyên qua khoảng khổng, hiển nhiên hướng về cửa thứ hai!
Vương Lâm hít sâu một hơi, đi về phía có dòng suối. Thổ Độn Thuật sau khi đến đây không có cách nào để sử dụng được nữa, trở lực dưới đất quá lớn. Cho dù hắn đã sử dụng mười phần linh lực để kháng lại trở lực nhưng cũng không có cách nào để thi triển Thổ Độn Thuật cả.
Nhưng Thổ Độn Thuật hoàn toàn không chỉ có thể gia tăng tốc độ ở dưới đất mà khi không ở dưới đất chỉ cần chân chạm đất thì cũng nhanh hơn đi bộ rất nhiều.
Trong mấy tháng vừa qua dường như ngày nào Vương Lâm cũng dùng Thổ Độn Thuật, khiến cho mức độ sử dụng của hắn đã rất thành thục. Vương Lâm tự mình cảm nhận được Thổ Độn Thuật mà hắn tu luyện so với Súc Địa Thành Thốn được miêu tả trong ngọc giản nháy mắt có thể đi được ngàn dặm thì đúng là cách biệt quá xa.
Trong khi Vương Lâm thở dài, thần thức quên tán ra, không cẩn thận quan sát xung quanh. May mà phần lớn những cơn lốc đã bị Mạnh đà tử thu hút nên suốt dọc đường Vương Lâm không hề gặp phải nguy hiểm.
Ba ngày sau, dòng chảy đã ở trước mắt, trong khi Vương Lâm đang đi bỗng nhiên dừng lại, không nói một lời lập tức chui xuống nền đất. Đột nhiên một luồng trở lực to lớn mạnh mẽ truyền ra ngoài hắn vội vàng uống một ngụm linh dịch, vận động linh khí trong cơ thể để kháng cự lại nó.
Ở một nơi không xa, đột nhiên xuất hiện hơn mười cơn lốc. Những cơn lốc này từ phía lốc xoáy kia ra mục tiêu của nó chính là phương hướng của Mạnh đà tử, khi nó đi qua nơi Vương Lâm ẩn nấp chợt dừng lại, bay xung quanh không đi.
Đáy lòng Vương Lâm trầm xuống. Hắn đã từng thử chui vào Nghịch Thiên không gian. Nhưng sau khi đến nơi đây không hiểu sao lại không có cách nào để tiến vào được. Nếu không, vừa rồi chỉ cần chui vào đó là có thể an toàn.
Vương Lâm nhìn cơn dòng chảy phía xa trong lòng có chút tính toán. Hắn cắn răng, vỗ vào túi trữ vật. Ma đầu lập tức xuất hiện, nó nhanh chóng phát hiện được bên ngoài có một lượng lớn tiểu thú sung sướng đến mức không nghĩ kỹ liền xông lên phía trước.
Đáng tiếc khi bóng nó vừa xuất hiện, hơn mười cơn lốc xung quanh lập tức phát ra những tiếng gào thét rất mạnh, hàng vạn đạo thần thức hợp vào với nhau, hình thành một tia chớp ầm ầm đổ về phía ma đầu.
Ma đầu kêu lên thảm thiết mấy tiếng. Sau khi thần thức liên hợp lại, sức mạnh của tiểu thú vượt xa khả năng chịu đựng của ma đầu. Thân mình nó tán phát ra một luồng khói xanh khiến ma đầu sợ hãi muốn quay về bên cạnh Vương Lâm. Lúc này đợt tấn công thần thức thứ hai lại tới.
Cùng đó Vương Lâm lấy ra hồn kỳ, vung lên một cái ma đầu thứ hai lập tức xuất hiện. Sau khi ma đầu này xuất hiện liền phát ra những âm thanh chói tai.
Âm thanh này vừa xuất hiện những cơn lốc kia lập tức rung lên, quả nhiên không di chuyển tiếp mà lộ ra rất nhiều tiểu thú đang vỗ cánh. Đám tiểu thú kinh nghi nhìn ma đầu thứ hai. Ngay cả đợt tấn công sóng âm tiếp theo vào ma đầu Hứa Lập Quốc cũng lập tức được thu lại.
Ánh mắt ma đầu thứ hai lộ ra những tia hồng quang, kêu to vài tiếng nữa. Bọn tiểu thú kia lập tức thoái lui về phía sau, chăm chú nhìn ánh mắt của ma đầu thứ hai, ẩn chứa sự e ngại.
Vương Lâm cảm thấy kỳ lạ, ánh mắt khẽ động, có chút suy nghĩ. Về phần ma đầu Hứa Lập Quốc cảm thấy hổ thẹn. Lúc này, nó thấy khôi phục trí nhớ hoàn toàn không phải là việc tốt. Ít nhất trước khi nó khôi phục trí nhớ nó nói dù thế nào cũng không thể có cảm giác hổ thẹn này. Lúc này, nó tự nhủ trong lòng:
- Thật mất mặt quá, hiển nhiên là để tiểu đệ cứu rồi. Nói gì đi nữa thì lão tử cũng là kẻ đầu tiên đồng hành cùng sát tinh. Không được, nếu để tình hình này tiếp diễn, sau này sát tinh sẽ chế tạo thêm nhiều tiểu đệ nữa. Lúc đó, mỗi tên được chế tạo ra đều lợi hại hơn mình. Không được, tuyệt đối không thể như vậy được!
Ma đầu nghiến răng nghiến lợi, thân mình lập tức xông lên. Tiến vào một cơn lốc, tóm lấy mấy con tiểu thú, lập tức cắn nuốt.
Bọn tiểu thú lập tức trở nên hoảng loạn, đang định trốn chạy thì ma đầu thứ hai lại gào lên mấy tiếng bọn tiểu thú lập tức không dám động đậy nữa, ánh mắt càng trở nên sợ hãi.
Vương Lâm càng nhìn ánh mắt càng sáng lên. Lúc này ánh mắt hắn đang phân tích, trong con mắt bọn tiểu thú thì ma đầu thứ hai này dường như là đồng loại với khác loại mà thôi. Tuy nhiên bên trong đó đã có sự biến hóa kỳ diệu, tạo nên sự siêu việt hơn đồng loại, mới có cảnh tượng như đang diễn ra.
Nếu đúng là như vậy, nguyên nhân khiến cho thần thức tiểu thú này dung hợp được cũng dần dần sáng tỏ. Ánh mắt Vương Lâm khẽ động, thân mình lập tức chui ra khỏi mặt đất.
Khoảnh khắc mà hắn xuất hiện, ánh mắt bọn tiểu thú có chút cảnh giác nhưng hoàn toàn không hoảng loạn, cũng không chủ động tấn công.
Lúc đó tên ma đầu thứ hai nhìn Hứa Lập Quốc đang cắn nuốt miệng phát ra những tiếng kêu cổ quái. Tất cả bọn tiểu thú đột nhiên chấn động, thần thức đua nhau bay ra khỏi cơ thể, ngưng tụ lại, tia chớp lại một lần nữa xuất hiện, mục tiêu chỉ nhắm vào Hứa Lập Quốc.
Ma đầu Hứa Lập Quốc lập tức cười mỉa, mặt lộ vẻ nịnh bợ, vội vàng nôn những thần thức vừa nuốt được ra, rồi nhanh chóng trở về đứng đằng sau Vương Lâm. Khuôn mặt nịnh bợ biến mất, biến thành bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, tức giận nhìn ma đầu thứ hai. Trong lòng thầm nói:
- Ngươi hãy đợi đấy! Sẽ có lúc lão tử liều mạng với ngươi!
Vương Lâm không thèm nhìn Hứa Lập Quốc. Cầm ngọc giản phòng ngự mà Lý Mộc Uyển tặng trong tay, thần thức từ từ tán phát ra. Quan sát kỹ từng tiểu thú, cuối cùng mới phát hiện trong hơn mười bầy tiểu thú… Mỗi bầy đều có một thần thức rõ ràng có sức mạnh khác biệt so với những con khác.
Trong quan sát của Vương Lâm. Hắn quan sát được hơn mười mấy loại khác thường đó. Chợt có một con bay tới trước ma đầu thứ hai miệng phát ra những âm thanh chói tai.