Ở phía đông của La Thiên, trong tinh hải mênh mông có một tu chân tinh. Tu chân tinh này không lớn cho dù có linh khí nhưng cũng không nồng đậm, chỉ là một tu chân tinh tầm thường.
Tu sĩ trên đó sau mấy lần đại chiến chỉ còn lại rất ít, hầu hết đều ở Trúc Cơ kỳ và Kết Đan kỳ, các tông phái cũng hoang phế rất nhiều.
Lúc này đã vào mùa thu, gió thu thổi qua mặt đất, cuốn đi những chiếc lá vàng trên mặt đất, bay múa trong thiên địa. Ở trong một dãy núi có một u cốc.
Bên trong u cốc này mọc đầy thu lan. Loại hoa lan này chỉ nở trong mùa thu, hương hoa không đậm trong gió thu ngược lại lại có chút hiu quạnh.
Mỗi khi trời vào thu, hoa lan trong sơn cốc này lại nở rộ, rất tươi đẹp. Chẳng qua chúng cũng chỉ nở rộ không tới một quý, tới khi thu hàn là toàn bộ héo rũ, cho tới khi bông tuyết bao phủ lấy chúng, khiến sơn cốc biến mất trong trời đông giá rét, chờ đợi gió thu một lần nữa lại gọi chúng trở về.
Giờ phút này cũng chưa phải tới cuối mùa thu, hoa lan trong sơn cốc vẫn tỏa hương thom ngát, nở rộ tỏa ra vẻ đẹp nhất của chúng trong năm nay.
Ở sâu trong rừng hoa lan này có một gian nhà cỏ. Gian nhà này rất cũ nát, hiển nhiên đã tồn tại rất lâu rồi. Có lẽ là ngàn năm trước đã có người từng ở nơi này, sau đó biến mất cùng hoa lan.
Ngày hôm nay ở bên ngoài ngôi nhà có một lão già. Lão già này mặc thanh y, trên mặt đầy nếp nhăn. Hắn yên lặng nhìn hoa lan phía trước, ánh mắt lộ vẻ buồn bã.
Gió thu từ bên trong sơn cốc thổi tới khiến hoa lan trên mặt đất đung đưa. Gió thu cũng thôi tới bên người lão già, khiến y phục của hắn phát ra tiếng sột soạt, làm tung bay mái đầu bạc trắng của hắn.
Vài chiếc lá khô yên lặng bay tới, lơ lửng trên bầu trời của sơn cốc. Trong đó có một chiếc lá xẹt qua trước mặt lão già trong tích tắc che khuất tầm nhìn của hắn về phía hoa lan.
Lão già than nhẹ, ngẩng đầu lên đột nhiên ho khan kịch liệt, hồi lâu mới dừng lại được, sắc mặt đỏ hồng khác thường, nhìn lá khô bị gió thu thổi qua thần sắc đầy vẻ không muốn.
- Trời lại tới tiết thu rồi… Đám hoa lan này cũng không còn bao nhiêu nữa. Chẳng bao lâu sau chúng sẽ khô héo chết đi… Chỉ là sang năm chúng lại còn có thể nở rộ. Còn ta thì đã không còn ở nơi này nhìn chúng nở nữa…
Lão già lắc đầu giơ tay lên nhìn vào trong lòng bàn tay mình. Ở đó có một ấn ký kì dị, giống như hoa lan tỏa ra u quang.
- Những năm gần đây, ba đạo phong ấn này đã hoàn thành rồi… Đây là việc cuối cùng ta có thể làm cho sư phụ…
Lão già thì thào.
- Ngày này năm sau ta… Ở nơi nào… Không nên luân hồi nữa. Ta muốn nhắm mắt không tỉnh lại… Sư phụ người đã đến rồi sao…
Lão già ngẩng đầu nhẹ giọng nói.
- Ta biết người đã tới rồi.
Lão già không quay đầu lại, ngồi ở đó khổ sở nói.
Cơn gió thu thổi vào từ ngoài sơn cốc, lúc này bốc lên mang theo vài chiếc lá khô, bay thẳng lên bầu trời, từ từ lướt qua sơn cốc và đi xa. Gió thu mặc dù đã đi nhưng lại mang tới một thân ảnh ở phía sau lão già cũng nhìn về phía trước, không biết là đang nhìn người hay đang nhìn hoa lan nở rộ, hiển lộ toàn bộ sinh mạng của mình. Có lẽ là cả hai.
Vương Lâm mặc áo trắng đứng đó.
Lão già cúi đầu, chậm rãi đứng lên xoay người nhìn Vương Lâm ánh mắt lộ vẻ phức tạp, khổ sở, cuối cùng hóa thành vẻ bình tĩnh, mơ hồ còn có sự tôn kính. Hồi lâu hắn từ từ quỳ xuống, thấp giọng nói.
- Đệ tử Tạ Thanh bái kiến sư phụ…
Vương Lâm nhìn Tạ Thanh. Trong lòng hắn đau đớn như bị rút hết máu huyết. Lúc này hắn đã nhìn ra thể trạng của Tạ Thanh…
- Hồn thứ ba của Thất Thải Tiên Tôn là ta… Nhưng ta là Tạ Thanh, không phải là hắn.
Tạ Thanh quỳ ở đó, nhẹ giọng nói.
- Tại sao lại là ngươi…
Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt. Hắn dù không tiếp xúc lâu với Tạ Thanh nhưng trong lòng hắn đối phương giống như Thập Tam, đều là đệ tử của Vương Lâm hắn!
- Sư phụ…
Tạ Thanh ngẩng đầu, nhìn Vương Lâm, đôi mắt từ từ ươn ướt.
- Sau khi một phần trí nhớ của đệ tử thức tỉnh, đệ tử liền trốn tránh, đã từng do dự, từng không cam lòng… Ta tới nơi này nhìn hoa lan, nghĩ tới cả đời này. Cuối cùng ta hiểu rõ, ta là Tạ Thanh… Ta không phải là Tô Đạo hay Thất Thải Tiên Tôn!
Khuôn mặt Tạ Thanh lộ nụ cười thì thào nói.
- Hồn thứ ba của Thất Thải Tiên Tôn trí nhớ cả đời của hắn rất hữu dụng với sư phụ… Ta biết, hôm nay trong thiên hạ, hồn thứ nhất và hồn thứ hai, còn có cả tứ đại chiến tướng cũng đang đi tìm ta…
- Tứ đại chiến tướng dù năm đó là thủ hạ của Thất Thải Tiên Tôn nhưng những năm gần đây đã sớm thay đổi tâm tư. Họ tìm kiếm hồn thứ ba là có tâm tư khác… Dù là hồn thứ ba bị phương nào trong số đó tìm được thì cũng không trốn thoát khỏi vận mệnh bị cắn nuốt.
- Sư phụ đây là mệnh của Thất Thải Tiên Tôn, là mệnh của Tạ Thanh ta. Ta trốn không thoát được…
- Dù ta luân hồi cũng không thể thoát… Hồn thứ ba chạy trốn đã nhiều năm như vậy, hôm nay đã tới đường cùng rồi… Hồn thứ ba chỉ có trí nhớ, không có thần thông, không có cảm ngộ. Hồn tuy mạnh nhưng lại không có năng lực bảo vệ chính mình.
- Để cho người khác cắn nuốt, không bằng để cho sư phụ…
Tạ Thanh thì thào khổ sở.
Vương Lâm trầm mặc. Trong lòng hắn đau đớn, đứng đó như là đứng trong một vùng hàn băng. Khí lạnh thấu xương tràn ngập toàn thân hắn, hóa thành nỗi đau.
Hắn lúc trước đã từng nói với Thanh Thủy là phải giết hồn thứ ba, bảo vệ cho Thanh Thủy. Nhưng lúc này hắn không thể làm theo lời đó… Đây không phải là lòng dạ mềm yếu, đây là việc đau đớn như phải giết con!
Cảnh tượng khi quen biết Tạ Thanh hiện lên trong đầu Vương Lâm. Từng hình ảnh dù đã được chôn sâu trong ký ức nhưng lúc này lại hiện lên rõ ràng, khiến hắn không thể nào quên được!
Vương Lâm trọng tình!
- Sư phụ, đệ tử đã chuẩn bị rồi… Nếu ta không chết thì một khi dung hợp với hai hồn kia, đến lúc đó bảy phách sẽ tự động trở về. Ta dù cảm nhận được trong bảy phách đã có năm phách hoàn toàn chia cách nhưng vẫn còn hai phách. Nếu ngưng tụ lại… Hai phách đó ta có thể cảm nhận được là bọn họ cực kỳ quan trọng với sư phụ. Nếu ta không chết thì hồn thứ ba không ra, nếu ta không chết thì bọn họ sẽ…
- Ta không chết, hồn thứ ba của Thất Thải Tiên Tôn hợp nhất…
Tạ Thanh nhìn Vương Lâm, ánh mắt ngời sáng.
- Những năm gần đây, sau khi hồn thứ ba thức tỉnh, ta lấy hồn tu lực, ngưng tụ ba đạo phong ấn. Đạo phong ấn thứ nhất không cần ngoại lực, có thể tự mình dẫn động. Dưới phong ấn này một khi ta tử vong thì hồn thứ ba sẽ không tiến vào luân hồi. Sư phụ có thể thu lấy nó…
- Đến lúc đó hồn thứ ba sẽ hoàn toàn thức tỉnh. Nó sẽ tự động mở ra trung tâm của động phủ. Tiến vào nơi đó có thể mở được đại môn sư phụ có thể rời khỏi Động Phủ Giới…
- Còn hai đạo phong ấn nữa là ta chuẩn bị cho sư phụ, dùng hai đạo phong ấn này, trong nháy mắt khi mở đại môn thông với Tiên Cương đại lục, nương theo lực lượng từ Tiên Cương đại lục dũng mãnh tiến vào, phối hợp với hai đạo phong ấn này, sư phụ có thể phong ấn hồn thứ hai, hồn thứ nhất!
- Như thế thì mọi chuyện yên ổn rồi…
Tạ Thanh vừa nói, đột nhiên ho khan lên. Sau tiếng ho khù khụ, máu tươi trong miệng phun ra, vấy đỏ lên đám hoa lan trước người, nhìn mà giật mình.
Đây là do tâm hồn hắn bị hao tổn quá lớn nên mới ra như vậy. Hắn vì ba đạo phong ấn này mà trong mấy ngày nay đã không còn để ý gì nữa.
Vương Lâm nhìn Tạ Thanh, cuối cùng cũng không nói lên lời. Hắn nghe Tạ Thanh nói, nhìn ngụm máu tươi của hắn, trong lòng lại càng đau đớn kịch liệt.
Giờ phút này hắn ngẩng phắt đầu, nhìn về phía bầu trời, thần sắc dữ tợn, gầm lên một tiếng.
- Vương Lâm ta từ trong luân hồi thiên kiếp tìm được vận mệnh của chính mình. Ta trở thành chủ nhân của thiên đạo, nhưng tại sao ta lại không thể quyết định cuộc sống của chính mình, lại còn phải lựa chọn như vậy!
- Thiên, vô luận ngươi là thiên của Động Phủ Giới hay là của Tiên Cương đại lục, ngươi đang nhìn sao? Nếu trời bất nhân như thế thì Vương Lâm ta ở nơi này xin thề, cả đời này ta muốn diệt trời!
Khuôn mặt Vương Lâm nổi đầy gân xanh. Hắn giống như đã điên cuồng, trong nháy mắt rống giận, toàn thân bộc phát một cỗ khí thế mênh mông. Luồng khí thế này lúc đầu giống như sương khói bốc lên không nhưng rất nhanh liền ngưng tụ lại, hình thành một thanh kiếm hư ảo. Thanh kiếm này ngưng tụ lại, bộc phát ra một luồng khí tức như muốn phá tan thiên không, khiến người ta kinh hãi!
Cũng trong tích tắc này, thần sắc của Huyền La Đại Thiên Tôn đang đi theo sau không xa, lần đầu tiên khi xuất hiện trong Động Phủ Giới này đại biến! Hắn nhìn chằm chằm vào thanh kiếm hư ảo mà không ai thấy được bên người Vương Lâm, đôi mắt mở to, lộ vẻ vô cùng khiếp sợ.
- Không Diệt khí! Đây là khí tức của không diệt! Lời thề của người này không ngờ lại có thể huyễn hóa ra khí tức của Không Diệt, hắn… Hắn…
Tạ Thanh nhìn Vương Lâm, nước mắt chảy xuống, quỳ ở nơi đó vái lạy một cái.
- Tâm hồn ta đã hao tổn nghiêm trọng, vẫn cố đợi sư phụ tới nơi này. Ta cũng đã từng do dự. Nhưng hôm nay ta không hề hối hận… Không cần sư phụ ra tay, ta sẽ tự ra đi… Đây là lần cuối cùng ta có thể gọi một tiếng sư phụ…
Tạ Thanh lưu luyến nhìn đám hoa lan trước mặt, nhắm hai mắt lại, cắt đứt dòng nước mắt đang chảy xuống, trên mặt hiện lên nụ cười được giải thoát, thở dài một hơi cuối cùng… Khí tuyệt thân vong!
Trong tích tắc khi hắn chết đi, từ trong thất khiếu của hắn có những sợi tơ linh hồn lan ra. Đây chính là hồn thứ ba. Bên trong nó có trí nhớ của những lần luân hồi, kể cả đời này của Tạ Thanh!
Giờ phút này bởi vì bị Tạ Thanh phong ấn, hồn thứ ba không thể luân hồi một lần nữa mà cùng với sự tử vong, trí nhớ nhanh chóng tiêu tán. Một khi hoàn toàn tiêu tán, Tạ Thanh sẽ biến mất vĩnh viễn.
- Đây không phải là lần cuối cùng!
Vương Lâm cúi đầu. Lúc này trong nội tâm hắn bùng lên lửa giận. Ngọn lửa này bùng lên với thiên địa. Hắn vừa nói, thân thể vừa bước về phía trước một bước, đi tới bên người Tạ Thanh, tay phải vung lên về phía trước. Lập tức hồn thứ ba lan ra từ thất khiếu của Tạ Thanh chợt bị Vương Lâm chụp vào tay.
Trong nháy mắt khi nắm lấy hồn thứ ba, nó hoàn toàn tỉnh giấc. Trong tích tắc này, thiên địa biến sắc, cả tu chân tinh này phát ra tiếng chấn động kịch liệt. Tinh không lúc này bị cuốn động, cả tứ đại tinh vực đều ầm vang!
Cho dù là ngoại giới thì lúc này cũng trong tích tắc này mà xảy ra biến hóa kinh thiên!