Rượu này cũng không cay, ngược lại có chút vị ngọt, so với linh dịch vô vị Vương Lâm hay uống thì rõ ràng bất đồng, chẳng qua sau khi rượu này vào bụng tức khắc hóa thành từng trận nhiệt lưu, trong nháy mắt liền lưu chuyển toàn thân.
Vương Lâm có thể cảm giác được rõ ràng, linh lực trong cơ thể cư nhiên có chút tăng trưởng, không khỏi ngẩn ra.
Trình Hiền ha ha cười, ở cách đó không xa một bên theo linh viên nhảy lên phập phồng, một bên quay đầu lại nói:
- Đây chính là linh thủy sư phụ ta chuyên môn dùng khi luyện đan, phóng nhãn toàn bộ Sở Quốc, loại linh thủy này cũng không thường thấy. Ta trộm ra được không ít, sau đó dùng linh quả trân quý mà hai con linh viên này hái được chế thành rượu, huynh đệ, nếu là người khác, ta căn bản sẽ không cho hắn uống thứ tốt thế này đâu.
Nghe thấy Trình Hiền nói ra mấy lời này, hai con linh viên tức khắc rít gào vài tiếng, lộ ra vẻ tức giận, hiển nhiên đối với việc Trình Hiền lấy linh quả của chúng nó rất là bất mãn.
Không lâu sau, Đông uyển chậm rãi xuất hiện ở trước mắt Vương Lâm.
Đông uyển cùng Nam uyển hoàn toàn bất đồng, nó hoàn toàn phiêu phù ở giữa không trung, bị mây mù bao trùm, nếu không nhìn cẩn thận, căn bản là vô pháp nhìn thấy phòng ốc bên trong.
Từng con tiên hạc ở trong mây bay múa, từng đợt tiên khúc diệu âm, thậm chí càng tới gần có thể ngửi thấy từng trận hương thơm từ trong Đông uyển truyền ra.
Trình Hiền si ngốc nhìn Đông uyển giữa không trung, hồi lâu sau mới thở dài, tự mình lẩm bẩm:
- Toàn bộ nữ tu của Vân Thiên Tông đều ở trong Đông uyển này, không biết trong này có bao nhiêu mỹ nữ nhỉ, nếu Trình Hiền ta có thể sống trong Đông uyển một hai năm, thì cuộc đời này còn mong gì hơn.
Vương Lâm ánh mắt hơi lóe, đối với việc Trình Hiền tự lẩm bẩm ngoảnh mặt làm ngơ. Hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy, Đông uyển này có một cấm chế cực kỳ cường đại, cấm chế này hiển nhiên là có tác dụng làm cho Đông uyển phiêu phù trên không trung, ngoài ra, còn có tác dụng chướng nhãn.
Đúng lúc này, một đội tiên hạc từ trong tầng mây bay ra, bên trên tiên hạc có bảy tám thiếu nữ. Trong số này có một nữ tử xinh đẹp như hoa, dáng người phập phồng quyến rũ, chỉ huy tiên hạc bay tới trước mặt hai người Vương Lâm, sau đó nũng nịu nói:
- Đông uyển cấm địa, nghiêm cấm đi vào!
Nói xong lời này, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Trình Hiền, hung dữ nói:
- Trình Hiền, sao ngươi lại tới nữa, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi còn đến dây dưa Đồng sư tỷ, đừng trách bổn cô nương đối với ngươi không khách khí!
Trình Hiền bĩu môi, một bên vuốt ve linh viên dưới thân, một bên ung dung nói:
- Trình Linh, nói như thế nào chúng ta cũng là biểu ca, biểu muội mà, khi ngươi còn nhỏ ta còn từng bế ngươi, ngươi không nhớ rõ sao? Ta vẫn nhớ rõ, khi ta bế ngươi, ngươi còn tè lên người ta đó.
Vương Lâm nghe được lời này, tức khắc vỗ linh viên một cái, linh viên kia cũng xem như thông linh, lập tức về phía sau lui lại mấy bước.
Khuôn mặt của nữ tử kia lập tức đỏ lên, nhưng rất nhanh liền biến thành màu xanh lá, hai mắt nàng bắn ra lửa giận, thân thể run rẩy. Nàng vỗ túi trữ vật, tức khắc một thanh phi kiếm bay ra, nổi giận nói:
- Ngươi còn dám nói, ta không để ngươi yên!
Thanh phi kiếm giống như tia chớp nhanh chóng bay về phía Trình Hiền. Trình Hiền thân mình khẽ đảo, tránh thoát khỏi phi kiếm sau đó lật tay phải, lấy ra một khối ngọc giản, tản ra linh lực hình thành một đạo quầng sáng phòng hộ ở bốn phía, cùng lúc đó trong miệng hắn vẫn như cũ trêu chọc nói:
- Đừng nóng giận mà, không phải chỉ là nước tiểu thôi sao, không có việc gì, Hiền ca ca ta không ngại, nếu ngươi thích, hiện tại tè tiếp cũng được…
Lúc này không chờ hắn nói xong, nữ tử kia đã cắn răng, tay trái bỗng nhiên khẽ động, ba cái lục lạc buộc trên cổ tay bỗng nhiên rung lên sau đó phát ra từng trận thanh thúy linh âm.
Vương Lâm ánh mắt ngưng tụ, lúc này linh viên mà hắn cưỡi không đợi hắn phân phó, liền lập tức lại lui ra phía sau vài bước, cùng lúc đó tay phải Vương Lâm âm thầm động, đánh ra một đạo cấm chế che người trước.
Hết thảy động tác của hắn đều cực nhanh cơ hồ khi nữ tử họ Trình huy động thủ đoạn thì hắn đã làm xong hết thảy.
Lúc này, từng tiếng chuông thanh thúy bỗng nhiên xuất hiện, tiếng chuông này khi mới bắt đầu còn mỏng manh, nhưng rất nhanh liền càng lúc càng lớn, cuối cùng cơ hồ hóa thành một tiếng sấm rầm rầm vang lên.
Nữ tử họ Trình hiển nhiên đã vô cùng tức giận, thậm chí còn giận lây sang cả Vương Lâm. Nàng cho rằng người có thể cùng Trình Hiền, một trong Vân Thiên Tông tam hại đi cùng một chỗ, tất nhiên cũng không phải loại người tốt đẹp gì, vì thế công kích này có một nửa là hướng về phía Vương Lâm.
Trình Hiền kinh hô một tiếng, sau đó cười khổ, có vẻ mình trêu đùa quá trớn làm tiểu nha đầu này ra tay không niệm tình nữa, cư nhiên lại dùng Vân Linh công kích.
Quầng sáng quanh người hắn bị tiếng chuông công kích lắc lư vài cái sau đó liền lập tức hỏng mất. Trình Hiền hít sâu một hơi, há mồm phun ra một đạo hoàng mang. Đạo hoàng mang này vừa xuất hiện, tức khắc hóa thành một đan đỉnh nhỏ, từng trận dược hương chi khí từ trong đan đỉnh tràn ra, sau đó hóa thành một con linh viên.
Linh viên này không lớn lắm, nhưng trong cơ thể hung khí ngập trời. Trông thấy con linh viên này, con linh viên mà Trình Hiền đang cưỡi tức khắc gầm lên một tiếng, đem Trình Hiền hất xuống, rồi hướng về phía linh viên do dược hương chi khí hóa thành quỳ lạy.
Cùng lúc đó, con linh viên mà Vương Lâm đang cưỡi cũng như thế, chẳng qua Vương Lâm không bị hất xuống như Trình Hiền mà hắn chủ động nhảy xuống.
Linh viên do dược hương chi khí hóa thành đối với linh âm đang lan tới, căn bản là không thèm để ý, bụng nó trướng lên, sau đó thổi ra một hơi, tức khắc toàn bộ linh âm bị thổi tan.
Nữ tử họ Trình sắc mặt lập tức tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, hung tợn nhìn chằm chằm Trình Hiền. Cùng lúc đó, các nữ tử phía sau nàng cũng nổi giận, thi nhau tế ra pháp bảo.
Còn linh âm công kích Vương Lâm thì khi tới trước người Vương Lâm thì đột nhiên cứng lại, sau đó quỷ dị vô thanh vô tức tiêu tán. Vương Lâm tu vi tuy thấp, nhưng với nhãn lực cùng với tài nghệ cấm chế, công kích do tiểu nha đầu Trúc Cơ kỳ phóng thích ra hắn vẫn có thể dễ dàng bằng vào cấm chế ngăn trở.
Linh viên do dược hương chi khí hóa thành bỗng nhiên quay đầu kinh ngạc nhìn Vương Lâm rồi dần tiêu tán, cuối cùng lại trở thành dược hương chi khí chui vào đan đỉnh, bị Trình Hiền hút vào trong bụng.
- Đừng động thủ, ta cũng không phải là tới đánh nhau, ta chỉ đi theo hắn tới tìm người mà thôi, ai.
Trình Hiền vẻ mặt đau khổ, tự trách bản thân, nếu vừa rồi mình không trêu chọc nha đầu Trình Linh, hà tất sẽ có tình huống hiện tại.
- Tìm ai? Không phải là Đồng sư tỷ hả!
Sau khi từ túi trữ vật nội lấy ra một viên đan dược ăn vào, Trình Linh sắc mặt khôi phục bình thường, nhìn về phía Vương Lâm, lạnh lùng nói, trong ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét.
Vương Lâm thần sắc như thường, nhìn nàng này một cái, rồi chậm rãi nói:
- Người tại hạ tìm, không phải Đồng sư tỷ.
- Người hắn muốn tìm chính là La Nguyệt!
Trình Hiền vội vàng ở một bên cướp lời.
Nữ tử họ Trình lông mày nhăn lại, nhìn về phía Vương Lâm, hung hăng nói:
- Ngươi tìm La Nguyệt sư muội làm gì?
Vương Lâm cười khẽ, nhìn đối phương, nói:
- Việc này quan hệ gì tới ngươi chứ?
Nữ tử họ Trình hai mắt xuất hiện tức giận, nhưng rất nhanh lại nhịn xuống, sau khi hừ nhẹ một tiếng, tay phải vỗ túi trữ vật một cái, một ngọc giản bay ra. Nàng nắm ngọc giản trong tay sau đó ngưng thần, rồi ném nó đi. Ngọc giản tức khắc hóa thành tia chớp nhanh chóng bay về phía không trung tầng mây bên trong Đông uyển.
Làm xong việc đó, ánh mắt nàng chuyển hướng Trình Hiền, hung tợn nói:
- Trình Hiền, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi còn nhắc lại những sự tình đó, ta liền về nhà nói cho cha ngươi biết việc ngươi khi dễ ta!
Trình Hiền ngẩn ra, sắc mặt khẽ biến, vội vàng cười bồi nói:
- Hà tất phải như vậy, biểu muội, khi ngươi còn nhỏ ta…
Nói tới đây, hắn vội vàng ngậm miệng lại, khi thấy sắc mặt Trình Linh lại lần nữa thay đổi, sau đó vội vàng lại nói:
- Ta rất chiếu cố ngươi mà, có gì ngon, có gì chơi vui, không phải đều đưa cho ngươi sao? Biểu ca ta hôm nay tới đây, thật là đi theo hắn tìm La Nguyệt… Ân, thuận tiện đến xem biểu muội ngươi.
Trình Linh hừ nhẹ một tiếng, trừng mắt nhìn Trình Hiền một cái, rồi không hề để ý tới hắn nữa, mà cùng với các nữ tử bên cạnh, thấp giọng trò chuyện, tuy nhiên ánh mắt đôi khi vẫn nhìn về phía Vương Lâm.
Trình Hiền thầm than một tiếng, đi tới bên cạnh Vương Lâm, hướng hắn cười khổ, thấp giọng nói:
- Huynh đệ, đều do ta lỡ mồm, ai, không có biện pháp, ta vừa thấy nha đầu này, liền nhịn không được muốn chế nhạo nàng một phen, không nghĩ tới hôm nay là nàng lại nổi điên, sớm biết như thế, không bằng ngày mai chúng ta hãy tới.
Vương Lâm thần sắc bình tĩnh, chậm rãi nói:
- Việc nên giúp ta đã đều giúp, một hồi nữa vô luận La Nguyệt có đồng ý hay không, đều xem như ta hoàn thành hứa hẹn đối với ngươi.
Trình Hiền thở dài, tay phải vỗ túi trữ vật, lấy ra một khối truyền âm ngọc giản, ném cho Vương Lâm. Khi hắn đang muốn nói chuyện tiếp thì vào lúc này, đột nhiên giữa không trung Đông uyển bay ra một con tiên hạc, một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt luân ngồi ở trên tiên hạc đó, lúc này thiếu nữ bỗng mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được nhìn Vương Lâm trên mặt đất.
Đợi khi tới gần, nữ tử này nhảy lên, từ trên không hạ xuống, kinh ngạc nhìn Vương Lâm nói:
- Ngươi đến tìm ta?
Lúc này nữ tử họ Trình cau mày nói:
- Nguyệt sư muội biết người này sao?
La Nguyệt vội vàng xoay người nói:
- Muội biết. Sư tỷ, hắn đồng thời tiến nhập môn phái với muội.
Nữ tử họ Trình lại liếc nhìn Vương Lâm một lần nữa, sau đó nhìn Trình Hiền cảnh cáo, lúc này mới cùng tỷ muội rời đi. Trên mặt đất hiện giờ chỉ còn ba người mà thôi.
- Ngươi sao lại biết tên ta?
La Nguyệt mở to đôi mắt, không nhìn Trình Hiền mà chỉ tập trung vào Vương Lâm, hỏi.
Vương Lâm trầm ngâm một lúc, bình thản nói:
- Nếu ngươi thấy tiện thì mang người này vào trong Đông uyển nhìn vị Đồng sư tỷ một chút thì tốt. Nếu không gặp được thì thôi vậy.
Nói xong hắn liền quay người bỏ đi, để lại hai người Trình Hiền và La Nguyệt kinh ngạc nhìn theo.
- Cái gì vậy chứ, gọi ta là vì việc này sao?
La Nguyệt dậm chân một cái, cao giọng nói. Đáng tiếc Vương Lâm không quay đầu lại, thân ảnh đi xa dần.
Trình Hiền thầm than, nghĩ Vương Lâm huynh đệ quả thực là một cao nhân. Mỹ nữ như thế này mà không thèm nhìn, cảnh giới bậc này, sợ là cả cuộc đời mình cũng không đạt tới được.
- Nguyệt Nguyệt sư muội… Sư tỷ, hiện giờ lão nhân gia có rảnh không? Ta và Vương Lâm huynh đệ là bạn rất thân. Hắn sau này còn cần nhờ ta chiếu cố đó. Hắn vừa nhờ lão nhân gia ngài như vậy, liệu ngài có thể thu xếp giúp ta hay không?
Trình Hiền hít sâu một hơi, vẻ mặt cười cười nói với La Nguyệt.
- Ngươi mới là lão nhân gia, hừ.
La Nguyệt lườm Trình Hiền một cái, bất mãn nói. Nói xong, nàng hung hăng nhìn về phía Vương Lâm vừa biến mất, trong miệng lầm bầm vài câu rồi khẽ rung chuông ở cổ tay. Một con tiên hạc liền bay tới, đậu xuống bên cạnh nàng. Nữ tử này nhảy lên, đứng trên tiên hạc bay đi.
Vẻ mặt Trình Hiền đau khổ, thở vắn than dài. Nhưng đúng vào lúc này, giữa không trung truyền tới tiếng nói êm tai như chuông bạc của La Nguyệt:
- Ngươi đi theo mau. Chỉ một lần này thôi, không có lần sau đâu.
Trình Hiền mừng rỡ vô cùng, vội vàng đứng dậy đi theo sau tiên hạc, hướng về phía Đông uyển.
Lại nói tới Vương Lâm. Sau khi rời Đông uyển, đi suốt chặng đường về Bắc uyển, tiến vào viện cũng không có gì xảy ra. Cấm chế hắn thiết lập trước khi đi cũng không có dấu hiệu gì bị phát động.
Sau khi trở về viện, Vương Lâm liền xuất ra đan lô Lý Mộ Uyển cho hắn, đặt trong phòng, sau đó tiếp tục luyện đan, tu luyện.
Hắn biết thời gian của mình gấp gáp, phải nhanh chóng nâng cao tu vi. Hắn không muốn Lý Mộ Uyển nhận ra hắn. Dù sao thì chuyện đã cách đây quá lâu rồi, tình cảm ngày xưa còn lại bao nhiêu, Vương Lâm cũng không nắm chắc được.
Trước khi đạt tới Nguyên Anh kỳ, Vương Lâm không định bại lộ thân phận. Nếu không một khi có biến cố, thân phận rất khó khăn mới có được tại Vân Thiên Tông rất có thể bị hủy trong giây lát.
Vì thế Vương Lâm mới không nhận người quen. Hơn nữa hắn xem ra hai năm nay, cảnh còn người mất, thật sự không cần phải dựng lại chuyện xưa. Mọi việc cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
Về phần Lý Mộ Uyển biết về tên trước đây của nhục thân của hắn là Mã Lương, điểm này cũng có thể giải thích dễ dàng. Dù sao sau hai năm, chỉ cần chú tâm thì tìm hiểu tên tuổi một người cũng không phải khó khăn gì.
Đương nhiên nếu như Lý Mộ Uyển biết được tên hắn là Vương Lâm mới gọi là cổ quái.
Đối với Lý Mộ Uyển, đáy lòng Vương Lâm có một cảm giác phức tạp. Trên thực tế từ khi hắn bước vào con đường tu tiên tới giờ, nữ tu tuy đã gặp nhiều nhưng Lý Mộ Uyển là người duy nhất đã ở với hắn mấy năm.
Trên thực tế, đối với nữ tử này, Vương Lâm cũng đã từng động tâm. Nhưng loại cảm giác này chỉ vừa mới xuất hiện liền bị hắn mạnh mẽ gạt bỏ.
Ngay lúc này, khi gặp lại cố nhân, Vương Lâm trong lòng cực kỳ phức tạp. Ở trong phòng trầm mặc hồi lâu, Vương Lâm than nhẹ một tiếng, thu hồi mọi tạp niệm, tĩnh tâm tu luyện.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thoáng chốc đã qua mấy tháng.
Chu Lâm đã bế quan mấy tháng không dứt. Trong mấy tháng này, Vương Lâm chuyên tâm luyện đan, do vậy đã có chút tiến bộ. Chỉ có điều thiên phú của hắn đối với luyện đan thật sự không nhiều. Hắn phải sử dụng đan lô do Lý Mộ Uyển tặng tới hơn chín mươi ba lần mới thành công nắm giữ cách khống chế lửa.
Vì vậy, hắn bắt đầu dựa vào một số đan phương lưu lại trong ngọc giản bắt đầu luyện chế đan dược. Những đan phương trong ngọc giản của Chu Lâm ghi chép hơn phân nửa đều là linh đan bán phẩm.
Linh thảo trong viện, Vương Lâm đều thử qua. Tuy nhiên tỷ lệ thất bại khi luyện đan rất cao, cơ hồ mười lần hắn mới thành công có một. Thậm chí đôi khi cả một lần cũng không thành công.
Nếu cứ như vậy thì cho dù dược liệu trong viện mặc dù nhiều nhưng cũng không đủ cho hắn sử dụng.
Cuối cùng bởi vì dược thảo đã dùng hết, Vương Lâm trầm ngâm, cuối cùng đành lấy linh dịch thay thế. Nhưng điều khiến hắn không ngờ chính là lại có thể luyện đan thành công.
Hơn nữa không chỉ thành công một lần. Chỉ cần có thêm linh dịch khi luyện đan, tỷ lệ thành công đều cao một cách khó tin. Hầu như mười lần thì có chín lần thành công. Vương Lâm sau khi thử nghiệm xác định linh dịch này có tác dụng đề cao xác xuất thành công của việc luyện đan.
Kể từ đó, có linh dịch cộng với Nghịch Thiên Châu, tu vi của hắn không ngừng gia tăng, đã đạt tới Ngưng Khí tầng mười năm, chỉ còn cách Trúc Cơ kỳ một đường.
Vương Lâm còn nhớ rõ năm đó bổn tôn trúc cơ dù có bao nhiêu lần cũng đều thất bại. Cuối cùng Tư Đồ Nam nói, chỉ có ba phương pháp, một là đạt được Trúc Cơ Đan. Hai là sử dụng Đoạt Cơ đại pháp. Ba là có một tu sĩ Nguyên Anh kỳ tự mình thi pháp trợ giúp.
Trúc Cơ Đan quá mức hiếm thấy, tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không có khả năng giúp hắn. Vì vậy cuối cùng Vương Lâm lựa chọn sử dụng Đoạt Cơ đại pháp.
Mục tiêu đoạt cơ không biết do đủ thứ ma xui quỷ khiến gì mà cuối cùng lại là cháu của Đằng Hóa Nguyên - Đằng Lệ!
Bây giờ phân thân của hắn một lần nữa lại tới giai đoạn này. Chẳng qua lần này hắn không cần sử dụng Đoạt Cơ đại pháp, cũng chẳng cần tu sĩ Nguyên Anh kỳ giúp đỡ. Bởi vì hắn đã nắm giữ thuật luyện đan.
Chẳng qua đan phương Trúc Cơ Đan cũng chẳng dễ có được. Vốn dĩ đan dược này là do sư phụ luyện chế tặng cho đệ tử, nhưng lúc này Chu Lâm đang bế quan. Nàng vô luận thế nào cũng không thể ngờ được Vương Lâm chỉ cần không quá nửa năm đã từ cảnh giới Ngưng Khí tầng ba đạt tới cảnh giới Ngưng Khí viên mãn.
Một ngày nọ, Vương Lâm ngồi trong viện trầm mặc, tay phải khẽ phẩy, xuất ra ngọc giản truyền âm ngày đó Trình Hiền cho hắn. Mấy tháng nay Trình Hiền đã tới mấy lần. Mỗi lần đều nói chuyện với Vương Lâm một phen.
Dựa theo lời nói của Trình Hiền, lần đó La Nguyệt âm thầm dẫn hắn vào, rốt cục hắn lại gặp được Đồng sư tỷ, hơn nữa còn ở chung vui vẻ với nàng.
Thần niệm của Vương Lâm trầm xuống, lưu lại tin tức trong ngọc giản, sau đó ném đi. Ngọc giản nọ liền bay vụt đi. Vương Lâm cũng không sốt ruột, lẳng lặng ngồi khoanh chân trong viện, đợi Trình Hiền.
Không lâu sau, từ xa truyền tới vài tiếng thú rống, ngay sau đó một con linh viên từ xa bay nhanh tới, trực tiếp nhảy vào trong sân. Trình Hiền ngồi trên lưng linh viên, thấy Vương Lâm liền lập tức cười nói:
- Huynh đệ, tìm ta có chuyện gì?
Vương Lâm ngẩng đầu, chậm rãi nói:
- Ngươi có đan phương Trúc Cơ Đan không?
Trình Hiền ngẩn ra, nói:
- Trúc Cơ Đan là đan dược tam phẩm, ta không luyện chế được. Vậy nên đan phương ta cũng không có.
Vương Lâm nhíu mày, thầm than một tiếng, nghĩ chỉ còn đành đi tìm Lý Mộ Uyển vậy.
- Chẳng qua nếu huynh đệ ngươi đã mở miệng, ta như thế nào lại không hỗ trợ được. Ta mặc dù không có, nhưng sư phụ ta tất nhiên sẽ có. Ngươi chờ ta ba ngày, trong vòng ba ngày ta nhất định sẽ trộm được!
Trình Hiền đắc ý cười, lại cùng Vương Lâm tán dóc một hồi. Lúc sau hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói:
- Hôm nay Đồng sư tỷ ước hẹn ta gặp mặt. Huynh đệ, chúng ta không nói chuyện nữa. Ta đi đây! Chuyện đan phương Trúc Cơ Đan ngươi cứ yên tâm giao cho ta đi!
Vừa nói hắn vừa hưng phấn ngồi lên linh viên đang không cam tâm tình nguyện, vội vã rời đi.
Không cần tới ba ngày như Trình Hiền nói, tới giữa trưa ngày thứ hai, Trình Hiền không tới nhưng một con linh viên hơi lớn lại tới. Nó ở ngoài viện rống lớn vài tiếng xong liền ném một khối ngọc giản vào rồi xoay người rời đi.
Đợi Vương Lâm đi ra thì chỉ còn thấy bóng con linh viên nọ. Bỗng nhiên hai mắt Vương Lâm sững lại. Hắn nhìn chằm chằm vào thân ảnh con linh viên, phát hiện có điều không ổn. Chân con linh viên rõ ràng bị thương, đi lại không tự nhiên, tựa hồ như không dám dùng sức.
Vương Lâm cúi đầu cầm ngọc giản, trầm ngâm một lúc rồi xoay người trở lại đình viện.
Mười ngày sau đó, Vương Lâm hầu như dùng toàn bộ tâm trí đều tập trung vào luyện đan. Trúc Cơ Đan là đan dược tam phẩm, muốn luyện thành, tỷ lệ thất bại cực lớn.
Nhưng nhờ thêm vào linh dịch nên xác xuất thành công đã tăng lên không ít. Chẳng qua so với việc luyện chế Bồi Nguyên Đan thì không thể bằng. Bồi Nguyên Đan sau khi cho thêm linh dịch thì mười lần có tới chín lần thành công. Mà Trúc Cơ Đan thì mười lần chỉ có năm sáu lần thành công.
Vương Lâm trầm ngâm một chút. Hắn phân tích, linh dịch này đối với việc gia tăng xác xuất thành công trong luyện đan, hiển nhiên là phẩm chất đan dược càng cao thì tác dụng càng nhỏ.
Chẳng qua Nghịch Thiên Châu bản thân cũng chưa có đủ ngũ hành. Mấy trăm năm gần đây Vương Lâm cũng đã tìm ngũ hành còn thiếu. Chỉ có điều mấy loại ngũ hành này thực sự quá khó tìm. Phải biết rằng năm đó để đạt được hỏa thuộc tính viên mãn, hắn lại phải thu nạp một con hoang thú mới được.
Do đó, ba loại thuộc tính, kim, mộc, thổ còn thiếu, thực sự quá khó khăn. Tối thiểu cho tới bây giờ, Vương Lâm cũng chưa phát hiện ra bất cứ loại phương pháp hữu hiệu nào.
Dường như chỉ có thủy thuộc tính là dễ dàng nhất. Trừ lần đó ra thì mộc thuộc tính cũng đã đạt được. Tuy rằng hiện nay chưa viên mãn nhưng trên Nghịch Thiên Châu này cũng đã xuất hiện bảy phiến lá cây.
Ngoài ra, kim thổ hai thuộc tính này chưa có chút động tĩnh nào. Vương Lâm cũng thử dùng qua một vài phương pháp nhưng cuối cùng không có bất cứ tác dụng gì.
Vương Lâm đối với linh dịch do Nghịch Thiên Châu này sinh ra cũng đã hiểu sâu sắc. Linh dịch lúc Nghịch Thiên Châu chưa viên mãn so với sau khi viên mãn hoàn toàn chênh lệch về phẩm chất.
Hơn nữa sau khi hỏa thuộc tính viên mãn, phẩm chất linh dịch này lại tăng lên gấp đôi, so với ban đầu càng chênh lệch rõ ràng.
Nếu cứ như vậy, chỉ cần đầy đủ ngũ hành, không nói Nghịch Thiên Châu cũng sẽ phát sinh biến hóa nào đó, chỉ cần linh dịch cũng sẽ gia tăng xác xuất thành công nhất định đối với đan dược cao cấp.
Trúc Cơ Đan này, một lò chỉ có thể xuất ra hai viên. Hơn nữa thời gian luyện chế mất một ngày. Mười ngày sau, Vương Lâm sau khi hầu như đã hái hết toàn bộ dược liệu luyện chế Trúc Cơ Đan, cuối cùng luyện ra mười ba viên Trúc Cơ Đan.
Phân thân này của Vương Lâm ngoài việc thiên tư so với bổn tôn không khác biệt nhiều, đều là thuộc loại bình thường, cũng chẳng có chỗ nào đặc thù. Vì thế nên nếu chỉ có một viên Trúc Cơ Đan, Vương Lâm cũng không dám khẳng định sẽ thành công. Bởi vậy hắn mới chuẩn bị nhiều như vậy. Nếu thất bại thì lại tiếp tục sử dụng.
Chuẩn bị xong hết thảy, Vương Lâm hít sâu một hơi, tay phải điểm lên mi tâm, tiến nhập vào trong Nghịch Thiên không gian. Sau khi hắn tiến vào không lâu, một con linh viên lo lắng đi tới ngoài đình viện. Toàn thân nó đầy máu tươi, liên tục gầm lên mấy tiếng. Sau đó thất vọng vội vã bỏ đi.