Trong Vân Thiên Tông, tu sĩ Nguyên Anh kỳ chủ yếu tập trung tại ngoại viện. Nội viên vẫn có nhưng họ hầu như đặt toàn bộ tinh lực vào luyện đan, rất hiếm khi tranh đấu với người khác, luôn trường kỳ bế quan luyện đan.
Ví dụ như trong Tây uyển này, cũng có một tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Người này hiện đang ở trong mật thất dưới lòng Tây uyển, chỗ gần địa hỏa nhất, lấy anh hỏa bản thân kết hợp với địa hỏa luyện chế một lô đan dược giúp tăng tiến tu vi.
Vương Lâm trên nửa đường tới gần Tây uyển đã thu liễm khí tức toàn thân, hành động như quỷ mị cho nên không hề bị ai phát hiện. Lúc này hắn đang đứng ở ngoài Tây uyển, nhìn sương trắng khắp nơi, nhấc chân lên, không chút do dự tiến vào.
Trình Hiền đã từng nói với Vương Lâm chỗ hắn ở. Lúc này sương trắng trong Tây uyển dưới mắt Vương Lâm không hề có chút tác dụng ngăn trở, thần thức hắn đảo qua, cả Tây uyển liền hiện rõ ràng.
Ở gần trung tâm, thần thức Vương Lâm bất ngờ phát hiện dưới đất có một cỗ khí tức nguyên anh ba động. Với kinh nghiệm của Vương Lâm, cỗ khí tức này là của tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ.
Thần thức Vương Lâm đảo qua trong nháy mắt, người này cũng nhận ra sự tồn tại của Vương Lâm. Tu sĩ này cả kinh, đang muốn từ chỗ bế quan đi ra nhưng thân thể chợt dừng lại, nhìn đan đỉnh đang phát ra dược hương thơm mát, không khỏi do dự một chút.
Về phần Vương Lâm, cũng chẳng nói một lời. Hắn phát hiện ra ở đây có tu sĩ Nguyên Anh kỳ, hơn nữa tu vi chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, lập tức tay áo phải phất lên. Một cây tiểu kỳ màu đen từ đó bay ra.
Chỉ trong nháy mắt, tiểu kỳ nọ liền đón gió lớn vụt lên, bao vây nơi tu sĩ Nguyên Anh kỳ nọ đang bế quan lại.
Khóe miệng Vương Lâm lộ một tia cười lạnh. Nếu tu vi đối phương là Nguyên Anh trung kỳ thì hắn sẽ không chút do dự, bỏ qua việc trợ giúp Trình Hiền, lập tức lui về Bắc uyển.
Nhưng hiện tại, đối phương chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, Vương Lâm chẳng có chút sợ hãi gì. Tuy rằng Cấm Phiên không có hắn chủ trì uy lực sẽ giảm rất nhiều, nhưng vây khốn một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ trong một khắc thì hoàn toàn có thể.
Trong một khắc này cũng đủ để Vương Lâm hoàn thành tất cả mọi chuyện.
Không để ý tới tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia nữa, Vương Lâm thong dong đi vào bên trong màn sương trắng. Hành động phóng thích Cấm Phiên vây khốn tu sĩ Nguyên Anh kỳ nọ của hắn không hề bị bất kỳ kẻ nào phát giác.
Vương Lâm thong dong đi xuyên qua màn sương, rất nhanh đã tới nơi ở của Trình Hiền. Thần thức hắn đảo qua, phát hiện Trình Hiền đang ở đây, chỉ có điều trạng thái của hắn có chút nguy kịch.
Trình Hiền nằm trên giường trong phòng, ánh mắt trân trối nhìn lên trần, hai hàng nước mắt chảy xuống. Linh lực trong cơ thể hắn cực kỳ hỗn loạn, vận động tán loạn. Bên cạnh hắn lúc này là một nam tử trung niên dáng vóc đẫy đà.
Người này cau mày, tay phải bóp miệng Trình Hiền, vừa cho một viên đan dược vào, vừa cho hắn uống vừa mắng:
- Tên đệ tử ngốc này, lão tử đã sớm nói với ngươi rồi. Hồng nhan họa thủy mà. Ngươi hết lần này tới lần khác đều không chịu nghe. Hừ, nhất là Đồng nha đầu kia tâm cơ lại càng thâm độc, loại như ngươi mà có thể chinh phục ả sao. Bây giờ thì tốt rồi. Từ nay về sau đừng có cả ngày nhớ thương nó nữa, tập trung theo vi sư luyện đan mới là chính đạo!
Trình Hiền ngoảnh mặt làm ngơ. Đan dược vào trong cơ thể hắn, giúp linh lực dần dần bình ổn lại.
Sư phụ hắn thở dài nói:
- Ta biết ngươi không cam lòng, nhưng ngươi còn muốn cứng đầu sao? Nếu không vì nể cái mặt già này của ta, cái mạng nhỏ của ngươi đã chẳng còn rồi. Đông uyển mà ngươi cũng dám xông vào sao? Ngươi cũng không nên trách vi sư lúc này cấm chế thân thể ngươi. Đông uyển nói nếu ngươi lại tới làm chuyện hồ đồ thì họ sẽ phế tu vi của ngươi đó.
Trung niên mập mạp này lắc đầu, xoay người rời khỏi phòng.
Vương Lâm đứng bên ngoài đình viện, thần thức sau khi thấy tất cả, hơi trầm ngâm. Thân thể hắn vọt lên, tiến vào bên trong đình viện. Sư phụ của Trình Hiền căn bản chẳng phát hiện được điều gì, Vương Lâm đã đi vào phòng Trình Hiền.
Hắn nhìn Trình Hiền, tay phải vung lên, nhất thời phá giải cấm chế hạn chế hành động của Trình Hiền. Thân thể Trình Hiền run lên, lập tức ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, ánh mắt lộ vẻ oán hận, cắn răng nói:
- Ngươi là do ả tiện nhân đó phái tới giết ta sao. Động thủ đi, lão tử không sợ!
Vương Lâm đeo mặt nạ, hơn nữa lúc này vô luận là khí tức hay tu vi đều hoàn toàn khác trước, cho nên Trình Hiền căn bản không thể nhận ra hắn.
Vương Lâm nhìn Trình Hiền một cái, tay trái phất lên. Một đạo cấm chế xuất hiện trước người, trong nháy mắt mở rộng ra bao trùm cả căn phòng.
Ánh mắt Trình Hiền sững lại, lập tức lộ vẻ sầu thảm cười, nói:
- Ả tiện nhân kia thật là có thủ đoạn, lại có thể mời tiền bối ngoại viện tới đối phó với loại tiểu nhân vật như ta. Tới đây đi, muốn giết thì giết. Lão tử mà nhíu mày một chút thì không gọi là Trình Hiền.
Sau khi đã thiết hạ cấm chế xung quanh, ngữ khí Vương Lâm lạnh như băng, chậm rãi nói:
- Ta đích xác là được người nhờ tới, nhưng không phải là tới giết ngươi mà là giúp ngươi. Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra, kể lại chi tiết một chút.
Trình Hiền ngẩn ra, nhìn Vương Lâm một lượt sau đó mới do dự nói:
- Tiền bối được ai nhờ tới?
Vương Lâm nhướng mày, lãnh đạm nói:
- Ta cho ngươi nói ba câu. Vừa rồi coi là câu đầu tiên. Nếu sau hai câu nữa mà còn chưa nói cho rõ ràng thì chuyện này kể như xong.
Trình Hiền cắn răng, trên mặt hiện lên thần sắc dứt khoát, nói:
- Công Tôn Đồng ở Đông uyển, là ả, tất cả đều do ả hại. Ả tiện nhân đó, tiếp xúc với ta là có mục đích, là vì muốn đại viên và nhị viên.
Vương Lâm trầm ngâm một chút nói:
- Linh viên này là của ngươi sao?
Vương Lâm hỏi câu này rất khéo léo. Phải biết rằng trong Vân Thiên Tông có rất nhiều linh thú. Tác dụng của linh thú vốn là để người luyện đan sử dụng. Nếu vậy thì chuyện do Công Tôn Đồng làm cũng không có gì quá đáng.
Trình Hiền gật đầu nói:
- Ta hiểu ý của tiền bối. Nhưng đại viên và nhị viên không phải là linh thú của Vân Thiên Tông, mà là trước khi ta tiến vào Vân Thiên Tông đã có được. Dựa theo quy củ của tông, hai con linh thú này là của ta.
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, chậm rãi nói:
- Vậy Công Tôn Đồng tiếp cận ngươi là vì linh viên này. Ngươi vì muốn lấy lòng mỹ nhân nên đã tặng chúng cho ả, phải không?
Trên mặt Trình Hiền lộ vẻ hối hận, kích động nói:
- Nhưng mà… Ta tưởng ả muốn dùng linh viên làm vật cưỡi. Ta đâu ngờ ả lại chú ý tới nội đan của linh viên! Đại viên sau khi bị lấy nội đan đã mất tích, hẳn là đã chết. Bây giờ chỉ còn lại nhị viên. Ta đã nhiều lần tới Đông uyển tìm tiện nhân đó nói lý nhưng đều bị ngăn lại. Còn có đệ tử của Mộc Đại tiên sinh là Lữ Tùng, chính hắn nhiều lần đả thương ta.
Vương Lâm nhíu mày. Hắn vốn không muốn dính vào chuyện thế này, nhưng Trình Hiền dù sao cũng đã giúp hắn có được đan phương Trúc Cơ Đan. Về tình về lý, hắn đều phải trợ giúp.
Trầm mặc một chút, Vương Lâm nhìn Trình Hiền một cái, bình thản nói:
- Ngươi muốn trả thù ra sao?
Hai mắt Trình Hiền đỏ bừng, cắn răng nói:
- Nếu như nhị viên không sao thì coi như xong. Nếu như Trình Hiền ta biết linh viên đã chết hết thì ta muốn bọn chúng bị chôn cùng!
Vương Lâm gật đầu, ngữ khí nhẹ nhàng nói:
- Như ý ngươi!
Nói xong thân thể hắn lùi về phía sau, trong nháy mắt liền rời khỏi phòng, biến mất vô ảnh vô tung.
Trình Hiền ngơ ngác nhìn nơi Vương Lâm vừa đứng, ánh mắt lộ vẻ mê man.
Lại nói về Vương Lâm, hắn ra khỏi phòng Trình Hiền liền tăng tốc. Nhưng ngay lúc hắn rời khỏi Tây uyển, đột nhiên hắn bỗng dừng lại, quay đầu nhìn về phía xa.
Ở nơi đó, hắn cảm nhận được một tia thần thức ba động. Trầm mặc một chút, Vương Lâm xoay người lùi lại, vung tay phải lên. Thân thể hắn lập tức hóa thành sương trắng, trong nháy mắt liền biến mất.
Thân thể hắn vừa mới biến mất, thân ảnh Lý Mộ Uyển đã nhanh như chớp phóng tới. Phía sau nàng còn có người trung niên vẻ mặt ôn hòa kia.
- Sư muội, rốt cuộc ngươi đang tìm cái gì?
Người này cau mày, chậm rãi nói.
Lý Mộ Uyển dừng lại, thông qua thần thức ở mi tâm, nàng có thể cảm nhận được, người nọ đang ở đây. Nhưng tại sao lại không nhìn thấy hắn. Lý Mộ Uyển cười khổ. Nàng vốn thông minh hơn người, lúc này hiểu rằng hiển nhiên đối phương không muốn gặp mình.
Lý Mộ Uyển cắn cắn môi, khuôn mặt buồn bã, nhẹ giọng nói:
- Ta biết chàng đã tới rồi. Tại sao ngay cả gặp nhau một lần chàng cũng không chịu chứ?
Nam tử trung niên nọ biến sắc, thần thức quét qua một vòng nhưng không thấy điều gì dị thường. Hắn nhíu mày, hồ nghi nhìn Lý Mộ Uyển, nói:
- Sư muội, ai tới rồi? Nơi này không có bất cứ ai!
Lý Mộ Uyển cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, nhắm hai mắt lại, trên mặt lộ vẻ buồn bã, thanh âm trầm thấp nhưng rõ ràng, nhẹ giọng nói:
- Uyển nhi không mong gì khác, chỉ mong có thể thấy mặt chàng. Hai trăm năm qua Uyển nhi hoàn toàn dựa vào bình linh dịch chàng tặng lúc ban đầu để duy trì sinh cơ. Nếu hôm nay chàng không hiện thân, Uyển nhi sẽ tự vẫn ngay lập tức. Coi như là chấm dứt một chấp niệm trong lòng Uyển nhi.
Ánh mắt nam tử trung niên chớp động, cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh.
Lúc này, một tiếng thở dài từ trong màn sương trắng truyền tới. Ngay sau đó một thân ảnh mơ hồ chậm rãi từ trong sương mù đi ra. Người này chính là Vương Lâm. Hắn xuất hiện khiến khuôn mặt nam tử trung niên nọ cực kỳ khó coi. Nhưng hắn không dám coi thường vọng động mà tay phải chậm rãi sờ vào túi trữ vật.
Lý Mộ Uyển kinh ngạc nhìn Vương Lâm, nước mắt tuôn rơi. Cho dù đối phương mang mặt nạ nhưng nàng có thể khẳng định, kẻ trước mắt chính là người đó!
Lý Mộ Uyển nhẹ giọng nói:
- Chàng tới rồi.
Vương Lâm cười khổ nói:
- Ngươi sao phải khổ như vậy?
Nói xong ánh mắt hắn lạnh lùng hướng về phía nam tử trung niên kia, ngữ khí bình thản nói:
- Lúc ngươi đặt tay lên túi trữ vật chính là lúc ngươi mất mạng đó!
Nam tử trung niên lập tức sững lại. Sắc mặt hắn lại biến đổi. Đối phương khiến hắn cảm thấy cực kỳ quỷ dị. Rõ ràng hắn chỉ có tu vi Kết Đan hậu kỳ nhưng lại khiến hắn có cảm giác áp bách như khi đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Hắn lúc này không chút nghi ngờ, nếu tay mình chạm vào túi trữ vậy, hiển nhiên sẽ bị đối phương giết chết. Mồ hôi trên trán hắn tuôn như mưa, đành gượng cười nói:
- Huynh đệ đã là bạn cũ của Lý sư muội thì cũng là bằng hữu của Vân Thiên Tông chúng ta, tại hạ nào dám làm bừa chứ. Huynh đệ hiểu lầm rồi.
Lý Mộ Uyển nhìn Vương Lâm, trong lòng như có thiên ngôn vạn ngữ nhưng giờ đây một chữ cũng không thốt thành lời. Nàng trầm mặc một chút, thấp giọng nói:
- Ngọc giản đó, chàng còn giữ không?
Vương Lâm nhìn giai nhân trước mắt, trầm mặc rồi lắc đầu nói:
- Ném đi rồi!
Thân thể Lý Mộ Uyển run rẩy, ánh mắt lộ vẻ bi ai. Nàng mạnh mẽ cố gắng trấn định, mấp máy môi, thấp giọng nói:
- Ném rồi thì thôi. Vốn dĩ cũng không đáng giá mà.
Tuy nói vậy nhưng trong lòng nàng đang đau đớn vô cùng. Nỗi đau này giống như thủy triều, tràn ngập trái tim nàng.
Ngọc giản Thanh Long đại trận nọ là do nàng năm đó hao hết tâm thần, thậm chí trả giá bằng thọ nguyên mới khắc nên. Nếu không vì lần đó tâm huyết bị hao tổn quá độ thì chỉ dựa vào những đan dược những năm gần đây, dù nàng không đạt tới Nguyên Anh kỳ thì cũng đạt tới cảnh giới Giả Anh rồi, sao lại vẫn dậm chân tại chỗ ở cảnh giới Kết Đan sơ kỳ chứ!
Lúc này nghe thấy ngọc giản đó bị người ấy vô tình ném đi, trong lòng nàng vô cùng đau đớn nhưng nàng vẫn cố trấn định, tuy vậy thân thể không tự chủ được run lẩy bẩy, khuôn mặt xinh xắn trở nên tái nhợt, không còn chút huyết sắc.
Vương Lâm quay đầu đi, không nhìn Lý Mộ Uyển, trầm mặc một lúc rồi nhẹ giọng nói:
- Ta đi đây…
Nói xong hắn chậm rãi bước từng bước về phía trước.
Trong lòng Lý Mộ Uyển đau đớn vô cùng. Nàng nhìn bóng lưng Vương Lâm, cười nhẹ. Nụ cười nọ nhìn vào, rõ ràng là tiếng khóc vô thanh.
- Lão tổ Vân Thiên Tông muốn ta kết thành đạo lữ song tu với người này. Ta trước đây đã từ chối nhưng bây giờ… Ta còn lý do gì nữa. Nếu ba tháng sau chàng còn ở Sở Quốc, hi vọng chàng tới tham dự…
Đôi chân Vương Lâm lập tức run lên, đáy lòng nổi lên những tình cảm phức tạp. Hắn im lặng.
Đôi mắt Lý Mộ Uyển sáng ngời. Nàng đang chờ một câu trả lời thuyết phục.
Nam tử trung niên kia lúc này đã rõ ràng vì sao Lý Mộ Uyển đối với chuyện song tu lại kiên quyết đến thế. Hóa ra là vì người này. Trong mắt hắn bình tĩnh, nhưng lại thoáng hiện lên một tia sát khí.
Vương Lâm trầm ngâm hồi lâu. Hắn vẫn quay lưng, ngữ khí trầm thấp nói:
- Chúc mừng!
Nói xong thân ảnh hắn dần dần đi xa…
Thân thể Lý Mộ Uyển run rẩy, một lúc sau nước mắt không kìm được chảy xuống. Nàng thì thào:
- Ta hận chàng… Hận chàng!
Nam tử trung niên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiến lại thấp giọng ôn hòa nói:
- Sư muội, hắn đã đi rồi!
Lý Mộ Uyển cắn cắn môi dưới, cũng không để ý tới trung niên kia một chút nào, xoay người lại trở về.
Sắc mặt nam tử trung niên vẫn ôn hòa như trước, nhưng trong lòng thầm cười lạnh, nghĩ:
- Tiện nhân, để có được nguyên âm hơn hai trăm năm của ngươi, ta phải thúc dục để lão tổ đáp ứng chuyện song tu với ngươi. Khi mà có được nguyên âm của ngươi, cộng với những đan dược ta đã sưu tầm mấy năm nay, chuyện đột phá Kết Đan kỳ đã nằm trong tầm tay. Nếu lúc đầu ngươi đồng ý gả cho ta thì ta còn tôn trọng ngươi một chút. Nhưng bây giờ ư, đợi ta đạt tới Nguyên Anh kỳ sẽ dùng đủ mọi cách dâm nhục ngươi để rửa mối hận ngươi năm lần bảy lượt cự tuyệt ta!
Vương Lâm rời khỏi Tây uyển. Ngay cả khi hắn là một kẻ vô tình thì đối mặt với Lý Mộ Uyển hắn cũng cảm thấy rất có lỗi với nàng. Hắn không phải không thể tiếp nhận nàng mà làm hắn vẫn còn những việc phải làm, còn những đoạn đường phải đi, thực sự không thích hợp mang theo một người phụ nữ.