Lý Mộ Uyển ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Vương Lâm, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng:
- Chàng… Chàng vào đi.
Vừa nói nàng vừa nghiêng người, tránh khỏi cửa phòng.
Vương Lâm không nói gì, cất bước đi tới. Lúc đi ngang qua người Lý Mộ Uyển, một làn hương bay vào mũi hắn, thấm đẫm lòng người. Bước chân Vương Lâm sững lại, quay đầu nhìn Lý Mộ Uyển. Lúc này hai người đứng rất gần nhau. Tại vị trí này Vương Lâm có thể thấy rõ khuôn mặt Lý Mộ Uyển càng ngày càng đỏ, thậm chí đã lan dần tới cổ.
Trong mắt Vương Lâm không còn sự lạnh lùng nữa. Hắn vươn tay ôm lấy vòng eo của Lý Mộ Uyển. Thân thể Lý Mộ Uyển lập tức mềm nhũn ra, tựa vào lồng ngực Vương Lâm. Hắn có thể cảm nhận rất rõ ràng, trống ngực của thân thể mềm mại nọ đang đập rộn ràng.
Một lúc lâu sau, Lý Mộ Uyển mấp máy môi, đẩy Vương Lâm ra, nhìn dung mạo hắn, nhẹ giọng hỏi:
- Bề ngoài của chàng sao lại không giống trước kia?
Vương Lâm buông Lý Mộ Uyển ra, nhìn lướt qua căn phòng một lần rồi mới ngồi xuống ghế. Lý Mộ Uyển đi tới, rót một chén thanh trà cho hắn, sau đó lẳng lặng nhìn Vương Lâm, đợi hắn trả lời.
Vương Lâm mỉm cười, hời hợt nói:
- Mã Lương chỉ là thân thể do đoạt xá. Thân thể hiện giờ mới chân chính là ta.
- Vương Lâm là tên thật của chàng? Còn tu vi của người này, sao so với mấy ngày trước lại kém xa như vậy chứ?
Lý Mộ Uyển mở to đôi mắt, hỏi liền.
Vương Lâm gật đầu, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Uyển nhi, việc này nếu có thời gian ta sẽ nói chi tiết cho nàng. Hiện giờ ta muốn hỏi nàng, có đan dược làm cho tu vi Trúc Cơ kỳ trong hai tháng đạt tới Nguyên Anh kỳ hay không?
Đôi mắt Lý Mộ Uyển lộ vẻ suy tư, nhẹ giọng nói:
- Có một số thư tịch cổ ghi lại về một loại đan dược cực kỳ quý hiếm có thể làm cho tu vi người ta trong một thời gian ngắn đạt tới Nguyên Anh kỳ. Chẳng qua loại đan dược này không phải do đan phương đã thất truyền mà chính là dược thảo chủ vị đã tuyệt tích. Hơn nữa lại rất khó tìm được dược thảo thay thế…
Thần sắc Vương Lâm như thường nhưng trong lòng trầm xuống. Nếu không có loại đan dược này vậy làm sao hắn trong vòng hai tháng đạt tới Nguyên Anh kỳ được. Đây thật sự là một vấn đề nghiêm trọng.
Đôi mi thanh tú của Lý Mộ Uyển nhíu chặt, ngồi bên cạnh Vương Lâm cẩn thẩn nhớ lại.
Vương Lâm không làm phiền nàng mà lẳng lặng ngắm nữ tử này. Đã hai trăm năm mà dường như năm tháng vẫn không hề để lại dấu vết trên khuôn mặt nàng. Điểm này khiến cho Vương Lâm cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Tướng mạo của nữ tử này chẳng những không già đi, ngược lại so với năm đó càng thêm kiều mị động lòng người. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có một cỗ khí chất khiến người ta bồi hồi. Phảng phất giống như là u lan trong thâm cốc, lại có một tia cao ngạo tới cực điểm.
Lý Mộ Uyển trong đầu lướt nhanh các loại điển tịch mà đan phương có tác dụng. Một lúc lâu sau, đột nhiên đôi mắt nàng ngời sáng, ngữ khí mang theo một tia vui mừng, nũng nịu nói:
- Là thiếp sai lầm rồi. Nếu để từ Trúc Cơ kỳ tăng ngay lên Nguyên Anh kỳ thì loại đan dược đó trên toàn Chu Tước Tinh này cũng vô cùng quý hiếm. Có thể nói là căn bản không có. Nhưng chúng ta có thể đơn giản hóa vấn đề mà. Nói cách khác, hiện giờ muốn giải quyết vấn đề thì có thể khiến chàng từ Trúc Cơ kỳ tăng lên Kết Đan kỳ. Đợi tới khi đạt Kết Đan kỳ xong liền tính tới kết anh thế nào!
Vương Lâm gật đầu.
Lý Mộ Uyển cười thản nhiên, ánh mắt lộ ra một tia tự tin, chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp nói:
- Nếu để đạt tới Kết Đan kỳ thì loại đan dược đó thiếp có không ít. À, trước kia chàng đã dùng dược vật gì chưa?
Vương Lâm trầm ngâm một chút, nói:
- Khối phân thân này ta cũng chưa dùng dược liệu gì, ngoài Bồi Nguyên Đan thì chỉ có Trúc Cơ Đan.
- Trúc Cơ Đan?
Đôi mắt Lý Mộ Uyển lộ vẻ ngạc nhiên. Nàng tiếp tục nói:
- Nếu là Bồi Nguyên Đan thì không sai. Dù sao cũng là một trong những đan dược sơ cấp người học luyện đan phải nắm bắt. Nhưng Trúc Cơ Đan lại là đan dược tam phẩm. Vương Lâm, Trúc Cơ Đan này chàng tự mình luyện chế sao?
Nói xong nàng như cười như không nhìn Vương Lâm, dịu dàng nói:
- Hừ hừ, thiếp nhớ ra rồi. Sư phụ chàng là Chu Lâm đang bế quan. Thiếp bây giờ là sư tổ của chàng.
Cái mặt dày của Vương Lâm hiếm khi đỏ lên, nhưng rất nhanh liền biến mất. Hắn vội ho một tiếng, nói:
- Trúc Cơ Đan là do ta tự luyện lấy. Chẳng qua ta có cho thêm linh dịch trước kia tặng nàng.
Đôi mắt Lý Mộ Uyển như tỏa sáng. Nàng đứng bật dậy, gấp giọng hỏi:
- Thứ linh dịch đó chàng còn không?
Thần sắc Vương Lâm như thường, ánh mắt bình thản, gật đầu.
Lồng ngực Lý Mộ Uyển phập phồng, hít sâu một hơi. Nàng vui mừng lẫn sợ hãi nói:
- Vương Lâm, linh dịch đó của chàng còn bao nhiêu? Nhiều không?
Tay phải Vương Lâm vỗ vào túi trữ vật, lập tức xuất ra một bình bạch ngọc đặt trên bàn.
Ánh mắt Lý Mộ Uyển lộ vẻ thất vọng thì thào:
- Hóa ra chỉ còn một bình. Cũng khó trách. Loại kỳ bảo thế này, vốn sẽ không thể có nhiều…
Nhưng không đợi nàng nói hết câu, lại thấy trong tay Vương Lâm có thêm một lọ, sau khi đặt ở trên bàn lại tiếp tục xuất ra một lọ nữa, sau đó cứ thế. Cuối cùng tất cả tám lọ linh dịch xếp thành hình chữ nhất đặt trên bàn.
Lý Mộ Uyển mắt chữ a, mồm chữ o, một lúc sau mới hoàn hồn, nhìn tám bình ngọc kia, lại nhìn Vương Lâm, do dự một chút, nhẹ giọng nói:
- Vương Lâm, đây đều là linh dịch sao? Có phải là pha loãng ra không?
Vương Lâm mỉm cười nói:
- Không hề pha loãng đâu. Thứ này còn tốt hơn linh dịch năm đó tặng nàng. Đủ chưa? Không đủ ta còn đây.
Sắc mặt Lý Mộ Uyển hồng hào hẳn lên. Nàng ngơ ngác nhìn Vương Lâm, bật thốt lên:
- Vẫn còn?
Vương Lâm gật đầu cười nói:
- Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!
Hơi thở Lý Mộ Uyển trở nên dồn dập. Nàng cầm lấy một bình ngọc, mở ra cẩn thận nhìn một chút, sau đó lấy loại ánh mắt khó tin nhìn Vương Lâm, hồi lâu mới thốt một câu:
- Vương Lâm, linh dịch này chàng có biết công hiệu của nó không?
- Ta luôn dùng nó để thay đan dược đề cao tu vi. Gần đây phát hiện ra nó có khả năng tăng tỷ lệ thành công khi luyện đan.
Vương Lâm không giấu giếm, chậm rãi nói.
Lý Mộ Uyển ngẩn ra một lần nữa, lập tức lấy ánh mắt cổ quái nhìn Vương Lâm. Một lúc sau nàng cười nói:
- Vương Lâm, chàng thật là phí của trời. Thứ linh dịch này mặc dù thiếp không biết lai lịch nhưng bình mà năm đó chàng tặng thiếp, trải qua thời gian thiếp nghiên cứu, phát hiện linh dịch này dùng để luyện chế đan dược không những đề cao tỷ lệ thành công mà ăn vào còn có khả năng bảo trì dung mạo, kéo dài tuổi thọ. Trọng yếu hơn là vật ấy ẩn chứa linh lực mạnh mẽ. Nếu lấy vật này luyện đan thì loại linh đan mình luyện ra ăn vào sẽ có công hiệu cao hơn bình thường nhiều. Loại linh dịch này nếu chỉ có một giọt thì cũng không phải là trân quý, nhưng nếu quá mười giọt thì ở tu chân giới có thể bán với giá trên trời.
Vương Lâm sau khi nghe xong đôi mắt vẫn bình thản như cũ, nói:
- Ồ? Như vậy nàng luyện chế đan dược đối với việc kết anh của ta có phải là càng nắm chắc hơn không?
Lý Mộ Uyển hít sâu một hơi, giọng đầy khẳng định:
- Nếu không có linh dịch này, trong hai tháng muốn đạt tới Nguyên Anh kỳ thì thiếp không nắm chắc. Chỉ có thể lấy số lượng đổi lấy chất lượng, thành bại cuối cùng không thể đoán trước. Nhưng giờ đây có linh dịch này, thiếp có thể nắm chắc ba phần khiến chàng trong ba tháng đạt tới Nguyên Anh kỳ!
- Ba phần…
Vương Lâm nhướng mày, lập tức gật đầu. Hắn vỗ túi trữ vật, bên trong xuất ra một cái đan lô. Cái đan lô này trông nhẹ như bông.
- Uyển nhi, nàng xem thử xem có nhận ra vật này không?
Lý Mộ Uyển nhìn thoáng qua một cái, thần sắc đại biến. Nàng lộ vẻ khó tin, hồi lâu sau mới hít sâu một hơn, nhìn thẳng vào Vương Lâm, đột nhiên nói:
- Vương Lâm, hai trăm năm nay chàng đã đi đâu?
Vương Lâm mỉm cười, chỉ vào đan lô nói:
- Sao vậy, cái này là bảo bối sao?
Lý Mộ Uyển nặng nề gật đầu. Khuôn mặt nàng giờ đây tràn ngập hưng phấn. Lúc này toàn thân nàng tỏa ra một khí tức khiến người khác phải động tâm.
- Vương Lâm, cái đan lô này phẩm chất cực cao, thậm chí so với đan đỉnh ở đại điện của Vân Thiên Tông cũng không kém. Thậm chí thiếp hoài nghi, vật này còn cao cấp hơn. Chàng nhìn những hoa văn này. Đây không phải là trời sinh mà do trải qua thời gian dài luyện đan mới lưu lại dược tích. Loại dược tích này chính là thứ để suy đoán ra phẩm chất của đan lô. Nếu thiếp không nhầm thì nó hẳn phải thuộc loại chí bảo trấn phái của một môn phái luyện đan.
Lý Mộ Uyển chăm chú phân tích.
Vương Lâm âm thầm gật đầu. Phân tích này cũng tương tự như ước đoán trước đây của hắn.
- Chẳng qua nếu so với đan lô này, tờ giấy vàng ở đây mới được coi là vật trân quý hơn. Chàng xem phong ấn này đi. Trước kia thiếp thấy trong một số điển tịch miêu tả, thứ đó gọi là đan phong, ngoài tác dụng hấp thu linh lực trong thiên địa còn có tác dụng phong ấn, bồi dưỡng đan dược. Căn cứ vào điển tịch cổ ghi chép, đan phong dù ở thời kỳ Thượng Cổ cũng hiếm thấy. Về phương pháp chế tạo đan phong thì sớm đã thất truyền. Hơn nữa điều quý giá chính là đan phong này được bảo trì rất đầy đủ, có thể liên tục sử dụng. Phải biết rằng cho dù là đan dược bình thường, nếu dán đan phong lên, sau vài ngày, phẩm chất đã tăng hơn gấp đôi. Nếu để thời gian dài thì phẩm chất đan dược lại càng tăng. Nghe đồn các loại đan dược nghịch thiên đều do được dán đan phong sau mấy trăm ngàn năm mới luyện chế thành. Có thể nói, đan phong có tác dụng mấu chốt trong đó.
Vẻ mặt Lý Mộ Uyển si mê nhìn tờ giấy vàng trên đan lô, chậm rãi nói.
Vương Lâm hơi ngạc nhiên. Hắn nhìn liếc qua phong ấn, không ngờ giá trị của phong ấn lại còn trân quý hơn cả đan lô kia. Như vậy trong đan lô có đan phong này rốt cục chứa loại đan dược gì? Nếu nói vậy thì loại đan dược này so với đan phong, đan lô chẳng phải càng trân quý hơn sao?
Lý Mộ Uyển hít một hơi dài, nhìn đan lô, thanh âm êm tai tiếp tục vang lên:
- Vương Lâm. Có lẽ chàng cũng đoán được, so với đan phong, đan lô thì đan dược bên trong mới thực sự là thứ bảo vật hãn thế! Nghe đồn chỉ những đan dược nghịch thiên do thiên tài địa bảo luyện chế thành mới có thể được đặt trong đan lô loại này, có đan phong loại này. Thiếp hiện giờ cực kỳ tò mò, rốt cục đây là thứ đan dược gì đây!