Đằng Hóa Nguyên vỗ vào túi trữ vật. Một cây kiếm lớn từ bên trong lập tức bay ra. Cây kiếm này có hình dáng rất cổ xưa. Hắn cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngay lập tức rũ hẳn xuống. Nhưng cây kiếm lại đột nhiên lóe lên, mũi kiếm hướng về phía Vương Lâm. Toàn thân kiếm lấp lánh ánh điện, ầm ầm bay tới.
Ánh mắt Vương Lâm chớp động. Trong nháy mắt khi đại kiếm bay đến, Cực cảnh thần thức nhanh chóng tỏa ra, hóa thành từng chuỗi tia chớp, lập tức bao quanh thanh phi kiếm. Từng đợt âm thanh vang lên đùng đùng, ánh sáng của đại kiếm có phần mờ nhạt. Cuối cùng thân thể Vương Lâm khẽ run lên một cái, Cực cảnh thần thức đã cạn kiệt. Cùng lúc này, đại kiếm xuất hiện những vết nứt rồi, hóa thành tro bụi.
Vương Lâm vung tay lên, từ trong túi trữ vật bay ra vài nguyên anh của Đằng gia. Sau khi bị hắn nuốt vào trong cơ thể, nguyên anh tinh khí nhanh chóng được bổ sung lại năng lượng đã mất.
Đằng Hóa Nguyên ngơ ngác nhìn về phía đại kiếm biến mất, thân hình liền trở nên giả nua.
Tay phải Vương Lâm bấm pháp quyết, điểm lên mi tâm. Ma đầu Hứa Lập Quốc và ma đầu thứ ba lập tức bay ra. Dưới thần niệm của Vương Lâm, chúng hưng phấn gầm rống, bay về phía người của nhà họ Đằng ở bốn phía.
Trong nháy mắt, lại có mấy người kêu lên thảm thiết mà chết. Mỗi một tiếng kêu thảm, đều làm cho thân thể Đằng Hóa Nguyên run rẩy.
- Nói hay không?
Giọng nói Vương Lâm hết sức lạnh lẽo. Đằng Hóa Nguyên hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại.
Vẻ mặt Vương Lâm cũng không chút thay đổi, chẳng thèm nhìn Đằng Hóa Nguyên một cái. Hai tay biến đổi pháp quyết, đánh ra một đạo cấm chế. Nhất thời cấm chế ở ngoài Đằng Gia Thành ngàn dặm, đột nhiên khẽ động, từ từ co rút.
Tộc nhân của Đằng gia tuyệt vọng nhìn cấm chế đang liên tục co rút. Tâm trạng bọn họ sinh ra hai loại biến đổi trái ngược nhau. Loại đầu tiên thì hoàn toàn vứt bỏ ý kháng cự. Loại còn lại thì mắt đỏ bừng, từng người lấy ra pháp bảo, chẳng thèm quan tâm tới bất cứ điều gì, như con thiêu thân lao đầu vào biển lửa, phóng về phía Vương Lâm.
Dần dần, càng ngày càng nhiều tộc nhân Đằng gia, phóng về phía Vương Lâm. Nhưng khi bọn họ mới tiến vào trong chu vi một ngàn dặm, đã bị cấm khí trên bầu trời đánh lên người. Tất cả nhanh chóng biến thành cơn mưa máu, rơi khắp mặt đất.
Người trong tộc kêu lên thảm thiết. Từng tiếng từng tiếng vang lên trong tai Đằng Hóa Nguyên, khiến thân thể hắn run rẩy kịch liệt, trong lòng nổi lên từng cơn đau xót. Hắn cố gắng phản kháng, nhưng ngay cả pháp bảo của thượng cấp tu chân quốc tặng cũng không có tác dụng.
Vẻ mặt của Đằng Hóa Nguyên, lại càng trở nên già nua. Lúc này, hắn đã không còn phong độ như năm xưa mà chỉ là một lão già trơ mắt đứng nhìn tộc nhân bị giết mà không có cách nào bảo vệ.
- Ta… Nói!
Hai mắt Đằng Hóa Nguyên chỉ có một sự căm thù sâu sắc. Hắn nhìn Vương Lâm, nói từng chữ:
- Nếu nhà họ Đằng ta gặp phải kiếp nạn thì đừng hòng có kẻ nào chạy thoát. Năm đó Cao Khải Minh của Phiêu Miểu Tông dùng thuật bói toán giúp ta tìm được chỗ ở của nhà họ Vương. Chính là hắn! Ngươi hãy đi tìm hắn. Bây giờ, hắn là lão tổ của Phiêu Miểu Tông!
- Cao Khải Minh!
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào Đằng Hóa Nguyên, mặc kệ đối phương nói thật hay giả thì cái tên này, Vương Lâm cũng phải nhớ kỹ.
Nhìn Đằng Hóa Nguyên, đột nhiên vẻ mặt Vương Lâm khẽ động, sau đó liếc mắt nhìn ra phương xa. Ngay lập tức sát khí trong mắt bùng lên. Hắn vung tay phải một cái, cấm chế đột nhiên co lại với tốc độ mạnh mẽ hơn. Nhất thời, từ bên ngoài ngàn dặm lập tức rút đến người. Trong quá trình này, hễ là tu sĩ ở bên trong, cũng không kịp phát ra tiếng kêu thảm, mà chết sạch.
Cùng lúc đó, một đống đầu người, bị một lực lượng thần kỳ khống chế, nhao nhao bay tới, rơi lên ngọn tháp. Dần dần, ngọn tháp đầu người càng lúc càng lớn, gần như đâm hẳn vào mây.
Đến lúc này, toàn tộc nhà họ Đằng, ngoại trừ Đằng Hóa Nguyên, tất cả đều chết sạch!
Trên mặt đất, máu chảy thành sông, tỏa ra mùi máu tươi nồng nặc.
Đằng Hóa Nguyên ngơ ngác nhìn toàn bộ cảnh tượng trước mặt, đột nhiên cười lên ha ha, trong tiếng cười tràn ngập một nỗi đau xót vô tận. Hai hàng huyết lệ, từ khóe mắt hắn chảy xuống.
Vương Lâm lẳng lặng đứng nhìn Đằng Hóa Nguyên. Rất lâu sau, Đằng Hóa Nguyên hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn trời, giọng tràn đầy tang thương và bi phẫn, nói:
- Tốt! Tốt! Hai nhà họ Vương và họ Đằng của ta và ngươi, từ nay về sau tất cả ân oán đều xóa bỏ. Ta giết toàn tộc ngươi, ngươi giết sạch huyết mạch của ta. Nhân quả tuần hoàn, đúng là nhân quả tuần hoàn. Vương Lâm! Ngươi ra tay đi!
Vương Lâm nâng tay phải lên, trên đầu ngón tay của hắn, lóe lên một đạo ánh sáng nhọn và trong suốt. Linh lực trong cơ thể hắn cuộn trào, ngưng tụ lại trên đầu ngón tay. Nhưng đúng lúc này, một tiếng hét lớn từ phía chân trời truyền đến:
- Dừng tay!
Nghe thấy giọng nói đó, Đằng Hóa Nguyên lập tức biết được Phác Nam Tử đã tới, trong lòng hắn cảm thấy vui mừng như điên. Hắn biết, ngày hôm nay mình còn có cơ hội sống. Ánh mắt hắn nhìn về phía Vương Lâm, nồng nặc sát khí.
Ý nghĩ muốn sống của hắn, lập tức bùng cháy. Nếu như có một chút khả năng, hắn cũng tuyệt đối không muốn chết. Cái gì là ân oán xóa bỏ, chẳng qua lúc đó hắn cho rằng chính mình chắc chắn sẽ chết mới nói ra câu nói như vậy mà thôi.
Ngày hôm nay chỉ cần hắn còn sống, Đằng Hóa Nguyên xin thề, cả đời này của hắn phải đạt tới Hóa Thần kỳ. Cho dù phải hi sinh tất cả mọi thứ, cũng phải đạt tới Hóa Thần kỳ. Sau đó, hắn muốn giết chết Vương Lâm một cách tàn nhẫn, để báo mối thù ngày hôm nay!
Nhưng mà, hắn đánh giá quá cao Phác Nam Tử, cũng xem thường Vương Lâm. Từ lúc Phác Nam Tử xuất hiện ở ngoài vạn dặm thì đã bị thần thức có thể so với Hóa Thần kỳ của Vương Lâm phát hiện ra. Vì thế làm sao hắn có thể để cho Phác Nam Tử ngăn cản được.
Trong nháy mắt khi Phác Nam Tử xuất hiện, mũi nhọn ánh sáng trong tay Vương Lâm đã bắn ra, xuyên qua mi tâm của Đằng Hóa Nguyên, một chiêu lấy mạng!
Hoàn toàn đúng như lời hắn nói, từ nay trở về sau, hai nhà Vương Đằng, tất cả ân oán đều xóa bỏ. Huyết mạch của nhà họ Đằng, đã biến mất trên thế gian. Tất cả hoàn toàn đoạn tuyệt…
Hình bóng của Phác Nam Tử đột nhiên xuất hiện trước mắt. Hắn ngơ ngẩn nhìn vô số máu thịt trên mặt đất. Lại nhìn thấy thi thể của Đằng Hóa Nguyên ngã xuống khi vừa mới xuất hiện ý niệm cầu sinh.
Cuối cùng ánh mắt nhìn lên ngọn tháp đầu người cao ngập vào trong mây, lập tức cảm thấy ớn lạnh.
Hắn không do dự, hai tay lập tức bấm pháp quyết. Đột nhiên từ trong túi trữ vật đang đeo bên dưới bay ra hai đạo ánh sáng xanh hồng.
Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường, nhìn chằm chằm vào Phác Nam Tử, bình thản nói:
- Ngươi đã đến chậm.
Phác Nam Tử nhìn Vương Lâm, đột nhiên ngẩn người, lại cẩn thận nhìn vài lần, thất thanh nói:
- Ngươi… Ngươi chính là tên đệ tử của Hằng Nhạc Phái năm đó?
Vương Lâm nhìn Phác Nam Tử một cái, không nói. Cực cảnh thần thức phóng ra trong nháy mắt đã công kích đến trước người Phác Nam Tử. Hai đạo ánh sáng xanh hồng, tự động bao bọc ở bên người hắn tạo thành một vách phòng ngự. Trong nháy mắt khi Cực cảnh thần thức hạ xuống, hai luồng sáng xanh hồng nhanh chóng lóe lên, cuối cùng cũng chống cự được. Nhưng ánh sáng lộng lẫy của chúng đã không còn, trở nên vô cùng ảm đạm.
Phác Nam Tử biến sắc. Hắn không chút do dự, cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi, rơi trên hai vòng sáng xanh hồng.
Sau đó, chỉ vào người Vương Lâm, Phác Nam Tử hét lên:
- Đi!
Ngay lập tức hai vòng tròn xanh hồng, bay đi như tên bắn. Ở bốn phía xung quanh chúng nó, từng tầng từng tầng không gian không ngừng bị xé rách. Tay phải Vương Lâm vung lên, cấm khí ở trong Cấm Phiên xuất hiện toàn bộ. Chúng hợp lại với nhau hóa thành một con cự long, ngăn cản hai vòng sáng xanh hồng.
Nhưng phẩm chất của hai vòng sáng xanh hồng rõ ràng là cực cao, cấm khí chỉ có tác dụng giảm tốc độ của nó, nhưng không thể ngăn cản được thế tấn công.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, Cực cảnh thần thức lại tuôn ra. Lúc này, thần thức liên tiếp hóa thành những tia chớp, rầm rầm bay tới. Nhưng mục tiêu của nó, không phải hai vòng sáng xanh hồng, mà là Phác Nam Tử.
Vẻ mặt Phác Nam Tử đại biến. Ngay thời khắc nguy hiểm, một bàn tay to, đột nhiên từ bên trong hư vô thò ra, chộp lấy những tia chớp do Cực cảnh thần thức hóa thành. Bàn tay khẽ vặn một cái, những tia chớp ngay lập tức bị vỡ vụn, tiêu tan sạch. Nhưng bàn tay kia, cũng lập tức run lên. Từ trong hư vô, truyền đến một tiếng hừ nhỏ.
Ngay sau đó, một người trung niên mặc quần áo sáng màu, cơ thể hơi mập, xuất hiện trước người Phác Nam Tử. Hắn liếc mắt nhìn Vương Lâm, ánh mắt ngẩn ra, nhưng lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ, nói:
- Thì ra là ngươi!
Nói xong, tay phải hắn vẫy lên kêu gọi, hai vòng sáng xanh hồng lập tức trở lại bên cạnh hắn, lượn vòng xung quanh.
Sau khi nam tử trung niên xuất hiện, Phác Nam Tử mới thở phào nhẹ nhõm, khom lưng cung kính nói:
- Tham kiến sứ giả đại nhân.
Phác Nam Tử mặc dù cảm thấy an toàn hơn, nhưng trên da đầu lại mơ hồ có chút tê dại. Hắn không biết tia chớp màu đỏ kia rốt cuộc là pháp bảo gì. Nhưng vừa rồi trong nháy mắt khi tia chớp bay đến người, hắn có cảm giác giống như năm đó chiến đấu trong chiến trường ngoại vực, đứng giữa giữa sự sống và cái chết.
Hắn không chút nghi ngờ, nếu sứ giả đại nhân không xuất hiện thì bây giờ, hắn đã trở thành một cái xác chết. Nghĩ tới đây, ánh mắt của hắn nhìn về phía Vương Lâm, ngoài vẻ sợ hãi thật sâu, còn ẩn hiện chút đáng tiếc.
- Ngươi không chết? Hơn nữa còn trong khoảng thời gian bốn trăm năm ngắn ngủi, đạt đến tu vi như vậy. Rất tốt! Giao hạt châu kia ra đây, ta sẽ tha chết cho ngươi! Sau đó ta để cho ngươi trở thành người đứng đầu Triệu Quốc, có được không?
Nam tử trung niên nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, chậm rãi nói.
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường. Tên này xuất hiện, cũng nằm trong dự liệu của hắn. Hơn nữa khi ở ngoài ngàn dặm, hắn cũng đã phát hiện ra tung tích của người này. Đó chính là sứ giả của Thông Thiên Tháp, người của tu chân quốc cấp bốn. Về mặt tu vi thì theo Vương Lâm thấy, tên này ngoại trừ là Hóa Thần kỳ thì không có khả năng nào khác.
Nếu không phải Hóa Thần kỳ thì sao có thể tiêu diệt Cực cảnh thần thức dễ dàng như vậy được.
Còn về chuyện người này làm sao biết được Vương Lâm có Nghịch Thiên Châu thì từ lúc hắn phục thù, đã có suy xét cẩn thận. Cho nên khi hắn ở Triệu Quốc, thần thức vẫn bao phủ toàn thân. Như vậy, với thần thức có thể so với Hóa Thần kỳ của hắn, chỉ cần không phải ở sát bên hoặc mặt đối mặt thì không ai có thể nhìn thấy diện mạo của hắn.
Lại càng không có người nào có thể dùng thần thức thăm dò hắn được. Đó là nguyên nhân mà trong chín ngày hắn giết người, đối phương từ đó đến giờ cũng không xuất hiện.
Thật ra nam tử trung niên cũng có chút tâm tư. Trong khoảng thời gian này, thần thức của hắn thường xuyên thăm dò trong biên giới của Triệu Quốc. Nhưng trước sau cũng không tìm ra được người thần bí giết chết cả nhà họ Đằng, điều này làm hắn có chút khó hiểu.
Trừ khi thần thức của đối phương, có thể mạnh mẽ như hắn. Nếu không, chuyện đó căn bản không có khả năng. Nhưng cũng cần phải biết, tu vi của hắn, tuy bốn trăm năm nay cũng không tinh tiến, nhưng vẫn là Hóa Thần sơ kỳ. Với tu vi này, ở tại Triệu Quốc, tuyệt đối không thể có người nào mạnh hơn được.
Nhưng hắn cũng không thể biết được, tu vi của Vương Lâm là Nguyên Anh kỳ, nhưng thần thức, lại đạt tới Hóa Thần hậu kỳ. Đừng nói là hắn, mà ngay cả tên Cự Ma Tộc to lớn năm xưa có đích thân đến đây, dùng thần thức tìm kiếm, cũng tuyệt đối không thể phát hiện ra Vương Lâm.
Những chuyện thế này, trong tu chân giới cực kỳ hiếm gặp. Nói chung, một thôn hồn ở trong không gian sinh linh, cũng chỉ có một mình Vương Lâm.
Mặt khác còn có tia chớp màu đỏ kỳ lạ vừa rồi. Nam tử trung niên tuy bề ngoài thì có vẻ ung dung tiếp nhận. Nhưng thực tế, tia chớp màu đỏ lại giống như ăn sâu vào trong xương, tạo thành một chút thương tổn cho thần thức của hắn. Vết thương tuy không lớn, nhưng đối với hắn mà nói, cũng có chút hoảng sợ.
Lúc này nhìn thấy đối phương xuất hiện, ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn không nói nhiều lập tức từ trong túi trữ vật lấy ra một giọt máu.
Một giọt máu màu vàng của Cổ Thần phát ra từng trận từng trận uy áp.
- Vương mỗ chờ ngươi đã lâu rồi!
Trong mắt Vương Lâm toát ra sát khí, tay phải khẽ điểm lên trên giọt máu, nó sôi trào lên ngay lập tức, hóa thành một ký hiệu màu vàng, rồi đột nhiên bay thẳng lên trời.