Lúc này, trên bầu trời phát ra những âm thanh ầm ầm, từng luồng ánh sáng màu vàng từ trên trời chiếu xuống.
Một người khổng lồ xuất hiện trong chùm sáng màu vàng. Trong nháy mắt khi hắn xuất hiện, toàn bộ đất đai của Triệu Quốc có cảm giác hơi rung rung. Cả đất trời bị ánh sáng vàng rực bao phủ. Tất cả cỏ cây, tất cả người thường và tu sĩ, tất cả sinh linh cũng không tránh khỏi.
Mặc dù thần sắc của Vương Lâm vẫn như thường, nhưng linh lực ở trong cơ thể, lại tiêu hao một cách nhanh chóng. Trong nháy mắt khi người khổng lồ xuất hiện, Vương Lâm có chút khó khăn mà đưa tay lên chỉ vào người nam tử trung niên.
Người khổng lồ gật đầu, ánh mắt đảo qua, nhìn về phía Vương Lâm chỉ, giơ bàn tay to, nhẹ nhàng vung lên.
Sắc mặt người nam tử trung niên lập tức biến đổi. Trong lòng hắn cảm thấy một mối nguy hiểm mãnh liệt. Hắn vội vàng chụp lấy Phác Nam Tử đang đứng ngẩn người nhìn dị biến trên bầu trời, đưa lên chắn trước người.
Cơ thể của Phác Nam Tử không một tiếng động hóa thành tro bụi. Thậm chí ngay cả tay phải của nam tử trung niên, cũng tiêu tan trong nháy mắt.
Nam tử trung niên rống lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng xanh. Hắn nhanh chóng rút lui, đồng thời tay trái xé túi trữ vật, lấy ra một cái ngọc giản. Hắn không chút do dự bóp nát, một đạo ánh sáng màu trắng xuất hiện khi ngọc giản bị vỡ vụn, bao quanh nam tử trung niên. Sau đó, hắn biến mất ngay tại chỗ trong nháy mắt.
Khi nam tử trung niên bỏ chạy, người khổng lồ trên bầu trời cũng từ từ tiêu tan. Cơ thể Vương Lâm khẽ run, lập tức lấy đan dược trong túi trữ vật ra ăn vào. Thần thức đột nhiên mở rộng, truy tìm tung tích của nam tử trung niên.
Một lúc sau, Vương Lâm nhướng mày lên, khí tức của tên kia đã biến mất ở Triệu Quốc.
Nhớ lại lúc nãy đối phương bóp nát ngọc giản, Vương Lâm đoán ngọc giản đó chắc là một cái truyền tống trận đưa đến nơi nào đó, nên trong nháy mắt có thể đưa đối phương chạy đi một khoảng cách xa.
- Tu chân quốc cấp bốn có pháp bảo quả thật cao cường. Đúng là không thể tưởng được.
Vương Lâm thì thào tự nói, hít một hơi thật sâu. Thật ra hắn đoán cũng có chút chính xác. Cái mà nam tử trung niên sử dụng, chính là ngọc giản chạy trốn của môn phái giao cho tất cả đệ tử quan trọng. Chỉ cần không vượt quá một phạm vi nhất định thì có thể trong nháy mắt được đưa về tổng đàn môn phái. Cho dù ở bất kỳ nơi đâu.
Sứ giả đại nhân cũng bị Vương Lâm dọa mà bỏ chạy. Người khổng lồ phát ra ánh sáng màu vàng, hắn biết rõ, đó chính là Thông Thiên Thuật của Cự Ma Tộc. Uy lực của nó vô cùng khủng bố. Mặc dù là hắn, cũng không nắm chắc có thể chống lại được.
Ở Triệu Quốc, hắn đã hai lần nhìn thấy Thông Thiên Thuật. Và lần này, nhìn thấy Vương Lâm thi triển chính là lần thứ ba. Đối với những địch nhân như vậy, cho dù tu vi chỉ là Nguyên Anh kỳ, hắn cũng thật sự không muốn trêu chọc. Vì vậy không cần suy nghĩ nhiều, trong nháy mắt hắn liền lấy Phác Nam Tử ra đỡ đòn, rồi bóp nát ngọc giản chạy thoát thân.
Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống điều tức. Rất lâu sau, hắn đứng thẳng người, tay phải vung lên. Tháp đầu người Đằng gia, bị hắn đưa lên cao, bay theo thân ảnh của hắn.
Dưới dãy núi Hằng Nhạc Sơn, trong thôn làng thời thơ ấu của Vương Lâm. Ngày hôm nay, tất cả thôn dân trong làng, sau khi bị một luồng gió lạ thổi qua thì tới tấp ngã xuống ngủ mê trên mặt đất.
Sau đó, tại ngôi nhà tổ họ Vương, một ngọn tháp đầu người đột nhiên dựng lên sừng sững. Dưới ngọn tháp, Vương Lâm quỳ trên mặt đất, dập đầu xuống đất vài cái, từ khóe mắt hắn chảy xuống hai hàng lệ nóng.
Hắn cứ ngơ ngẩn như vậy mà nhìn vào nhà tổ. Dần dần, màn đêm buông xuống, Vương Lâm thở dài, tay phải vỗ lên tháp đầu người. Cái tháp cao chót vót lập tức hóa thành tro bụi, bị gió thổi bay đi.
- Thù lớn đã báo! Cha! Mẹ! Sau này, con sẽ đi trên con đường của mình…
Vương Lâm lặng lẽ đứng lên, xoay người đi khỏi thôn trang.
Khi hắn đi khỏi, tất cả dân làng đều ồn ào tỉnh lại. Nhìn thấy trời đã tối, cả đám người tới tấp quỳ hết trên mặt đất xin thần tiên bảo hộ.
Vương Lâm bay trên không trung. Văn Thú đã bị hắn bỏ vào trong túi trữ vật. Không lâu sau, hắn tới một vách núi. Chỗ này, chính là nơi mà nhiều năm trước hắn đã bị ngã xuống.
Nhìn vách núi, Vương Lâm hít một hơi thật sâu, rồi ngồi xuống đất, ngơ ngẩn nhìn bầu trời.
Giờ khắc này hắn có muôn vàn suy nghĩ. Tất cả những cảnh tượng bốn trăm năm trước, đều hiện rõ trong đầu.
Bây giờ, Đằng gia đã bị diệt, hắn đã không còn vướng mắc gì nữa, tâm tình cũng có chút biến hóa. Vương Lâm hiểu rõ, mình đã không còn là người thường, mà đang bước lên con đường tu tiên. Con đường đầy gian nan, đầy nguy hiểm, nhưng hắn nhất định phải kiên định bước đi.
Qua bốn trăm năm, hắn hiểu rõ, chỉ có sức mạnh, mới là phương pháp duy nhất để bảo vệ chính mình.
Mộng tưởng thời thiếu niên là trở thành tiên nhân vào giờ khắc này, đã khuếch đại lên vô cùng.
Còn Tư Đồ Nam… Thì chỉ khi nào tu vi của hắn đạt tới Anh Biến kỳ, Tư Đồ Nam mới có thể từ Nghịch Thiên Châu đi ra.
Còn có vũ trụ mênh mông trong ký ức của Cổ Thần, với rất nhiều sinh mệnh hùng mạnh. Những thứ này, đều làm cho Vương Lâm rung động.
Vương Lâm đứng thẳng lên, đưa mắt nhìn ra rất xa. Trong mắt hắn ánh lên một thứ hào quang quái dị.
Vào khoảnh khắc này, suy nghĩ của Vương Lâm, đã có sự lột xác. Từ khi hắn còn nhỏ vì lấy thể diện cho cha mẹ mà bước vào tu chân giới. Mãi đến khi cha mẹ chết, vì báo thù, phải tu tiên để giành lấy sức mạnh cường đại. Còn bây giờ, đại cừu đã báo, hắn vì giấc mộng của mình, vì muốn thật sự trở thành tiên nhân, phải chủ động theo đuổi tiên đạo.
Vương Lâm hít sâu một hơi. Búng thân nhảy lên, từ trên vách núi rơi xuống. Trong nháy mắt, đã đến động đá năm xưa. Sau khi nhìn thoáng qua, thân thể hắn nhanh chóng biến mất ngay tại chỗ.
Trên Phiêu Miểu Tông, Cao Khải Minh đang khoanh chân ngồi bế quan trọng mật thất. Trước người hắn, có một gương đồng. Lúc này vẻ mặt của hắn có chút khó coi. Từ hai trăm năm trước, hắn đã tính được, mình sẽ có một kiếp nạn lớn. Đáng tiếc là nó quá mơ hồ, với tu vi của hắn, cũng tính không ra rõ ràng.
Thời gian dần trôi qua, cảm giác đại nạn đang ập lên đầu càng ngày càng mạnh. Mãi đến khi gia tộc nhà họ Đằng từng người một chết đi, hắn đột nhiên tính được cuộc đời của mình, chỉ còn mười ngày. Nếu như trong mười ngày mình không chết thì kiếp nạn sẽ đổ ập lên đầu của cả Phiêu Miểu Tông.
Hôm nay, chính là ngày thứ mười. Cao Khải Minh cả đời tin tưởng thiên đạo. Điều này cùng với công pháp tu luyện của hắn, có quan hệ rất lớn. Hắn hiểu rõ, ngày hôm nay mình nhất định phải chết. Nếu không, nguy hiểm sẽ đổ ập xuống cả Phiêu Miểu Tông.
Cho nên nhiều ngày trước hắn đã bắt đầu thu xếp hậu sự của Phiêu Miểu Tông. Lúc này, hắn đã không còn gì phải lo lắng, yên tĩnh ngồi bên trong mật thất. Hắn hít vào một hơi thật sâu, nhìn bốn phía một chút để lưu lại kỷ niệm. Sau đó, hắn giơ tay phải lên, dứt khoát vỗ lên trán mình.
Một dòng máu tươi từ trên miệng hắn chảy xuống. Hai mắt hắn đã trở nên mờ ảo, dần dần cũng trở nên tối tăm. Vào giờ phút này, hắn đột nhiên nhìn thấy một cảnh tượng… Bốn trăm năm trước, hắn nhận lời thỉnh cầu của Đằng Hóa Nguyên, tìm kiếm một gia tộc của một đệ tử Trúc Cơ kỳ.
Trong đầu hắn đã hiểu được một chút, nhắm mắt lại, ngừng thở rồi chết.
Vương Lâm đang ở bên ngoài một cổ truyền tống trận trong khe núi. Sau khi nhìn qua Triệu Quốc một lần cuối, mới mở trận pháp, trong nháy mắt đã biến mất khỏi Triệu Quốc.
Mười ngày sau, một người thanh niên tướng mạo tà dị, đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài trận pháp. Hắn nhìn chằm chằm vào trận pháp, không nói nhiều mà cất bước đi vào.
Ở một cái bình nguyên cách xa Triệu Quốc hơn trăm vạn dặm, thân ảnh của Vương Lâm từ từ xuất hiện. Sau khi xuất hiện, thần thức của hắn lập tức đảo quanh, rồi lấy bản đồ ngọc giản, nhìn kỹ một lần.
Sau đó cơ thể hắn khẽ động, bay tới một cái truyền tống trận kế tiếp. Vương Lâm biết ở phía sau mình, chủ nhân của túi trữ vật đang truy đuổi không ngừng. Nếu không bỏ xa đối phương thì mình sẽ không thể nào an tâm tu luyện được.
Vì vậy, truyền tống trận bây giờ mới là mục tiêu của hắn. Cực phẩm linh thạch trong túi của Vương Lâm có rất nhiều, cũng đủ cho hắn mấy lần sử dụng truyền tống trận.
Sau nửa tháng, Vương Lâm đã tới một cái truyền tống trận. Sau khi kiểm tra một lúc, hắn mới đứng ở trong trận, lấy ra một khối cực phẩm linh thạch, đặt ở trên. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên ở phương xa có một đám mây đen bay đến. Đám mây từ từ biến đổi thành một người thanh niên tà dị. Ánh mắt người này âm u, nhìn chòng chọc vào Vương Lâm ở trong truyền tống trận.
Trong lòng Vương Lâm cảm thấy trầm xuống, tốc độ của đối phương so với phán đoán của hắn trước đó, còn nhanh hơn gấp mấy lần. Hơn nữa, thần thức Vương Lâm cũng không kiểm tra được tu vi của hắn. Một tia khí tức vô cùng nguy hiểm, lập tức bao phủ khắp bốn phía.
Nếu chỉ đơn thuần dựa vào cực phẩm linh thạch để mở truyền tống trận, phải cần một khoảng thời gian mười lần hít thở. Nhưng bây giờ là thời khắc nguy hiểm, Vương Lâm cũng không nói nhiều mà điên cuồng vận chuyển linh lực trong cơ thể, nhanh chóng từ dưới chân truyền vào trong trận pháp. Tốc độ mở truyền tống trận, đột nhiên được tăng tốc.
Cuối cùng, trong nháy mắt khi người thanh niên tà dị đuổi đến, trong trận pháp đột nhiên lộ ra một khe hở, thân ảnh của Vương Lâm liền biến mất.
Người thanh niên tà dị đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, Hai tay hắn bấm quyết, cơ thể đột nhiên phóng thẳng về phía trước. Khoảnh khắc khi Vương Lâm biến mất, hắn cũng bước vào trong lỗ hổng của truyền tống trận. Sau đó cũng không biết sử dụng thủ đoạn gì, khiến cho truyền tống trận mở ra một lần nữa, rồi biến mất bên trong lỗ hổng.
Trong lúc Vương Lâm xuyên qua truyền tống trận, cảm giác nguy hiểm lại càng mạnh. Hắn có thể cảm giác được rõ ràng, một cỗ thần thức khổng lồ vượt quá sức tưởng tượng của hắn, giống như một cơn cuồng phong đang quét về phía mình. Điều đó khiến cho Vương Lâm hoảng sợ. Nhìn thấy nó sắp xông thẳng về phía mình mà cắn nuốt, Cực cảnh thần thức của Vương Lâm đột nhiên khẽ động, hóa thành một tia chớp màu đỏ lớn nhất từ trước đến nay, ầm ầm đâm thẳng về phía đối phương.
Đạo thần thức kia chịu một kích của Cực cảnh, không khỏi chậm lại một chút. Đúng lúc này, phía trước xuất hiện ánh sáng, Vương Lâm giống như một tia chớp từ trong chùm sáng lao ra ngoài.
Sau khi xuất hiện hắn không nhịn được phun ra một ngụm máu. Phân thân hóa thành nguyên anh bên trong cơ thể, lập tức trở nên uể oải, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể tán loạn. Nhưng Vương Lâm không dám dừng lại, trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ. Đến khi xuất hiện, đã ở ngoài cả trăm dặm. Ngay sau đó, hắn không tiếp tục bỏ chạy, mà nâng tay phải lên. Từ trên tay hắn, bay ra một sợi tơ nhỏ màu đỏ.
Vương Lâm biết rõ, cho dù có chạy thế nào, cũng không thể bằng tốc độ của đối phương. Hơn nữa bây giờ nguyên anh tinh khí ở trong cơ thể hắn hao tổn quá nhiều. Nếu như cứ tiếp tục, khỏi cần đối phương ra tay, chính hắn sẽ nổ tung ra mà chết. Vì vậy hắn lợi dụng thời gian thuấn di bay đến chỗ này, nhanh chóng lấy ra sợi tơ thiên kiếp.
Đây là pháp bảo có uy lực mạnh nhất của hắn bây giờ!
Trong nháy mắt khi lấy ra sợi tơ thiên kiếp, Vương Lâm lại lôi ra một bình đan dược trong túi trữ vật, rồi đổ tất cả vào miệng.
Lúc này, người thanh niên tà dị đã lặng lẽ xuất hiện ở trước người Vương Lâm mười trượng, nhìn chằm chằm vào sợi tơ thiên kiếp trong tay Vương Lâm, vẻ mặt âm trầm.