- Đáng tiếc là vật liệu không đủ, chỉ có thể sửa chữa những chỗ hư tổn. Tinh La Bàn cũng chưa được tế luyện hoàn toàn, mà còn thiếu Toái Tinh Thiết. Không có vật liệu này, Tinh La Bàn sẽ không có lực công kích. Thảo nào mà nó được gọi là ngụy Tinh La Bàn.
- Mặt khác, góc bị sứt mẻ, cũng cần phải có một loại tài liệu khác để sửa chữa. Tuy nói như vậy, nhưng nếu sử dụng thì cũng không có gì đáng ngại!
Vương Lâm thầm than. Nghe thấy câu hỏi của Sất Hổ, Vương Lâm gật đầu cười nói:
- Rời khỏi vùng hư vô này thì không có vấn đề.
Sất Hổ lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nhiều ngày trước, hắn đã nhiều lần nhìn thấy một số sinh vật kỳ dị, lơ lửng khắp bốn phía. Có khi, chúng nhìn thấy hắn thì quay mặt đi, nhưng đôi lúc lại tỏ ra hứng thú. Tuy cuối cùng cũng chỉ kinh hãi mà không gặp phải nguy hiểm, nhưng hắn vẫn không bao giờ muốn gặp lại.
Tay phải Vương Lâm điểm lên trên Tinh La Bàn một cái, nó lập tức mở rộng ra lớn hơn trước gấp đôi. Vương Lâm khẽ động, đã khoanh chân ngồi ở chính giữa.
Mắt Sất Hổ sáng ngời. Hắn hứng thú nhìn đi nhìn lại vài lần, sau đó khoanh chân ngồi ở góc phía đông.
Trong Tinh La Bàn đã có thần thức của bản thân nên sau khi Vương Lâm ngồi xuống, đột nhiên xuất hiện cảm giác hòa hợp với nhau. Hình như Tinh La Bàn hóa thành một phần thân thể hắn vậy. Thần niệm của hắn vừa động Tinh La Bàn cũng xoay chuyển, tốc độ nhanh hơn trước gấp mấy lần, rồi đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.
- Tằng huynh thật tài giỏi. Tốc độ của Tinh La Bàn so với trước kia nhanh hơn rất nhiều!
Sất Hổ truyền ra một tia thần niệm.
- Sất Hổ huynh! Tinh La Bàn này sau khi được ta cải tạo, không cần phải điều khiển mà cứ an tâm ngồi xuống nghỉ ngơi. Ta có thể tự lo liệu được!
Vương Lâm nói.
Trong hư vô giống như có một luồng ánh sáng xám lóe lên rồi biến mất. Nó lấy tốc độ cực nhanh phóng qua những đám sinh vật kỳ dị. Nếu gặp phải một số sinh vật nguy hiểm, Vương Lâm sẽ lập tức bay vòng qua tránh né.
Lúc đầu việc khống chế Tinh La Bàn, Vương Lâm còn cảm thấy có chút cứng nhắc. Nhưng sau khi bay được một khoảng thời gian, Vương Lâm đã trở nên cực kỳ thuần thục. Điều khiển Tinh La Bàn giống như chính mình đang bay vậy.
Tốc độ của nó, cho dù Vương Lâm có dốc toàn lực, cũng không thể bằng được. Chỉ có na di liên tục mới có thể so được với tốc độ Tinh La Bàn.
- Vật này quả nhiên là chí bảo. Chỉ bằng vào tốc độ, cho dù tu sĩ Anh Biến kỳ chỉ sợ cũng khó mà đuổi theo.
Tận đáy lòng Vương Lâm cảm thấy vui mừng. Hắn thầm nghĩ hành trình lần này trên Vũ Tiên Giới, đi thì tay trắng nhưng khi về lại có thu hoạch lớn ngoài tưởng tượng của hắn.
Tinh La Bàn, Xạ Thần Xa… Nếu như tính luôn bảo tháp tiên ngọc kia thì đúng là có thu hoạch lớn. Ngoài ra còn có một tên nô bộc Anh Biến kỳ lúc nào cũng muốn phản chủ.
Lúc này ở một chỗ nào đó trong rất nhiều khu vực bị vỡ vụn của Vũ Tiên Giới, mảnh đất nơi đây vẫn chưa bị phá hủy đến mức nghiêm trọng, có thể lờ mờ nhìn thấy hình dạng của Vũ Tiên Giới năm xưa.
Trên mặt đất cây cỏ đong đưa, xa xa là những đỉnh núi chìm trong mây, rất giống với tiên cảnh. Lúc này, một người con gái tuyệt đẹp mặc bộ đồ trắng lặng lẽ xuất hiện giữa không trung. Nàng đứng trên một con kim long. Từ trên thân thể con rồng này tỏa ra từng đợt kiếm khí ác liệt. Nhưng trên mi tâm kim long, lại có một đám sương mù màu tím, giữa đám sương lộ ra khuôn mặt bất đắc dĩ của Chu Dật.
- Nếu như Vũ Tiên Giới vẫn còn, đi đến Tẩy Linh Trì ngâm mình thì chỉ cần nguyên thần của ngươi không bị phá hủy, đều có thể khôi phục lại. Nhưng bây giờ Tẩy Linh Trì đã biến mất, nếu ngươi muốn khôi phục nguyên thần, chỉ có Vũ Tiên Kiếm mà thôi. Nhưng lại quá lâu.
- Đình nhi! Muội cần gì phải làm như vậy. Tiên khí tích lũy bao nhiêu năm trước, muội muốn hao tổn hết toàn bộ sao?
Trong làn sương trên mi tâm kim long, truyền ra một giọng nói bất đắc dĩ.
- Ngươi là Tiên Vương do ta sắc phong. Ta không muốn ngươi chết thì ngươi sẽ không thể chết được. Còn nữa, ta không phải là Đình nhi!
Giọng cô gái mặc đồ trắng bình thản, chậm rãi nói.
Trên mặt Chu Dật lộ ra vẻ đau khổ. Một lúc lâu sau, mới khẽ nói:
- Đúng! Muội không phải là Đình nhi… Huynh đã nhớ ra tất cả… Muội không phải là Đình nhi! Vậy hãy để huynh rời khỏi chỗ này đi… Huynh đã là người chết rồi…
Cô gái mặc đồ trắng trầm mặc một lúc lâu, mới chậm rãi nói:
- Nhưng! Cái tên Đình nhi này, ta… Rất thích.
Chu Dật ngẩn người ra, ánh mắt hiện lên vẻ vui sướng, khẽ nói:
- Đình nhi…
- Ừ!
Cô gái mặc đồ trắng trầm mặc một lúc, rồi lên tiếng. Sau đó nàng nâng cánh tay ngọc lên, khẽ nhấn xuống mảnh vỡ tiên giới ở bên dưới, trong miệng phát ra vài câu chú ngữ trong trẻo.
Lập tức mặt đất rung lên ầm ầm, xuất hiện rất nhiều khe nứt. Từng đạo kim quang, từ trên mặt đất đột nhiên bắn lên.
Ngay sau đó tất cả những tia kim quang ngưng tụ thành một điểm. Mặc đất phía dưới lập tức tan vỡ, một tiếng kiếm ngân đột nhiên truyền ra từ sâu trong lòng đất, xuyên qua đất trời, rung động tất cả mọi nơi trên Vũ Tiên Giới.
Kim long ở dưới chân nữ tử áo trắng bị ảnh hưởng bởi tiếng kiếm ngân, lập tức ngẩng đầu mà rống lên. Nhất thời từ sâu bên trong mặt đất, trong tiếng kiếm ngân, cũng vọng ra một tiếng gầm gừ.
- Vũ Tiên Kiếm! Xuất!
- Ầm!
Mặt đất vỡ ra từng mảnh, một con kim long lao ra giống như một cơn lốc. Mặt đất sụp xuống ầm ầm rồi chìm vào trong hư vô. Kim long xuất hiện, lập tức giao hòa với con kim long ở dưới chân nữ tử mặc đồ trắng. Hai bên không ngừng gầm gừ, lộ ra vẻ vui mừng giống như rất nhiều năm rồi không gặp.
Lúc này ở một nơi hư vô rất xa chỗ này, lão già mặc áo xanh của Đại La Kiếm Tông đang ngồi trên lưng Kỳ Lân, hai mắt vốn đang nhắm chặt đột nhiên mở ra, trong ánh mắt xuất hiện hai tia chớp. Khoảnh khắc khi lão mở mắt, một số sinh vật mạnh mẽ bán trong suốt đang đứng trong hư vô trước mặt lập tức rống lên rồi kinh hoàng bỏ chạy.
- Lại là một cây Vũ Tiên Kiếm! Vũ Tiên Kiếm tổng cộng có năm kiếm. Năm đó bị phá một kiếm, còn lại bốn kiếm! Bốn kiếm đã xuất hiện hai, không biết là có thể dẫn đến kiếm hồn phá hủy tất cả mọi thứ giống năm xưa không? Nếu có thể dẫn động thì trong Vũ Tiên Giới này chỗ nào có kiếm hồn, vạn kiếm đều xuất hiện!
Khóe miệng lão già khẽ động, nở một nụ cười. Lão khẽ vỗ vào Kỳ Lân ở bên dưới, lẩm bẩm:
- Nếu như còn tiên nhân giống như trước đây thì với tu vi của lão phu không thể đoạt được Vũ Tiên Kiếm, nhưng bây giờ thì…
Ánh mắt lão chớp chớp, tốc độ của Kỳ Lân ở bên dưới lại càng nhanh. Không mất bao lâu, vẻ mặt lão già lại trở nên vui mừng.
- Dẫn động!
- Kiếp nạn Vũ Tiên Giới năm đó khiến cho kiếm hồn bị tổn hại rất nhiều, phải hòa vào trong vô số tiên kiếm, trở thành tàn hồn. Hôm nay… Chu Dật! Bản vương phong ngươi làm kiếm hồn, ngưng tụ lại Vũ Tiên Kiếm một lần nữa. Kiếm hồn, xuất thế!
Hai con kim long dưới chân nữ tử áo trắng, gầm gừ rồi hợp lại với nhau. Trong ánh sáng vàng rực, hai tay người con gái kết xuất ấn pháp bảo bình, trong miệng khẽ mấp máy.
Trong nháy mắt âm thanh từ miệng nàng đã vang ra khắp Vũ Tiên Giới. Trên tất cả mảnh vỡ tiên giới có người hay không có người, cũng đều rung lên. Mặt đất rung động nhưng không sụp đổ. Không trung chấn động, cũng không phải tạo thành khe nứt.
Chỉ thấy một đám tiên kiếm từ trong mặt đất bay lên không trung, ngưng tụ lại thành hình một thanh phi kiếm. Một tiếng kiếm ngân trong trẻo vang lên. Bắt đầu từ một mảnh vỡ, một đám tiên kiếm bay ra, sau đó liên tiếp những mảnh vỡ khác cũng như vậy.
Gần như chỉ trong chớp mắt, tiếng kiếm ngân, từ mỗi mảnh vỡ trên Vũ Tiên Giới truyền ra khiến cho trời đất rung chuyển. Giờ khắc này toàn bộ Vũ Tiên Giới chỉ có một âm thanh!
Đó là thanh âm kiếm ngân!
Một gã đệ tử Đại La Kiếm Tông, đang sử dụng bảo kiếm để đoạt bảo. Khi kiếm chém xuống, hắn thấy được vẻ kinh hoàng của đối phương, liền nhếch mép cười lạnh.
Nhưng nụ cười vừa mới nở trên môi, đã lập tức trở nên ngây dại. Tiếng kiếm ngân từ bốn phương tám hướng vọng đến tai hắn.
Bảo kiếm của hắn vừa mới vung lên, trong nháy mắt khi chém xuống đột nhiên vang lên vài tiếng lách tách, xuất hiện vết nứt, vết nứt lập tức lan rộng, bảo kiếm vỡ vụn…
Trên những mảnh vỡ khác, một tu sĩ đang đạp kiếm phi hành. Khoảnh khắc khi tất cả nghe thấy tiếng kiếm ngân vang lên giữa đất trời, kiếm dưới chân lập tức vỡ tan.
Một người phụ nữ trung niên vừa mới từ bên trong một vòng xoáy hạ xuống một mảnh vỡ ở một chỗ nào đó. Khoảnh khắc khi nàng hạ xuống, liền nghe thấy tiếng kiếm ngân vang trong thiên địa, mà cảm thấy hoảng hốt. Tưởng rằng có một con hung vật nào đó xuất hiện, nàng vỗ vào túi trữ vật theo bản năng, lấy ra một thanh phi kiếm bảy màu.
Phi kiếm này là trọng bảo của sư môn, nhưng kiếm vừa mới ra khỏi túi trữ vật, đã lập tức vỡ vụn…
Vào giờ khắc này, hễ là tu sĩ đang ở trên Vũ Tiên Giới tìm kiếm tiên khí, mặc kệ có tu vi thế nào, chỉ cần bên cạnh có phi kiếm, nó nhất định sẽ vỡ vụn.
Kiếm vỡ, chỉ vì cảm thấy ô uế!
Kiếm vỡ, chỉ vì tế hồn!
Kiếm vỡ, chỉ vì kiếm cuồng!
Vũ Tiên Kiếm đã có được tân kiếm hồn, chính là Chu Dật!
Kiếm hồn Vũ Tiên Kiếm của lại một lần nữa quay về Vũ Tiên Giới. Vạn kiếm vỡ nát, vạn kiếm ngân vang, vạn kiếm hợp nhất!
Tiên kiếm xuất hiện từ trên những mảnh vỡ, hoặc tiên kiếm được chôn sâu trong lồng đất đều chui ra. Tất cả, cùng hướng về một phía, đồng loạt bay đi.
Hễ có người cản đường, giết!
Người cản giết người, đất ngáng khiến cho vỡ đất, trời chắn diệt trời, thú ngăn diệt thú!
Trong hư vô, có một người văn sĩ trung niên. Người này đang bước nhẹ trong bóng đêm, bất kể dị thú gì nhìn thấy đều phải tránh xa không dám tiến tới. Đúng lúc đó, đột nhiên nghe thấy tiếng kiếm ngân lên trong không trung, sắc mặt hắn khẽ biến.
- Dẫn động!
Đúng lúc này, từng đạo kiếm quang từ xa đột nhiên bay tới. Với tu vi cao cường như văn sĩ trung niên cũng không thể không lùi. Thân thể hắn lóe lên, biến mất ngay tại chỗ. Đợi sau khi kiếm quang biến mất, ánh mắt hắn chớp động, lập tức đuổi theo.
- Chỉ cần đi theo kiếm quang, là có thể tìm được Vũ Tiên Kiếm!
Có suy nghĩ này cũng không phải chỉ có một mình hắn. Lúc này, trong tất cả những mảnh vỡ của Vũ Tiên Giới, toàn bộ tu sĩ đều đồng loạt đuổi theo kiếm quang. Bọn họ muốn biết rốt cuộc là pháp bảo gì xuất hiện làm cho kiếm trở nên điên cuồng như thế.
Vương Lâm đang ở trên Tinh La Bàn, trong nháy mắt khi nghe thấy tiếng kiếm ngân, lập tức ngừng lại. Sất Hổ biến sắc, trầm giọng nói:
- Tằng huynh! Sợ là có chuyện lớn xảy ra!
Hắn nói chưa dứt lời, đã nhìn thấy từ rất xa xuất hiện một loạt kiếm quang, số lượng nhiều không thể tưởng đang ngân lên mà lao đến.
- Đây… Tất cả đều là… Tiên kiếm!
Sất Hổ tập trung tinh thần nhìn qua, rồi lập tức nghẹn ngào nói.
Những thanh tiên kiếm với tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã tới sát bên cạnh. Vương Lâm hít vào một hơi, lập tức điều khiển Tinh La Bàn nhanh chóng né sang bên cạnh. Để cho tiên kiếm, gào thét phóng qua.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Vương Lâm cảm thấy khiếp sợ.
- Tằng huynh! Huynh xem chỗ đó, lại là tiên kiếm!
Vẻ mặt Sắc Hổ hoảng sợ, chỉ vào một chỗ.
Chỉ thấy nơi đó xuất hiện rất nhiều kiếm quang, phương hướng bay tới chính là chỗ những thanh tiên kiếm lúc nãy bay qua!