Lần truyền tống trận này, Vương Lâm có cảm giác như hắn đi vào đường hầm thông qua tinh không, lên Vũ Tiên Giới. Tuy nhiên, cảm giác này chỉ tồn tại trong giây lát đã tiêu tan, thân ảnh của Vương Lâm lại xuất hiện ở trong một cỗ truyền tống trận cách chỗ cũ không biết bao xa.
Thần thức Vương Lâm đảo qua, với sự điềm tĩnh của hắn mà cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi.
Nơi này không ngờ chỉ cách Tu Ma Hải có gần tám mươi vạn dặm. Một lần truyền tống, vượt qua cả mấy cổ truyền tống trận. Vương Lâm phân tích khoảng cách này ít nhất cũng là ngàn vạn dặm. Không ngờ chỉ trong chớp mắt đã vượt qua được quãng đường mà đáng nhẽ phải mất hơn một tháng mới xong, điều này làm cho nội tâm Vương Lâm không khỏi có chút khiếp sợ.
Hắn cúi đầu nhìn vào khối tiên ngọc trong tay. Nhan sắc của nó giờ không còn là một màu trắng thuần nhất nữa mà đã hơi có chuyển thành màu xám, chiếm chừng một phần mười khối tiên ngọc.
Hồi tưởng lại bức họa hư ảo trên cổ truyền tống trận, Vương Lâm bỗng nhiên hiểu ra rằng có lẽ đó mới là cách dùng chân chính của cổ truyền tống trận. Lực lượng của cực phẩm linh thạch chỉ có thể truyền tống được đến cỗ truyền tống trận gần nhất mà thôi. Chỉ khi sử dụng tiên ngọc mới có thể đem tất cả các điểm truyền tống trận mở ra, do đó có thể được lựa chọn.
- Tuy nhiên, một lần truyền tống lại tiêu tốn mất một phần mười khối tiên ngọc. Mặc dù ta cũng có không ít tiên ngọc, nhưng tiêu hao như thế thì ta cũng không duy trì được, không phải là ở truyền tống thêm mà là tiêu hao tiên khí… Chỉ sợ là ở Chu Tước Tinh, người có thể sử dụng tiên ngọc để truyền tống cũng không nhiều lắm…
Vương Lâm tự giễu, thân mình khẽ động, lại bay về phía trước.
Sự tình so với Vương Lâm dự đoán cũng không sai biệt nhiều lắm. Ở Chu Tước Tinh, người có thể sử dụng tiên ngọc để mở ra truyền tống trận tuy rằng không phải không có, nhưng thật sự cũng rất ít.
Chỉ có lão quái Vấn Đỉnh kỳ ở Chu Tước Quốc mới có thể không đau lòng lấy tiên ngọc ra để truyền tống…
Trong khi Vương Lâm đang bay đi, hắn sờ sờ vào chiếc vòng trên cổ tay. Trong lần thứ hai chiến đầu với Hồng Điệp, Lôi Oa dĩ nhiên rơi vào trạng thái hấp hối. Lúc này tuy nó đang ở trong Hỗn Nguyên Khu Thú Quyển hấp thu linh lực, nhưng tần suất đã từ mấy ngày một lần giảm xuống thành mấy tháng một lần.
Trong lòng Vương Lâm hiểu rõ nếu không phải hắn luôn cứ vài ngày lại rót linh lực vào thì mạng sống của Lôi Oa đã sớm không giữ được nữa.
- Lần này đến Sở Quốc không biết Uyển nhi có thể chữa khỏi cho Lôi Oa được không đây. Ài. Vì mình mà con thú này mới gặp phải nông nỗi này, Vương Lâm ta không thể không để ý đến được…
Trong lòng hắn thầm nghĩ như thế, cổ tay bỗng truyền đến một tia dao động rất nhỏ, như là đáp lại suy nghĩ của hắn.
Ngay vào lúc đó, tại Vân Thiên Tông ở Sở Quốc, Lý Mộ Uyển đang ngồi ở Đông Uyển Các. Trước người nàng đặt một chiếc đàn, ngón tay ngọc ngà của nàng lướt trên dây đàn, tạo ra những khúc nhạc tuyệt vời.
Hơn trăm năm thời gian đã trôi qua, đối với Vương Lâm mà nói chỉ là thoáng qua mà thôi. Nhưng đối với Lý Mộ Uyển thì đúng là quá lâu dài.
Giờ phút này, dung nhan của nàng có chút thay đổi, có vẻ tang thương so với năm đó. Thực sự mà nói nếu không có sự trợ giúp của linh dịch từ Nghịch Thiên Châu trợ giúp thì nàng đã sớm hóa thành một đống xương trắng rồi.
- Một trăm năm này, thiếp vẫn thủy chung dừng lại ở Kết Đan hậu kỳ… Linh dịch mà chàng cho thiếp đã bắt đầu mất tác dụng rồi. Thân thể của thiếp đã ngày một suy yếu. Nếu trong mười năm tới vẫn không thể kết anh… Thiếp…
Trong ánh mắt Lý Mộ Uyển hiện lên một tia bi ai, nàng mạnh mẽ đè nén, không để nước mắt ứa ra.
Nhưng tiếng đàn cũng đã đem tâm trạng của nàng biểu lộ ra ngoài, chứa đầy vẻ bất đắc dĩ và bi ai. Phàm là những người nghe được đều cảm thấy tâm trạng nặng trĩu.
- Vương Lâm… Rốt cuộc chàng đang ở đâu?
Vẻ xót xa trong mắt Lý Mộ Uyển càng nồng đậm hơn. Đáy lòng nàng rất đau, rất đau.
Cảnh gặp gỡ với Vương Lâm cứ luôn quanh quẩn trong đầu nàng. Đây là động lực duy nhất khiến nàng có thể kiên trì chờ đợi. Nếu không có phần ký ức này, thân thể nàng dù chưa tử vong nhưng tâm nàng đã sớm chết rồi!
- Vương Lâm… Có lẽ khi chàng trở về, chúng ta đã âm dương ly biệt…
Rốt cục, nàng không kìm nén được nữa, hai hàng lệ lăn dài trên má.
Giờ khắc này, bên ngoài lầu các có hai người đang đứng đó, cả hai tóc đều bạc trắng.
- Tiếng đàn của tông chủ lộ ra ý tử vong… Ài…
Một lão già lắc lắc đầu nói.
- Liễu Phỉ, trong trăm năm qua, tông chủ đã kết anh ba lần nhưng đều thất bại dù đã ăn vào vô số đan dược. Nếu không phải trong lòng nàng luôn mang ý niệm sẽ gặp lại người kia thì sợ là ở lần kết anh thất bại ba mươi năm trước cũng đã hương tiêu ngọc vẫn…
Lão già hắc y bên cạnh cười khổ nói.
- Tống Thanh, ngươi nói người kia… Hắn vẫn còn sống sao…
Trong đầu Liễu Phỉ hiện ra một thân ảnh lạnh lùng, thân mình lập tức run lên. Dù trăm năm đã qua nhưng hắn thủy chung vẫn không quên được ý niệm kinh khủng năm đó.
- Một trăm năm trước, hắn có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, làm sao mà chết được. Nếu ta đoán không làm thì lúc này hắn đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ.
Tống Thanh trầm mặc một chút, khẽ thở dài. Nỗi sợ hãi trong lòng hắn so với Liễu Phỉ càng sâu đậm hơn. Cảnh tượng năm đó thường xuyên khiến hắn gặp ác mộng phải bừng tỉnh.
Tràng giết chóc kia đã dĩ nhiên trở thành tâm ma của hắn.
- Ài, mặc dù hắn có thể đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ thì sợ rằng cũng không có cách gì cứu được vận mệnh của Vân Thiên Tông ta…
Vẻ mặt của Liễu Phỉ trở nên chua xót.
Tống Thanh trầm mặc hồi lâu, sau đó cười khổ nói:
- Tu sĩ ngoại lai kia ba ngày trước đã tiêu diệt Thanh Thiên Môn, không biết mục tiêu kế tiếp là ai đây…
- Ngay cả sứ giả đại nhân cũng bị thực lực của người này dọa cho bỏ chạy, không chút dám phản kháng. Vận mệnh của Vân Thiên Tông ta dĩ nhiên đã xác định rồi.
Liễu Phỉ chua xót nói.
- Bốn đại trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ, ba mươi năm trước Lưu trưởng lão hóa thần nhưng không thành, thân vong, hiện tại Công Tôn trưởng lão không biết sinh tử thế nào… Ài.
Hắn thở dài.
Đúng lúc này, tiếng đàn đứt đoạn, từ trong lầu truyền ra âm thanh dịu dàng của Lý Mộ Uyển.
- Mời hai vị tiền bối tiến vào nói chuyện. Thân thể của tiểu nữ không được khỏe, không tiện ra đón.
Liễu Phỉ và Tống Thanh vội vàng cung kính vâng dạ, nhìn nhau một cái rồi vội vàng tiến lên, bước vào trong lầu.
Lý Mộ Uyển ngẩn ngơ nhìn cây đàn, lắc đầu nhè nhẹ, nhìn về phía hai người.
Ánh mắt Liễu Phỉ lộ ra thần sắc phức tạp, thấp giọng nói:
- Tông chủ, bảo trọng thân thể, đánh đàn như thế này rất hao tâm tổn sức…
Lý Mộ Uyển than nhẹ, mỉm cười nói:
- Ta hôm nay đã suy yếu lắm rồi, dù không đánh đàn cũng không thể sống quá mười năm được.
Liễu Phỉ thầm than.
- Có tin tức gì của Công Tôn Trường không?
Lý Mộ Uyển bình thản hỏi.
- Bảy ngày trước, Công Tôn trưởng lão đi tìm tu sĩ ngoại lai kia, đến nay vẫn chưa quay về… Sợ là…
Ánh mắt của Tống Thanh lộ ra nét bi ai, không nói thêm gì nữa.
Lý Mộ Uyển trầm ngâm không nói, hồi lâu sau cười thảm nói:
- Liên quan đến lai lịch của tu sĩ ngoại lai kia đã tra được chưa?
Liễu Phỉ nói:
- Chỉ biết rằng người này thoạt nhìn thì độ tuổi không lớn, am hiểu sử dụng các loài độc trùng, trên người đầy vẻ khát máu, nhất định là một kẻ hiếu sát. Một tháng trước hắn đột ngột xuất hiện trong lãnh thổ của Sở Quốc ta. Trong bảy ngày, hắn diệt liền ba môn phái, giết mấy vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ… Ba ngày trước, toàn bộ đệ tử Thanh Thiên Môn bị giết sạch, chỉ có mấy người ra ngoài thăm người thân mới may mắn tránh được một kiếp này.
Lý Mộ Uyển ngơ ngác nhìn ra cửa sổ, hồi lâu sau đó, đang định mở miệng nói chuyện tiếp thì khuôn mặt nàng đỏ lên khác thường, toàn thân run rẩy, bắt đầu ho khan dữ dội.
Liễu Phỉ và Tống Thanh lập tức lại lộ vẻ lo âu.
Lý Mộ Uyển tay phải giữ chặt lấy miệng, ho khan một lúc mới dần bình thường lại. Nàng nhìn thoáng qua máu tươi ghê người trong lòng bàn tay, cầm khăn lau đi, hạ giọng nói:
- Qua mấy ngày nữa, chờ cho thân thể ta khỏe lên chút sẽ đem hồn huyết trả lại. Các ngươi… Hãy tự chạy trốn đi thôi…
- Tông chủ!
Liễu Phỉ và Tống Thanh gần như đồng thời lên tiếng, ánh mắt lộ ra đầy vẻ chua xót. Tuy nói rằng hồn huyết hai người vẫn ở trong tay Lý Mộ Uyển nhưng một trăm năm qua, Lý Mộ Uyển không một lần đem việc đó ra áp chế họ, lại lấy thân phận vãn bối đối xử với họ. Người chứ không phải cây cỏ. Trăm năm qua, một tia oán hận ngày xưa của hai người cũng đã sớm tan tành mây khói.
- Tông chủ, Âu Dương Tử đã nghiên cứu Tục Mệnh Đan nhiều năm, cũng sắp thành công. Thân thể của ngươi nhất định sẽ có thể hồi phục.
Liễu Phỉ nói.
Lý Mộ Uyển lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Không có ích gì đâu. Dù thật sự luyện thành cũng chỉ có thể khiến ta có thêm chút sức sống mà thôi. Mười năm qua, ta nhận ra rằng ta đã dần trở nên già đi… Có lẽ vài năm nữa, tóc ta sẽ bạc trắng… Hơn nữa, Vân Thiên Tông cũng khó tránh thoát được kiếp nạn lần này…
Tống Thanh chua xót nói:
- Tông chủ, chúng ta có thể tìm sự trợ giúp từ Cự Ma Tộc. Tên tu sĩ ngoại lai này dọa sứ giả của Cự Ma Tộc phải bỏ chạy, tất nhiên Cự Ma Tộc sẽ ra tay. Chỉ cần chúng ra kiên trì một đoạn thời gian là được.
- Cự Ma Tộc…
Lý Mộ Uyển lắc lắc đầu nói:
- Trong mắt của Cự Ma Tộc, chúng ta chẳng qua chỉ là một công cụ để luyện đan mà thôi… Hơn nữa, ta nghe nói Cự Ma Tộc vì việc giữa thiếu tộc trưởng và Tằng Ngưu mà đang lâm vào tình trạng hết đường xoay sở, sợ rằng không rảnh để bận tâm đến chúng ta.
- Tằng Ngưu! Ai, nếu người này không xuất hiện, Cự Ma Tộc tất nhiên sẽ không thể không chiếu cố chúng ta…
Liễu Phỉ nói.
- Nếu là Tằng Ngưu kia có thể đến Sở Quốc chúng ta, kiếp nạn nguy khốn này nhất định có thể được giải trừ!
Tống Thanh tự giễu nói. Lời này của hắn chẳng qua chỉ là cảm khái mà thôi, trong lòng căn bản là đến một phần vạn cũng không nghĩ đến.
Liễu Phỉ cười khổ nói:
- Tằng Ngưu, đó là tiền bối cao nhân mà ngay cả thiên chi kiêu nữ Hồng Điệp cũng bị chặt mất một tay, sợ rằng đến tên của Sở Quốc ta cũng chưa từng nghe qua.
- Các ngươi lui ra đi thôi, đem ý của ta nói cho hai vị đại trưởng lão đang bế quan, đợi ta đem hồn huyết trả lại thì đều tự rời khỏi đây đi…
Lý Mộ Uyển nhẹ nhàng nói.
- Tông chủ, ngươi thì sao, hãy cùng đi với chúng ta.
Liễu Phỉ nói.
Trong mắt Lý Mộ Uyển lộ ra đầy vẻ xót xa. Lúc này đây, nàng không hề cảm thấy sợ hãi. Vân Thiên Tông, dù có ‘chạy trời không khỏi nắng’ thì nàng cũng không thể rời đi. Cho dù phải chết, nàng cũng muốn chết ở chỗ này. Đây chính là nơi ước định giữa nàng và Vương Lâm.
Nàng không nói gì, chỉ nhẹ nhè lắc đầu, ánh mắt hướng ra trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ, trong mắt lại hiện lên thân ảnh của Vương Lâm…
- Vương Lâm…
Chỉ có một đầu tiểu thú từ trong mi tâm của Lý Mộ Uyển bay ra, quanh quẩn bên người nàng, cuối cùng dừng lại trên cây đàn, con mắt bé nhỏ nhìn Lý Mộ Uyển, lúc nháy lúc không.
- Tiểu Linh, chủ nhân ngươi đang ở đâu?
Tay ngọc của Lý Mộ Uyển vuốt ve trên đầu của tiểu thú, nhẹ giọng nói.
Quãng đường tám mươi vạn dặm, Vương Lâm một đường nhanh chóng bay đi. Một ngày nọ, hắn đứng bên cạnh Tu Ma Hải, bỗng nhiên nội tâm chấn động, hắn nhìn về phía Sở Quốc xa xa, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một tia rung động.
Hắn trước giờ vẫn chưa lần nào rung động như thế, lúc này lại đột nhiên xuất hiện.
- Tâm ma? Không có khả năng. Lấy tu vi của ta, tâm ma bình thường không thể tiến vào bên trong nguyên thần.
Thân mình của Vương Lâm vẫn không dừng lại, tiến vào Tu Ma Hải.
- Nhiều năm cũng chưa gặp lại Uyển nhi. Phải mua chút gì đó mà nàng yêu thích…
Khoé miệng Vương Lâm lộ ra một tia mỉm cười.