Chân thân Hồng Điệp phun ra một ngụm máu tươi, nguyên thần lập tức bị thương. Chỉ có điều hận thù trong mắt không tự chủ được đã bị thay thế bằng một ánh nhìn minh ngộ.
Nguyên thần Vương Lâm trở lại bên trong cơ thể, dưới cơn chấn động, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Cuộc chiến ý cảnh này nhìn như nhẹ nhàng nhưng thực chất lại hung hiểm tột bậc.
Trong Tuyệt Tình chi cảnh của Hồng Điệp, lúc tuệ kiếm chém xuống là lúc nguyên thần của Vương Lâm đã bị thương. Nếu tu vi của hắn không vượt qua Hóa Thần trung kỳ, cảm ngộ Sinh Tử ý cảnh càng sâu, chắc chắn sẽ rơi vào kết cục nguyên thần bị phá diệt.
Mặc dù là hiện tại, Sinh Tử ý cảnh của hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng vượt qua Hồng Điệp một cái đầu, bởi vì Hồng Điệp nói chính xác, luân hồi thiên đạo vốn ứng với vô tình.
Chỉ có điều vô tình và tuyệt tình, tuy chỉ khác nhau một chữ, nhưng khác biệt vô cùng lớn. Cho nên lúc này đây, trong cuộc chiến ý cảnh này, Vương Lâm đã thắng.
Thực ra, đối với tu sĩ mà nói, cái gọi là tranh giành ý cảnh chính là kiểm chứng lẫn nhau.
- Ta hiểu rồi!
Hai mắt Hồng Điệp lóe lên ánh sáng khác lạ thì thào tự nói. Sau đó, ánh mắt chợt lóe nhìn Vương Lâm. Hận ý trong hai mắt tiêu tan hoàn toàn, khôi phục lại vẻ tuyệt tình lạnh như băng như lúc mới gặp Vương Lâm trước khi vào Vũ Tiên Giới.
Vương Lâm trong lòng quyết định, Hồng Điệp này tư chất lạ thường, không ngờ trong trận chiến ý cảnh này đã lĩnh ngộ ra điều gì đó. Nữ tử này phải giết chết, nếu không sau này chính mình sẽ không ngày nào được yên thân.
Thân mình Vương Lâm khẽ động, tay trái vỗ túi trữ vật, lấy ra một Cấm Phiên cầm trong tay. Cấm Phiên run lên, vô số cấm khí gào thét xuất ra, hình thành một cây trường thương màu đen phía trước người hắn.
Theo sự ngưng tụ của cấm khí, từng trận tiếng bang bang từ trong truyền ra, thanh âm càng lúc càng lớn, càng ngày càng dày, cuối cùng gắn kết lại thành một mảnh, phát ra khí tức hùng mạnh.
Toàn bộ cấm khí ngưng tụ vào bên trong cây thương. Đây là biểu hiệu mạnh nhất của Cấm Phiên sau khi có chút thành tựu.
Trường thương run lên, Vương Lâm lao nhanh tới, Vũ Tiên Kiếm trong tay hướng về phía sau đột nhiên vung lên. Kiếm quang gào thét phóng tới.
- Ầm!
Người khổng lồ kia gào lên một tiếng, giậm chân xuống đất một cái, thân mình bay lên trời. Hắn đang muốn xuất quyền đánh ra thì trường thương của Vương Lâm đã hướng vào Hồng Điệp ở giữa lông mày của hắn nhanh như chớp đâm tới. Người khổng lồ thét lớn đưa tay trái ra đỡ.
Nhưng kiếm quang theo sát phía sau điên cuồng chém xuống.
- Ầm!
Người khổng lồ rống lên bi thảm, tay trái hạ xuống, sau đó không tự chủ được buông cây trường thương ra, cây thương lập tức đâm vào người hắn. Nhưng vì người khổng lồ đã nhấn tay xuống dưới nên cây thương không đâm trúng Hồng Điệp mà đâm vào cổ hắn.
- Ầm!
Hai mắt người khổng lồ u quang tối sầm lại, từ trên không trung hạ xuống. Hồng Điệp hít sâu một hơi, tay phải nàng điểm lên trán mình, lập tức thân thể nàng từ trong cơ thể người khổng lồ bay ra giữa không trung. Thân mình nàng giờ phút này cực kỳ suy yếu, bản mệnh pháp bảo bị hủy, phân thân ý cảnh bị hủy, nguyên thần bị thương nặng, người khổng lồ băng tuyết bị hủy lại khiến nàng họa vô đơn chí. Lúc này so với lúc ở Vũ Tiên Giới năm đó hoàn toàn giống nhau.
Nhưng nàng lại mơ hồ có một chút cảm ngộ. Giờ phút này nàng không còn đấu tranh tư tưởng nữa, nàng tin rằng sau khi mình thấu hiểu hoàn toàn tia minh ngộ này thì việc giết gã Tằng Ngưu kia sẽ dễ như trở bàn tay.
Lại nhìn đến người khổng lồ kia, thân thể lúc này xuất hiện vô số vết nứt nẻ, sau khi ngã trên mặt đất liền vỡ tan tành, tan chảy thành nước, biến mất trên mặt đất, chỉ còn lại một cây roi trắng như tuyết.
Tay phải Hồng Điệp hất lên, lập tức Côn Cực Tiên kia bay đến.
Vương Lâm sao có thể khiến nàng đắc thủ, cây roi này chính là vật mà hắn nhất định phải lấy cho được. Thân mình khẽ động, trường thương đâm lên, hóa thành một tia màu đen lập tức quấn lấy Côn Cực Tiên.
Hồng Điệp biến sắc, quát:
- Ngươi dám!
- Có gì không dám!
Vương Lâm cười ha hả, quấn lấy Côn Cực Tiên lôi về phía sau. Đồng thời Vũ Tiên Kiếm trong tay chém về phía trước, hóa thành kiếm quang gào thét phóng ra, ngăn cản Hồng Điệp để chính mình cướp đoạt.
Sắc mặt Hồng Điệp âm trầm, do dự một chút, buông tay lui ra phía sau né kiếm quang, cười lạnh nhìn chằm chằm Vương Lâm.
- Tằng Ngưu, trên Côn Cực Tiên này có ấn của Thiên Ngọc Tông. Cho dù ngươi có cướp đi cũng không thể sử dụng.
Đường màu đen giữa lông mày Hồng Điệp theo lời nàng nói chậm rãi biến mất, cuối cùng không còn để lại một dấu vết nào nữa.
Nàng hiểu rằng trong trận chiến ý cảnh vừa rồi, tuy phân thân bị phá diệt, đạt tới Anh Biến kỳ sẽ khó khăn vô cùng, không còn đường tắt để đi nữa. Nhưng với lĩnh ngộ có được trước đó, nàng tin rằng chỉ cần bế quan vài chục năm, nàng có thể bằng tu vi của mình đột phá tới Anh Biến kỳ.
Nàng hít sâu, trong nháy mắt, bốn luồng hào quang từ trong cơ thể xuất ra, lần lượt đứng ở bốn góc đông tây nam bắc. Khi hào quang tan hết, để lộ ra phía trong là bốn thân ảnh.
Kim linh, mộc linh, thủy linh, hỏa linh!
Trừ thổ linh ra, tiên thiên ngũ linh toàn bộ đều xuất hiện.
Đây chính là pháp bảo cuối cùng của Hồng Điệp, cũng là thiên tư của nàng, là cội nguồn cho sinh mệnh của nàng!
Cầm trong tay Côn Cực Tiên, thần thức của Vương Lâm đảo qua, lập tức đáy lòng trầm xuống. Trên cây roi này đúng là có một phong ấn hùng mạnh, căn bản là không thể dò xét.
Vương Lâm hừ nhẹ một tiếng, đem roi cất vào trong túi trữ vật. Sau đó ánh mắt chớp động, nhìn chằm chằm tứ linh kia!
Trong trận chiến hôm nay, Vương Lâm bị thương cực kỳ nghiêm trọng. Không nói đến thân thể bị thương nhiều chỗ, mà nguyên thần cũng bị hao tổn rất nhiều. Có thể nói là một trận khổ chiến.
- Tứ linh… Nghịch Thiên Châu của ta hôm nay vừa hay nhờ các ngươi mà được viên mãn!
Hai mắt Vương Lâm lộ ra tia nhìn lạnh, trong lòng thầm nhủ.
Hồng Điệp nhìn chằm chằm Vương Lâm, tay trái bấm quyết, chỉ về phía trước, trong miệng hô khẽ:
- Tứ linh sát trận!
Nói xong, thân mình nàng lập tức lui về phía sau, bay nhanh mà đi. Nàng không còn lòng dạ nào tái chiến, chuẩn bị rời khỏi nơi này!
Vương Lâm đang muốn truy kích, tứ linh lập tức khẽ động, biến hóa.
Tàn ảnh trong nháy mắt hướng về Vương Lâm phóng tới.
Ánh mắt Vương Lâm chớp động, thân mình lập tức lui ra phía sau. Cấm Phiên trong tay run lên, lập tức cây trường thương cấm khí lại xuất hiện, hướng về phía kim linh đâm tới. Kim linh kia tốc độ rất nhanh, đối diện đánh vào phía trên trường thương.
Vũ Tiên Kiếm trong tay Vương Lâm vung lên, chém về phía trước. Lập tức mộc linh nghiêng mình né tránh, đồng thời cùng với thủy linh hóa thành cầu vồng tiếp cận Vương Lâm.
Vương Lâm hừ nhẹ một tiếng. Năm đó khi chưa đạt tới Hóa Thần kỳ, đối mặt với ngũ hành chi linh này vô cùng khó khăn. Nhưng hiện tại, hắn đã đạt tới Hóa Thần trung kỳ và đối với việc thu thập ngũ linh trong tay của Hồng Điệp như thế nào hắn cũng đã sớm có chuẩn bị.
Lúc này, hai mắt bình tĩnh, hắn vỗ túi trữ vật. Lập tức chín bức tượng khắc gỗ chợt lóe lên, xuất hiện.
Chín bức tượng gỗ này toàn bộ đều ẩn chứa Tuế Nguyệt ý cảnh. Ngoại trừ hai bức, bảy bức còn lại đều được điêu khắc từ luân hồi mộc. Ý cảnh phát tán ra, so với Thanh Tùng năm đó, uy lực lớn hơn rất nhiều.
- Tuế Nguyệt!
Vương Lâm trong miệng nói khẽ.
Lập tức, một luồng sóng vô hình lập tức phát ra. Hành động của tứ linh lập tức chậm lại.
Tốc độ Vương Lâm cực nhanh, thân mình chợt lóe lên, một chiêu bắt được kim linh. Đồng thời, dưới chân điểm vào hư không một cái, mộc linh lập tức bị trói lại. Sau đó, hắn không để ý tới nhị linh còn lại mà thân mình khẽ động, hướng về Hồng Điệp phía xa truy kích.
Hồng Điệp đang ở ngoài trăm trượng, sắc mặt trắng bệch. Nàng không nghĩ tới sau ba lần giao chiến như vậy, Vương Lâm kia không ngờ còn có pháp bảo mạnh mẽ như vậy. Trong lòng nàng chua xót, hôm nay bất kể thế nào, cũng phải giết người này! Phải khiến hắn đem toàn bộ pháp bảo ra dùng hết, cuối cùng lấy chính linh lực của mình ra để so cao thấp với đối phương, như vậy mới có thể một chiêu giết hắn!
Nàng âm trầm, trong miệng khẽ nói:
- Kim linh, nổ!
Vương Lâm đang nắm kim linh trong tay, lập tức run rẩy, một luồng lực đạo hủy diệt từ trong truyền ra. Vương Lâm lập tức buông tay, thân mình nhanh chóng dịch chuyển ra ngoài. Về phần mộc linh, vẫn bị hắn cách không nắm lấy.
- Ầm.
Kim linh tự nổ, không có gì kiên cố mà không phá nổi. Thân mình Vương Lâm mặc dù đã dịch chuyển đi, nhưng vẫn bị xung lực bắt kịp. Hắn phun ra một ngụm máu to, thân mình lập tức suy yếu ngã xuống.
Tu vi của hắn sau vài lần bị thương lập tức bất ổn, hạ xuống chỉ Hóa Thần sơ kỳ.
Sau khi ngã xuống đất, Vương Lâm lập tức lấy đan dược từ trong túi trữ vật ra nuốt vào. Thân mình lóe lên dữ dội, xuất hiện phía trước Hồng Điệp, tay phải bấm quyết hướng xuống dưới nhấn một cái, miệng quát:
- Hồng Điệp, chịu chết đi!
Hồng Điệp ánh mắt chợt lóe, trong miệng nói nhỏ:
- Tam linh, cùng nổ!
Tam linh ở bốn phía lập tức run lên, ba luồng khí tức hủy diệt điên cuồng phát tán ra, sắc mặt Vương Lâm đại biến.
Hồng Điệp trong mắt lạnh như băng, không có sắc thái gì, nàng nhìn chằm chằm Vương Lâm, nói:
- Nếu ngươi nhất định giết ta thì ta và ngươi cùng chết!
Vương Lâm trong mắt âm hàn, ấn quyết trong tay không chút do dự điểm xuống. Trong mắt Hồng Điệp lần đầu tiên lộ ra vẻ bối rối.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên một luồng lực đạo nhu hòa từ trên trời giáng xuống, tam linh đang chuẩn bị phát nổ lập tức bị một tầng kim quang bao phủ, việc tự bạo bất ngờ bị gián đoạn, tiêu tan không còn.
Phía trước Hồng Điệp bỗng nhiên im lặng xuất hiện một người. Người này chính là Công Tôn Phá từ Chu Tước Quốc.
Tay phải trước người hắn tùy ý vung lên, thân mình Vương Lâm lập tức không tự chủ được lui ra phía sau hơn mười trượng. Vương Lâm sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Công Tôn Phá, trầm mặc im lặng.
Một luồng lực đạo quá hùng mạnh, hắn không thể kháng cự. Đối mặt với Công Tôn Phá Vương Lâm không có một chút cơ hội phản kích nào, càng không cần nói đến thân thể hiện tại bị thương rất nặng.
- Tằng Ngưu, ngươi thắng rồi! Đi tới Chu Tước Sơn phụng mệnh, tự sẽ có người an bài cho ngươi. Từ nay về sau, ngươi sẽ là đệ tử ngoại môn của Chu Tước Quốc ta. Đối với đệ tử ngoại môn, Chu Tước Quốc có thể thỏa mãn cho ngươi một nguyện vọng. Ngươi hãy nghĩ cho kỹ, rồi đến Chu Tước Sơn nói đi!
Công Tôn Phá nói xong, tay phải hướng về phía tam linh chụp một cái. Lập tức tam linh bay tới, bị hắn bắt được đem nhập vào giữa lông mày của Hồng Điệp.
Chỉ có điều, trong lúc mộc linh bay đi, Vương Lâm cắn răng một cái, Vũ Tiên Kiếm trong tay bỗng chém một nhát. Mộc linh kêu thảm một tiếng, nửa người rơi xuống, bị Vương Lâm ôm lấy trong tay, bị hắn xát nhẹ một cái, biến thành một tinh thể màu xanh để vào trong túi trữ vật.
Xong đâu đấy, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Công Tôn Phá.
- Hừ, thật to gan. Việc ngươi giành chiến lợi phẩm, lần này lão phu không truy cứu. Nhưng nguyện vọng của ngươi thì hủy bỏ!
Công Tôn Phá lạnh lùng quét mắt liếc Vương Lâm một cái.
Sau đó, hắn điểm vào hư không một cái. Kim linh vừa tự bạo vừa rồi bất ngờ lại ngưng hình, bị lão già nhấn một cái, lại nhập vào giữa trán Hồng Điệp.
Hồng Điệp sắc mặt hồng hào, cung kính nói:
- Tạ ơn trưởng lão.
Công Tôn Phá cũng không để ý đến vẻ mặt Hồng Điệp, lạnh lùng hừ một tiếng, hướng về phía Vương Lâm vươn tay phải ra, trầm giọng nói:
- Đưa Côn Cực Tiên đây!
Vương Lâm chằm chằm nhìn Công Tôn Phá, trầm mặc một chút. Mắt thấy đối phương lộ vẻ không kiên nhẫn, thầm than một tiếng. Trong tu chân giới hết thảy đều dựa vào bản lĩnh để nói chuyện, hắn lấy Côn Cực Tiên từ trong túi trữ vật chua xót giao ra.
Công Tôn Phá tay phải đưa lên hư không nắm lấy Côn Cực Tiên, tay trái điểm về phía trước một cái, lập tức quang môn xuất hiện.
- Đi thôi!
Công Tôn Phá cất bước đi vào.
Hồng Điệp theo sát sau đó, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Vương Lâm, liếc mắt một cái hạ giọng nói:
- Lần sau, ngươi nhất định phải chết!
Giờ phút này, Hồng Điệp lại không biết rằng tính mạng của bản thân chỉ còn lại có ba ngày.
Một âm mưu bí ẩn qua lời nói của một nhân vật thần bí trên Tu Tước Sơn đang dần phô bày.
Vương Lâm bước vào quang môn, lúc hiện ra, phía trên tế đàn không ngờ chẳng còn một người, cứ như là tất cả đều biến mất. Đưa mắt nhìn ra bốn phía, hắn chỉ còn thấy có một mình đứng trên tế đàn này.
Một ngọc giản đang trôi giữa không trung, phát ra ánh sáng dịu dàng.
Vương Lâm hất tay phải lên, bắt lấy ngọc giản. Thần thức đảo qua, bên trong là một tấm bản đồ mô tả Chu Tước Sơn!
Hắn trầm mặc một chút, khoanh chân tĩnh tọa. Sau trận chiến với Hồng Điệp, hắn bị thương rất nặng. Giờ phút này, tu vi bất ổn, mặc dù hắn đã ăn đan dược vào nhưng không thể trong thời gian ngắn khôi phục được, chỉ có thể điều chỉnh qua loa. Nếu muốn hoàn toàn khôi phục thì cần phải bế quan dưỡng thương.
Hồi lâu sau, trời tối dần. Vương Lâm đứng lên vỗ túi trữ vật, Văn Thú bay ra. Vương Lâm ngồi lên trên, truyền ra một đạo thần niệm, rồi lại tiếp tục tĩnh tọa.
Văn Thú liền bay đi.
Tại Chu Tước Quốc, ban đêm cực kỳ im lặng, trăng bắt đầu lên cao, ánh trăng bao trùm khắp mặt đất.
Ba ngày sau, ở phía sau Chu Tước Sơn, bên trong cấm địa, xuất hiện một cảnh tượng kỳ dị.
Chu Tước Sơn là thánh địa của Chu Tước Quốc. Trên núi này chỉ có tẩm cung của Chu Tước Tử, còn lại đều là cấm địa. Nếu không được sự cho phép của Chu Tước Tử, không ai có thể tiến vào.
Cấm địa này không lớn, chẳng qua chỉ là một hang động lớn mà thôi.
Hang động này chia ra làm bốn tầng. Lúc này, trong tầng thứ hai, có hai cái đầm sâu.
Hai đầm sâu này đều tản mát ra từng trận bạch khí. Hai luồng bạch khí này bay lên tới phía sau đỉnh động, sẽ lập tức biến hóa khác nhau rất rõ ràng.
Trong đó bạch khí từ một đầm sâu khi lên tới đỉnh lập tức hóa thành sương lạnh, khuếch tán ra bốn phía. Còn luồng bạch khí kia, lập tức hóa thành vô số những hạt sương đỏ, biến mất bên trong vách đá ở trên đỉnh.
Hai đầm sâu này, một lạnh một nóng!
Hàn đàm được tạo thành từ nước đá ba vạn năm của Thiên Sương Tinh. Năm đó Chu Tước Quốc đã phải trả giá rất lớn mới đổi được đem về.
Viêm đàm được tạo thành từ ngọn lửa bất diệt ba vạn năm của Hỏa Viêm Tinh. Cũng phải trả một cái giá tương tự để có được.
Xung quanh hai cái đầm này có chín mươi chín viên cực phẩm linh thạch, bày thành hai trận pháp khác nhau, phát ra từng trận linh lực khó có thể tưởng tượng được.
Lúc này, ở bên trong hai cái đầm có một đôi nam nữ đang khoanh chân ngồi.
Nam tử ngồi ở viêm đàm, nữ tử ngồi ở hàn đàm! Bọn họ đều mặc áo trắng, tĩnh tọa thổ nạp.
Nam tử tướng mạo cũng không phải anh tuấn nhưng lại mang một luồng khí tức tà dị. Luồng khí tức này không khiến người ta chán ghét, mà ngược lại không hiểu sao lại làm cho người ta cảm thấy thân thiết.
Tướng mạo của nữ tử so với Hồng Điệp cũng không kém chút nào, lấy thiên tư quốc sắc để miêu tả cũng không quá khoa trương. Mặt khác, ngoài tướng mạo, trên người nữ tử còn có một luồng khí tức quyến rũ tỏa ra, càng làm tăng thêm sức hấp dẫn.
Nếu là Vương Lâm, lúc này chắc chắn sẽ cảm thấy nàng nhìn rất quen!
Lúc này, một lão già toàn thân phát ra hồng quang từ bên ngoài động bay vào, dừng lại ở phía trước hai người. Tướng mạo lão già này so với lão nhân nhếch nhác năm đó tặng mũ cỏ cho Vương Lâm không ngờ giống nhau y hệt. Nhưng khí tức của hai người này khác hẳn, hiển nhiên không phải là một người!
Hồi lâu sau, lão già chậm rãi nói:
- Kiền Phong!
Nam tử bên trong viêm đàm lập tức mở hai mắt, ánh mắt càng lộ vẻ tà dị. Hắn nhìn lão già, thần sắc như thường, trầm giọng nói:
- Kiền Phong tham kiến lão tổ.
- Hồng Điệp đang ở trong mật thất, ngươi hãy đem linh lực cùng ý cảnh của nó cắn nuốt đi!
Lão già đứng trong ánh hồng quang, thanh âm sung mãn có pha chút tang thương.
Nam tử ánh mắt chợt lóe, trầm giọng nói:
- Hồng Điệp? Nhưng đó là thiên chi kiêu nữ của Tuyết Vực Tộc…
Khi nói đến thiên chi kiêu nữ, người này mím môi, trong mắt hiện lên một tia châm chọc.
- Đúng là nó. Tuyệt Tình ý cảnh của nó trong trận chiến với Tằng Ngưu đã có sự đột phá, sắp đạt tới viên mãn lần đầu tiên. Nhưng khi nó chưa kịp hoàn toàn minh ngộ, ngươi hãy nuốt lấy, bên trong Tuyệt Tình chi cảnh có rất nhiều ý cảnh! Như vậy, việc cướp được danh hiệu mới có nhiều khả năng thành công. Nó là người lão phu đã mất rất nhiều năm mới tìm được, nuôi dưỡng cho đến tận ngày nay.
Lão già chậm rãi nói.
Nam tử đứng lên, lập tức từng trận bạch khí từ trên thân thể hắn tràn ra. Hắn đi ra khỏi viêm đàm, hai mắt lộ ra những tia tà dị, lẩm bẩm:
- Tằng Ngưu… Không biết tu vi của hắn bây giờ có thể tiếp được một chiêu chứa một thành tu vi của ta không!
- Hồng Điệp, con bé này, có chút đáng tiếc… Người già đối với một số việc lại có chút không đành lòng… Thôi, ngươi đi đi.
Lão già than nhẹ.
Nam tử mỉm cười, nói:
- Lão tổ, lần nào người cũng đều thấy đáng tiếc. Danh hiệu Chu Tước Tử, không kể đám đệ tử ngoại môn, trừ ta với sư muội ra thì không thể dành cho người khác!
Nói xong, thân mình hắn chậm rãi tiêu tan, không còn thấy bóng dáng.
Bên trong mật thất, Hồng Điệp đang khoanh chân tĩnh tọa, khôi phục tu vi. Sau hồi lâu, nàng mở hai mắt, hạ giọng nói:
- Tằng Ngưu, lần sau ta nhất định sẽ giết ngươi!
- Để ta thay ngươi hoàn thành tâm nguyện này!
Một thanh âm ôn hòa bỗng nhiên xuất hiện trong gian mật thất.
- Ai?
Hồng Điệp hai mắt sững lại.
Thân mình nam tử tà dị từ trong hư vô đi ra. Hắn nhìn Hồng Điệp liếc mắt một cái, mỉm cười nói:
- Tại hạ là Kiền Phong!
Nói xong tay phải hắn tùy ý điểm về phía trước một cái.
Hồng Điệp biến sắc, tay trái bấm quyết. Lập tức một đạo hồng quang từ trong cơ thể lan truyền ra.
Nam tử lắc đầu, ánh mắt lộ ra một tia trào phúng. Ngón tay phải đưa lên chỉ một cái, đạo hồng quang lập tức tiêu tan. Đầu ngón tay hắn đặt vào giữa lông mày Hồng Điệp.
Hồng Điệp thân mình run lên, đang muốn giãy giụa. Nhưng ngón tay của nam tử này như một ngọn núi lớn, áp chế xuống. Nàng không thể có lực phản kháng.
- Ngươi muốn làm gì?
Ánh mắt Hồng Điệp cố giữ bình tĩnh.
Ánh mắt Kiền Phong tràn đầy những tia tà dị, thân mình cúi xuống, hạ giọng nói bên tai Hồng Điệp:
- Ta muốn ý cảnh và tiên thiên tứ linh của ngươi…
Đáng tiếc, sư phụ của Hồng Điệp đã tính sai số kiếp của nàng mất rồi. Người gây ra kiếp nạn thật sự của nàng không phải là Vương Lâm, mà là gã Kiền Phong này!
Trong hang động cấm địa, lão già phát ra khí đỏ lại truyền ra tiếng thở dài.
- Đáng tiếc… Chu Tước Tử, chỉ có một.
Lão già ánh mắt đảo qua, nhìn nữ tử ngồi trong hàn đàm, trầm giọng nói:
- Liễu Mi!
Nữ tử trong hàn đàm mở hai mắt, ánh mắt bình tĩnh, nhìn lão già.
Nàng này rõ ràng chính là thiên đạo Liễu Mi năm đó!
- Hàng ngàn phân thân của ngươi đã khắp các nước để tu luyện, cảm ngộ thiên đạo. Trong đó có một phân thân tu luyện trong Huyền Đạo Tông ở Triệu Quốc. Ngươi có nhớ một người tên là Vương Lâm không? Tên Vương Lâm này là đệ tử của Hằng Nhạc Phái ở Triệu Quốc!
Lão già trầm giọng nói.