- Người này là…
Ánh mắt trong vòng sáng đỏ như máu biến mất. Vương Lâm trầm ngâm một lúc.
- Bây giờ, có ở lại Luyện Hồn Tông nữa hay không cũng không còn quan trọng. Để nguyên thần hồi phục trừ khi có linh đan diệu dược, nếu không chỉ có thể dưới uy áp rất mạnh mới có thể. Nói chung biện pháp không phải không có nhưng có chút nguy hiểm.
Vương Lâm nhìn về phía hai đỉnh Trừu Phách và Tỏa Thần, suy nghĩ một lúc rồi ánh mắt trở nên kiên quyết hơn. Thân thể hắn chợt động, hóa thành một đạo lưu quang. Trong nháy mắt hắn vọt lên khỏi Luyện Hồn phong mà bay về phía Trừu Phách phong.
Khi thân ảnh của hắn vọt qua, một nữ tử có vóc người nổi bật đứng ở một góc trên Luyện Hồn phong nhìn Vương Lâm chăm chú. Nàng than nhẹ một tiếng, lẩm bẩm:
- Khôi phục thật là nhanh… Muốn để trong lòng hắn có bóng hình của ta thì phải biết được trong tâm hắn có cái gì… Nhưng tiếp xúc mấy ngày, ta vẫn không thể nhìn thấu tâm của hắn. Vương sư huynh! Đạo tâm của ngươi cuối cùng thì nó là cái gì?
Vương Lâm hạ xuống Trừu Phách phong. Thần thức của hắn đảo qua liền tìm ra một cái động phủ. Thân ảnh của hắn giống như một tia chớp, vọt tới đó. Trong động phủ đó chính đệ tử có tu vi cao thâm nhất nếu không kể đến đại trưởng lão - Tô Kim Thế.
Vương Lâm vừa mới xuất hiện, Tô Kim Thế đang khoanh chân thổ nạp liền mở hai mắt, nét mặt có chút khó chịu.
Vương Lâm đứng trong động phủ của Tô Kim Thế, liếc mắt nhìn gã một cái rồi nói một cách bình thản:
- Ngươi có Trừu Phách ngọc giản không?
Tô Kim Thế trầm mặc một chút rồi gật đầu. Hắn không nhìn được tu vi của đối phương, đồng thời cũng chưa gặp người này một lần nào. Nhưng nhìn quần áo người đó mặc thì đó cũng là một người trên Luyện Hồn phong.
Ở Luyện Hồn Tông, đệ tử của ba ngọn núi có thể trao đổi lẫn nhau. Nếu người nào có đủ bản lĩnh thì toàn bộ tam pháp Luyện Hồn cũng có thể có được.
Nhiều năm trước Tô Kim Thế đi qua Luyện Hồn phong đã có được một cái ngọc giản Luyện Hồn.
- Trừu Phách ngọc giản ta có thể cho ngươi. Chỉ có điều, ta có một cây hồn phiên. Trên đó còn thiếu hơn ba trăm tử hồn là có thể trở thành Thiên Hồn Phiên. Ngươi xuất ra ba trăm tử hồn, ta sẽ cho ngươi xem.
Tô Kim Thế cắn răng nói.
Vương Lâm liếc mắt nhìn Tô Kim Thế một cái. Với thân phận của hắn chẳng cần phải đi cướp đoạt làm cái gì. Tay phải vỗ túi trữ vật, nhất thời một lá Thiên Hồn Phiên xuất hiện trên tay. Trên lá hồn phiên này có hơn hai ngàn tử hồn. Hắn rung nhẹ tay liền có ba trăm tử hồn bay ra.
Tay trái Vương Lâm chộp một cái, ba trăm hồn phách liền bị nắm lại thành một hạt châu màu đen to bằng nắm tay rồi ném cho Tô Kim Thế.
Tô Kim Thế cũng là một người thẳng thắn, lập tức lấy từ trong túi trữ vật ra một cái ngọc giản màu hồng, đưa cho Vương Lâm, nói:
- Sư huynh xưng hô thế nào?
- Thanh Mộc!
Vương Lâm cầm lấy ngọc giản, dùng thần thức đảo qua. Quả nhiên, trong ngọc giản có ghi chép làm sao có thể có được sinh hồn và một loạt phương pháp làm thế nào có thể giữ cho nó không bị tiêu tán. Cuối cùng còn có phương pháp dùng sinh hồn để luyện phiên.
Trừu Phách Thuật cũng có ba loại thần thông là Định Thần, Dẫn Hồn và Tự Cổ.
Định Thần là thuật căn bản của Trừu Phách. Nếu không có Định Thần mà cố gắng Trừu Phách thì xác suất thành công cũng không cao. Chỉ có sau khi thi triển thuật Định Thần, xác suất thành công mới tăng lên nhiều.
Dẫn Hồn mới là pháp thuật chính thức của Trừu Phách. Nó chính là phương pháp có thể rút Sinh hồn ra từ trong cơ thể người sống.
Về loại pháp thuật cuối cùng là Tự Cổ thì đây là một loại pháp thuật ác độc nhất. Nó cũng là pháp thuật có uy lực mạnh nhất trên Trừu Phách phong đồng thời nó cũng là một loại huyết tế nổi danh trên Luyện Hồn phong.
Tự Cổ là một loại pháp thuật kỳ dị. Nó có thể biến Sinh hồn thành một loại Cổ, từ đó có thể giết người một cách vô hình. Thậm chí luyện hóa trong một thời gian dài có thể tạo ra được một loại Cổ hồn thú có thực lực tương đương với tu sĩ Kết Đan kỳ.
Nhưng nếu chỉ có như vậy thì thuật Tự Cổ cũng chẳng có gì đặc biệt. Cách đây vô số năm trên Trừu Phách phong có một tên đệ tử phản lại sư môn mà ra ngoài. Hắn đã dùng chính thuật Tự Cổ, sau đó thay hình đổi dạng rồi hoành hành khắp tu chân quốc cấp bốn. Cuối cùng hắn tự kiến tông lập phái xưng là Đan Ma đạo.
Không biết người này sử dụng các loại phương pháp nào mà có thể lấy Cổ hồn thú luyện hóa thành đan. Sau đó lại dung nhập thêm lục khí của tử thi mà hình thành lục đan. Hắn cũng sử dụng phương pháp đó mà tu luyện thành công đạt tới cảnh giới Hóa Thần kỳ. Có thể nói đó chính là một thiên tài.
Lục đan hoàn toàn khác với kim đan. Kim đan chỉ có thể có một mà lục đan thì số lượng không hạn chế. Người đó sử dụng pháp thuật Tự Cổ, cả đời luyện hóa hơn mười vạn lục đan.
Khi ra tay, vô số lục đan tự bạo có uy lực rất mạnh. Cho dù lão quái Anh Biến kỳ cũng phải đau đầu khi gặp người đó. Nếu bình thường cũng chẳng đi tìm hắn gây rắc rối làm gì.
Dù sao thì mấy vạn lục đan tự bạo uy lực có thể nói là kinh thiên động địa. Nếu người đó mà cho toàn bộ lục đan tự bạo thì uy lực không thể tưởng tượng nổi.
Luyện Hồn Tông đối với người đó chưa bao giờ truy cứu việc phản môn. Việc này khiến cho rất nhiều người cảm thấy khó hiểu. Cuối cùng, người đó mất tích rồi cũng chìm dần vào trong dòng sông lịch sử.
Tô Kim Thế liếc nhìn Vương Lâm một cái, nói:
- Thanh Mộc sư huynh muốn đi Tỏa Thần phong để lấy ngọc giản Tỏa Thần hay sao?
Vương Lâm thu hồi ngọc giản Trừu Phách rồi gật đầu. Tô Kim Thế cười khổ, nói:
- Sư huynh có thể không cần phải đi. Ngọc giản Tỏa Thần, trên cả Tỏa Thần phong không có người nào có. Cũng chỉ có lão tổ Hóa Thần kỳ mới có thể xem nó. Đệ tử Tỏa Thần phong chủ yếu là tu luyện vật, không giống với chúng ta. Nơi bọn họ ở cùng tu luyện cả Luyện Hồn và Trừu Phách.
Vương Lâm hơi gật đầu. Thân ảnh hắn lóe lên rồi biến mất. Sau khi xuất hiện, hắn đã có mặt trên Tỏa Thần phong. Tùy ý tìm một tên đệ tử để hỏi, hắn cũng nhận được đáp án giống như của Tô Kim Thế.
Về phần linh mạch ở sâu trong Trừu Phách và Tỏa Thần phong, Vương Lâm cũng dò xét qua. Ở hai nơi này cũng chỉ có Tỏa Thần phong là có một lá hồn phiên. Nhưng có điều uy lực của nó cũng không lớn. Hơn nữa, hồn phách bên trong ưu, khuyết điểm không đồng nhất. Vương Lâm thuận tay thu lại.
Còn ở Trừu Phách phong lại hoàn toàn trống không. Hiển nhiên là có người đã lấy hồn phiên ở đây đi.
Sau khi làm xong, Vương Lâm ngẩng đầu nhìn chín vòng sáng màu vàng và hai vòng sáng đỏ như máu. Hai mắt hắn chớp chớp rồi tỏ rõ một sự kiên định.
- Cuối cùng nguyên thần có thể khôi phục lại hay không thì chỉ có thể xem hôm nay thế nào. Ta muốn khiêu chiến lão quái Anh Biến kỳ của Luyện Hồn Tông. Chỉ có dưới uy áp của lão quái Anh Biến kỳ, nguyên thần của ta mới có thể hồi phục. Tới khi đó, ta sử dụng Tinh La Bàn thoát đi. Lão quái Anh Biến kỳ muốn đuổi theo cũng không kịp.
Vương Lâm hít một hơi thật sâu, trong mắt lộ rõ ý chí chiến đấu.
Thân thể hắn khẽ động, hóa thành một dải cầu vồng bay về phía chín vòng sáng. Đồng thời, tay trái hắn xuất ra Thập Vạn Hồn Phiên. Tay phải lại cầm Cấm Phiên có đủ chín trăm chín mươi chín đạo cấm chế. Thân ảnh Vương Lâm trong nháy mắt đã tới bên ngoài chín vòng ánh sáng màu vàng.
Khi gần tới nơi, hai tay Vương Lâm phất nhẹ một cái. Nhất thời, là hồn phiên bên tay trái rít lên một tiếng giống như tiếng khóc. Con Kỳ Lân màu vàng rống lên một tiếng rồi xuất hiện. Phía sau nó là một loại Kỳ Lân có chín đầu màu đen cùng với vô số hồn phách hóa thành những cơn gió đen đang rít lên giữa không trung. Toàn bộ không gian trên Luyện Hồn Tông đều bị hồn phách bao phủ chỉ có những tiếng than khóc mà thôi.
Đây là lần đầu tiên Vương Lâm sử dụng Thập Vạn Hồn Phiên. Uy lực của nó đã nằm ngoài sự tưởng tượng của hắn.
Con Kỳ Lân màu vàng rống lên nhằm về phía chín vòng sáng màu vàng.
- Ầm… Ầm… Ầm…
Mấy tiếng nổ rung chuyển trời đất vang lên. Con Kỳ Lân màu vàng cùng với phó hồn phía sau cùng đánh lên vòng sáng. Chín vòng sáng lóe lên một cái, biến thành chính người bao gồm cả nam và nữ với độ tuổi khác nhau.
Chín người này đúng là chín đại tu sĩ Hóa Thần kỳ của Luyện Hồn Tông. Sau khi bọn họ xuất hiện, ánh mắt nhìn chằm chằm con Kỳ Lân màu vàng mà khiếp sợ.
Con Kỳ Lân màu vàng lùi lại hai bước. Cái đầu khổng lồ của nó lắc mạnh rồi phun ra hai luồng khí đen, tản ra xung quanh.
Vương Lâm vọt lên đứng trên đỉnh đầu con Kỳ Lân màu vàng. Con thú hơi do dự một chút nhưng cũng không lắc đầu. Ánh mắt nó lóe lên sự hung hãn nhìn chằm chằm chín người.
- To gan!
Một nữ tử trung niên trong chín người có tướng mạo bình thường, tu vi Hóa Thần sơ kỳ lạnh lùng nhìn Vương Lâm. Thân thể nàng thoáng động đang định ra tay.
Ánh mắt Vương Lâm liếc qua rồi quát:
- Biến!
Hơi thở mênh mông từ trong cơ thể Vương Lâm cuồn cuộn tuôn ra. Hơi thở quá mạnh vượt ra ngoài khả năng mà nữ tử có thể chịu đựng. Dù sao thì tu vi của Vương Lâm cũng không phục tới Hóa Thần kỳ, chỉ còn kém ý cảnh.
Nhưng dù sao thì hắn cũng đã từng chiến thắng Hồng Điệp. Cái tên Tằng Ngưu nổi danh ở Chu Tước Tinh, với tu vi và kiến thức của hắn thì làm sao đám tu sĩ tầm thường có thể sánh bằng. Dù sao thì nữ tử cũng chỉ có tu vi Hóa Thần sơ kỳ. Năm đó, khi hắn mạnh nhất, muốn giết ai thì dù không phải dễ như trở bàn tay nhưng cũng chẳng quá khó.
Giết tu sĩ cùng đẳng cấp với giết tu sĩ không cùng đẳng cấp có ý nghĩ hoàn toàn không giống nhau.
Vào lúc này, Vương Lâm hét lớn một tiếng, hơi thở của hắn khiến cho nữ tử mới đạt tới Hóa Thần sơ kỳ vội vàng lui lại mấy bước. Sắc mặt nàng tái nhợt, vẻ mặt kinh hãi.
Điều đó khiến cho nàng lập tức nổi giận. Từ sau khi đạt tới tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ, nàng chưa từng bị người nào quát mắng như thế. Nhưng trong nháy mắt, nàng cố gắng kiềm chế cơn giận, nhìn Vương Lâm chằm chằm không ngừng cười lạnh.
Có thể trở thành tu sĩ Hóa Thần kỳ làm sao có thể là một kẻ ngu. Nàng nghĩ người này dám đến đây khiêu khích chắc chắn ngoài thực lực bản thân còn có những thứ khác nữa. Chỉ cần nhìn con Kỳ Lân màu vàng, nàng cũng đã không phải là đối thủ.
- Chín vị xin hãy nhường đường.
Vương Lâm đứng trên đỉnh đầu Kỳ Lân, ánh mắt bình tĩnh, nói một cách chậm rãi.
- Cuồng vọng.
Một lão nhân mặc thanh bào trong chín người, nheo mắt, hừ lạnh một tiếng. Tay phải điểm nhẹ một cái về phía trước. Một đạo linh quang chợt xuất hiện giữa không trung rồi biến thành một sợi xích sắt. Sợi xích uốn lượn, lao về phía Vương Lâm.
Cấm Phiên trong tay phải Vương Lâm vung lên. Lập tức vô số đạo cấm khí ầm ầm lao ra, đan trước mặt hắn rồi hóa thành một cây trường thương màu đen. Vương Lâm điểm nhẹ một cái, trường thương liền lao ra. Một tiếng nổ vang lên, trường thương đâm trúng xích sắt. Nhất thời, sợi xích sắt vỡ ra thành từng mảnh vụn. Tốc độ của trường thương vẫn không hề giảm, như một tia chớp lao về phía lão già.
Đồng thời, hồn phiên trong tay trái Vương Lâm chợt động. Con Kỳ Lân màu vàng dưới chân gầm lên một tiếng. Sau khi Vương Lâm thốt lên một tiếng:
- Thôn!
Mười vạn hồn phách đang bay lượn xung quanh rít lên mà lao tới.
Từ xa nhìn lại, trong Luyện Hồn Tông lúc này như có một cơn lốc khổng lồ đang di chuyển. Đúng lúc này, một thanh âm già nua từ trong vòng sáng đỏ như máu, vọng ra:
- Tiểu hữu! Lão phu chờ ngươi đã lâu.