Hắn nói xong, tay phải điểm một cái ở phía trước. Lập tức mấy con phù long rít gào nhanh chóng lao về phía địa phương kia, mang theo từng trận tiếng xé gió.
Tu sĩ của Triệu Quốc tụ tập ở đây đều ngẩng đầu, nhìn tượng gỗ không chớp mắt. Tượng gỗ này ở trong mắt bọn họ, là nơi đặt hi vọng của bọn họ, là vật chí tôn của Triệu Quốc.
Chỉ thấy tượng gỗ kia chấn động rất nhỏ, loé ra ánh sáng sáng ngời. Ngay sau đó, một quầng sáng từ trên thân nó đột nhiên khuếch tán ra, va chạm với những con phù long kia.
Ầm! Ầm!
Vài tiếng nổ truyền đến, phù long phía trên giống như bị cuồng phong thổi qua. Những phù văn này lập tức chớp động không ngừng, cuối cùng đại lượng phù văn ảm đạm. Mấy con phù long lập tức có hơn nửa biến mất giữa trời đất.
Phù long còn lại chỉnh thể cũng rút nhỏ rất nhiều.
Tu sĩ của Triệu Quốc thấy một màn như vậy, lập tức trong mắt đều lộ vẻ hưng phấn.
- Ồ? Vật này cũng có chút thú vị, huỷ thật đáng tiếc.
Người Tiên Di Tộc kia ánh mắt chợt loé, liếc mắt nhìn tượng gỗ kia một cái, không nói hai lời tay phải ở trước người vuốt một cái. Lập tức trong hư không huyễn hóa ra một đám phù văn tản ra khí tức tang thương.
Những phù văn này xoay quanh thân thể hắn, người này thân mình khẽ động bước về phía trước.
Tượng gỗ lại loé ra sóng gợn khuếch tán ra không trung đụng tới phù văn bên ngoài thân thể người này, lập tức rung động kịch liệt, không thể chống cự cuối cùng tiêu tan.
Dưới một bước người Tiên Di Tộc kia đã vượt qua khoảng cách, đi tới bên cạnh tượng gỗ trên đỉnh Hằng Nhạc Sơn, đại thủ chụp một cái về phía tượng gỗ.
Hào quang trên tượng gỗ lập tức chói mắt, đột nhiên khuếch tán ra bốn phía. Nhưng trong mắt người Tiên Di Tộc này vẻ khinh miệt thủy chung không mất. Hắn hừ nhẹ một tiếng, đại thủ lập tức đặt phía trên tượng gỗ.
- Cho dù là chủ nhân của ngươi đích thân đến, lão phu cũng nói thu liền thu như thường!
Dưới một trảo nam tử kia đã cầm tượng gỗ trong tay, sau khi nhìn thoáng qua, cười nói:
- Đích thật là bảo bối. Nếu ngày sau có cơ hội, lão phu muốn nhìn một chút tiểu bối đã lưu lại tượng gỗ kia.
Trên dưới Hằng Nhạc Sơn Huyền Đạo Tông một mảnh vắng lặng. Tất cả tu sĩ đều trầm mặc không nói, tượng trưng trong lòng bọn họ cứ như vậy bị người huỷ diệt. Mạt lộ của Triệu Quốc dường như không thể thay đổi.
- Xem phân lượng của vật này, lão phu không làm khó các ngươi. Từ nay về sau, các ngươi trở thành nước phụ thuộc của Tiên Di Tộc ta. So với cuộc sống dưới trướng Chu Tước Quốc chắc chắn tốt hơn không ít.
Người Tiên Di Tộc kia trong mắt vẻ khinh miệt càng đậm, chậm rãi nói.
- Tượng gỗ của ta, không phải là vật có thể lấy.
Một thanh âm bình thản từ trong hư không truyền đến. Ngay sau đó, hai đạo thân ảnh đột nhiên từ trong hư không xuất hiện.
Người Tiên Di Tộc kia vội xoay người nhìn về phía sau. Hắn nội tâm kinh hãi, với tu vi của hắn, không ngờ có người tới gần người cũng không phát hiện, lập tức lâm vào kinh hãi.
Hai người từ trong hư không xuất hiện chính là Vương Lâm và Vương Trác.
Trong nháy mắt hai người bọn hắn xuất hiện, tu sĩ Triệu Quốc ở trên dưới Huyền Đạo Tông lập tức có người nhận ra bộ dạng của Vương Lâm.
- Thủy tổ!
- Thủy tổ!
Một tiếng hô hoán mang theo hưng phấn vang lên, từ trong miệng tuyệt đại bộ phận tu sĩ truyền ra, thanh âm này thật lớn. Trong nháy mắt giữa trời đất dường như chỉ còn lại thanh âm này.
- Thủy tổ…
Vương Lâm mỉm cười, hơi gật đầu.
Tiếng hô hoán lập tức càng lên cao.
Người Tiên Di Tộc kia sắc mặt cực kỳ khó coi, vẻ khinh miệt trong mắt đã sớm biến mất, thay vào đó chỉ còn lại kiêng kị thật sâu.
- Các hạ…
Hắn mở miệng đang muốn nói chuyện, lập tức bị Vương Lâm cắt ngang.
- Đưa tượng gỗ của ta, cho ta!
Thanh âm của Vương Lâm mặc dù bình thản, nhưng lại có cỗ khí tức không cho phép nghi ngờ.
Người Tiên Di Tộc sắc mặt âm trầm. Hắn có chút nhìn không thấu tu vi của đối phương, người này vừa nhìn xem giống như Hóa Thần viên mãn. Nhưng nhìn kỹ, trong cơ thể đối phương không ngờ ẩn giấu một cỗ lực lượng kỳ dị. Cỗ lực lượng kỳ dị này hắn từ miệng trưởng bối trong tộc nghe nói qua, đó là tiêu chí của tu sĩ Anh Biến kỳ.
Trầm mặc giây lát, hắn không nói hai lời tay phải phất, tượng gỗ lập tức vẫy ra bay về phía Vương Lâm.
Trong nháy mắt Vương Lâm vươn tay bắt lấy tượng gỗ, người này ánh mắt phát lạnh, quát to:
- Phù bạo!
Trong khoảnh khắc trên tượng gỗ lập tức thoáng hiện ra đại lượng phù văn. Những phù văn này phát ra u quang, ầm ầm nổ ra, hình thành một đạo tấn công đặc biệt mạnh mẽ.
Vương Lâm thần sắc như thường, tay phải điểm một cái về phía trước, lập tức những phù văn bùng nổ này bị một cỗ lực lượng vô hình bao phủ, trong nháy mắt bị giam cầm giữa không trung, nén ép trở thành một hình cầu bằng nắm tay.
Trong hình cầu này mây khói lượn lờ, bao hàm lực công kích của tất cả những phù văn tự bạo sinh ra.
Người của Tiên Di Tộc sắc mặt đại biến. Hắn chẳng thể nào nghĩ tới, công kích của mình không ngờ bị đối phương hóa giải dễ dàng như thế.
- Anh Biến…
Hắn chua xót thì thào tự nói, không nói hai lời xoay người bỏ chạy. Hắn biết rõ với thực lực của mình, đối diện với tu sĩ Anh Biến kỳ, tuyệt đối không có phần thắng, chắc chắn chết không thể nghi ngờ.
- Xui xẻo, thủy tổ của một cái tu chân quốc cấp ba không ngờ là lão quái Anh Biến kỳ. Loại chuyện xui xẻo như vậy làm sao khiến ta gặp phải!
Người Tiên Di Tộc kia nội tâm chua xót. Hắn đang muốn chạy trốn, đột nhiên trời đất tối sầm lại, chỉ nghe một tiếng ‘rắc rắc’, một khe nứt không gian cự đại như có thể cắt ngang hư không đột nhiên xuất hiện ở phía sau chỗ người này lui lại.
Người Tiên Di Tộc này kinh hãi, thân mình không khỏi dừng lại.
- Ta cho ngươi đi rồi sao?
Vương Lâm ánh mắt bình thản quét qua người này, tay phải chụp lấy tượng gỗ, lưu lại trên đó thần thức mới của mình, sau đó ném một cái, tượng gỗ này bay về phía xa, chìm vào trong Hằng Nhạc Sơn.
- Các hạ, dựa theo ước định giữa chúng ta. Tu chân quốc cấp ba các ngươi Chu Tước Quốc sẽ buông tha, đổi lấy chúng ta tạm hoãn công kích tu chân quốc cấp bốn. Chẳng lẽ ngươi muốn bội ước phải không?
Người Tiên Di Tộc kia sắc mặt âm trầm, chậm rãi nói.
Vương Lâm nhướng mày, nói:
- Ai ước định với các ngươi? Chu Tước Tử sao?
Người Tiên Di Tộc kia ngẩn người, liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, nói:
- Các hạ nếu là tu sĩ Anh Biến kỳ, chắc hẳn biết Kiền Phong. Ước định này là Kiền Phong đại biểu Chu Tước Tử và thiếu tộc trưởng của ta cùng ký kết.
- Kiền Phong…
Vương Lâm ánh mắt ngưng lại, tên này hắn nghe qua hai lần. Một lần là nghe từ miệng Liễu Mi, một lần chính là hiện tại.
- Vớ vẩn!
Vương Lâm lạnh giọng nói, tay phải nâng lên, điểm lên trên quang cầu giam cầm phù văn bạo tạc. Lập tức quang cầu kia chấn động, đột nhiên khẽ động hóa thành một đạo tàn ảnh, bắn về phía người Tiên Di Tộc.
Nam tử Tiên Di Tộc kia sắc mặt đại biến, hai tay vỗ lên trán. Lập tức phía trên mi tâm loé ra ánh sáng xanh, ngay sau đó một gốc thực vật có sáu lá lập tức xuất hiện, đột nhiên từ trong mi tâm lao ra, va chạm với quang cầu kia.
Ầm!
Nam tử Tiên Di Tộc thân hình bạo lui, miệng phun máu tươi. Nhưng thực vật phía trên mi tâm hắn lại vẫn không tổn thương. Ngược lại thanh mang càng đậm, chỉ có điều người này không muốn ham chiến. Trong khi lui lại phía sau, tay phải ở trước người xoa một cái, lập tức trong tay xuất hiện một mộc côn màu tím. Trong hư không lập tức xuất hiện từng đạo gợn sóng. Hắn nhảy lên xông vào trong gợn sóng kia.
Mộc côn màu tím kia chính là cành của Luân Hồi Thụ. Sau khi lấy bí pháp của Tiên Di Tộc bào chế có thể kết nối với Luân Hồi Thụ, tiến hành truyền tống na di trên phạm vi lớn trong toàn bộ Chu Tước Tinh.
Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh, không chút hoang mang nâng tay phải lên, trong miệng nhẹ nói:
- Hút!
Lấy trăm trượng xung quanh người Tiên Di Tộc kia làm điểm trung tâm, một lượng mây lớn ào ạt kéo đến, hình thành một quang quyển cự đại. Quang quyển này nhanh chóng nén lại, trong nháy mắt chỉ còn ba trượng.
Vương Lâm thủy chúng thần sắc như thường, cười nói:
- Người của Tiên Di Tộc, Vương mỗ giết còn ít sao. Phù văn chi lực, ngươi nói chính là cái này?
Vương Lâm tay phải điểm một cái ở trước ngực, lập tức ở phía sau hắn xuất hiện năm đoàn khí xám. Khí xám này chớp động, hóa thành năm cái phù văn màu xám, không ngừng chớp động.
Ở Nguyệt Tinh khi anh biến, Vương Lâm phát hiện ở trong cơ thể không biết khi nào xuất hiện năm cỗ khí xám này, bình thường ẩn trong huyệt đạo toàn thân. Nó đối với thân thể chẳng những không có hại, ngược lại mơ hồ có thể khiến linh lực lưu động càng thêm trôi chảy.
Người Tiên Di Tộc kia nhìn chằm chằm năm đoàn khí xám, sắc mặt tái nhợt. Hắn có thể cảm nhận được, ở trên khí xám này có khí tức của Lục Diệp thuật chú sư, rõ ràng là do người trước mắt giết chết.
Vương Lâm bình thản liếc mắt nhìn qua người này, tay phải cách không chụp một cái, lập tức quang quyển kia co rút lại trong phạm vi lớn. Người Tiên Di Tộc kia kêu rên mấy tiếng, trong quang quyển toàn bộ thực vật kia đều tan vỡ. Cuối cùng, theo quang quyển nhanh chóng co rút lại, người này lập tức bị đè ép thành một đoàn huyết nhục.
Quang quyển tan biến, huyết nhục vỡ vụn, tiêu tán ở trong một mảnh huyết vụ.
Lấy thực lực hiện tại của Vương Lâm, giết người này không tốn chút hơi sức, thậm chí ngay cả pháp bảo cũng không cần sử dụng. Dù sao, hắn không giống với tu sĩ Hóa Thần kỳ, ý cảnh đã có tiên lực.
Hắn lúc này đã bước một chân vào Anh Biến kỳ, chỉ cần đầy đủ tiên ngọc, bất cứ lúc nào cũng có thể anh biến.
Chẳng qua, số lượng tiên ngọc thật sự quá mức ít ỏi.
Vương Lâm nhìn chỗ người Tiên Di Tộc kia chết, mắt lộ vẻ trầm ngâm.
- Chu Tước Quốc không ngờ lại có hiệp nghị với Tiên Di Tộc, việc này có chút kỳ dị… Còn có Kiền Phong kia…
Vương Lâm ánh mắt loé lên.