Sở Vân Phi ánh mắt lóe lên hàn quang, chậm rãi nói:
- Lời này là ý gì?
Vân Tước Tử nhìn Sở Vân Phi, lắc đầu nói:
- Ngươi đi đi, với tu vi của ngươi không phải là đối thủ của ta, huống chi ngươi đã bị thương. Sở huynh, trong vòng một ngàn năm, không được quay về!
Sở Vân Phi trong mắt hàn quang càng đậm, nói:
- Nếu tại hạ không đồng ý thì sao?
Vân Tước Tử than nhẹ, vung tay phải lên. Một khối gỗ đen từ trong tay hắn bay ra, ở trên không trung nổ ầm một cái hóa thành một màn sương đen. Cùng lúc đó, ở giữa lóe lên một đạo tinh quang, lập tức một luồng khí tức ngập trời gào thét mà ra.
Tinh quang bỗng nhiên biến hóa thành một hư ảnh, lóe lên một cái đã tới trước thân người của Sở Vân Phi, tay phải nhẹ nhàng vỗ về phía trước. Sở Vân Phi biến sắc, thân mình lập tức lui về phía sau, đồng thời tay trái bấm quyết vung lên một cái, ngay tức khắc tiên lực ngưng tụ phía trước thân người.
Nhưng một chưởng kia đánh tới trực tiếp xuyên thấu qua tiên lực, với một tốc độ không thể tưởng tượng đánh vào ngực của Sở Vân Phi. Sở Vân Phi phun ra một ngụm máu tươi, thân mình lùi mạnh, trong nháy mắt hướng về phía chân trời bay đi như tên bắn.
- Vân Tước Tử, lão phu rời khỏi Chu Tước Tinh!
Thanh âm Sở Vân Phi từ từ truyền đến mang theo lửa giận vô cùng.
- Vì sao lại ngăn cản ta giết hắn?
Hư ảnh kia xoay người nhìn về phía Vân Tước Tử. Vân Tước Tử thần sắc bình tĩnh liếc nhìn hư ảnh kia một cái, nói:
- Vừa rồi ngươi ra tay, Chu Tước Tử sẽ có thể phát hiện ra, đi thôi.
Nói xong, thân mình hắn lóe lên, cùng với hư ảnh kia biến mất tại chỗ.
Bọn họ gần như vừa mới rời khỏi, phía chân trời lập tức xuất hiện một dải hồng quang lớn như một đám mây hồng đang cuốn đến. Trong nháy mắt đám mây này hóa thành hình dáng Chu Tước Tử.
- Vân Tước Tử! Ra đây!
Chu Tước Tử hai mắt lộ vẻ phẫn nộ, quát to. Thanh âm hắn lập tức cuồn cuộn lan truyền ra khắp mọi nơi.
- Sư huynh, trận chiến giữa ngươi và ta không thể tránh khỏi. Niệm tình đồng môn hàng ngàn năm, ta cho ngươi thời gian ba tháng dưỡng thương. Ba tháng sau, chúng ta ở dưới chân Chu Tước Sơn quyết thắng bại!
Thanh âm Vân Tước Tử chậm rãi theo hư không truyền tới.
Chu Tước Tử hít sâu, ánh mắt thâm trầm thì thào lẩm bẩm:
- Ta biết mục đích của ngươi. Vân Tước Tử, ngươi đang đùa với lửa đấy!
Thân mình hắn lóe lên, biến mất tại chỗ.
Trên không trung ở một nơi nào đó trên Chu Tước đại lục, Vân Tước Tử chậm rãi xuất hiện. Hư ảnh ở bên cạnh hắn bình thản nói:
- Vì sao lại cho hắn ba tháng? Muốn giết Chu Tước Tử này không cần chờ lâu như vậy.
Vân Tước Tử nhìn về phía hư ảnh kia, nói:
- Tiên Di Tộc tính cả ta là có ba Cửu Diệp thuật chú sư, một Thập Diệp thuật chú sư, còn có một Thập Nhất Diệp thuật chú sư là ngươi. Với thực lực của năm người chúng ta thì giết Chu Tước Tử này không khó! Mặt khác, Luân Hồi Thụ tổ linh tuy chỉ thành công có hai, nhưng trong vòng ba tháng sẽ có hai Thập Diệp thuật chú sư giáng lâm, bảy người chúng ta giết Chu Tước Tử lại càng đơn giản. Chỉ có điều, Chu Tước Tử này hiện giờ không thể giết!
Hư ảnh kia trầm mặc, ít lâu sau nói:
- Ngươi sống trong đám tu sĩ quá lâu, đã quên gốc gác rồi. Còn nhớ rõ năm đó phải hi sinh một số tộc nhân mới đưa được ngươi vào Chu Tước Quốc hay không?
Vân Tước Tử ánh mắt ngưng lại, cười lạnh nói:
- Nhất tổ, ta nói với ngươi một lần cuối cùng, không được coi thường Chu Tước Tử. Chu Tước Tử có Tu Tinh Chi Tinh, tuy vật ấy đã bị Chu Tước Tử đời thứ hai phong ấn, nhưng mấy vạn năm qua các đời Chu Tước Tử đều không ngừng nghiên cứu phương pháp phá giải, nhất là đương kim Chu Tước Tử đã tìm được điểm đột phá. Theo ta biết về đương kim Chu Tước Tử, nếu chúng ra giết hắn, trước khi chết nhất định hắn sẽ hủy diệt Tu Tinh Chi Tinh, đem từng tu sĩ trên Chu Tước Tinh hủy diệt toàn bộ. Tới lúc đó, sự tình trở nên lớn như vậy, Liên Minh Tu Chân nhất định sẽ không chịu để yên, chắc chắn sẽ phái người đến tra xét. Hay là ngươi nghĩ Tiên Di Tộc ta có thể đối phó với Liên Minh Tu Chân!
Hư ảnh kia trầm mặc.
- Nếu làm theo phương pháp của ta, bồi dưỡng một vài người trở thành các đời Chu Tước Tử tiếp theo, từ từ nắm lấy quyền lực, Tiên Di Tộc ta mới có thể tồn tại vĩnh viễn, đây mới là phương pháp tốt nhất. Nhưng hư tổ đại nhân lại quá vội vàng, cho các ngươi xuất hiện quá sớm, làm tất cả những bố trí của ta đều hoàn toàn sụp đổ!
Sắc mặt Vân Tước Tử âm trầm.
- Ngay cả thân phận của ta cũng bị các ngươi bức bách không thể không hiển lộ, lấy việc này để chứng minh ta vẫn là người của Tiên Di Tộc. Toàn bộ chuyện này trên thực tế theo ta là hết sức vô dụng. Nhất tổ, nếu muốn cho Tiên Di Tộc ta có thể vĩnh viễn ở lại trên Chu Tước Tinh, nhất định phải có được Tu Tinh Chi Tinh. Hãy để ta bồi dưỡng một người trở thành Chu Tước Tử đời tiếp theo, như vậy Tiên Di Tộc ta có thể gián tiếp khống chế tất cả tu sĩ. Ta đã tuyển được bốn người, nếu không có các ngươi xuất hiện, không đến vài chục năm, tất cả sẽ thành công. Cục diện ta sắp xếp rất nhiều năm qua, cuối cùng lại bị các ngươi phá hỏng!
- Chu Tước Tử tuyển chọn ra hai người kế nghiệp, một là Kiền Phong, hai là Liễu Mi. Kiền Phong tu luyện chính là Chu Tước Quyết. Ta hoài nghi hắn chính là người Chu Tước Tử chuẩn bị riêng cho bản thân để đoạt xá. Mỗi đời Chu Tước Tử từ xưa tới nay đều nghiên cứu phương pháp đoạt xá để gia tăng tuổi thọ. Hẳn là tới đời Chu Tước Tử này phương pháp đó đã thành công. Cho nên ta tập trung chú ý vào đệ tử thứ hai của hắn, chỉ cần Chu Tước Tử đoạt xá Kiền Phong thì nhất định sẽ thành toàn cho nữ tử này. Nhưng sau đó ta lại hoài nghi mọi chuyện không phải như vậy.
- Chu Tước Tử dường như thực sự muốn bồi dưỡng Kiền Phong trở thành Chu Tước Tử đời kế tiếp, thế nên ta muốn tuyển thêm một người thứ ba là Chu Vũ Thái. Người này bản thân có huyết mạch của Thanh Long, từ trong thân thể hắn có thể cảm nhận được quan hệ của hắn với Thanh Long nhất tộc. Mà trước đây Thanh Long nhất tộc đã từng tương trợ tộc ta, ta đang định tuyển một Chu Tước Tử kế nhiệm khác trong Liên Minh Tứ Phái để có thể thay thế Liễu Mi khi cần.
- Nhưng không ngờ là trong trận chiến của Liên Minh Tứ Phái với Tuyết Vực Tộc ta là gặp được tu sĩ Vương Lâm kia. Hắn chỉ là một kẻ có thiên phú bình thường, chẳng có gì xuất chúng, không ngờ lại có thể cảm ngộ được ý cảnh sinh tử luân hồi. Điều này khiến ta nảy ra ý định nhắm hắn làm kẻ được lựa chọn thứ tư. Từ đó về sau ta vẫn âm thầm để ý tới người này, không ngờ hắn đã khiến ta vô cùng kinh ngạc.
- Hắn ở Vũ Tiên Giới có thể chém cụt một tay Hồng Điệp, khi trở lại Chu Tước Tinh thì tu vi lại tiến bộ lớn, khiến tên ác tặc Chu Tước Tử kia để ý. Ngay cả Độn Thiên của Luyện Hồn Tông cũng chọn hắn là người kế thừa Thập Ức Tôn Hồn Phiên. Trên người hắn có quá nhiều bí mật, ta không thể nhìn thấu hắn, cuối cùng vẫn đem hắn coi là chấp hành giả của kế hoạch Chu Tước của ta!
- Cho đến hôm nay hắn vẫn là chấp hành giả, cũng là điểm mấu chốt trong kế hoạch Chu Tước của ta.
Vân Tước Tử nhẹ nhàng nói. Thân ảnh hư ảo kia trầm mặc một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Vân Tước Tử, ánh mắt lộ hàn mang, nói:
- Chỉ giải thích có vậy với ta thì còn chưa đủ.
Hai mắt Vân Tước Tử sững lại, nói:
- Lực lượng của Tu Tinh Chi Tinh ta không rõ có ảnh hưởng đối với Tiên Di Tộc chúng ta hay không. Nhưng nếu có ảnh hưởng vậy thì mấy vạn tộc nhân của chúng ta cũng với sự tan vỡ của Tu Tinh Chi Tinh sẽ chẳng có ai có thể trốn thoát. Chuyện này đã đủ để giải thích chưa?
Thân ảnh hư ảo gầy gò kia lại trầm mặc một hồi lâu, sau đó than nhẹ một tiếng, nói:
- Người thứ nhất ngươi lựa chọn là ai?
Vân Tước Tử mỉm cười nói:
- Người này được ta tuyển chọn, vô tình là trở thành người thay mặt cho Chu Tước Tử!
- Tại sao lại cho Chu Tước Tử ba tháng nữa?
Hư ảnh kia hỏi câu cuối cùng.
- Bởi vì ta muốn đợi hắn hiến tế Tu Tinh Chi Tinh! Đến lúc đó lão đại ra tay thì tuyệt không để cho hắn có nửa điểm cơ hội!
Tại cổ truyền tống trận cuối cùng của Sở Quốc, Vương Lâm nhìn thấy một đại hán đội mũ cỏ.
Trong lòng hắn dậy sóng nhưng ngoài mắt vẫn không thể hiện chút nào, mỉm cười nói:
- Đã lâu không gặp, Chu huynh!
Đại hán đội mũ cỏ nọ đặt tay phải lên túi trữ vật, khẽ vuốt một cái, lập tức xuất hiện một cái bàn, trên bàn còn có hai chén rượu. Hắn cười nói:
- Vương huynh, Chu mỗ lại thèm rượu. Không biết thứ rượu năm đó có còn không?
Ánh mắt Vương Lâm chớp động nhìn nam tử kia một cái, sau đó vỗ túi trữ vật, trong tay liền có thêm một bầu rượu. Nhìn bầu rượu này trong đầu hắn lại hiện ra thân ảnh của Đại Ngưu năm đó. Đã nhiều năm như vậy, thứ rượu này trong túi trữ vật của Vương Lâm còn không tới mười bình. Hắn rót một chén uống cạn. Chu Vũ Thái cười hắc hắc cầm lấy bình rượu rót đầy chén, uống một ngụm, sau đó thời dài nói:
- Rượu cũng là rượu năm đó, người cũng là người năm đó, đáng tiếc năm tháng trôi qua, lòng người thay đổi, cố nhân nay còn đâu. Theo ta thấy thì Vương huynh hẳn là vật còn đây nhưng người đã khác.
Vương Lâm trầm mặc uống rượu, không nói gì.
- Vương huynh không muốn biết vì sao năm đó ta lại không chết sao? Ngày ấy Vương huynh lấy túi trữ vật của ta, Chu mỗ cho tới giờ vẫn còn nhớ rõ.
Chu Vũ Thái như cười như không nhìn Vương Lâm. Vương Lâm vẻ mặt như thường, nói:
- Nếu lúc ấy ta không chiếm tiện nghi thì Hồng Điệp cũng sẽ làm. Cho dù tại hạ không lấy thì Chu huynh cũng sẽ để cho tại hạ.
Chu Vũ Thái cười hả hả, uống tiếp chén rượu, nói:
- Không nói tới chuyện quá khứ nữa. Giờ đây Vương huynh uy danh hiển hách, những năm gần đây vang danh toàn Chu Tước Tinh. Vì chuyện này Chu mỗ xin kính huynh một chén.
Vương Lâm mỉm cười cầm chén rượu uống cạn. Ánh mắt Chu Vũ Thái lóe lên, lại nói:
- Vương huynh, Chu mỗ kính huynh chén thứ hai, tạ ơn huynh đã giết Lý Nguyên Phong của Tuyết Vực Tộc!
Hắn nói xong, sau khi uống hai chén rượu đột nhiên liền trở nên trầm mặc. Một lúc sau, Chu Vũ Thái ngẩng đầu nhìn về phía xa, chậm rãi nói:
- Vương Lâm, Vân Tước Tử tiền bối muốn ta đi tìm huynh… Người muốn dạy huynh phương pháp chân chính sử dụng Vân Tước Mão.
Trong nháy mắt khi thấy Chu Vũ Thái đội mũ cỏ, Vương Lâm đã đoán ra Chu Vũ Thái và Vân Tước Tử có quan hệ không tầm thường. Quen biết Vân Tước Tử mấy trăm năm nay, Vương Lâm biết hẳn Vân Tước Tử sẽ không dễ dàng tặng mũ cỏ cho người khác. Nguyên nhân Chu Vũ Thái không chết, chỉ một khắc sau khi Vương Lâm nhìn thấy mũ cỏ đã đoán ra.
- Ngươi nói với Vân Tước Tử ta sẽ đi tìm hắn!
Vương Lâm bình thản nói. Ánh mắt Chu Vũ Thái lộ vẻ phức tạp, nói:
- Vương huynh có biết ta và ngươi đều là quân cờ hay không? Theo ta được biết Vân Tước Tử tiền bối đã đưa mũ cỏ này cho tất cả bốn người. Điều này chứng tỏ hắn đối với ngươi như vậy hẳn là có tư tâm!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh. Chu Vũ Thái lắc đầu đứng dậy, cầm bình rượu lên, trên mặt lộ vẻ khó xử nói:
- Vương huynh, nửa bình rượu này tặng cho ta được chứ?