Vương Lâm âm thầm đi theo Lục Diệp thuật chú sư kia. Hắn sau khi tới nơi liền lập tức trở lại hình người, hạ xuống một bên. Vương Lâm trong nháy mắt khi đối phương biến ảo, thân hình cũng biến mất.
Với tu vi của hắn, những người ở đây quyết không thể phát hiện ra. Chỉ có Bát Diệp thuật chú sư đang ngồi trên Luân Hồi Thụ mới có tư cách phát hiện ra Vương Lâm.
Vương Lâm liếc mắt một cái, lập tức nhận ra Bát Diệp thuật chú sư kia đang bị thương cực nặng, thân thể cực kỳ suy yếu.
Đúng lúc này, Lục Diệp thuật chú sư xung quanh đều khoanh chân ngồi xuống, trong miệng truyền ra hàng loạt những chú ngữ phức tạp. Phù văn trên đám người này bắt đầu khởi động, cuối cùng thoát khỏi thân thể họ bay lên không trung.
Lúc này những tu sĩ phía sau đám thuật chú sư hai mắt mờ mịt đi về phía Luân Hồi Thụ. Ngồi dưới tàng Luân Hồi Thụ lúc này đã có tới chừng hơn trăm tu sĩ.
Vương Lâm sớm đã nhìn ra tu vi của những tu sĩ này, đều là Kết Đan kỳ.
Giờ phút này hơn trăm tu sĩ này vừa ngồi xuống, lập tức những Lục Diệp thuật chú sư xung quanh đồng thời hét lớn một tiếng. Thanh âm vang dội mang theo chút quỷ dị. Theo tiếng hét của họ, những phù văn đang bay bốn phía xung quanh lập tức điên cuồng phóng về phía Luân Hồi Thụ.
Trong nháy mắt, phù văn đó liền dung nhập trong Luân Hồi Thụ, biến mất hoàn toàn. Đột nhiên Luân Hồi Thụ chấn động, những cái rễ mềm mại từ dưới đất chui lên, nhanh chóng dài ra, uốn éo như những con rắn bay về bốn phía, lập tức quấn lấy đám tu sĩ xung quanh.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, những tu sĩ ở dưới tàng Luân Hồi Thụ đều bị những cái rễ này túm lấy, nhấc lên không trung.
Cảnh tượng này Vương Lâm thấy cực kỳ quỷ dị. Trên Luân Hồi Thụ cao ba trượng kia, mỗi một cái rễ đều quấn chặt một tu sĩ, nhúc nhích. Giờ phút này Luân Hồi Thụ như sống lại vậy.
- Hắn đang muốn chữa thương!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên.
Chỉ thấy trên thân cây xuất hiện mấy cái phù văn, sau khi lóe lên, thân thể những tu sĩ đang bị quấn chặt kia chấn động kịch liệt, tinh hoa huyết nhục toàn thân dùng mắt thường cũng có thể thấy đang nhanh chóng bị hút cạn.
Cùng lúc đó, linh lực trong cơ thể những tu sĩ này cũng như ngựa hoang đứt cương, không thể khống chế, lao ra khỏi thân thể, dung nhập vào trong Luân Hồi Thụ.
Tinh hoa huyết nhục và linh lực sau khi bị Luân Hồi Thụ hấp thu liền dùng một phương pháp kỳ dị chuyển hóa trở thành một lực lượng giúp Bát Diệp thuật chú sư kia khôi phục thương thế, mạnh mẽ tuôn vào trong cơ thể Bát Diệp thuật chú sư.
Vết thương lớn trên ngực người này chậm rãi thu hẹp lại, khí tức tỏa ra cũng dần dần khôi phục.
Hàn mang trong mắt Vương Lâm lóe lên, thân thể bỗng nhiên nhoáng lên, hóa thành một đạo hư ảnh. Lục Diệp thuật chú sư bốn xung quanh căn bản không thể phát hiện ra, đã thấy hắn xuất hiện trên Luân Hồi Thụ, bên cạnh Bát Diệp thuật chú sư.
Tốc độ của hắn nhanh như chớp, mới vừa hiện thân, tay phải đã giơ lên, hướng về phía lão giả Bát Diệp thuật chú sư trong quầng sáng chụp một cái.
Tay phải Vương Lâm lóe lên một luồng quang mang màu trắng sữa, chính là biểu hiện cho tiên lực.
Đã không ra tay thì thôi, nếu đã ra tay thì không lưu tình chút nào, phải một chiêu sát địch!
Lão giả Bát Diệp thuật chú sư trong quầng sáng lúc này mở bừng hai mắt, trong đó hiện lên sự kinh hãi.
Bàn tay Vương Lâm vỗ vào quầng sáng, một tiếng ầm ầm kinh thiên động địa vang lên, lập tức truyền khắp tầng bốn. Lực tấn công cường đại khiến từng đợt sóng không khí tràn ra. Đám Lục Diệp thuật chú sư ở dưới tàng Luân Hồi Thụ liền bị thổi bay ra mấy trăm trượng, tất cả đều phun máu tươi, phù văn trên cơ thể bất ổn, trong thời gian ngắn không thể khôi phục, chỉ không cẩn thận một chút là mất mạng.
- Tu sĩ Anh Biến kỳ!
Một Lục Diệp thuật chú sư vừa phun một ngụm máu tươi, điên cuồng kêu to.
Lời này vừa thốt ra, thân thể các Lục Diệp thuật chú sư khác lập tức run lên, không nói một câu liền bỏ chạy.
Nếu Vương Lâm chưa đạt tới Anh Biến kỳ thì hắn không thể dùng một chưởng, chẳng cần pháp bảo gì mà lại có thể tạo ra uy lực kinh người như vậy. Một chưởng này đã có thể sánh với một quyền của bổn tôn tam tinh Cổ Thần.
Bởi vì trong một chưởng này có ẩn chứa tiên lực!
Tu sĩ Anh Biến kỳ sở dĩ cường đại, sở dĩ ở bất kỳ tu chân tinh nào cũng được tông sùng là chính vì có tiên lực.
Quầng sáng chứa lão giả Bát Diệp thuật chú sư lập tức tan nát. Thân thể lão run lên, phun một ngụm lớn máu tươi, phù văn tang thương trên đầu lập tức lóe lên, xuất hiện bên cạnh hắn, ngăn trở tiên lực đang gào thét đánh tới.
Một cỗ lực lượng mênh mông từ trong phù văn truyền ra, khiến một chưởng của Vương Lâm không khỏi chậm lại một chút.
Chỉ trong nháy mắt này, lão giả lập tức hét lớn, thân thể lùi nhanh lại, giống như lưu tinh bỏ chạy.
- Ngươi không thoát được đâu!
Trong mắt Vương Lâm lóe lên vẻ lạnh lẽo, bàn tay nhấn xuống một cái, vỗ lên Luân Hồi Thụ.
Tiên lực cuồng mãnh điên cuồng gào thét lao ra, chui vào trong Luân Hồi Thụ. Từng đợt âm thanh như sét đánh vang lên, ngay sau đó Luân Hồi Thụ liền vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ.
Những cái rễ cây dài ngoằng liền gãy nát, thân thể hơn trăm tu sĩ lập tức từ trên không trung rơi xuống.
Bọn họ vừa rơi xuống đất, hai mắt liền trở nên trong sáng, không còn vẻ mê man nữa.
- Rời khỏi nơi này đi!
Vương Lâm vội vã lưu lại một câu, thân thể nhoáng lên, nhanh như chớp đuổi theo lão giả kia. Đồng thời hắn mở túi trữ vật, thân thể khổng lồ của Văn Thú lập tức xuất hiện trong không trung. Nó ở với Vương Lâm nhiều năm, linh trí đã mở, không cần Vương Lâm sai bảo đã biết được ý tứ của hắn.
Sau khi hiện thân, Văn Thú lập tức kêu to một tiếng, hóa thành một tia chớp màu đen, nhằm về phía đám Lục Diệp thuật chú sư đang bỏ chạy lao tới. Cái miệng khổng lồ đâm một cái, Lục Diệp thuật chú sư chỉ kịp kêu thảm thiết một tiếng, thân thể đã nhanh chóng khô héo, cuối cùng hóa thành một bao da và xương, tử vong hoàn toàn.
Giết xong một người, Văn Thú không do dự, lập tức ném cái thây khô trong miệng đi, đuổi theo kẻ khác.
Với tốc độ của nó, cho dù Lục Diệp thuật chú sư chạy có nhanh cũng không thoát nổi.
Tu sĩ Kết Đan kỳ bốn phía sau khi tỉnh lại, trong đó có một người khi vừa nhìn thấy Vương Lâm liền lập tức nhận ra thân phận hắn, vừa vui mừng vừa sợ hãi nói:
- Thủy tổ!
Vương Lâm trước khi đi ngoái đầu nhìn lại người vừa gọi mình là thủy tổ. Người này có chút xa lạ, hắn cũng không kịp hỏi, thân hình nhoáng lên, hướng lão giả kia đuổi tới.
Mọi chuyện nói thì dài nhưng thực tế lại phát sinh chỉ trong chớp mắt.
Thân ảnh Vương Lâm như sét đánh, xé gió bay đi. Phía trước hắn xa xa là lão giả Bát Diệp thuật chú sư, sắc mặt tái nhợt đang cắn răng bỏ chạy.
Hắn vốn là Bát Diệp thuật chú sư bên cạnh ngũ tổ đại nhân, dù tại Tiên Di Tộc cũng là một vị trưởng lão, nắm quyền lớn trong tay. Lần này Tiên Di Tộc trở lại thế gian, tu sĩ chết trong tay lão cũng không đếm nổi.
Một tháng trước hắn bị một tu sĩ Anh Biến hậu kỳ ở Chu Tước Quốc đánh bị thương, suýt nữa là mất mạng, cuối cùng chạy về nơi này, dùng Luân Hồi Thụ chữa thương. Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ được, trong lúc đang chữa thương lại xuất hiện một tu sĩ Anh Biến kỳ.
- Chỉ cần chạy được tới tầng mười một là được cứu rồi. Tam tổ đại nhân đang thủ hộ linh thụ thì bị Chu Tước Tử đánh trọng thương, đang ở đó chữa thương. Nếu ta có thể trốn đến đó thì tam tổ đại nhân sẽ ra tay cứu ta.
Lão giả cắn răng một cái, hướng về phía cửa tầng năm lao đi.
Vương Lâm đuổi sát phía sau. Ánh mắt hắn lóe lên hàn mang, tay phải vỗ túi trữ vật. Lập tức Vũ Tiên Kiếm xuất hiện trên tay. Cầm lấy Vũ Tiên Kiếm, Vương Lâm hít sâu một hơi, tiên lực trong cơ thể khởi động, dung nhập trong Vũ Tiên Kiếm.
- Chết đi!
Vương Lâm khẽ quát, tay phải giơ lên. Vũ Tiên Kiếm trong tay phát ra bạch mang chói mắt, chém xuống một cái, giống như khai thiên tích địa. Mặt đất cả tầng bốn đột nhiên chấn động. Kiếm quang của Vũ Tiên Kiếm hóa thành một luồng ánh sáng thật lớn, trong nháy mắt xé gió bay đi.
Sắc mặt lão giả Bát Diệp thuật chú sư kia đại biến. Hắn chẳng cần quay đầu cũng nhận ra một cỗ khí tức cường đại khiến da đầu tê dại từ phía sau truyền tới. Nếu là lúc hắn chưa bị thương nặng thì hắn cũng có phương pháp chống đỡ, nhưng giờ phút này hắn đã sa cơ lỡ vận, cơ thể như đèn dầu sắp cạn.
Lão khổ sở hét lớn một tiếng, mạnh mẽ xoay người, đôi mắt hiện lên vẻ điên cuồng. Trong nháy mắt khi kiếm quang ẩn chứa tiên lực lao tới, hắn vỗ trán một cái, quát to:
- Tổ phù!
Cái phù văn mà trước kia bay trên đầu hắn, chặn một chưởng chứa tiên lực của Vương Lâm lại đột nhiên hiện ra trước người hắn. Phù văn này cực kỳ phức tạp, tỏa ra từng trận khí tức tang thương.
Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, đứng ở ngoài trăm trượng. Thân thể hắn dừng lại trong nháy mắt, kiếm quang đã lao thẳng vào phù văn kia.
- Ầm!
Một tiếng nổ khiến một đợt sóng không khí cao ba trượng nổi lên, tràn ra khắp bốn phương, hất tung đất cát lên ba thước.
Tổ phù kia truyền ra những tiếng răng rắc, sau đó vỡ vụn. Lão giả đứng ngay sau nó hai mắt cũng ảm đạm đi, khí tức nhanh chóng tiêu tán.
Vết thương trước ngực hắn phun máu tươi như suối. Hai mắt hắn tuy đã vô thần nhưng lộ ra vẻ độc ác sâu đậm, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, cao giọng hỏi:
- Ngươi, ngươi là kẻ nào?
- Ta là ai cũng không cần nói cho ngươi biết!
Thân thể Vương Lâm nhoáng lên, xuất hiện trước thân thể của lão giả, tay phải bắt quyết, đánh một đạo ấn ký vào trong cơ thể hắn. Sau đó Vũ Tiên Kiếm phất nhẹ, đầu hắn lập tức rời thân thể rơi vào tay Vương Lâm.
Thân thể lão giả rơi bịch xuống đất.
Tay phải Vương Lâm điểm lên mi tâm của lão, một lúc sau hắn nhướng mày, lẩm bẩm:
- Không có hồn phách sao?
Hắn trong nháy mắt khi người này chết đã thi triển bí thuật của Luyện Hồn Tông, có thể cam đoan người này sau khi chết, hồn phách ngưng tụ trong đầu, không tan.
Hắn trầm ngầm một chút, liếc nhìn cái đầu một cái, tay phải vung lên, một đoàn u hỏa lập tức bao vây cái đầu lại. Lập tức một loạt tiếng xèo xèo vang lên. Đầu lâu của lão giả liền bị luyện hóa tức thì.
Chẳng quan cái đầu lâu này dưới tác động của u hỏa cũng không hề có dấu hiệu tan biến, trên đầu có một cái phù hào màu đen không trọn vẹn.
Phù hào này giống hệt với cái tổ phù mà lão giả vừa phóng thích.
Trầm ngâm một chút, Vương Lâm đem đầu lâu thu vào túi trữ vật, thân thể nhoáng lên, hướng về phía xa bay đi.
Hắn đang phi hành thì từ xa truyền lại âm thanh xé gió. Thân thể khổng lồ của Văn Thú lóe lên, cái miệng khổng lồ đầy máu tươi, ánh mắt lộ vẻ sung sướng.
Thu lại Văn Thú, Vương Lâm quét ngang một vòng tầng bốn, không phát hiện ra Luân Hồi Thụ nào nữa, lúc này mới tiến vào tầng năm.