Nữ tử này nâng tay lên, hướng về hai phù văn giao long và mãnh hổ vẫy một cái. Hai phù văn này lập tức chấn động, không chút do dự, thay đổi phương hướng, hướng về nữ tử kia bay tới. Chúng xoay quanh bên người nữ tử này có vẻ như vô cùng sung sướng.
Ngay sau đó, nữ tử kia chậm rãi quay lại tiến vào bên trong bức tranh cuốn, cùng tiến vào với nàng còn có hai phù văn kia.
Tam tổ dưới tầng mười một lập tức sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên là thương thế sinh ra do phù thú bị gọi đi, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Đây là một vị tổ tiên của tộc ta. Không ngờ nàng phong ấn chính mình vào trong Phù Thú Đồ Phổ, chính mình cam chịu trở thành phù thú…
Tam tổ hít sâu, tay phải điểm vào giữa lông mày một cái, trên trán nàng lập tức hiện ra một gốc cây Cửu Diệp.
- Phù Thú Đồ Phổ, thu!
Ở tầng một, cuộn tranh dưới sự khống chế của tam tổ lập tức thu lại, hóa thành một đạo u quang biến mất tại chỗ.
Vương Lâm ánh mắt lóe lên, không nói lời nào, cầm lấy cuộn tranh chính mình xuất ra, không có thời gian xem xét, thu vào trong túi trữ vật. Sau đó hướng về cửa ra lóe lên bay đi.
Tại hố sâu ở Tiên Di chi địa, Vương Lâm triệu tập hồn phách bao vây toàn thân, từ trong cái cây khổng lồ kia bay ra. Lúc này bên ngoài đã là đêm khuya, tối đen như mực.
Sau khi bay ra thân mình hắn lại lóe lên, biến mất hoàn toàn, ý cảnh tàn hồn của tam tổ kia Vương Lâm cũng không trả lại. Vật ấy nếu đã rời khỏi tam tổ thì sẽ tự do tồn tại, không còn chịu sự khống chế của tam tổ. Nếu không năm đó lão tổ Cự Ma Tộc cũng không có khả năng đoạt được vật ấy.
Thậm chí tam tổ khi còn nhìn thấy Vương Lâm nếu có thể khống chế thì đã sớm lấy đi rồi.
Mặt khác, theo lời tam tổ kia nói Vương Lâm cảm thấy người này đối với ý cảnh tàn hồn cũng không phải quá coi trọng, dường như có cũng được mà không có cũng được.
Tuy nhiên đối với Vương Lâm mà nói thì một tia ý cảnh tàn hồn này lại rất có tác dụng. Đây chính là thủ đoạn tối hậu sau này hắn sẽ dùng để đối phó với người khác.
Trên Chu Tước Sơn, Chu Tước Tử giờ phút này đang ở cấm địa phía sau núi khoanh chân tĩnh tọa. Bay trước người hắn là một tinh thạch màu đỏ, tinh thạch này có hình dạng như trái tim. Đây chính là Tu Tinh Chi Tâm khống chế Tu Tinh Chi Tinh.
Ít lâu sau, Chu Tước Tử mở hai mắt, trong mắt lộ ra một vẻ điên cuồng. Ánh mắt này không mấy khi thấy có ở hắn.
- Vân Tước Tử, lão phu không hận Tiên Di Tộc, nhưng đối với ngươi ta hận ngập trời. Tên phản đồ này, ha ha, ngươi làm phản hay lắm. Lúc ngươi đánh lén ta, tuy ta có bị thương nhưng trong lòng cũng lấy làm hưng phấn. Kiền Bình Hải, nếu ngươi có linh thì hãy tận mắt mà xem, đây chính là người năm đó người lựa chọn!
- Vân Tước Tử, ngươi và ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tư chất không hơn kém bao nhiêu, nhưng tại sao Chu Tước Tử đời trước Kiền Bình Hải lại đối với ngươi luôn có vài phần đặc biệt. Đối với ngươi thì khen ngợi vô cùng, còn đối với ta thì không ngừng mắng chửi, nhìn ta mà ánh mắt lộ hàn quang, như thể chỉ cần ta phạm lỗi là sẽ giết ta ngay vậy.
- Năm đó khi hắn cho ta Chu Tước huyền trận, ta cực kỳ hưng phấn, ta đối với hắn cũng có chút cảm kích mãnh liệt. Thậm chí những việc trước kia ta cũng quên tất cả, trong đầu chỉ thầm nghĩ một việc, đó là đem cả cuộc đời dâng hiến cho Chu Tước Tinh, làm tốt vai trò Chu Tước Tử.
- Nhưng ta không thể ngờ Kiền Bình Hải lại ác độc như vậy. Chu Tước huyền trận kia vốn là con dao hai lưỡi, mỗi một lần sử dụng nguyên thần sẽ tổn hại rất lớn. Đến khi dùng một số lần nhất định sẽ tổn hại nguyên thần cả đời, vĩnh viễn không thể khôi phục. Mãi cho đến khi hắn chết ta vẫn không hiểu được tất cả chuyện này rốt cuộc là vì sao?
- Nếu lão phu năm đó không âm thầm ra tay, chuẩn bị nhiều năm, cuối cùng trước lúc Chu Tước Tử đời trước chết đã lấy được Tu Tinh Chi Tâm, chỉ sợ đương kim Chu Tước Tử sẽ không phải là lão phu.
- Kiền Bình Hải, ngươi có mắt như mù, không ngờ trước khi chết lại chỉ ra và xác nhận Vân Tước Tử là Chu Tước Tử đời tiếp theo. Nếu lão phu thật sự làm theo tâm nguyện của ngươi, đem Tu Tinh Chi Tâm giao cho Vân Tước Tử thì bây giờ Chu Tước Tinh đã sớm trở thành thiên hạ của Tiên Di Tộc rồi. Kiền Bình Hải, ngươi là lão thất phu, thi thể của ngươi lão phu không an táng tại Chu Tước mộ mà đem bán cho Thi Âm Tông. Chỉ có như vậy mới có thể làm cho mối hận của lão phu đối với ngươi giảm đi một phần.
- Kiền Bình Hải, sự thật đã chứng minh, ta mới là người thích hợp nhất để trở thành Chu Tước Tử! Năm đó ngươi sai rồi, sai vô cùng!
- Lão phu tìm trên toàn bộ Chu Tước Tinh, rốt cuộc trong đám hậu nhân của ngươi tìm được Kiền Phong. Người này linh căn của hắn cũng giống với ngươi, dáng vẻ của hắn so với ngươi năm đó cũng không khác biệt nhiều, mỗi lần nhìn đến hắn, mối hận đối với ngươi lại tăng thêm vài phần. Lão phu muốn nuôi hắn khôn lớn, truyền cho hắn Chu Tước huyền trận cũng giống như năm đó ngươi đối xử với ta. Mỗi lần nhìn thấy hắn sử dụng Chu Tước huyền trận, trong lòng ta lại tràn đầy sảng khoái.
- Chỉ có như vậy ta mới có thể báo đáp được những gì năm đó ngươi đã làm cho ta!
- Vân Tước Tử, ngươi biết được sự tồn tại của Tu Tinh Chi Tinh nên cho lão phu thời gian ba tháng để lão phu cân nhắc. Rốt cuộc cùng chết với các ngươi hay trao đổi với Liên Minh Tu Chân, cái nào nên làm hơn.
- Tu Tinh Chi Tinh tuy đã bị Chu Tước Tử đời thứ hai phong ấn, các đời Chu Tước Tử về sau không thể khống chế, nhưng chỉ cần phá nát Tu Tinh Chi Tâm có thể khiến cho Tu Tinh Chi Tinh cũng bị phá nát, việc này có thể làm được. Chẳng qua cái giá phải trả là quá lớn, mệnh hồn của lão phu cũng ở trong Tu Tinh Chi Tinh kia, một khi nó bị phá nát thì lão phu cũng sẽ tử vong. Liên Minh Tu Chân sẽ không dễ dàng nhúng tay vào tất cả sự tình của các tu chân tinh, nhưng với một điều kiện tiên quyết, đó là Tu Tinh Chi Tinh không bị phá nát. Nói về mức độ để ý tới Tu Tinh Chi Tinh thì Liên Minh Tu Chân có một thái độ rất điên cuồng. Về điều này các đời Chu Tước Tử đều rất nghi ngờ nhưng không thể đoán được tại sao lại như thế. Chỉ biết được rằng nếu Tu Tinh Chi Tinh bị phá nát, Liên Minh Tu Chân sẽ phái người đến điều tra, tới lúc đó, bọn tiểu nhân Tiên Di Tộc các ngươi chắc chắn sẽ chết không còn nghi ngờ gì.
- Ngươi cho ta ba tháng thời gian chính là muốn ta thận trọng suy xét, không muốn bức bách ta. Vân Tước Tử, lão phu tiện thể chơi đùa với ngươi một phen, nếu ngươi thua, trước khi tuổi thọ của lão phu kết thúc sao có thể giao Chu Tước Tinh này cho ngươi. Chỉ khi nào ngươi thắng lão phu mới điên cuồng hủy diệt toàn bộ Chu Tước Tinh, kéo cả Tiên Di Tộc của ngươi chết chung.
- Lão phu không được làm Chu Tước Tử đầu tiên, nhưng cũng muốn làm Chu Tước Tử cuối cùng! Ngươi không nên cho ta cơ hội!
Vẻ điên cuồng trong hai mắt của Chu Tước Tử càng nồng đậm, hắn điên cuồng cười rộ lên.
Phía tây Chu Tước đại lục là một bình nguyên, trên mặt đất chi chít rất nhiều túp lều, từ xa nhìn lại, túp lều có không dưới một ngàn chiếc.
Một đám tu sĩ, người ở bên trong người ở bên ngoài túp lều, khoanh chân tĩnh tọa.
Những tu sĩ này tuyệt đại bộ phận đều là đệ tử của tu chân quốc cấp năm. Nơi đây là phòng tuyến phía tây của Chu Tước đại lục.
Ba tháng hòa hoãn này đối với tu sĩ mà nói là một thời gian dưỡng thương hiếm có. Tuy nhiên việc phòng bị không có lúc nào ngừng lại, mỗi ngày đều có rất đông tu sĩ ra ngoài tuần tra.
Ở phía ngoài cách chỗ bọn họ một vạn dặm là một màn sương đen dày đặc. Ở nơi đó là đại quân tiến công của Tiên Di Tộc ở phía tây.
Ở vị trí trung tâm của phòng tuyến là một túp lều tương đối hoa lệ. Kiền Phong lúc này đang khoanh chân ngồi bên ngoài, Hồng Điệp đứng ở phía sau hắn, hai mắt ảm đạm không chút ánh sáng lộ ra vẻ mê man ẩn chứa một một tia vùng vẫy dữ dội.
Kiền Phong ánh mắt như điện, nhìn chằm chằm màn sương đen ở đằng xa vạn dặm, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
- Lão già này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Lúc này hết sức nguy ngập, chi bằng bỏ Chu Tước Tinh rời đi xa, chờ sau này có sức phản kháng lại quay trở về. Cứ giằng co như bây giờ, thời gian quá dài, lòng người chắc chắn sẽ loạn.
Hắn trầm mặc ít lâu rồi hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chớp động, lẩm bẩm:
- Không biết Tằng Ngưu giờ này đang ở nơi nào. Người này đã đả thương ta, nếu ta gặp được nhất định sẽ nuốt lấy ý cảnh của hắn. Thập Ức Tôn Hồn Phiên tuy hùng mạnh nhưng lão già này đã cho ta một pháp bảo, nhìn vào khả năng lựa chọn của lão già này thì pháp bảo ấy hẳn là uy lực rất lớn. Có vật ấy, đối phó với Thập Ức Tôn Hồn Phiên ta nhất định sẽ nắm chắc phần thắng.
- Tuy nhiên không đến vạn bất đắc dĩ ta cũng không muốn sử dụng pháp bảo do lão đưa. Lão thất phu này vẫn ẩn giấu ý đồ sâu xa, nhưng hắn lại không biết ta đã sớm nhìn ra ý thái độ của hắn đối với ta có chút kỳ lạ.
- Muốn nuốt lấy ý cảnh của Tằng Ngưu cần phải có sư muội trợ giúp, việc này cần phải tính toán cẩn thận một chút! Nuốt ý cảnh của người này xong ta sẽ thu ý cảnh của sư muội rồi rời khỏi Chu Tước Tinh này. Trời đất bao la mặc cho ta tiêu tiêu tự tại, danh hiệu Chu Tước Tử này trước đây ta có để ý một chút, nhưng hiện tại Chu Tước Tinh đại loạn, cái danh hiệu này có được cũng vô dụng! Tuy nhiên trước khi đi, con tiện nhân Tử Tâm kia ta phải hành hạ đến chết.
Một tháng sau, tại Thi Âm Tâm ở Triệu Quốc trên bình nguyên hoang vắng xuất hiện một người. Người này là một thanh niên toàn thân mặc áo trắng, trên mặt lộ ra vẻ tang thương vô cùng.
Hắn chính là Vương Lâm.
Sau khi đi khỏi Tiên Di chi địa, Vương Lâm không hề nghỉ ngơi, trực tiếp dùng truyền tống trận của Sở Quốc đi ra chiến trường ngoại vực, tại nơi đó chuẩn bị thu những du hồn để khôi phục Thập Ức Tôn Hồn Phiên.
Đáng tiếc, tuy tìm thấy du hồn những du hồn này không thể khôi phục được Thập Ức Tôn Hồn Phiên. Một khi du hồn tiến vào trong cây phiên sẽ lập tức phát cuồng, cắn nuốt hồn phách để lớn lên, cuối cùng bị hồn phách bao vây tấn công rồi tan biến.
Cứ như giữa hai bên trời sinh xung khắc như nước với lửa.
Vì vậy, phương pháp lấy du hồn để khôi phục Thập Ức Tôn Hồn Phiên đã thất bại.
Còn thôn hồn, Vương Lâm cũng bắt đầu thử, nhưng cuối cùng kết quả cũng giống như trước. Đến lúc này, hắn đành bỏ qua phương pháp khôi phục này, rời khỏi chiến trường ngoại vực.
Hiện giờ, mục tiêu cuối cùng của Vương Lâm chính là chỗ sâu bên dưới Thi Âm Tông ở Triệu Quốc năm đó đã nhìn thấy một thân thể khổng lồ.
Khi Cự Ma Tộc đến Chu Tước Tinh, tổ tiên của Cự Ma Tộc đã định cư tại nơi này.
Trong túi trữ vật của Vương Lâm có một cây búa lớn, cây búa này là vũ khí của tổ tiên Cự Ma Tộc.
Đến nơi này, Vương Lâm chuẩn bị lấy một lượng lớn huyết dịch của tổ tiên Cự Ma Tộc để bổn tôn có thể thi triển thần thông của Cổ Thần, vì sắp rời khỏi nên phải chuẩn bị sẵn sàng.
Sự tình trên Chu Tước Tinh Vương Lâm không có hứng thú tham dự. Mục tiêu của hắn chỉ có một, rút mệnh hồn của mình ra khỏi Tu Tinh Chi Tinh, sau đó trời cao biển rộng rời khỏi Chu Tước Tinh đi Thiên Vận Tinh bái sư, ở một phương trời khác tu luyện tới Vấn Đỉnh kỳ.
Ngày sau nhất định hắn sẽ còn trở về Chu Tước Tinh. Nhưng khi đó hắn tuyệt đối sẽ không như hiện giờ nước chảy bèo trôi mà sẽ phải giống như bậc đế vương, khiến cho một đời Chu Tước Tử phải ngưỡng mộ.
- Lại còn có Liên Minh Tu Chân, con quái vật này rốt cuộc tồn tại như thế nào. Nhất định ta sẽ có cơ hội để tìm hiểu!
Vương Lâm hít sâu, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, càng muốn rời khỏi.
- Nhưng trước hết, tuy Chu Tước Tử ta không có khả năng đối phó, nhưng hai đệ tử của hắn là Kiền Phong và Liễu Mi thì ta phải thỉnh giáo một phen!