Trong bầu trời mênh mông bên ngoài Chu Tước Tinh, sắc mặt Liễu Mi rất khó coi đang giẫm chân lên một chùm ánh sáng màu tím bay đi như tên bắn.
- Vương Lâm…
Liễu Mi cắn chặt môi dưới, hóa thành một đạo lưu tinh bay về phương xa như lôi đình.
- Nếu không phải sư phụ âm thầm đem chủ hồn thứ bốn của Thập Ức Tôn Hồn Phiên cho ta, sợ rằng khi bị tứ đại chủ hồn của ngươi truy sát ta đã chết rồi!
Trên trán Liễu Mi lóe lên tử quang, chỉ thấy một cây châm nho nhỏ liên tục lấp lánh trên mi tâm nàng.
- Ngày sau gặp lại, ta nhất định sẽ không thảm hại giống như bây giờ. Vương Lâm! Ngươi nhất định sẽ không nhận ra ta. Sau Thiên Huyễn Vô Tình Đạo sẽ là Vạn Huyễn Thiên Ma Đạo.
Trong mắt Liễu Mi lóe lên hàn quang, rồi biến mất trong bầu trời sao.
Không chỉ có một mình Liễu Mi rời khỏi Chu Tước Tinh. Lúc này trong vũ trụ mênh mông cũng còn có một cô gái đang bay đi như tên bắn. Trên mặt nàng đeo một chiếc khăn lụa màu tím, ánh mắt bình tĩnh. Nàng chính là Tử Tâm.
Vân Thiên Tông ở Sở Quốc trên Chu Tước Tinh. Trong căn lầu khi xưa Lý Mộ Uyển sinh sống, lúc này có một người đang ngồi. Người đó mặc một bộ quần áo màu trắng, mái tóc được cột đơn giản xỏa xuống lưng. Tướng mạo hắn rất bình thường nhưng lại toát ra một luồng khí chất kỳ dị làm cho người ta nhìn thấy một lần sẽ không bao giờ quên.
Hai mắt hắn bình thản, trắng đen rõ ràng giống như những đứa bé. Nhưng trong mắt hắn lại ẩn chứa vẻ sâu sắc, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy lạc mất phương hướng.
Lúc này sắc mặt hắn hết sức thản nhiên. Hắn ngồi ở đó, nhưng ánh mắt lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Trên mặt đất bên ngoài của sổ có một con hổ đang uể oải nằm im. Nó đang nằm đó phơi nắng, cặp mắt lâu lâu lại mở ra thao láo rồi gầm nhẹ vài tiếng. Nó lại xoay người, ưỡn bụng ra để sưởi ấm.
Một cô gái ngồi khoanh chân bên cạnh con hổ. Khuôn mặt nàng có một sự thanh khiết, đặc biệt là vẻ ngây thơ khiến cho nàng càng trở nên xinh đẹp. Nàng ngồi đó thổ nạp, hai đạo khí màu trắng từ trong mũi nàng bay ra rồi tập hợp lại trên đỉnh đầu.
Người đàn ông đang ngồi trong ngôi lầu, không phải ai khác mà chính là Vương Lâm.
Một năm trước hắn từ trong Chu Tước mộ đi ra rồi quay trở về Triệu Quốc. Khi hắn đi đến chỗ này thì lập tức bế quan. Lần bế quan này của hắn đúng một năm.
Sau một năm, những vết thương của Vương Lâm ở Chu Tước mộ mới hoàn toàn khôi phục. Tu vi hắn cũng có chút tinh tiến, tuy không đạt tới Anh Biến trung kỳ nhưng tu vi Anh Biến sơ kỳ cũng tăng tiến không ít.
Bảy ngày trước, Chu Vũ Thái ở Chu Tước Quốc đưa thiệp tới mời Vương Lâm tham gia vào nghi lễ phong hào nhưng việc này bị Vương Lâm khéo léo từ chối.
Chu Vũ Thái biết được ý Vương Lâm đã quyết nên cũng không muốn níu kéo. Hắn đã phát lời thề, chỉ cần hắn còn sống ngày nào thì tất cả những người có quan hệ với Vương Lâm sẽ được bảo vệ bình an ngày đó!
Vương Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi thu hồi ánh mắt lại, vỗ vào túi trữ vật. Vũ Tiên Kiếm lập tức bay ra lơ lửng ở trước mặt.
Vũ Tiên Kiếm vừa bay ra thì một Loan Đao cũng tự động từ trong túi trữ vật bay ra. Nó lượn vòng quanh Vũ Tiên Kiếm giống như cực kỳ vui vẻ.
- Chủ nhân! Lão tứ đã được ta thuần phục trở nên đặc biệt nghe lời. Lão tứ! Tới tham kiến chủ nhân đi!
Giọng nói của Hứa Lập Quốc từ trong Vũ Tiên Kiếm truyền ra. Ngay sau đó một làn hắc vụ từ trong Vũ Tiên Kiếm tràn ra, hóa thành hình dạng Hứa Lập Quốc. Lúc này, nét mặt của hắn cực kỳ đắc ý.
Loan Đao kia lập tức chấn động, một làn sương màu xanh đậm từ bên trong bay ra rồi hóa thành hình dạng của một đồng tử nhưng nhìn không rõ diện mạo. Sau khi xuất hiện nó nhìn về phía Vương Lâm rồi gật đầu, truyền ra một tia thần thức gượng gạo:
- Bái kiến!
Vương Lâm nhìn Loan Đao, trong lòng hắn lại càng thêm bội phục Hứa Lập Quốc.
Trước đây khi hắn tìm thấy Hứa Lập Quốc ở trong Chu Tước mộ, cũng không biết tên này sử dụng thủ đoạn gì mà sống chung với cây Loan Đao kia cực kỳ vui vẻ.
Loan Đao nhìn thấy Hứa Lập Quốc muốn đi, nó lập tức bay theo. Điều đó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Vương Lâm.
Đến bây giờ Vương Lâm còn chưa thể điều khiển được Loan Đao và cũng không có cách nào lưu lại thần thức ở bên trong. Chỉ khi nào Hứa Lập Quốc gặp nguy hiểm thì Loan Đao sẽ lập tức tương trợ.
Hứa Lập Quốc lúc này trở nên mạnh hơn trước rất nhiều lần. Nếu không phải trong lòng hắn luôn cảm thấy e ngại Vương Lâm, sống chết bị Vương Lâm nắm giữ trong lòng bàn tay và nếu đổi lại là một người khác thì Hứa Lập Quốc đã sớm làm phản rồi.
Vương Lâm tự nhận thấy mình không phải là đối thủ của Loan Đao, nếu dây dưa vào nó sẽ cực kỳ phiền phức. Cũng may Loan Đao không biết vì sao lại rất quyến luyến với Hứa Lập Quốc, nên hắn cũng có thể điều khiển được một chút.
Một năm qua Vương Lâm cũng từng bỏ công nghiên cứu Loan Đao. Hắn muốn biết rốt cuộc là mệnh hồn của ai trên Chu Tước Tinh lại mạnh đến như vậy, có thể hợp thành Loan Đao này.
Nhưng việc đó cũng chẳng có chút tiến triển. Sau một khoảng thời gian dài, Vương Lâm cũng không muốn đi tìm hiểu chuyện này nữa.
- Chủ nhân! Ta dẫn lão tứ đi ra ngoài dạo chơi một lát!
Hứa Lập Quốc nói xong, hắn thấy Vương Lâm gật đầu thì lập tức nhảy lên Vũ Tiên Kiếm rồi hóa thành một đạo cầu vồng từ bên trong cửa sổ lóe lên bay thẳng ra ngoài. Loan Đao cũng bám theo phía sau, phát ra những tiếng ngâm trong trẻo.
Một đao một kiếm trong nháy mắt đã biến mất ở phía chân trời, cũng không biết là đi đến chỗ nào.
Vương Lâm sờ vào túi trữ vật. Trước khi hắn đi còn có một số chuyện cần phải làm. Pháp bảo bên trong túi trữ vật còn rất nhiều thứ cần phải tế luyện lại. Dù sao lần này hắn rời khỏi chỗ này để đi Thiên Vận Tinh, con đường trước mặt quá mờ mịt cũng không biết sẽ phát sinh những chuyện gì.
Vương Lâm đang suy tư, đột nhiên từ trong hư vô vang lên một âm thanh cương quyết rồi chui thẳng vào trong tai hắn.
- Vương Lâm! Chuyện ngươi nhờ ta kiểm tra đã có manh mối! Ngoài Phượng Hoàng Thành của Sở Quốc có một chỗ được gọi là Tang Viên thôn! Sau này những chuyện nhỏ nhặt như vậy đừng làm phiền đến lão nhân gia ta nữa. Bây giờ lão tử làm thân vương rất vui vẻ không có thời gian để ý đến ngươi. Được rồi, khi nào ngươi đi thì nói cho ta biết một tiếng là được. Hai ta sẽ rời khỏi chỗ này!
Giọng nói Tư Đồ Nam rất thoải mái rồi dần dần biến mất. Khóe miệng Vương Lâm lộ ra một nụ cười mỉm. Sau khi hắn rời khỏi Chu Tước mộ thì gặp lại Tư Đồ Nam. Hắn định cùng lão trở về Sở Quốc xử lý xong một số chuyện vụn vặt sẽ rời khỏi chỗ này, nhưng Tư Đồ Nam đi được nửa đường lại nhìn thấy một hoàng cung của phàm nhân. Lão lập tức muốn trở thành thân vương. Lão nói không muốn cùng đi với Vương Lâm đến Sở Quốc rồi biến vào trong hoàng cung của người ta. Cũng không biết lão dùng thủ đoạn gì mà đến ngày thứ hai đã được hoàng đế sắc phong làm Tự Tình Kiên Vương!
Từ đó trở đi lão trở nên tiêu dao khoát hoạt nhưng cũng không quên chuyện rời khỏi chỗ này. Lão nói với Vương Lâm để trước khi đi hắn phải nói với lão một tiếng.
Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, đứng thẳng người lên rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Vương Lâm vừa mới xuất hiện, cô gái đang ngồi dưới bóng cây lập tức mở đôi mắt đẹp ra nhìn vào hắn. Nàng nhoẻn miệng cười, kết thúc thổ nạp, vui mừng nói:
- Thúc thúc! Người xem Tiểu Như tu luyện tiến triển thế nào! Con bây giờ đã là Ngưng Khí tầng hai rồi!
Cô gái đó chính là Chu Như!
Một năm trước khi Vương Lâm đi đến Sở Quốc, hắn lập tức lấy bảo tháp để Chu Như và Tiểu Bạch từ bên trong đi ra.
Đồ ăn Vương Lâm để trong bảo tháp khá nhiều cũng đủ cho Chu Như. Sau khi Chu Như đi ra, nàng năn nỉ Vương Lâm dạy mình tu tiên. Hắn cũng không muốn nàng cứ quấn lấy mình, bèn lấy khẩu quyết Ngưng Khí kỳ dạy cho nàng.
Vương Lâm nhìn cô gái duyên dáng yêu kiều ở trước mặt, mới đó mà Chu Như đã từ một cô bé trở thành một người trưởng thành. Nhìn nàng, hắn lại cảm thấy nhớ Lý Mộ Uyển.
- Thúc thúc! Người làm sao vậy?
Chu Như bước lên, ngạc nhiên nhìn Vương Lâm.
Những ký ức của Chu Như về Lý Mộ Uyển đã bị Vương Lâm xóa đi, khiến cho nàng không biết đến Lý Mộ Uyển. Còn Tiểu Bạch cũng không nói cho Chu Như biết những chuyện đó.
Vương Lâm khẽ vuốt mái tóc Chu Như, ánh mắt hắn có một sự yêu thương. Thứ ánh mắt này của hắn từ trước đến nay cũng chưa có nhiều. Tuy nhìn bề ngoài thì tuổi tác của hắn bây giờ không khác gì Chu Như, nhưng ánh mắt yêu thương của hắn lại rất tự nhiên.
- Thúc thúc già rồi! Nhìn thấy ngươi lại nhớ đến một người bạn cũ…
Vương Lâm khẽ nói.
Chu Như nở một nụ cười duyên dáng. Giọng nàng giống như gió thổi chuông bạc, cười nói:
- Thúc thúc không già đâu! Ngày hôm trước có một vị tiểu sư đệ vừa mới nhập môn lén chạy tới đây hỏi có phải người là ca ca của con không!
Vương Lâm mỉm cười. Đứa bé này ngày hôm qua rõ ràng ngồi ở đây cả ngày, làm gì có vị tiểu sư đệ nào chạy đến đây chứ. Nàng nói như vậy rõ ràng muốn an ủi mình.
- Thúc thúc từ khi bắt đầu tu tiên đến nay đã gần sáu trăm năm, có thể không già sao?
Vương Lâm than nhẹ, trong ánh mắt hắn hiện lên một tia thương tang.
Khoảng thời gian sáu trăm năm hắn đã trải qua rất nhiều chuyện. Từ một kẻ phàm nhân không ai biết đến, dò dẫm từng bước đến khi trở thành người được chọn để làm Chu Tước Tử. Nhiều lúc hồi tưởng lại tất cả những chuyện đã xảy ra Vương Lâm cứ cảm thấy giống như một giấc mộng.
Sáu trăm năm tu tiên Vương Lâm biết được rất nhiều chuyện, đồng thời lòng hắn lại càng trở nên cứng rắn.
- Tiểu Như có nhớ cha mẹ không?
Vương Lâm nhìn Chu Như.
Cơ thể Chu Như khẽ run lên, trong ánh mắt nàng lộ ra một tia thương nhớ. Một lúc sau, nàng cúi đầu khẽ nói:
- Chỉ còn lại những ấn tượng mơ hồ…
Vương Lâm nhìn Chu Như, trong mắt hắn lộ ra một tia day dứt. Nếu không có hắn thì Chu Như lúc này sẽ đang ở bên cạnh cha mẹ. Nàng sẽ có một tuổi thơ ấm áp, chứ không phải như bây giờ chỉ có một con hổ làm bạn.
- Tiểu Như! Thúc thúc đưa ngươi về nhà…
Vương Lâm khẽ nói. Hắn khẽ vung tay áo, một đám mây lập tức xuất hiện dưới chân. Hắn kéo Chu Như lên, đám mây lập tức phóng thẳng lên trời rồi bay về phương xa.
Tiểu Bạch lập tức lật người dậy. Nó không thèm nằm phơi nắng nữa mà gầm lên một tiếng rồi phóng thẳng người lên không, bay theo phía sau.
- Thúc thúc! Người… Người tìm được cha mẹ của con rồi sao?
Trên đám mây, Chu Như cắn môi khẽ nói.
- Tìm được rồi! Tiểu Như! Từ nay về sau con phải hiếu thuận với cha mẹ. Nhớ kỹ, đạo hiếu là việc quan trọng nhất của đời người, không hiếu thuận sẽ không phải là người!
Vương Lâm nói xong, trước mắt hắn lại hiện lên hình bóng của cha mẹ. Chu Như gật đầu. Nàng nhìn về phía Vương Lâm, do dự một lúc lâu mới nói:
- Thú thúc! Không phải người muốn mang con rời khỏi Chu Tước Tinh sao?
Vương Lâm liếc mắt nhìn Chu Như. Hắn than nhẹ một tiếng, nói:
- Tiểu Như! Con và ta duyên phận đã hết…
- Thúc thúc!
Cơ thể Chu Như chấn động, biến sắc, hai mắt đỏ hồng. Những giọt lệ của nàng đã tràn đầy khóe mắt.
- Đừng nhiều lời!
Vương Lâm trầm giọng nói, đám mây dưới chân lại tăng tốc bay về phương xa như tên bắn. Tiểu Bạch ở phía sau gầm lên một tiếng. Nó bay thẳng lên, trong mắt lộ ra vẻ bực bội, thầm nghĩ:
- Hổ gia gia chạy không nhanh nhưng đừng hòng cắt đuôi ta. Gia gia cho dù hộc máu cũng phải đuổi kịp cho bằng được!