Thiên Vận Tông ở giữa một vùng đất hồng hoang phía đông của Thiên Vận Tinh.
Thập Vạn Đại Sơn bị bao phủ dày đặc, tràn ngập mây mưa sương mù, từ xa nhìn lại giống như bị một chiếc khăn che mặt, làm cho người ta không thể thấy rõ diện mạo.
Một tòa cung điện rất lớn lơ lửng ở giữa không trung, lẳng lặng sừng sững tỏa ra kim quang dịu dàng.
Ở dưới cung điện là hàng loạt những khối đá tạo thành những bậc thềm lơ lửng uốn lượn trực tiếp hạ xuống bên trong ngọn núi lớn phía dưới.
Nơi đây chính là sơn môn bên ngoài Thiên Vận Tông.
Lúc này, từng đạo kiếm quang từ trong Thiên Vận Tinh không ngừng bay qua bay lại, tới lui cực kỳ náo nhiệt.
Vương Lâm đứng ở bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, nhìn cung điện lơ lửng giữa không trung ở phía xa, lẳng lặng hồi lâu, hít sâu, nâng chân bước về phía trước.
Cả người hắn hóa thành một đạo bạch quang, chợt lóe lên bay nhanh về phía trước.
Không lâu sau, Vương Lâm đi tới phía trên một ngọn núi lớn. Đang lúc hạ xuống bỗng nhiên thần sắc hắn khẽ động, thân mình dừng lại, lơ lửng giữa không trung, nhìn về phía xa xa.
- Người đang đến hãy dừng lại!
Một thanh âm nhẹ nhàng từ xa theo hư không truyền lại. Thanh âm này rất nhẹ, không có một chút nóng giận, truyền vào tai nghe không ra là nam hay nữ.
Vương Lâm cung kính ôm quyền, cất cao giọng nói:
- Vương Lâm từ Chu Tước Tinh đến bái kiến Thiên Vận Tử tiền bối!
- Vương Lâm, thủy tổ đại nhân đã biết được việc ngươi đến đây. Nhưng muốn gia nhập Thiên Vận Tông ta, cho dù là đệ tử tầm thường cũng phải qua Tam Quan Chi Lễ. Ngươi có chấp nhận không?
Vương Lâm vẻ mặt nghiêm túc, không trực tiếp trả lời mà hỏi:
- Không biết tam quan là những cửa gì?
- Cửa thứ nhất là Nhân Chi Quan, cửa này khảo nghiệm đạo tâm của ngươi. Cửa thứ hai là Địa Chi Quan, khảo nghiệm tu vi của ngươi. Cửa thứ ba là Thiên Chi Quan, khảo nghiệm ý cảnh của ngươi! Chỉ có qua được ba cửa này thì ngươi mới có đủ tư cách trở thành đệ tử của Thiên Vận Tông! Ngươi có dám không?
Thanh âm kia trước sau vẫn bình thản, từ từ truyền đến, không có một chút nóng giận.
Tiếng nói vừa dứt, hàng vạn đạo tinh quang từ hư không bốn phía lập tức lóe ra, nhanh chóng ngưng kết với nhau thành một vòng sáng hình bầu dục.
Vòng sáng này bay trước người Vương Lâm.
Vương Lâm mỉm cười, thong dong nói:
- Có gì không dám!
Nói xong, hắn bước về phía trước, trực tiếp bước vào bên trong vòng sáng.
Phía trên một ngọn núi lớn bên trong Thiên Vận Tông có một cây bồ đề.
Tán cây này rất lớn, từ xa nhìn lại giống như một cái ô cực lớn, làm cho người ta nhìn thấy liền dâng lên một cảm giác sùng bái.
Lúc này, bên dưới cây đại thụ có ba người đang đứng.
Người đứng trước là một lão già, người này mặt mũi hiền lành, đầu bạc phất phơ, nhưng trông cũng không có vẻ già lắm, ngược lại có cảm giác hai mắt người này so với một vài người tráng niên lại càng sáng hơn.
Nhất là lông mày cứ như hai con bạch long từ đuôi mắt rủ xuống, theo gió thổi qua chậm rãi đung đưa.
Ánh mắt hắn nhìn ra xa, lộ ra một vẻ sâu sắc.
Có hai người cung kính đứng phía sau hắn. Hai người này thoạt nhìn ước chừng trên dưới ba mươi tuổi, trong đó có một người vẻ mặt tươi cười, nhìn qua cực kỳ hiền lành. Người còn lại vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng, đứng ở đó không hề nhúc nhích.
- Sư phụ, người này chẳng qua chỉ là đệ tử ký danh, cần gì phải qua ba cửa ải nhập môn?
Người có vẻ hiền lành liếc nhìn lão già đứng trước, thấp giọng nói.
Lão già ánh mắt như điện, nhìn vào khoảng không phía xa, ít lâu sau, từ từ nói:
- Đây là người mà năm đó vi sư động lòng, có ý muốn thu nhận. Qua mấy trăm năm có thể đạt tới được tu vi như thế này quả là không đơn giản!
Nam tử vẻ mặt hiền lành kia, mỉm cười, nói:
- Có thể lọt vào mắt của sư phụ, đó chính là phúc phận của hắn.
- Nếu hắn qua được ba cửa ải, hãy dẫn hắn tới Tử Vân Các!
Lão già lại thoáng nhìn vào khoảng không, thân mình khẽ động, bước về phía trước, biến mất tại chỗ.
Người có tướng mạo hiền lành cùng với thanh niên vẻ mặt lạnh như băng hai người đồng thời vâng mệnh, cúi đầu cung kính tiễn lão già rời khỏi.
- Tử Vân Các… Thú vị!
Thanh niên vẻ mặt lạnh như băng kia khóe miệng cười lạnh, nói.
- Chu sư đệ, tại sao lại thú vị?
Người hiền lành kia xoay người nhìn thanh niên họ Chu.
- Đại sư huynh, huynh đang thử đệ phải không? Tử Vân Các đâu phải là nơi những đệ tử ký danh tầm thường có thể đến. Huynh ở Tử Thiên Các, đệ ở Tử Mộng Các, đều là những nơi chỉ có đệ tử chân chính của sư phụ mới có thể ở! Chỉ sợ dùng không được bao lâu, Tử Vân Các ngày trước sẽ đổi tên thành Tử Lâm Các mới đúng!
Thanh niên họ Chu lạnh lùng nói.
Người có vẻ mặt hiền lành kia mỉm cười nói:
- Vương Lâm này cũng thật sự tài giỏi, có thể làm sư phụ động lòng thu làm đồ đệ cũng là hợp lý. Sư huynh đệ chúng ta lại có thêm một người chẳng phải là chuyện vui hay sao.
- Đại sư huynh không nên nghĩ một đằng nói một nẻo mới phải!
Thanh niên họ Chu hừ nhẹ một tiếng, vung tay áo, xoay người rời khỏi.
Giờ phút này chỉ còn lại một mình thanh niên hiền lành. Hắn bình thản nhìn về phía xa xa, ánh mắt lộ ra một vẻ khó hiểu, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Tử Vân Các… Sự sắp xếp của sư phụ thật sự rất thú vị… Tôn Vân sư đệ à, xem ra tấm lòng sư phụ đối với ngươi thật sự không còn chút nào…
Lại nói đến Vương Lâm sau khi bước vào trong vòng sáng, trước mắt lóe lên hiện ra ở một nơi trắng xóa.
Nơi này liếc nhìn không thấy biên giới cứ như tồn tại trong hư vô. Đứng ở nơi đây, một cảm giác cô độc không tự chủ được dâng lên trong lòng.
Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, cảm giác cô độc trong lòng lập tức bị quét sạch.
- Rất thú vị, lúc này không ngờ có thể khiến cho tâm niệm biến đổi!
Vương Lâm nhìn bốn phía, thần thức đảo qua, điên cuồng quét ngang ra bốn phía.
Với thần thức Anh Biến sơ kỳ của hắn quét qua, phạm vi mấy vạn dặm lập tức thấy được rõ ràng.
- Cửa thứ nhất, khảo nghiệm đạo tâm…
Vương Lâm trầm ngâm ít lâu.
Đúng lúc này, bỗng nhiên xa xa xuất hiện một thân ảnh lờ mờ, hướng về Vương Lâm từng bước một đi tới.
Vương Lâm tập trung nhìn, thân mình không động đậy.
Thân ảnh kia dần dần tiến đến gần, lộ ra một dung nhan xinh đẹp, nàng chính là Lý Mộ Uyển.
Lý Mộ Uyển nhìn Vương Lâm, khóe miệng mỉm cười vui vẻ, làn mỗi khẽ động, nhẹ nhàng nói cái gì đó, nhưng Vương Lâm một chút cũng không thể nghe thấy được.
Ít lâu sau, Lý Mộ Uyển trên mặt lộ vẻ lo lắng, lại tiến lên vài bước.
Vương Lâm nhìn Lý Mộ Uyển, hạ giọng nói:
- Đây là cửa thứ nhất sao… Đúng là sự biến hóa của đạo tâm, nhưng thế này…
Vương Lâm than nhẹ, hai chân bước về phía trước, cả người hóa thành một đạo bạch quang trực tiếp đi tới bên người Lý Mộ Uyển, vòng tay qua eo Lý Mộ Uyển, cười nói:
- Đạo tâm… Đạo tâm…
Lý Mộ Uyển khóe miệng mỉm cười, cùng với Vương Lâm dần dần biến mất…
Dưới cây bồ đề bên trong Thiên Vận Tông, thanh niên vẻ mặt hiền lành lúc này khẽ a một tiếng, hai mắt lộ ra vẻ kỳ dị.
- Nếu không phải sư phụ nhìn lầm người thì người này cũng là đại trí tuệ! Người bình thường khi vào cửa thứ nhất này sẽ có hai loại biểu hiện, nếu không tĩnh tâm tránh né thì cũng cưỡng chế giải trừ, người này cũng thật là thú vị, không ngờ lại tiến lên vấn đạo!