Vương Lâm thầm than, đi ra ngoài lầu các, chỉ thấy Bạch Vi mặc quần áo màu tím, phía trên có điểm xuyết một vài cánh hoa. Người này tướng mạo vốn cực kỳ anh tuấn, lúc này ăn mặc như vậy, ánh mặt trời nhoáng lên một cái, có cảm giác như giống một giai nhân. Vương Lâm giữ một khoảng cách nhất định với người này, trầm giọng nói:
- Không biết tam sư huynh có chuyện gì?
Bạch Vi thản nhiên cười, mím mím môi dưới, nói:
- Đương nhiên là có chuyện. Thất sư đệ, quần áo lệnh bài ngươi vẫn chưa lấy, ta đã lấy hết rồi mang tới cho ngươi đây.
Nói xong hắn vung tay phải lên, một túi trữ vật hướng về Vương Lâm bay tới. Vương Lâm nhận lấy, thần thức đảo qua, bên trong quả nhiên có đặt hai bộ quần áo màu tím cùng với lệnh bài.
- Đa tạ!
Vương Lâm ôm quyền, trầm tĩnh nói.
- Đừng ngại, Tử Hệ sơn này ngươi không quen thuộc, chỉ bằng để cho sư huynh giới thiệu cho ngươi một lần?
Bạch Vi cười nói.
Vương Lâm trong mắt lộ vẻ cổ quái, kiên quyết cự tuyệt, nói:
- Hảo ý của sư huynh tại hạ xin nhận, nhưng bây giờ không thể, tại hạ còn muốn tu hành, xin hẹn tam sư huynh ngày khác.
Vương Lâm nói xong lui ra phía sau hai bước. Bạch Vi này hắn xem ra cực kỳ cổ quái, tiếp xúc với người này toàn thân Vương Lâm có một một loại cảm giác vô cùng không thoải mái.
Bạch Vi nhìn Vương Lâm, vẻ mặt có chút ảm đạm, hạ giọng nói:
- Thất sư đệ, Bạch mỗ cũng không có ác ý, chỉ là trong Tử Hệ rắc rối phức tạp, Bạch mỗ đêm qua suy nghĩ rất nhiều, lúc này mới hạ quyết tâm nói cho ngươi biết, chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn nghe?
Vương Lâm trầm ngâm ít lâu, tay phải vỗ túi trữ vật, lập tức bạch quang lóe lên, trên mặt đất hiện ra một cái bàn, bên trên còn đặt một bộ trà cụ.
Vương Lâm ánh mắt trong sáng, nhấc vạt áo lên, ngồi một bên, cười nói:
- Tam sư huynh, mời ngồi!
Bạch vi cười khẽ, ngồi ở một bên, cầm ấm trà rót trước cho Vương Lâm một ly, sau đó mới rót cho mình một ly, sau khi buông ấm trà, hắn hạ giọng nói:
- Ngày đó khi từ biệt, ta thật sự không nghĩ tới ngươi không ngờ lại là đệ tử ký danh mà sư tôn ngẫu nhiên nhắc đến năm đó!
Vương Lâm mỉm cười không nói gì.
Bạch Vi cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm, hai mắt lóe lên, bỗng nhiên nói:
- Vương Lâm, cẩn thận với đại sư huynh!
Vương Lâm sắc mặt không đổi, ngẩng đầu nhìn Bạch Vi, chờ câu tiếp theo của đối phương.
Bạch Vi buông chén trà, chậm rãi nói:
- Trong Tử Hệ thì đại sư huynh là người đi theo sư phụ sớm nhất, biết được rất nhiều việc mà chúng ta không biết. Nói ví dụ như sư phụ đã ở Thiên Vận Tinh vô số vạn năm, vì sao trong hàng đệ tử, ngoại trừ những một số rất ít ở bên ngoài, phần lớn đều mới chỉ tu luyện trên dưới ngàn năm, rất ít người vượt qua được vạn năm? Điểm này, người khác không biết, nhưng đại sư huynh nhất định sẽ biết!
Ánh mắt Vương Lâm ngưng lại, vấn đề này trước đây hắn cũng có suy xét, nhưng sự tình hắn biết được cũng không nhiều lắm, nên cũng không suy nghĩ sâu xa. Lúc này nghe Bạch Vi nói, hắn lập tức động tâm.
- Những đệ tử trước đây của sư phụ đã đi đâu? Vấn đề này không chỉ có ngươi và ta, thậm chí nhị sư huynh, tứ sư muội, ngũ sư muội đều không thể đoán ra!
Nếu trong Tử Hệ ta, ngoài đại sư huynh còn có người khác biết được thì ta đoán nhất định là thất sư đệ Tôn Vân năm đó. Thậm chí ta nghi nguyên nhân hắn rời khỏi sư môn cũng là bởi vì như thế!
Vương Lâm trầm mặc, ít lâu sau chậm rãi nói:
- Tam sư huynh, việc này nếu không thể kết luận, chớ nên đoán bừa!
Bạch Vi trong mắt lóe lên một tia kỳ dị, trầm mặc một chút, nói:
- Tử Hệ của chúng ta trong bảy hệ đệ tử của sư phụ là yếu nhất. Tuy nói như vậy nhưng tranh chấp cũng không phải không ít, nhất là đại sư huynh, hắn nhắm vào danh hiệu Thiên Vận Thất Tử cũng đã rất lâu rồi.
- Ngươi chớ coi thường đại sư huynh, tu vi trước kia của hắn không phải như vậy. Năm đó đại sư huynh tranh đoạt danh hiệu Thiên Vận Thất Tử với lục sư đệ thất bại, bị thương nặng không thể khôi phục, tu vi giảm sút nhiều. Nhưng người này cực kỳ cứng cỏi, dám bế quan mấy trăm năm, chuẩn bị rửa nhục.
- Đáng tiếc, lại xuất hiện một Tôn Vân. Tôn Vân đánh bại lục sư đệ và đại sư huynh, đoạt được danh hiệu Thiên Vận Thất Tử.
- Ba tháng sau vào dịp đại thọ của sư phụ sẽ là ngày phong lại danh hiệu Thiên Vận Thất Tử cho Tử Hệ ta. Lúc này đây, đại sư huynh tình thế bắt buộc, trừ phi lục sư đệ tu luyện bên ngoài trở về, nếu không ngươi là người bên ngoài tới, nhất định sẽ bị hắn diệt trừ!
Vương Lâm nhíu mày, trầm giọng nói:
- Danh hiệu Thiên Vận Thất Tử này chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi, sao phải cướp đoạt như vậy!
Bạch Vi ngẩn người ra nhìn Vương Lâm, hồi lâu sau cười ha hả, nói:
- Hư danh. Thất sư đệ, người phải biết, một khi trở thành Thiên Vận Thất Tử, trên toàn bộ Thiên Vận Tinh, ngươi chỉ đứng dưới vài người nhưng đứng trên vạn người, cho dù là tu chân quốc nào cũng không dám không vâng mệnh, hơn nữa còn có rất nhiều người đi theo.
- Ngoài ra, Thiên Vận Thất Tử cũng đều có một quốc gia riêng làm nơi một mình tu luyện, toàn bộ Thiên Vận Tinh có thể tùy ý lựa chọn, thậm chí cả tinh cầu bên ngoài cũng có cơ hội giành được!
- Những điều tiếp theo lại càng quan trọng hơn. Ngươi là tu sĩ Anh Biến kỳ, tâm nguyện lớn nhất của cuộc đời này không phải là Vấn Đỉnh kỳ sao. Vấn Đỉnh kỳ, sáng vấn đạo, chiều đã chết, nói như vậy chắc ngươi cũng hiểu, tu sĩ khi đạt tới Vấn Đỉnh kỳ cũng là một bước mạo hiểm lớn, thậm chí ngày cả khả năng sửa chữa cũng không có, cửu tử nhất sinh!
- Chỉ khi nào trở thành Thiên Vận Thất Tử, lúc đó sư phụ sẽ ra tay trợ giúp, tuy không thể đến mức hoàn toàn nắm chắc nhưng có thể tăng khả năng thành công lên ba phần! Ngươi nói xem, ai mà không động tâm!
Vương Lâm hít sâu, ánh mắt lóe lên.
- Còn chưa hết đâu, ngươi và ta cũng đều tu luyện cần phải có một lượng tiên ngọc rất lớn, cho dù làm đệ tử của sư phụ, theo sự nâng cao của tu vi, mỗi tháng cũng chỉ được cấp cho một lượng cố định, thật sự là không đủ. Chỉ khi nào trở thành Thiên Vận Thất Tử, toàn bộ tiên ngọc của Thiên Vận Tông sẽ cung ứng cho bảy người này một cách vô hạn!
- Ngươi vẫn chưa động tâm?
Đồng tử trong mắt Vương Lâm co rụt lại.
- Thêm nữa, nếu ngươi không quan tâm đến hư danh, không cần đến Vấn Đỉnh kỳ, không cần đến tiên ngọc thì ngươi cũng nên biết nếu trở thành Thiên Vận Thất Tử, sẽ có cơ hội thật sự được sư phụ truyền đạo! Sư phụ truyền đạo không phải là hão huyền, mà là thật sự được truyền thụ tiên thuật! Thiên Vận Thất Tử ngàn năm sẽ được truyền thụ một loại hạ phẩm tiên thuật, nhưng là một hạ phẩm tiên thuật hoàn chỉnh! Thiên Vận Thất Tử vạn năm lại tiếp tục được truyền thụ một loại hạ phẩm tiên thuật, hơn thế nữa sẽ được sư phụ đưa đến Liên Minh Tu Chân tiếp tục tu luyện sâu thêm, trở thành một tu sĩ đại thần thông chân chính trong tu chân giới!
- Làm Thiên Vận Thất Tử ngàn năm sẽ được truyền thụ hạ phẩm tiên thuật! Lời này chẳng lẽ là thật.
Vương Lâm ánh mắt tập trung, từng chữ một nói ra.
- Hoàn toàn chính xác! Lý Thắng Nam của Thanh Hệ là Thiên Vận Thất Tử ngàn năm, trăm năm trước, được sư phụ ban cho một hạ phẩm tiên thuật hoàn chỉnh. Cho tới bây giờ hắn vẫn còn đang bế quan tìm hiểu, một khi xuất quan, thực lực chắc chắn sẽ đạt tới một trình độ đáng sợ!
Bạch Vi gật đầu nói.
Vương Lâm trong mắt lóe lên những tia kỳ dị, sau khi trầm mặc ít lâu, gật gật đầu, hướng về Bạch Vi ôm quyền nói:
- Tam sư huynh, tại hạ hơi mệt, ngày khác sẽ đến bái phỏng!
Bạch Vi mỉm cười đứng dậy, nói:
- Không sao. Nếu đã như vậy, ta sẽ không quấy rầy nữa. Thất sư đệ, nếu có việc gì, hãy tới tìm ta!
Nói xong, Bạch Vi liền ôm quyền, xoay người đi ra phía ngoài.
Lúc hắn xoay người, vẻ tươi cười trên mặt hắn lập tức biến mất, thay vào đó là một vẻ âm trầm.
- Đại sư huynh, ngươi muốn trở thành Thiên Vận Thất Tử, chỉ cần một ngày Bạch Vi ta còn sống sẽ quyết không để cho ngươi có khả năng thành công, ta muốn cho ngươi lần nào cũng đều thất bại! Như thế mới có thể trả thù chuyện năm đó ngươi làm với ta!
Vương Lâm trở lại bên trong Tử Lâm Các, ánh mắt lóe lên.
Hạ phẩm tiên thuật hoàn chỉnh, nếu là trước đây Vương Lâm cũng không biết được nó quý báu đến mức độ nào. Nhưng sau một tháng ở cùng với Tư Đồ Nam, nhất là sau khi nắm giữ được tam thức sát chiêu, Vương Lâm đối với tiên thuật có hiểu biết rất sâu.
Tư Đồ Nam dựa vào một tiên thuật không hoàn chỉnh bắt chước tạo ra tam thức sát chiêu mà uy lực đã lớn như vậy, có thể thấy được uy lực của một tiên thuật hoàn chỉnh nhất định không thể tưởng tượng được.
Tiên nhân năm đó sở dĩ hùng mạnh là bởi vì hai nguyên nhân, nguyên nhân thứ nhất là tiên bảo, nguyên nhân thứ hai chính là tiên thuật!
Tiên nhân có được thượng phẩm tiên bảo, lại thêm nắm giữ thượng phẩm tiên thuật thì sự kết hợp này đúng là quá kinh khủng, tu vi lại càng cao, thực lực lại càng lớn!
Có thể so sánh được với tiên thuật, theo Vương Lâm biết có lẽ chỉ có thần thông của bộ tộc Cổ Thần mới có thể cùng với tiên thuật phân biệt cao thấp.
Thần thông của bộ tộc Cổ Thần Vương Lâm lấy được trong ký ức của Cổ Thần Đồ Ti có rất nhiều bản ghi chép, nhưng những thần thông đó cần phải là bộ tộc Cổ Thần mới có thể thi triển, hơn nữa yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, với tu vi của bổn tôn không thể vận dụng được.
- Thiên Vận Thất Tử quả là thú vị!
Vương Lâm ánh mắt lóe lên, trầm ngâm ít lâu, thay quần áo của đệ tử, xoay người ra khỏi Tử Lâm Các.
Lúc này đã gần đến buổi trưa, mặt trời chói chang nhô lên cao, tỏa ra từng trận hơi nóng. Vương Lâm mặc áo tím, tóc dài phất phơ theo gió, có một cảm giác rất phiêu dật.
Đi trên đỉnh Tử Hệ Sơn, dọc đường phàm là Tử Hệ đệ tử nhìn thấy Vương Lâm, không kể gần xa, đều dừng bước cung kính ôm quyền, xưng hô là thất sư tổ!
Vương Lâm trên đường đi, dần dần trong lòng có chút hiểu ra. Thiên Vận Tông này không hề giống như những tông phái trên Chu Tước Tinh trong việc phân chia vai vế, mà kế thừa thượng cổ môn phái tu tiên lấy thứ tự nhập môn trước sau để xác định.
Vì thế, nếu không phải là người đột nhiên nhập môn như Vương Lâm, hơn nữa việc phân chia vai vế lại vô cùng nghiêm khắc thì sẽ không bao giờ xuất hiện việc thay thế.
Điều này cũng giải thích vì sao Tôn Vân năm đó rõ ràng đã trở thành Thiên Vận Thất Tử, nhưng thấy Triệu Tinh Sát vẫn phải gọi một tiếng đại sư huynh như trước!
Tử Hệ Sơn thật lớn, Vương Lâm từ trước tới giờ đã tra xét nhiều lần, giờ phút này cũng không còn xa lạ, chỗ hắn đi tới là Phẩm Linh Các của Tử Hệ!
Lầu các này là chỗ các đệ tử hằng ngày lĩnh đan dược linh thạch, lệnh bài mà Bạch Vi lấy chính là từ nơi này.
Thân là đệ tử của Thiên Vận Tử tất nhiên sẽ được hưởng thụ một vài quyền lợi, ví dụ như tiên ngọc sẽ được một lượng nhất định. Vừa rồi hắn nghe Bạch vi nói về việc này, nên lúc này mới tới đây lĩnh tiên ngọc.
- Nếu muốn tranh đoạt danh hiệu Thiên Vận Thất Tử, tu vi nhất định phải đạt tới Anh Biến trung kỳ! Ở Thiên Vận Tông này, Vương Lâm ta phải làm một người ương ngạnh, nơi này cũng không phải là nơi cần phải che giấu khả năng, một khi chính mình yếu thế, chỉ sợ lập tức sẽ bị người khác giẫm nát trong lòng bàn chân. Thậm chí Thiên Vận Tử cũng ngầm đồng ý với loại hành vi này, nếu không, chắc chắn sẽ không xuất hiện cảnh tượng chém giết lúc trước!
- Một khi đã như vậy, ta muốn xem Vương Lâm ta rốt cuộc trong Thiên Vận Tông này sẽ đi được tới đâu, chỉ cần không động chạm đến sư phụ Thiên Vận Tử, ở đây tất cả đều cứ theo tự nhiên mà làm!
Vương Lâm trong mắt lóe lên tinh quang.