Tiếng gầm rít bên trong Thập Ức Tôn Hồn Phiên thấu ra khỏi Thập Ức Tôn Hồn Phiên, quanh quẩn bên trong nguyên thần của Vương Lâm. Tuy âm thanh này vẫn chưa truyền ra ngoài thân thể nhưng con Kỳ Lân đang đánh về phía Thiên Vận Tử lại như nghe được, thân mình nó bỗng nhiên run lên, không ngờ lập tức dừng lại. Cái đầu cực lớn của nó quay ngoắt lại, đôi mắt hung hãn lộ ra quang mang khó có thể tưởng tượng được, không ngừng quét mắt về đám người xung quanh!
Chẳng qua, nháy mắt khi tiếng gầm rít trong Thập Ức Tôn Hồn Phiên vang lên, Vương Lâm đã liền vận chuyển Thập Ức Tôn Hồn Phiên, đem tất cả tàn hồn che giấu thật kỹ. Lúc này, dưới sự tìm kiếm của Kỳ Lân quả thực không thể cảm giác được thêm chút nào nữa.
Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu nhướng mày.
Lúc này, Kỳ Lân đột nhiên dừng lại, Vũ Tiên Kiếm hình rắn đã bị Thiên Vận Tử hư không bắt lấy, khiến cho trung phẩm tiên thuật giữa không trung đã phát huy ra toàn bộ uy lực.
Chỉ thấy từng trận ánh sáng bảy màu từ mảnh trống rỗng giữa bầu trời điên cuồng phát ra. Cùng lúc đó, những âm thanh như những khúc nhạc của trời chậm rãi quanh quẩn khi những tầng mây ma sát nhau giữa không trung.
Một đám hư ảnh kỳ dị bỗng nhiên xuất hiện quẩn giữa không trung. Trong đó có đạo hư ảnh đứng chính giữa, mặc trường bào màu vàng, tản mát ra một cỗ tiên khí ngập trời. Dù chỉ là hư ảnh nhưng cũng có một cỗ thiên uy từ trên người khuếch tán ra.
Hắn đứng ở giữa không trung, ánh mắt nhìn vọng xuống dưới, dừng trên người những đệ tử của Đại La Kiếm Tông, vẫn chưa mở miệng nói gì. Nhưng rồi một âm thanh đầy uy nghiêm từ từ quanh quẩn khắp đất trời.
- Ta chính là hư ảo thân vĩnh hằng, sứ giả tiếp dẫn của thượng cổ tiên giới, tới để mở ra cho những tu sĩ của hạ giới!
Thanh âm này như được nói đi nói lại vô số lần. Sau khi hư ảnh kia nói xong, bàn tay khổng lồ ấn xuống phía dưới một chưởng. Lập tức, hư không nơi có hơn vạn đệ tử của Đại La Kiếm Tông lập tức nhoáng lên một cái, một đạo kim sắc hào quang lập tức phong kín toàn bộ nơi đó.
Cảnh tượng này khiến cho tất cả những tu sĩ đến mừng thọ đầy kinh hãi. Trong đó những tu sĩ có chút đại thần thông trong mắt lại ánh lên vẻ khiếp sợ.
- Thượng cổ tiên giới nếu đã bị huỷ diệt thì vì sao dưới Dẫn Tiên Thuật này còn có thể tiếp dẫn tiên nhân giáng lâm? Những người này nếu thật sự bị tiếp dẫn mà đi thì sẽ đi đâu? Chẳng lẽ là đi thượng cổ tiên giới bị phá nát kia? Hay là đến một nơi mà chưa có tu sĩ đi vào?
Vô số nghi vấn nổi lên trong lòng phần lớn những tu sĩ này.
Cùng với đó, trong lòng những tu sĩ này thì Thiên Vận Tử lập tức trở thành vô cùng thần bí.
- Dẫn Tiên Thuật này là trung phẩm tiên thuật, sao Thiên Vận Tử lại có thể tìm được trong một tu chân tinh hoang phế. Việc này nhất định có vấn đề!
Ngay tại khi trong lòng đám tu sĩ này đều đang đoán già đoán non, ánh mắt của Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu lập tức trở nên vô cùng âm trầm, lạnh lùng nói:
- Thiên Vận lão nhi, lão phu mang đệ tử tới chúc thọ nhà ngươi, không ngờ ngươi lại không để ý thân phận, trực tiếp hướng đệ tử của ta ra tay. Ngươi có ý gì?
Tay phải hắn phất lên, Vũ Tiên Kiếm hình rắn lập tức nhoáng lên một cái, từ giữa không trung bay trở lại bên người hắn. Hắn đơn giản cũng không muốn ngăn cản, mà muốn nhìn xem rốt cuộc hôm nay Thiên Vận Tử muốn làm gì?
Thần sắc của Thiên Vận Tử vẫn như thường, cười nói:
- Khiến cho đệ tử của ngươi cảm thụ một chút thượng cổ tiên giới năm đó chẳng phải là một chuyện tốt sao?
Khi hai người bọn hắn đang nói chuyện, những đệ tử của Đại La Kiếm Tông đều không thể tự khống chế, lần lượt bay lên biến mất trong không gian trống rỗng giữa không trung kia.
Từ trước tới sau sắc mặt của Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu luôn âm trầm, cũng không có động tác gì, chỉ lạnh lùng nhìn Thiên Vận Tử.
Đợi cho một đệ tử cuối cùng của Đại La Kiếm Tông biến mất trong hư không trống rỗng giữa bầu trời. Sự kỳ dị giữa không trung mới chậm rãi tiêu tan, khôi phục lại bình thường.
Thiên Vận Tử ngẩng đầu nhìn không trung, ôn hoà nói:
- Trung phẩm tiên thuật của lão phu tuy nói không có lực công kích nhưng sau khi thượng cổ tiên giới không còn mà vẫn có thể đem người đưa đi, còn đi đến nơi nào thì lão phu cũng không biết!
- Ngươi!
Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu nhìn chằm chằm vào Thiên Vận Tử, sắc mặt càng trở nên âm trầm!
Thiên Vận Tử nhìn Lăng Thiên Hậu nói:
- Kiếm Tôn đừng vội, ba ngày sau những đệ tử của Đại La Kiếm Tông ngươi sẽ quay trở về. Đến lúc đó, lão phu cũng muốn mượn mấy người, để hỏi xem rốt cục bọn hắn đến nơi nào, nhìn thấy cái gì?
Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu âm trầm một lát, không nói câu nào!
Trong lòng hắn biết rõ rằng với thân phận của Thiên Vận Tử quyết không thể làm trò trước mặt nhiều đạo hữu như thế, dùng thủ đoạn này để đối phó với đệ tử của mình. Nếu thật thế thì mặt mũi của Thiên Vận Tử sẽ mất hết. Lúc này nếu hắn đã nói ba ngày thì nhất định sẽ là ba ngày.
Động thái hôm nay của Thiên Vận Tử chẳng qua chính là làm nhục mình mà thôi.
Lúc này đây, trong số những tu sĩ xung quanh, có những người thông minh nhìn về phía không trung như đang suy nghĩ điều gì…
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn không trung, trở nên trầm tư. Dưới con mắt của hắn, trung phẩm tiên thuật này cực kỳ thần kỳ, chỉ nhìn một lần căn bản không có khả năng học được, nhưng cũng khiến cho hắn có thêm một tầng hiểu biết sâu sắc hơn về tiên thuật.
Tiên thuật này tạo thành từ trong hư ảo nhưng không phải do Thiên Vận Tử sáng tạo ra mà thực tế nó tồn tại vĩnh hằng. Chỉ cần có khẩu quyết và phương pháp, có đủ tư cách thì có thể thi triển ra ở bất kỳ chỗ nào, trực tiếp mang đi người mà mình muốn tiếp dẫn lên thượng cổ tiên giới. Sau khi thi triển Dẫn Tiên Thuật, Thiên Vận Tử vẫn chưa tuyên bố lần giảng đạo này chấm dứt mà hai mắt loé ra quang mang kỳ dị, từ từ nói:
- Lần này ngoại trừ đại thọ vạn năm tuổi của lão phu ra còn có một việc khác nữa muốn được chư vị đạo hữu làm chứng. Thiên Vận Tử ta có bảy hệ đệ tử, trong đó chỉ có hai hệ là Hoàng Hệ và Tử Hệ là không có người nào nắm giữ phong hiệu Thiên Vận Thất Tử. Hôm nay là ngày trong số các đệ tử của hai hệ này xuất hiện người mang phong hiệu Thiên Vận Thất Tử!
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của những tu sĩ xung quanh lập tức nhìn về phía những đệ tử của Hoàng Hệ và Tử Hệ. Chẳng qua tuyệt đại bộ phận mọi người đều nhìn về phía Hoàng Hệ, còn Tử Hệ thì không có mấy người chú ý.
Dù sao gần như mọi người đều biết Tử Hệ quá yếu.
Hoàng Hệ có sáu người. Ba mươi năm trước, tam sư đệ đạt được phong hiệu Thiên Vận Thất Tử nhưng một lần ra ngoài tinh không đã mất tích một cách thần bí, từ đó đến nay không có chút tin tức nào cả.
Lúc này đây, đám sáu người đệ tử của Hoàng Hệ sắc mặt đều bình tĩnh, không nổi lên chút ba đào nào. Trong số đó, một vị nữ tử đứng hàng cuối cùng tiến lên một bước nhìn về phía Thiên Vận Tử, cung kính nói:
- Đệ tử bỏ cuộc!
Lời của nàng vừa ra lập tức trong Hoàng Hệ lục tục có người đi ra công khai bỏ cuộc. Cuối cùng chỉ còn lại có hai người chưa hệ động thân.
Trong số hai người này chỉ có một người là Vương Lâm còn có chút ấn tượng, chính là người vừa được Thiên Vận Tử ban cho trung phẩm tiên bảo, Côn Bằng Tử.
Ngoài Côn Bằng Tử thì bên cạnh hắn còn có một lão già. Thoạt nhìn trên mặt người này đã có nhiều nếp nhăn, dung mạo xấu xí. Dù là mặc đồ màu vàng nhưng vẫn là như một lão nhân già cả bình thường mà thôi.
Hắn chính là đại sư huynh của Hoàng Hệ, Vận Đường! Hắn đã hơn tám trăm năm làm Thiên Vận Thất Tử nhưng cuối cùng bị tam sư đệ đoạt mất. Nhưng người này quả thực không có tâm tư tranh đoạt, chỉ cả ngày tu luyện, cũng rất nhàn nhã.
Lúc này đây hắn nhìn về phía Thiên Vận Tử, tiến lên một bước cung kính nói:
- Sư phụ đại nhân, đệ tử cũng bỏ cuộc, phong hiệu Thiên Vận Thất Tử của Hoàng Hệ ta chỉ có nhị sư đệ vừa đạt được tiên bảo của sư phụ mới là người thích hợp nhất!
Thiên Vận Tử thâm thuý nhìn Vận Đường một cái. Vận Đường vội vàng cúi đầu, không nói gì.
- Côn Bằng Tử!
Thiên Vận Tử khẽ quát một tiếng.
- Có đệ tử!
Thân mình Côn Bằng Tử run lên, lập tức bước lên phía trước mấy bước, cung kính đứng thẳng.
- Ngươi chính là người đạt phong hiệu Thiên Vận Thất Tử của Hoàng Hệ. Nếu ngươi có thể duy trì ngàn năm thì sư phụ sẽ truyền cho ngươi một bản hạ phẩm tiên thuật đầy đủ. Thiên Vận Thất Tử thân phận không nhỏ, chính là dấu hiệu thân phận của Thiên Vận Tông ta, cũng chân chính có danh hiệu đệ tử của Thiên Vận Tử ta. Ngươi có thể làm tốt không?
Thanh âm của Thiên Vận Tử đầy vẻ uy nghiêm.
Những tu sĩ xung quanh không có vấn đề gì nhưng khoé miệng của Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu cũng lộ ra một tia khinh thường, như là tự nói rằng:
- Thiên Vận Thất Tử… Hừ… Hừ…
Thân mình Côn Bằng Tử quỳ sập xuống một cái giữa hư không, hướng về Thiên Vận Tử lễ bái, trầm giọng nói:
- Đệ tử nguyện khắc ghi lời dạy của sư phụ!
Thiên Vận Tử gật đầu, tay phải hư không điểm một cái vào mi tâm, lập tức trên mặt lão dâng lên một đoàn hoàng mang, trong ánh mắt của Thiên Vận Tử, hoàng mang cực kỳ sáng chói. Một lúc sau, một khối tinh thể màu vàng từ mi tâm bay ra, dừng lại trong lòng bàn tay.
- Vật này hẳn người không còn lạ gì, chính là dấu hiệu của phong hiệu Thiên Vận Thất Tử. Ngươi hãy bế quan cảm thụ nó. Khi ngươi xuất quan ta sẽ truyền cho ngươi một kiện bảo mệnh pháp bảo.
Côn Bằng Tử hít sâu một hơi, đè nén sự kích động trong lòng. Tuy hắn đã sớm biết mình sẽ là Thiên Vận Thất Tử của Hoàng Hệ nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.
Trên thực tế, trong lòng hắn hiểu rằng, mỗi người trong Hoàng Hệ đều có tu vi không kém, hơn nữa lại am hiểu cách che giấu. Nếu không chân chính động thủ thì tuyệt đối không thể từ bên ngoài mà đoán ra được tu vi chân chính của họ.
Cho nên, nếu mà diễn ra tranh đoạt thì Côn Bằng Tử căn bản không có cách gì nắm chắc hoàn toàn thủ thắng. Trọng yếu nhất chính là sự tồn tại của đại sư huynh trong Hoàng Hệ.
Côn Bằng Tử đi theo sư phụ đã hơn hai ngàn năm nhưng khi hắn bái sư đại sư huynh đã tồn tại. Hắn không biết được rốt cục đại sư huynh đã đi theo sư phụ được bao lâu.
Tuy nhiên đại sư huynh ngày thường có thể có chút quái gở, không muốn tiếp xúc với người khác nhưng cũng không tranh giành thế sự, đối với tranh đoạt Thiên Vận Thất Tử phong hiệu cũng không chút muốn tham gia.
Vương Lâm ở một bên yên lặng nhìn chăm chú. Ánh mắt hắn chủ yếu nhìn lại trên người của Vận Đường.
Nhưng chân chính khiến Vương Lâm cảm giác có chút quỷ dị chính là sau khi tinh thể màu vàng tử mi tâm của Thiên Vận Tử xuất ra thì hai mắt của Vận Đường có chút co rút lại. Song ánh mắt hắn ngay lập tức bình tĩnh lại, như chưa hề phát sinh hết thảy điều gì cả.
Nếu không phải Vương Lâm chăm chú nhìn quả thực không thể phát hiện ra được chi tiết này.
Có lẽ do hắn nhìn quá lâu, Vận Đường ngẩng đầu quét mắt nhìn hắn một cái, khoé miệng lộ ra một chút mỉm cười.
Việc hắn mỉm cười, có chút cổ quái, dường như có cảm giác hắn đã nhìn thấu hết thảy.
- Kế tiếp là Tử Hệ, Vương Lâm, Triệu Hân Mộng, Bạch Vi, ba người các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
Ánh mắt Thiên Vận Tử hướng về phía Vương Lâm, mỉm cười gật gật đầu.