Mười một người, cuối cùng không có một ai thông qua, ngoài Vương Lâm ra, còn có một cô gái cũng bước đến vị trí tám trượng, nhưng kết quả vẫn như cũ.
Ngay hôm đó sau khi trắc thí xong, các thiếu niên liền bị đưa xuống chân núi, được đệ tử Hằng Nhạc Phái lần lượt trả về gia tộc từng người. Đưa Vương Lâm về gia tộc, vẫn là thanh niên họ Trương, ở bên người hắn, còn có Vương Trác cùng Vương Hạo.
- Vương Trác sư đệ, chúc mừng ngươi trở thành đệ tử của Đạo Hư sư thúc, về sau tiền đồ bất khả hạn lượng.
Thanh niên họ Trương mỉm cười, ôm quyền nói.
Trên mặt Vương Trác lộ ra vẻ mặt ngông cuồng tự đại, ngạo nghễ nói:
- Tất nhiên, sư phụ cũng đã nói rồi, đợi ta lần này về nhà xử lý hết chuyện thế tục xong, liền truyền cho ta tiên pháp.
Vương Hạo ở một bên bĩu môi, nói:
- Từ nhỏ ta nhìn cái nét mặt tiểu nhân đắc chí của ngươi liền chướng mắt, không phải là có sư phụ sao, có cái gì ghê gớm chứ, ta còn có thể luyện đan cơ.
Vương Trác khinh miệt nhìn Vương Hạo, không để ý tới hắn, mà ánh mắt chuyển động, nhìn Vương Lâm lúc này trầm mặc không nói, khẽ cười nói:
- Thiết Trụ, thế nào, lúc trước ta đã nói với ngươi là ngươi không thích hợp, ngươi với cha ngươi lại không tin, hiện tại biết kết quả rồi chứ.
Vương Lâm ngẩng đầu, thản nhiên nhìn vào mắt Vương Trác, rồi quay qua nói với người thanh niên họ Trương:
- Thượng tiên, cha mẹ ta đang đợi ta, xin ngài đưa ta trở về nhanh một chút.
Vương Trác thấy Vương Lâm không để ý tới mình, cười lạnh nói:
- Thằng nhà quê, đời này hãy sống ở trong thôn giống như cha ngươi, làm thợ mộc đi.
Trên khuôn mặt thanh niên họ Trương lộ ra biểu tình cười như không cười, nhìn nhìn ba thiếu niên trước mắt, nhưng không nói gì. Hắn vung tay áo, mang theo ba người biến mất ở chân núi Hằng Nhạc Phái.
Trên đường trở về, gió mạnh như trước, nhưng nỗi lòng Vương Lâm lại khác một trời một vực, lúc đến kỳ vọng, khi về tuyệt vọng.
Không lâu sau, khi có thể nhìn thấy đại viện của Vương thị gia tộc, Vương Lâm mở hai mắt, nhìn thấy bên trong đại viện rất đông người, náo nhiệt như yến hội, quy mô yến hội vượt xa lần cha hắn chiêu đãi thân thích mấy ngày trước.
Tất cả tộc nhân Vương thị gia tộc, thậm chí ngay cả những tộc nhân bên ngoài mua gỗ cũng đều trở về, tề tụ chúc mừng lẫn nhau, ăn uống linh đình.
Nhân vật chính yến hội lần này là ba người, cha của Vương Trác, cha của Vương Lâm, cùng với cha của Vương Hạo. Xung quanh ba người, đều có rất nhiều thân thích ồn ào chúc mừng, không khí phi thường náo nhiệt. Trong mắt bọn họ đều lộ ra vẻ hâm mộ, luôn miệng a dua nịnh hót, cố gắng chọn lời hay, nhất là đối cha của Vương Lâm, họ càng ca ngợi hắn không ngừng, thổn thức nhắc lại chuyện xưa.
- Nhị ca, lần này tiểu tử nhà ngươi nhất định sẽ được thu nhận, về sau ngươi sẽ không cần làm thợ mộc để sinh sống nữa, trong nhà ai nhìn thấy ngươi cũng sẽ phải kêu một tiếng Nhị gia.
Lục đệ của Vương Thiên Thủy, một người trung niên bụng phệ, lớn tiếng nói.
- Nhị ca, năm đó ta nhìn ra ngươi đời này tuyệt đối không chỉ bình thường như thế, thế nào, thấy ta nhìn đúng rồi chứ, Thiết Trụ trở thành tiên nhân, người làm cha như ngươi đã có thể tự hào.
Ngũ đệ của Vương Thiên Thủy, với đôi mắt hí, ngồi ở bên cạnh, nâng chén a dua nói.
- Nhị ca, Thiết Trụ nhà ngươi cùng tiểu tử nhà của ta, lần này đều có thể được thu nhận, anh em ta đã hai mươi mấy năm không gặp, lần này nói cái gì cũng phải không say không về.
Cha của Vương Hạo, tam đệ của Vương Thiên Thủy, bưng chén rượu đi đến, mặt mang tiếu ý, lớn tiếng nói.
Vương Thiên Thủy - Cha của Vương Lâm nhìn đám thân thích bốn phía này lúc trước xem thường hắn, cảm thấy hãnh diện, nở mày nở mặt vô cùng, nhiều năm tối tăm trở thành hư không, bất quá thủy chung vẫn có một tảng đá lớn đặt ở trong lòng.
- Thiết Trụ, nhất định phải được lựa chọn!
- Nhị tẩu, ngươi đi theo nhị ca ta đời này xem như hưởng phúc rồi, có đứa nhỏ Thiết Trụ này, về sau tám thôn xung quanh, sẽ không có ai dám coi thường ngươi.
- Đúng vậy, nhị tẩu, oa nhi nhà ngươi có thể sánh bằng tiểu tử nhà của ta có bản lĩnh, đứa nhỏ Thiết Trụ này từ nhỏ đã thông minh, thật sự là một đứa nhỏ tốt.
- Mẹ của Thiết Trụ, chúng ta tuy nói là cùng tộc, nhưng hiện nay đồng tộc thông hôn cũng nhiều, con gái nhà chúng ta cũng đã đến tuổi kết hôn, đứa nhỏ Thiết Trụ này dáng vẻ đường hoàng, ta từ nhỏ đã yêu thích, không bằng hai nhà chúng ta kết thành thân gia?
Giống như cha của Vương Lâm, bên cạnh mẹ của Vương Lâm cũng có một đám nữ quyến vây quanh, trò chuyện nhiệt tình.
Cha của Vương Trác lạnh lùng nhìn hết thảy, trong lòng thầm nghĩ: Chờ xem, chờ tiên nhân đưa bọn nhỏ về kết quả sẽ rõ ràng, đến lúc đó nếu Thiết Trụ không được lựa chọn, xem lão nhị ngươi có kết cục thế nào.
Nghĩ đến đây, hắn ha ha cười, bưng chén rượu lên cụng ly với thân thích bên cạnh đang sôi nổi tâng bốc oa nhi nhà hắn.
Không khí ồn ào huyên náo, nhộn nhịp không thôi. Đúng lúc này, bỗng nhiên một đạo cầu vồng từ phía chân trời lóe lên, hạ xuống ở giữa sân rộng, sau đó bốn người xuất hiện.
Bốn phía nháy mắt an tĩnh lại, tất cả tộc nhân Vương thị gia tộc đều căng thẳng sợ hãi, không dám nói lời nào.
Thanh niên họ Trương ánh mắt đảo qua, âm thầm cảm thán, ngày hắn được Hằng Nhạc Phái thu làm đệ tử, người nhà hắn cũng bày tiệc chúc mừng như vậy. Hắn có chút cảm khái, quay đầu nhìn Vương Lâm thật sâu, hắn biết chuyện tình kế tiếp thiếu niên này phải đối mặt, dù là người trưởng thành cũng không thể thừa nhận.
- Đại đạo vô tình…
Thanh niên họ Trương lắc đầu, thân thể khẽ động, phát ra kiếm quang rời khỏi nơi đây.
- Người tu tiên không thể có vướng bận thế tục, các ngươi hãy tự xử lý cho tốt, ba ngày sau, ta sẽ đến đón các ngươi.
Từ xa, truyền đến thanh âm của hắn.
Cha của Vương Trác, vừa thấy đến tiên nhân rời đi, lập tức đi ra kích động nhìn con mình, hỏi:
- Đạo Hư thượng tiên có thu ngươi làm đồ đệ không?
Vương Trác vẻ mặt tự đắc, kiêu ngạo nói:
- Tất nhiên là có rồi, sư phụ nói trong vòng mười năm con sẽ trở thành nhân tài kiệt xuất trong hàng ngũ đệ tử Hằng Nhạc Phái.
Cha của Vương Trác mừng rỡ, vỗ vỗ thật mạnh bả vai con mình, thoải mái nói:
- Tốt! Vương Trác ngươi về sau chính là tiên nhân rồi, Vương gia chúng ta có tiên nhân rồi, ha ha.
Cha của Vương Hạo, lúc này vẻ mặt cũng lo lắng, nhìn chằm chằm Vương Hạo, đang muốn hỏi, Vương Hạo ngáp một cái, đắc ý nói:
- Cha, không cần hỏi, con của cha đã là đệ tử Hằng Nhạc Phái rồi.
Cha của Vương Hạo mừng như điên, cầm lấy chén rượu hung hăng uống sạch. Vương Trác mắt lộ ra vẻ khinh miệt, giọng âm dương quái khí nói:
- Tam thúc, ngươi sinh được một đứa con thật tốt, lần này hắn đem mặt mũi Vương gia chúng ta làm mất hết. Trước mặt mọi người hắn làm trò nịnh nọt tâng bốc thượng tiên, cuối cùng còn tặng lễ, mới miễn cưỡng đạt được một cái tư cách dược đồng.
Vương Hạo không thèm để ý, châm chọc nói:
- Ta thích thế đấy, sao nào, để xem sau này ai tiên pháp lợi hại, xem ai làm Vương gia mất mặt.
Cha của Vương Lâm nhìn oa nhi nhà mình, hắn từ trên mặt Vương Lâm nhìn thấy một tia sa sút, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm không hay.
- Thiết Trụ, ngươi… Ngươi thế nào?
Mẹ của Vương Lâm cõi lòng đầy kỳ vọng cất tiếng hỏi.