Giờ khắc này, cũng không phải là do tu vi của hắn cải biến sự băng lãnh nơi này, vượt qua băng tuyết đã ngàn vạn năm không tiêu tan. Mà nguyên nhân tạo ra hết thảy những điều này chính là do sự lạnh lẽo trong lòng Vương Lâm.
Trong tâm hắn lạnh lẽo liền khiến một cỗ ý chí bất khuất vờn quanh toàn thân. Vấn Tâm chỉ cảnh chính là như thế.
- Nếu tâm ta lãnh thì hết thảy những thứ lãnh lẽo trên thế gian này không thể đông lạnh ta được ta trong nửa tức.
Ánh mắt của Vương Lâm lạnh như băng, khí tức tản mát ra từ thân thể hắn cũng lạnh lẽo. Giờ phút này, thân thể hắn đã không phải là của thường nhân mà giống như một toà viễn cổ băng hàn, qua bao nhiêu năm tháng dài dằng dặc mà vẫn chưa từng tan chảy.
Thiên Vận Tử ngồi trong bảo tháp phía trên đỉnh núi, lặng lẽ nhìn Vương Lâm cách đó không xa đang từng bước đi tới. Hai mắt của lão loé ra quang mang sáng chói, nhìn chằm chằm Vương Lâm, cả người rơi vào trầm mặc.
Thiên Vận Tử vốn tưởng rằng khi Vương Lâm tiến vào Toái Tiên chi địa, nhiều lắm thì cũng chỉ đi được mười bước là sẽ không thể tiến thêm. Có thể đi được mười bước đã là cực hạn của Anh Biến trung kỳ! Nếu Vương Lâm đi được chừng ấy thì lão sẽ đem Vương Lâm triệu đến, truyền thụ bí thuật.
Nhưng hiện tại, Vương Lâm đã đi được hai mươi mốt bước. Đó là đã phải đạt tới tiên lực của Anh Biến hậu kỳ, thậm chí Vấn Đỉnh kỳ mới có thể cam đoan sau khi bước ra hơn hai mươi mốt bước, mà nguyên thần vẫn không sụp đổ.
Với định lực của Thiên Vận Tử mà giờ khắc này cũng đột nhiên xuất hiện một tia khiếp sợ.
- Tâm cảnh, người này không ngờ ở nơi này vấn tâm! Tu tiên, tu chân, tu đạo, hắn đã hiểu ra đôi chút. Một đường này, trong tim giá lạnh thì vạn vật dù lạnh như thế nào cũng không thể lan đến tâm mình, mượn ý cảnh này để bước ra hai mươi mốt bước. Vương Lâm, vi sư vẫn còn xem thường ngươi. Nếu ngươi tu luyện thêm qua vạn năm, không biết có thể đột phá đến bước thứ ba không?
Khi Vương Lâm bước ra được hai mươi mốt bước, nửa thân dưới của hắn đã hoàn toàn là một mảnh băng hàn.
- Ý cảnh của ta chính là một chút lĩnh ngộ về luân hồi. Trong thiên hạ, Luân Hồi Đạo chính là Đại Vô Tình Đạo!
Phía sau Vương Lâm, giờ phút này thiên địa biến sắc, vô số bông tuyết giáng xuống lập tức bị một cỗ lực lượng vô tình quấy động, bị đẩy ra một cách điên cuồng. Chỉ thấy một bức tranh thật lớn đột nhiên xuất hiện giữa không trung phía sau Vương Lâm.
Phía trên bức tranh này lộ ra một bức tranh sơn thủy. Chẳng qua trong đó không có đầy đủ nhan sắc bảy màu mà chỉ có hai màu đen trắng mà thôi.
Vương Lâm hít sâu một hơi, nhấc chân bước ra bước thứ hai mươi hai!
Một bước này tạo ra một âm thanh ầm vang, toàn bộ ngọn núi hơi rung lên một cái. Tầng băng dưới chân lập tức xuất hiện những vết nứt nẻ, có thể thấy được một bước chân này dẫm xuống chắc chắn như thế nào!
Thiên Vận Tử đứng bên trong bảo tháp, ánh mắt tuôn ra tinh mang.
- Tôn Vân năm đó với tu vi Anh Biến hậu kỳ đi được hai mươi sáu bước. Vương Lâm, ngươi có thể bước ra được bao nhiêu bước?
Vương Lâm mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhìn bảo tháp trên đỉnh núi, trầm nhâm một lúc, lại nâng chân bước thêm một bước!
Lúc này hắn cũng không chỉ bước ra có một bước mà liên tục hai bước, ba bước, bốn bước, năm bước!
Bước thứ nhất, cái đầu Vương Lâm đang ngẩng lên, ánh mắt lộ ra hàn mang. Bước thứ hai, toàn thân hắn lạnh như băng. Bước thứ ba, bức tranh sinh tử luân hồi sau lưng hắn đột nhiên từ lớn thu nhỏ lại, xoay quanh đỉnh đầu của Vương Lâm.
Bước thứ tư, khí thế toàn thân Vương Lâm nổi lên. Sự lạnh lẽo trong tâm tràn ngập toàn thân, dung hợp với ý cảnh, hình thành một cỗ lực lượng kỳ dị bao bọc lấy toàn thân, bước ra bước thứ năm!
Bước thứ năm này hai mắt Vương Lâm như điện, lặng lẽ nhìn về phía bảo tháp trên đỉnh núi.
Liên tục bước ra năm bước, mỗi lần bước chân của hắn hạ xuống đều có một tiếng ầm âm quanh quẩn. Sau năm bước, tầng băng xung quanh chỗ Vương Lâm xuất hiện vô số vết rạn nứt. Chẳng qua, quỷ dị là tầng băng này chẳng những không sụp đổ, ngược lại chỉ trong chớp mắt đã khôi phục lại như cũ.
Hai mươi bảy bước!
Bức tranh sinh tử luân hồi trên đỉnh đầu Vương Lâm đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí thế kinh người! Một đầu tóc dài của hắn tự động bung ra, bông tuyết bốn phía điên cuồng xoay tròn, từ bên người hắn không ngừng chuyển động hướng ra bên ngoài.
Ý cảnh!
Là cụ thể hóa cảm ngộ. Trải qua Hóa Thần sơ, trung, hậu kỳ truy ngộ cuối cùng đạt tới biểu hiện thực chất. Giờ phút này, chỉ cần có đủ tu vi, tiên ngọc sung túc, trải qua quá trình bỏ đi phàm tục, đạt được tiên thai, đạt tới tiên thể, nguyên thần thăng hoa, dung hợp hoàn toàn với thân thể là có thể đạt tới Anh Biến kỳ!
Dưới cảm ngộ của tu sĩ Anh Biến kỳ, ý cảnh sẽ hoàn toàn biến thành thực chất. Chẳng qua, thực chất này cần có một quá trình, không thể có chuyện nháy mắt mà đã hoàn toàn hoàn thành.
Sinh Tử Luân Hồi Đạo của Vương Lâm chính là một loại lĩnh ngộ cực kỳ hiếm gặp. Loại đạo này chính là khó thực chất hóa nhất. Từ khi bước vào Anh Biến kỳ tới nay, đối với việc thực chất hóa ý cảnh, Vương Lâm có chút thành tựu nhưng thủy chung vẫn không nắm bắt được điểm cốt lõi!
Nếu là cứ tiếp tục thế này thì cơ hội đạt tới Vấn Đỉnh kỳ cũng còn xa vời!
Nhưng hôm nay, tại Toái Tiên chi địa, vấn tâm kết hợp với lĩnh ngộ ý cảnh của Vương Lâm, lấy hai mươi bước làm cơ sở liên tiếp bước ra năm bước!
Năm bước này chính là đạo bước, chứa đầy khí thế quyết không quay đầu. Không đi thì thôi, đã đi phải vượt xa tiền nhân!
Nương theo cỗ khí tức này, ý cảnh của Vương Lâm cuối cùng cũng thực chất hoá!
Một bước này chính là một bước rất trọng yếu! Một bước này tuy không khiến cho uy lực của ý cảnh đề cao được nhiều, không đề cao được tu vi nhưng chính là một bước mở ra con đường đi lên Vấn Đỉnh kỳ.
- Ý cảnh nhập thể!
Bảo tháp phía trên, Thiên Vận Tử hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói:
- Trong vòng trăm năm, người này có hi vọng vấn đỉnh!
- Hai mươi bảy bước!
Vương Lâm trầm mặc, hắn có thể cảm giác được hai mươi bảy bước của hắn đã là cực hạn.
Trên thực tế, hai mươi năm bước trước đó thì ý cảnh của hắn đã đạt tới cực hạn nhưng ý cảnh nhập thể, bằng cách dung nhập một tia cảm ngộ vào tâm cảnh, hắn mới có thể bước ra mấy bước, đạt tới hai mươi bảy bước.
Bước thứ hai mươi tám, Vương Lâm biết mình không thể bước ra được. Một khi bước ra, tu vi toàn thân hắn sẽ sụp đổ, thậm chí nguyên thần đều sẽ lập tức tiêu tan.
Đúng lúc này, từ bảo tháp phía trên đỉnh núi, ánh sáng bảy màu lập tức nồng đậm, hình thành một quầng sáng bảy màu, nháy mắt đã bao phủ toàn bộ ngọn núi. Những hàn khí vốn có gần như chỉ trong nháy mắt đã biến mất sạch sẽ.
Tầng băng trước người Vương Lâm lập tức phản xạ ánh sáng bảy màu này. Một chiếc cầu vồng bảy màu từ phía trên tầng băng xuất hiện trước người Vương Lâm.
- Đi lên gặp ta!
Thanh âm của Thiên Vận Tử từ bảo tháp trên đỉnh núi từ từ truyền xuống, chứa đầy vẻ uy nghiêm!
Thần sắc bình tĩnh, Vương Lâm hít sâu một hơi, điều chỉnh lại hô hấp, nâng chân bước lên cầu vồng bảy màu này.
Một bước bước ra, bước thứ hai dĩ nhiên đã lướt qua hơn bảy mươi bước còn lại, trực tiếp xuất hiện dưới bảo tháp trên núi.
Đây là một toà bảo tháp nhìn cực kỳ bình thường. Bề ngoài bình thường của nó giờ phút này bỗng ngưng tụ từng trận ánh sáng bảy màu, nháy mắt hóa thành bóng dáng của Thiên Vận Tử, đứng dưới chân tháp.
- Tổ tiên của Thiên Vận Tông ta không phải là tu sĩ mà là Thiên Vận Số. Thứ cả đời lão phu theo đuổi chính là Thiên Vận. Hết thảy vận số chính là trời định. Là người hay bất kỳ một loại nào đều thuộc vào một chữ ‘vận’. Lão phu không có ý định đi Chu Tước Tinh, vừa lúc gặp ngươi đang cảm ngộ hóa thần, tìm kiếm bổn nguyên thiên đạo. Ta gặp được, một mặt chính là ta quý người tài, một mặt là vận số giữa ta và ngươi. Điều đó cho thấy ta và ngươi có vận mệnh thầy trò! Cả đời Thiên Vận Tử ta tín phụng thiên vận, thế nên đã thu ngươi làm đệ tử!
Thiên Vận Tử nói tới đây, hơi dừng lại một chút nhìn về phía Vương Lâm.
Thần thái của Vương Lâm cung kính, đứng tại chỗ cúi đầu không nói.
- Ngươi bước được hai mươi bảy bước chính là vượt ngoài dự liệu của ta, không làm ta thất vọng!
Thiên Vận Tử thu hồi ánh mắt, nâng tay phải lên chụp về hư không một cái.
Chỉ nghe thấy âm thanh nứt vỡ quanh quẩn trong đất trời, toàn bộ không trung không ngờ bị một trảo tuỳ ý của Thiên Vận Tử phân thành hai nửa, lộ ra một cái khe lớn rất dài.
Từ trong cái khe này ánh sáng bảy màu tràn ra, chiếu rọi khắp thiên địa. Giờ phút này toàn bộ tổng tông của Thiên Vận Tông, kể cả ba ngọn núi có toà bảo tháp cũng lập tức bị chiếu rọi dưới ánh sáng bảy màu này!
Cùng lúc đó, bảy hệ Xích, Chanh, Hoàng, Lục, Thanh, Lam, Tử cùng lúc tản ra những quầng sáng riêng rẽ, không để ánh sáng bảy màu chiếu rọi. Thậm chí, gần nửa bầu trời của Thiên Vận Tinh đều bị chiếu sáng làm cho có màu bảy màu.
Tại nơi phát ra ánh sáng bảy màu, dưới cái khe thật lớn kia, toàn thân Thiên Vận Tử cũng phát ra quang mang bảy màu, lại cười nói:
- Ánh sáng Tối Hỉ Thất Thải của lão phu phối hợp với hai màu đen trắng mới chính là thứ đẹp nhất trên thế gian!
Cuối cùng, sắc mặt của Thiên Vận Tử nghiêm túc. Giờ phút này hắn không có diện mạo hiền lành như trước mà lộ ra một cỗ uy nghiêm vô cùng, nhìn về phía Vương Lâm, quát:
- Vương Lâm, quỳ xuống!
Vương Lâm không nói lời nào, lập tức quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về Thiên Vận Tử.
Thiên Vận Tử chỉ tay về phía Vương Lâm quát:
- Hôm nay, lão phu dưới ánh sáng chín màu thu Vương Lâm này làm đệ tử thứ bảy của Tử Hệ! Vương Lâm, ngươi có nguyện trở thành đệ tử của lão phu, từ nay về sau tuân thủ môn quy, không làm việc trái nghịch với Thiên Vận Tông, chuyên tâm tu hành, thành tựu đại đạo, chứng minh Đạo quả! Ngươi có đồng ý không?
Ánh mắt Vương Lâm ngưng trọng, lộ ra vẻ kiên định, bình tĩnh đáp:
- Chỉ cần sư phụ không phụ ta, ta sẽ không phụ sư phụ! Chỉ cần Thiên Vận Tông không phụ ta, ta sẽ không phụ Thiên Vận Tông! Đây là lời hứa của Vương Lâm ta!
Ánh mắt của Thiên Vận Tử thu lại, nhìn kỹ Vương Lâm, chậm rãi gật đầu. Tay trái hắn hướng về cái khe trên không chụp một cái, lập tức toàn bộ không trung bỗng nhiên rung lên.
Chỉ thấy từ bên trong cái khe, một toà tế đàn bảy màu chậm rãi hạ xuống! Tế đàn này cực lớn, một góc vừa mới hạ xuống, không gian xung quanh lập tức truyền đến từng trận âm thành bùm bùm, không chịu nổi sức nặng. Phía trên tế đàn có vô số mộc bài có ánh sáng bảy màu.
Lúc này, tay trái của Thiên Vận Tử triệu hồi, một khối lệnh bài lập tức hóa thành một đạo tử mang xé gió lao tới tay Thiên Vận Tử.
Đầu ngón tay của Thiên Vận Tử như đao, trên khối lệnh bài vang lên mấy tiếng, một hàng chữ hiện ra: Năm thứ nhất Thiên Vận Hành Diễn Vũ, thu đồ đệ thứ bảy của Tử Hệ, Vương Lâm! Sau khi khắc xong, Thiên Vận Tử vung mộc bài trong tay lên. Lệnh bài này tự động bốc cháy, hóa thành ngọn lửa màu tím, giữa không trung lưu lại một đạo tử hồng, bay trở lại phía trên tế đàn.
- Bây giờ lão phu sẽ truyền bí thuật cho ngươi! Ngươi muốn loại nào?