Vương Lâm lúc này đang ở ngoài khe rãnh, ánh mắt chợt lóe, tay phải phất vào hư không, miệng quát:
- Thu!
Lời nói vừa dứt, lập tức, trong khe rãnh truyền ra tiếng của thiên quỷ gầm rú thét gào. Cùng lúc đó một đạo hắc quang từ trong khe lao ra cực nhanh, đánh thẳng tới Vương Lâm.
Vương Lâm liền lui nhanh về phía sau, nhưng hắc quang kia vẫn đuổi theo.
Vương Lâm hừ lạnh, lùi về phía sau, tay phải sờ vào túi trữ vật, lấy Côn Cực Tiên vung ra. Lập tức nghe một tiếng giòn vang, liền sau đó thiên quỷ kêu lên một tiếng, đành phải rút lui.
Côn Cực Tiên chuyên dùng để đánh nguyên thần. Lúc này thiên quỷ không có thực thể, nên cũng là cùng dạng với hồn phách nguyên thần.
Thiên quỷ ăn đòn đau, dáng vẻ càng trở nên độc ác. Nó không để ý đến đau đớn, điên cuồng đánh về phía Vương Lâm, bộ dạng nó cực kỳ dữ tợn, sát khí kinh người.
Lúc này bụi khí bám đầy người hắn, giống như một chuỗi kim xâu, không ngừng làm tiêu hao sức lực của thiên quỷ. Nhưng lúc này, thiên quỷ không thèm để ý gì nữa, hướng thẳng Vương Lâm xông tới. Chỗ nó đi qua, toàn bộ bề mặt cỏ khô vàng một khoảng, thoạt nhìn có chút quỷ dị.
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ lạnh lùng, Côn Cực Tiên trong tay nhanh chóng rút lại. Thiên quỷ định lùi nửa bước, nhưng chưa kịp, đã nghe mấy tiếng roi quất nhằm thẳng nó. Lập tức nó kêu thảm một tiếng, toàn thân đau nhức, hắn không thể bước tiếp, đành xoay mình bỏ chạy.
Vương Lâm biết rằng, đây chính là lúc thiên quỷ suy yếu nhất. Nếu bây giờ để nó chạy trốn, sau này khi nó khôi phục lại, e rằng đối phó sẽ rất phiền toái. Theo trí nhớ từ La Thiên, Vương Lâm dĩ nhiên biết được rằng, sau khi thiên quỷ phản bội, nó cần phải có bốn chín ngày tu dưỡng.
Hắn gần như không có gì do dự, trong tay Côn Cực Tiên, quất nhanh về phía trước. Lập tức roi bay như du long, trực tiếp lao ra, hướng về phía thiên quỷ cuộn lại.
Thiên quỷ nghĩ kĩ, lúc này nếu chạy trốn e cũng vô vọng, nên nó xoay nhanh người quay lại, há miệng phun ra một đám lửa màu lục, tựa như một biển lửa, bao trùm Côn Cực Tiên.
Đây là quỷ hỏa, chính là bổn mạng chi hỏa của thiên quỷ, là thủ đoạn công kích hùng mạnh nhất trong cơ thể nó. Đối với thiên quỷ mà nói, nó cực hận Vương Lâm, nhưng với đòn đánh này cho thấy nó hận Côn Cực Tiên hơn nhiều.
Xem ra Côn Cực Tiên là vật chuyên đối phó với thiên quỷ, vì thế có chết nó cũng muốn hủy diệt. Loại pháp bảo này nó chỉ mới nghe qua có một kiện. Tuy nhiên kiện pháp bảo đó cũng đã biến mất khỏi thế giới này, quyết không còn tồn tại nữa.
Lúc này nó đã quyết định, phải hủy cho bằng được pháp bảo kia, nên vẫn giả vờ suy yếu để dùng bổn mạng chi hỏa.
Trong nháy mắt, bổn mạng chi hỏa phun ra. Vương Lâm vụt biến sắc mặt. Hắn vẫn sớm biết rằng thiên quỷ rất hùng mạnh nên vẫn có chút do dự. Nhưng xét cho đến giờ phút này thì nó đã suy yếu, nên mới quyết định tới bắt sống.
Nhưng khi nhìn thấy ngọn lửa rực sáng, trong lòng hắn chấn động. Hắn không thực sự lo lắng về ngọn lửa, mà đang cảm giác có sự quỷ dị trong đám lửa. Nó không đốt thân thể mà chuyên đốt nguyên thần.
Gần như lập tức, Vương Lâm cảm giác được, bên trong nguyên thần đang truyền ra từng trận nóng rực đau đớn. Hắn không kịp thu Côn Cực Tiên về, lập tức lui lại phía sau.
Nhưng đúng lúc này, từ chỗ Côn Cực Tiên bị bổn mạng chi hỏa của thiên quỷ bao trùm, phát ra từng trận âm thanh. Một đạo kim quang bỗng lóe ra trong không gian, nó chỉ lóe ra một lần rồi lập tức biến mất trong vô ảnh.
Nhưng lần lóe lên duy nhất cũng là lúc Vương Lâm nhìn thấy.
Kim quang chợt lóe, bao trùm lên trên bổn mạng chi hỏa của thiên quỷ, không ngờ bổn mạng chi hỏa lập tức vụt tắt trong nháy mắt, chứ cũng không phải dần dần tắt lịm như bình thường. Nó giống như bị một bàn tay khổng lồ vô hình, chụp gọn rồi biến mất trong nháy mắt.
Ngọn lửa vừa tắt, thiên quỷ biểu lộ rất cổ quái, giống như nó cũng ngạc nhiên, không thể tin nổi cảnh tượng trên, rồi hét lên một tiếng, nhanh chóng bỏ chạy.
Nhưng vẫn còn chậm, kim quang chợt lóe lên, không chỉ có ngọn lửa tắt mà ngay cả thiên quỷ cũng lập tức… Trở nên trong suốt. Gần như chỉ trong nháy mắt, thiên quỷ liền hoảng loạn, kêu lên thảm thiết, toàn bộ thân mình nhanh chóng tiêu tan.
Vương Lâm khẽ động thân hình, nhanh như một tia chớp, lao ra hư không chụp lấy Côn Cực Tiên. Côn Cực Tiên lập tức chấn động, bay nhanh trở về nằm gọn trong tay Vương Lâm.
Bắt lấy Côn Cực Tiên, hắn nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi phía trên Côn Cực Tiên, kim quang thật quỷ dị.
Lúc này nhìn lại thiên quỷ, nếu Vương Lâm không thu hồi roi đúng lúc thì nó đã chết chắc. Mặc dù lúc này, nó cũng đã bị bao vây sắp chết, thân hình gần như từ từ tiêu tan.
Vương Lâm vỗ túi trữ vật, hồn phiên xuất hiện trên tay, liền cuộn thiên quỷ vào trong, dùng hoàn cảnh đặc thù trong hồn phiên, tạo điều kiện cho thiên quỷ không hề bị tiêu tan.
Làm xong, Vương Lâm cẩn thận nhìn kĩ Côn Cực Tiên trong tay. Sau khi bị lửa của thiên quỷ thiêu cháy, trên roi có chút thay đổi, một lớp da bị cuộn lên, một chạm nhẹ cũng thấy nó cực kỳ cứng rắn.
Vương Lâm nhìn nhìn thấy có vẻ kì lạ, roi này khi bị lửa đốt, giống như loài rắn bị lột da, nhưng lúc này, bên trên nó lột chưa xong.
Trong chốc lát, Vương Lâm thu hồi Côn Cực Tiên. Hắn nhìn ra xa, xác định phương hướng rồi hóa thành tia chớp, biến mất tại chỗ.
Ba ngày sau, Vương Lâm nhìn ra xa, thấy có một thung lũng. Trên thung lũng có trận pháp lóe lên hàn quang chậm rãi trôi. Một uy áp hùng mạnh từ từ truyền lại.
Vương Lâm thấy uy áp này rất quen thuộc, nó đến từ chính Cấm Phiên.
Trước khi rời khỏi, Vương Lâm từng xuất Cấm Phiên ra, lấy nó phối hợp với trận pháp, nên mới khiến sơn cốc này được an toàn dưới sự tấn công của yêu linh khí lãng.
Nhanh như điện, hắn liền có mặt ở ngoài cốc, bước chân một bước, nhanh chóng có mặt trong cốc. Hắn từng phá trận pháp trong sơn cốc này một lần, hơn nữa lại dung hợp với Cấm Phiên, nên qua lại quá dễ dàng trong trận này.
Trong nháy mắt, hắn xuất hiện bên trong thung lũng, liếc mắt một cái hắn thấy cư dân đang tập trung tại trung tâm thung lũng, ngồi nghe Âu Dương Hoa nói chuyện.
Âu Dương Hoa vừa nhìn thấy Vương Lâm, trên mặt lập tức lộ vẻ vui mừng lẫn sợ hãi. Hắn vội vàng xuyên qua đám người, từ rất xa hướng về phía Vương Lâm cúi đầu cung kính nói:
- Cung đón thượng tiên trở về.
Hắn toàn tâm cung kính chào đón. Trước đây, hắn đã tận mắt nhìn thấy Vương Lâm và người kia cùng đi ra ngoài. Nhưng giờ đây, Vương Lâm trở về, chứng tỏ là người kia đã bị Vương Lâm giết chết.
Âu Dương Hoa nghĩ, xem ra khi hai người đi ra cũng là lúc người kia bị giết chết.
- Sâu trong thung lũng là nơi cấm địa, chớ tự tiện mà xông vào.
Vương Lâm lưu lại câu này, bước một bước, liền biến mất trước mắt mọi người, xuất hiện chỗ sâu bên trong thung lũng.
Âu Dương Hoa lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, hắn hít sâu một hơi, rồi thầm nghĩ: Nếu có thượng tiên ở trong này trấn thủ, như vậy ngày sau nhất định sẽ được an toàn. Không những thế mà còn có thể mở rộng địa bàn, cũng là việc dễ.
Nghĩ thế nên trong mắt Âu Dương Hoa lộ lên vẻ cuồng nhiệt. Hắn xoay mạnh người, quay về phía dân cư bên trong thung lũng, lớn tiếng nói:
- Sâu trong thung lũng, nghiêm cấm bất cứ kẻ nào tiến vào. Các ngươi nhớ dặn dò con nhỏ thật nghiêm, chớ làm trái với quy định của tộc.
Bốn phía đại đa số đều gật đầu đồng ý, nhưng vẫn có mấy người phía trên tỏ ra vẻ không phục. Trong đó có một thanh niên thầm nói: Dựa vào cái gì mà không cho chúng ta vào đó, trong thung lũng này, chỗ đó là mát mẻ nhất.
Âu Dương Hoa ánh mắt trừng trừng, quát:
- Đây là nội quy của tộc, từ hôm nay trở đi, nếu ai vào trong, trái với lời ta sẽ bị đuổi ra khỏi thung lũng, sống chết tự lo.
Lời này vừa dứt, tất cả những người phản đối lập tức im bặt, không ai còn dám bàn tán.
Cảm thấy nói quá nhiều, Âu Dương Hoa ho khan một tiếng, lại nói:
- Sơn cốc này quá nhỏ, có lẽ đã đến lúc thay đổi… Gia đình các ngươi cũng cần có thêm con cái, chúng ta nên mở rộng thêm.
Bốn phía nghe xong, ai nấy đều lộ lên vẻ điên cuồng, một người trong số họ bước lên vài bước, lớn tiếng nói:
- Trưởng lão muốn tuyên chiến?
Âu Dương Hoa hung hăng gật đầu.
Vương Lâm khoanh chân ngồi sâu trong thung lũng. Sở dĩ hắn tạm thời dừng chân ở đây vì có tính toán khác. Tại Yêu Linh chi địa này, muốn đứng vững gót chân… Tất phải có thực lực. Ngoài thứ đó ra, còn phải có chiến công.
Đằng nào cũng phải đến Cổ Yêu Thành. Nhưng trước khi đi, cần phải chuẩn bị một số thứ.
Trong Cổ Yêu Thành, muốn tạo nên một mảnh thiên địa của riêng mình là rất khó. Hơn nữa, căn cứ vào trí nhớ của La Thiên, bên trong phủ, phía tả thành có phần đông là những cường giả, những người này toàn là cư dân Yêu Linh chi địa. Bọn họ tu luyện, lấy yêu lực là việc chính, thuật thần thông cũng giống như thế.
Vương Lâm tuy chưa gặp người chân chính sử dụng yêu lực thần thông, nhưng La Thiên thì đã gặp qua. Tổ tiên của La Thiên đã từng tiếp xúc với họ một thời gian dài.
Nếu là trước khi thu lấy hồn phách của La Thiên thì Vương Lâm đã không chút do dự đi tới Cổ Yêu Thành. Nhưng hiện tại hắn đã thay đổi chủ ý.
- So với việc đi luôn tới Cổ Yêu Thành vào lúc này, thà rằng ở lại thung lũng này, giáo hóa cư dân nơi đây, khiến cho họ nghe mệnh ta. Ta sẽ truyền cho bọn họ pháp thuật thần thông, như vậy thì mấy năm sau, ta sẽ có thêm một lực lượng của riêng mình.
Trong ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ trâm ngâm, lập tức hiện lên ý chí quyết đoán.
- Làm việc lớn không quan tâm tới chuyện vặt vãnh. Ta liền truyền thụ cho bọn họ Luyện Hồn Thuật. Thuật này bắt đầu tương đối dễ dàng, vả lại phù hợp với việc chết chóc, giết chết được càng nhiều, càng ngưng tụ được nhiều hồn phách, thực lực cũng từ đó mà tăng thêm. Từ đó ta cũng có cơ hội khôi phục lại Thập Ức Tôn Hồn Phiên. Một khi khôi phục được, ta sẽ không còn sợ gì nữa, dù là tu sĩ Vấn Đỉnh kỳ cũng không sợ. Trong số những tu sĩ ngoại lai, ta nhất định sẽ đứng trong top mười.
Chỉ có thế mới có cơ hội đạt được Cổ Yêu chi linh.
Nghĩ đến đây Vương Lâm hít sâu một hơi, rút trong túi trữ vật ra hai quả ngọc giản, thần thức đảo qua, lập tức phía trên lưu lại một khẩu quyết.
Bên trong Luyện Hồn Tông, có ba môn pháp thuật là Luyện Hồn Thuật, Trừu Phách Thuật, Tỏa Thần Thuật.
Trong đó Tỏa Thần Thuật, chính là do các thế hệ tông chủ đã tu luyện. Trên thực tế, Tỏa Thần Thuật này vốn là chuẩn bị cho Thập Ức Tôn Hồn Phiên, chính là phương pháp dùng để điều khiển hồn phiên này.
Còn Luyện Hồn Thuật và Trừu Phách Thuật lại là căn bản của Luyện Hồn Tông.
Trừ hai phương pháp trên, luyện ra hồn phiên là lựa chọn hàng đầu của đệ tử khi mới nhập môn. Chỉ có luyện thành hồn phiên, mới chính thức là đệ tử của Luyện Hồn Tông.
Trong đó Luyện Hồn Thuật chính là luyện hóa những linh hồn vốn có sẵn, từ đó rút ra phách, còn lại là hút linh hồn của người sống.
Vương Lâm chỉ để lại khẩu quyết bước đầu của Luyện Hồn Thuật và Trừu Phách Thuật vào trong ngọc giản. Sau đó hắn trầm ngâm, lưu lại phương pháp chế tác hồn phiên vào trong ngọc giản. Dựa vào phương pháp chế tác hồn phiên này sẽ có một sơ hở trí mạng mà chỉ có Vương Lâm biết được.
Thậm chí thông qua sơ hở này, hắn có thể không cần nhìn đối phương tế luyện, mà chỉ trực tiếp khống chế hồn phiên của đối phương thành vật của mình.
Với bản tính cẩn thận vốn có, Vương Lâm sẽ không truyền thụ lại cho mọi người toàn bộ mà không có chút đề phòng.